[Harry Potter] Đương V Đại Ngận Tân Khổ

Chương 25

Đương V Đại Ngận Tân Khổ

(Làm V đại mệt mỏi quá)


025 | Phản hiệu quả

"A ~ trò tới rồi, trò Riddle, sớm thật đấy."

"Giáo sư Dumbledore là người dẫn đường của em mà, tri thức và hàm dưỡng của thầy đều là những thứ khiến em kính nể." Cũng chỉ kính nể ba cái đấy thôi, bạn thân của Nicolas • Flamel, người phát hiện 12 công dụng của máu rồng, nhận được bao nhiêu huân chương Merlin, bộ não của ông, tài hoa của ông quả thật là xuất sắc nhất. 【 Đương nhiên, kém anh đây tí xíu. 】 Người nào đó gần đây rất tự kỷ bỏ thêm một câu.

"Phải, lần đầu tiên ta nhìn thấy trò đã biết trò nhất định sẽ vào Slytherin."

"Vâng, lần đầu tiên em nhìn thấy thầy cũng biết cảm giác của thầy tuyệt đối là chính xác, thầy xem lễ phục của em đều mua màu ngân lục này."

"Riddle có muốn dùng chút bánh việt quất không?"

"Ơ kìa ~ giáo sư, em vừa dùng xong bữa trưa, mong thầy thông cảm cho một thiếu niên bất cứ lúc nào cũng cần phải giữ dáng để có thể mặc được những bộ lễ phục của quý mới nhất, nhưng bánh táo gần đây house-elf nghiên cứu ra không tồi, ngọt mà không ngán, cũng không quá béo, còn mang chút vị chua, giáo sư có muốn nếm thử tí không?" Nói xong còn bưng đĩa bánh táo xuất hiện trong tay ra hiệu với Dumbledore.

【 Trò phát tiền lương cho house-elf à? 】 Dumbledore không thể không thừa nhận tâm lý ông có chút chua, nô tính của house-elf tuy rất lớn, nhưng khi bọn chúng nghe được độ ngọt mà ông yêu cầu... Nói thật, bị cả bầy house-elf dùng ánh mắt dám có yêu cầu như thế nữa, tức là nhục nhã tay nghề của chúng tôi nhìn, cảm giác rất vi diệu...

"Vậy nước chanh có ga nhé?"

"Bánh táo của em có vị chua... Lúc này trà sẽ thích hợp hơn. Ôi ~ thật là các bé con chu đáo." Riddle đắc ý cười với Dumbledore, sau đó trước mặt cậu lập tức nhiều ra pudding, bánh bích-quy, kem ly... cậu thích nhất.

"Khụ khụ... Đúng vậy..." Phiền muộn để xuống chỗ đồ uống đã bỏ thuốc, rồi bội phục đầu óc của Riddle, có học sinh nào nhận ra được ở Hogwarts dễ dàng nhất đồng thời trước nên lấy lòng nhất là house-elf chứ.

"Không thể không nói trò Riddle, thành tích bốn tháng qua của trò rất ưu tú, hoàn toàn không thể ngờ trò là một đứa bé chưa từng hiểu biết gì về Thế Giới Phù Thủy."

"Em từ nhỏ đã có được pháp thuật mạnh mẽ, em không ngừng tìm hiểu và khống chế nó, từ khi được thầy dẫn vào Thế Giới Phù Thủy, hơn nửa năm qua em đắm mình trong quy tắc của thế giới này, thường thức của nó, bối cảnh của nó, văn hóa của nó. Kế mới là tri thức về pháp thuật." Bối cảnh văn hóa dì Rowling đã giới thiệu hơn phân nửa, điểm này không lộ cho ông hay. Xoay tròn cái nhẫn đeo trên tay, nó là lâm thời mượn của Abraxas, tuy rằng biết về Legilimency, nhưng cho dù là Dumbledore muốn làm được không cần niệm chú không cần đũa phép cũng phải tiêu hao rất lớn, cũng tức là nói, nếu ổng dám dùng, hai giây sau sắc mặt sẽ tái nhợt ngã xuống, nhưng xét về mặt cẩn thận cậu vẫn quyết định mượn. Dù sao... liếc cả đống ngân khí trước mắt.

Lắm tiền thật đấy, đều là bí ngân.

Riddle đề phòng chính là đống ngân khí không biết tác dụng này.

(Abr: Ể? Nhẫn của tôi đâu? Sheryl: Vừa nãy khi Riddle đột nhiên ôm lấy cậu đã cuỗm đi, cậu ta nói lát nữa sẽ trả. Abr: Sao cậu không nói cho tôi biết. Sheryl lắc lư đĩa điểm tâm trong tay, ý là mình bị hối lộ. Abr: Cậu ta muốn mượn sao không trực tiếp mở miệng. Sheryl: Cậu ta nói làm vậy có cảm giác thành công hơn.)

"Thật là một đứa bé thông minh..."

"Em cũng cho là vậy." Riddle thề, cậu không phải đang đánh mặt Dumbledore, cho dù là người khác khen, cậu cũng sẽ nói thế, làm người phải thành thật.

"Ha ha hả ~ có tự tin là tốt, nhưng không thể quá kiêu ngạo." Dumbledore nghiêm khắc nhìn cậu, nhưng cái ánh mắt ở trong mắt Cứu Thế Chủ là rất áp lực rất tự trách này ở trong mắt cậu lại chỉ là trò đùa.

Riddle không khỏi thở dài, rồi âm thần phỉ báng bản thân, tâm lý nhân vật OCC rồi, không thấy à.

"Giáo sư nói đúng." Gần đây cậu hình như chơi lố, phải điệu thấp.

"Cuộc sống của trò ở Slytherin thế nào?"

"Em ở Hogwarts rất tốt." Ai... Vừa vào chủ đề đã chia rẽ rồi.

"Hogwarts là nhà của tất cả tiểu phù thuỷ." Đặc biệt là cô nhi như trò.

"Nó là cái nôi trưởng thành của tất cả tiểu phù thuỷ, mọi người đều sẽ xem nó là cái nhà thứ hai, em cũng không ngoại lệ." Riddle nhìn vẻ mặt có chút vặn vẹo của Dumbledore, "Nó có thể là bến đỗ, nhưng không phải là vĩnh viễn, em không có người yêu, nhưng em có những người bạn có thể kề lưng vào nhau cùng vượt qua sinh tử." Đầu óc lóe lên nụ cười tà bất cần đời của Saga, còn có ánh mắt luôn ôn nhu của anh, "Tương lai em sẽ có một cái nhà thuộc về mình, hạnh phúc của em và người em yêu, cũng sẽ có huyết mạch chí thân."

"Yêu là sức mạnh vĩ đại nhất, rất vui khi trò có thể cảm nhận được điều này, ta vốn đang cho rằng trò lớn lên ở cô nhi viện sẽ không hiểu gì về nó." Dumbledore cười rất hiền lành, nhưng hoài nghi trong mắt cũng càng sâu.

"Vâng, yêu là sức mạnh vĩ đại nhất, em nghĩ em sẽ vì người mình yêu không tiếc là địch với cả thế giới." Đệt! Anh đây có bạn cũng ngại mắt ông à, Riddle cố ý nói ra lời chọc ngoáy Dumbledore.

"Nó quá cực đoan Riddle!" Sắc mặt Dumbledore cứng ngắc.

"Giáo sư, em chỉ là muốn bày tỏ sự quan tâm em dành cho bạn bè mà thôi~" Riddle vô tội nháy mắt.

"Trò ở Slytherin, nhất định biết bọn họ tôn trọng thuần huyết, vậy trò thấy thế nào?" Hai người vòng tới vòng lui ở vấn đề yêu hay không yêu, cuối cùng Dumbledore vòng tới huyết thống.

Cảm ơn trời đất, Riddle đã sắp ngủ, "Em không biết vì sao giáo sư sẽ thảo luận với em một chủ đề nghiêm túc như vậy."

"Ta chỉ hy vọng trò có thể nói cho các Slytherin, Muggle cần được bảo vệ, không nên kỳ thị máu lai và máu bùn, Riddle, nếu trò đã nói trò rất yêu người bạn Muggle của mình, vậy..."

"Giáo sư Dumbledore, câu này thầy có nói với Muggle không?"

"Cái gì?"

"Thầy có nói với câu này với những Muggle thầy bảo vệ không?" Riddle lộ ra một nụ cười Slytherin tiêu chuẩn, "Thầy luôn mồm muốn bảo vệ bọn họ, bọn họ cần thầy bảo vệ à? Bọn họ cầu thầy bảo vệ sao?"

"Nhưng phù thuỷ không nên tàn sát Muggle!"

"Vì hậu quả phù thuỷ tàn sát Muggle là phù thuỷ sẽ diệt sạch như thời Trung Cổ, giáo sư Dumbledore, thầy đang bảo vệ là phù thuỷ... nhưng có lẽ quan điểm thầy đưa ra, sẽ hợp với lòng người hơn."

"Hiện tại khác với thời Trung Cổ."

【 Bảo thủ! 】 Riddle lười cãi với Dumbledore, tựa như cậu từng nói với Sheryl vậy, nếu hai thế giới khai chiến, sau những trận đại quy mô tử vong, kết quả sẽ là Thế Giới Phù Thủy diệt vong, không phải vì giá trị vũ lực hai bên, mà là vì dân cư, trừ phi công kích vật lý của mỗi phù thuỷ có thể so với Lý Tiểu Long, công kích pháp thuật không bằng Merlin thì cũng phải bằng Dumbledore. Thậm chí các siêu anh hùng trong anime cũng còn có lúc bị người lạ khó xử, Superman, Spiderman, Batman trong DC Comics cũng còn có lúc bị dân chúng làm cho có miệng khó trả lời huống hồ là những phù thuỷ yếu đuối sống giữa thế giới chân thật này.

Thật không rõ đối mặt với nhân khẩu gấp mấy trăm lần mình, bọn họ lấy đâu ra tự tin. Đối mặt với các Muggle từng hại em gái và cha mình, Dumbledore làm cách nào bảo vệ được.

"Đức đang chiến tranh thì phải..." Riddle đột nhiên đổi chủ đề, còn là chủ đề rất mẫn cảm, khiến Dumbledore giật thót tim.

"Phải, gần đây Grindelwald lại tàn sát mấy gia tộc phù thuỷ máu lai."

"Chỗ Muggle cũng đang chiến tranh."

"Riddle?"

"Bất cứ trận chiến nào cũng là vì 【 lợi ích 】, không quản đúng sai ra sao, chết cũng là 【 người 】. Bị lịch sử phán định tà ác, vì hắn là kẻ thất bại, nó là mộ bia người chiến thắng viết để ai điếu thân nhân của họ. Chỉ lấy vị Dark Lord ở Đức mà nói, ông ta hiện đang đối mặt với ủng hộ và phê phán. Mặc kệ cuối cùng thắng hay không, 【 vì lợi ích lớn nhất 】 ban đầu ông ta đưa ra không có sai."

Ánh mắt sắc bén của Dumbledore nhìn Riddle, như muốn nhìn ra mục đích cuối cùng của cậu.

"Đã có chiến tranh thì sẽ có người chết, cho nên dùng thương vong để luận chính nghĩa là sai, dùng ai gây chiến trước để luận thị phi cũng là sai. Đã từng... kẻ theo chủ nghĩa Cộng Sản hy vọng có thể độc lập thoát khỏi thuộc địa mất đi phân nửa quốc thổ và một phần ba quốc dân, kẻ theo chủ nghĩa dân tộc tối thượng hy vọng giải cứu tổ quốc ra khỏi sự nghèo khó sau chiến bại, đưa hàng triệu dị chủng vào phòng hơi ngạt. Vị Vua mong mỏi kết thúc Thế Chiến lại tự tay đè xuống cái nút bắn ra hai quả bom kiểu mới giết chết 30 vạn người, san bằng cả một thành phố. ①" Phanh lại, cái sau cùng chưa xảy ra.

"Cho nên càng phải chấm dứt chiến tranh."

"Giáo sư, hãy nhìn thật kỹ vào lịch sử, chiến tranh là tàn nhẫn, nhưng không có chiến tranh, sẽ không có sự tiến bộ. Nếu không có trận tàn sát ở ngàn năm trước, sẽ có Hogwarts hôm nay sao?" Cho nên giải hòa với tình nhân già của ông đi, đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa, tôi là công dân tuân thủ pháp luật, chí ít chưa trái với pháp luật nào của Thế Giới Phù Thủy, nhiều nhất là vi phạm vài nội quy trường học...

Riddle chân thành nhìn Dumbledore, cậu lải nhải với ổng lâu vậy, là hy vọng Dumbledore có thể thông suốt, tha thứ cho Dark Lord đời thứ nhất, đừng đốc xúc đời thứ hai căn bản không muốn nhậm chức này. Căn cứ vào mớ đồng nhân trong đầu, bọn họ hẳn là CP, rất nhiều bộ có nói chỉ cần bọn họ giải hòa là thiên hạ thái bình.

"Giáo sư Dumbledore, em nghĩ em còn phải làm một số bài tập, cáo từ. Còn có, em tới từ cô nhi viện, người nhỏ, lời nhẹ, hướng đi và chỉ bảo cho Slytherin cần phải dựa vào chính giáo sư."

"À... được, trò Riddle, bài tập môn Biến Hình có gì không hiểu có thể tới hỏi ta." Ánh mắt vẫn sắc bén, khiến Riddle nhìn mà tức điên, không nghĩ thông à? Năng lực diễn đạt của cậu kém vậy à?

Trên thực tế, đích xác rất kém, nhìn bóng lưng Riddle Dumbledore trầm tư, 【 Xem chiến tranh như một bước chia cắt lợi ích, xúc tiến tiến bộ, xem chính nghĩa thành sự giả tạo người chiến thắng viết, không phải vô tình vô nghĩa, mà là điên cuồng vì người mình yêu có thể không màng tất cả, Gellert, nó thật là một Dark Lord thiên tài hơn cả cậu, không, không thể để đứa bé này trưởng thành được, có lẽ nên đi gặp người bạn Muggle của nó, có thể lợi dụng người bạn ấy kềm chế Riddle, chí ít đừng khởi xướng chiến tranh giữa phù thuỷ và Muggle, còn phải cô lập hữu nghị ở Slytherin nữa, Riddle hẳn là máu lai... 】

Sự thật chứng minh, hiệu quả lần thăm dò này của Dumbledore, lần bán thẳng thắn này của Riddle là... số âm.

...

Riddle vừa vào hầm, Thomas đã nhảy tới trước mặt, đôi mắt màu xanh da trời ngập nước nhìn Riddle, bày ra cái vẻ tôi sẽ khóc cho cậu xem...

Riddle rất quý tộc rất ưu nhã nâng chân lên, đạp một cái. "Có thấy gớm không hả, còn giả vờ đáng yêu nữa chứ, đổi lại là Mu thì còn được."

Thomas bi thảm bò dậy "Riddle cậu thật quá đáng, tôi quan tâm cậu thôi mà ~"

"Ổng nói gì với cậu vậy?" Abraxas ngồi xuống cạnh Riddle, từ khi cái kế hoạch lung tung xà bèng ấy bắt đầu, quan hệ giữa cậu và Riddle đã tốt hơn nhiều.

"Hy vọng tôi chăm chỉ học tập, có chí tiến thủ, tương lai cống hiến cho nền hòa bình và sự phát triển của Thế Giới Phù Thủy." Còn có thể là chuyện gì, chẳng lẽ cậu trông chờ tôi và ổng phong hoa tuyết nguyệt à?

"Cậu đồng ý?" Về phe Dumbledore.

"Tôi chỉ là một học sinh, một học sinh năm thứ nhất." Tôi chỉ quản chuyện nhà mình.

"Kỳ vọng của giáo sư Dumbledore rất phù hợp với nguyện vọng của cậu." Cậu cũng không hoàn toàn tán thành chế độ thuần huyết.

"Cho tôi xin, tôi và ổng chỉ là quan hệ thầy trò thuần khiết." Ổng là ổng, tôi là tôi, khác nhau xa lắm.

"Riddle, Giáng Sinh này cậu dự định thế nào?" Nghe hiểu phân nửa Thomas dứt khoát xen miệng, bộ rễ của nhà cậu đại bộ phận còn cắm ở Đức, gia tộc bọn họ hiện tại cần nghĩ là làm cách nào tránh né chiến tranh mà không phải bước vào giới quý tộc Anh, cho nên cậu đối với Riddle đơn thuần hơn nhiều, cũng chính vì vậy, cậu nhìn rõ hơn Abraxas, cũng hiểu sự lo lắng của thiếu gia Malfoy là dư thừa cỡ nào.

"Về nhà." Tuy rằng rất hiếu kỳ lễ Giáng Sinh của Thế Giới Phù Thủy, nhưng nếu không về, Saga phỏng chừng sẽ trực tiếp giết qua, dựa theo lời anh ta nói, núp gần Hẻm Xéo London, thấy mặc áo choàng thì xử, nhiều lắm ăn mấy cái Confundus Charm. Cậu cũng không phải Harry • Potter, ăn Tết còn có gương Erised để xem.

"Cậu không phải là cô nhi à?"

"Là cô nhi, nhưng không có nghĩa là tôi không chỗ để về."

"Saga?" Abraxas đột nhiên mở miệng, giọng nói rất vi diệu.

"Hửm? À đúng, tới chỗ Saga, người bạn làm mafia của tôi, ba cái chuyện buôn lậu, đầu cơ trục lợi tôi làm đều là giúp anh ta." Riddle không kỳ quái, dù sao cậu luôn treo Saga bên mép, Slytherin tuy không hỏi gì, nhưng thế mà còn không liên tưởng được, thì cũng quá ngốc. "Về nhà rồi sẽ có cả đống chuyện cần giải quyết."

"Tôi phải về Đức, nhà Moody dị ứng với Slytherin, tôi lo lắng nửa ngày, còn sợ cậu không nhà để về chứ." Thomas ra vẻ yên tâm, "Người bạn Saga gì đó của cậu không tăng ca vào lễ Giáng Sinh à?"

"Mafia có tăng ca?" Sao cậu không biết? Cậu chỉ nhớ Saga từng oán giận, cái nghề mình làm quanh năm không ngày nghỉ. Sau đó trợ thủ Mord của anh ta oán giận, rằng chưa từng thấy Boss làm gì cả, không nghỉ cũng được.

"Ở trong mắt tôi, làm chuyện phi pháp như cậu, nên thừa dịp Auror Muggle ăn lễ kiếm một mớ."

"Vậy bọn tôi không cần ăn lễ à? Tết nhất mafia cũng muốn về nhà đoàn tụ, bằng không không nói bị cướp, kẻ cướp và kẻ bắt cướp cũng chả vui vẻ gì đâu." Chuyện mọi người đều không vui, làm làm gì.

"Không biết Dark Lord ở Đức có nghỉ lễ không." Cậu cũng không muốn về nhà một chuyến, đã hóa thành u linh về báo mộng cho Riddle nhờ cậu ta đốt vàng mã cho mình. (Nghe Riddle kể nhiều chuyện ma.)

"Ngày nghỉ có rảnh thì tới nhà Abr chơi, đồng thời thưởng thức trang viên hoa lệ đến cực điểm của nhà bọn họ, tôi trên cơ bản đều ở đó đấy." Sheryl nói ra lời mời Abraxas vẫn treo bên mép.

"Được, tôi sẽ tới." Riddle sảng khoái đồng ý, không có nghĩ nhiều, cũng không phát hiện ánh mắt Sheryl quăng cho Abr.

【 Sắp về nhà rồi. Cái này xem như là quà, tốt xấu cũng là kinh hỉ. 】 Bàn tay sờ một thành quả khác nhờ vào các hoạt động trong khoảng thời gian trước của Slytherin, dẫn đến kỹ thuật thông tin đột nhiên tăng mạnh. Two-Way Mirror Muggle có thể dùng.

Slytherin tuy không có nhiều nhân viên học thuật như Ravenclaw, nhưng đại thể là nhân tài tinh anh đa tài đa nghệ, muốn tiền có tiền, muốn tư liệu có tư liệu, muốn đầu óc có đầu óc, muốn tiêu chuẩn có tiêu chuẩn. Nhân tài đầy đủ.

【 Chỉ có thể xem như tư tâm nho nhỏ! 】 Âm thầm lợi dụng Slytherin một phen Riddle thỏa mãn cười, mong chờ lễ Giáng Sinh, gặp lại người đã xa cách hồi lâu, người nhà đầu tiên cậu tán thành ở thế giới này.

...

① Trích đoạn trong tập 17 "Dual" của bộ truyện PetShop of Horrors, nguyên văn là:

... đến tận ngày giờ này, đã có bao nhiêu vị Vua ký khế ước với kỳ lân!

Kẻ theo chủ nghĩa Cộng Sản hy vọng có thể độc lập thoát khỏi thuộc địa mất đi phân nửa quốc thổ và một phần ba quốc dân, [1]

Kẻ theo chủ nghĩa dân tộc tối thượng hy vọng giải cứu tổ quốc ra khỏi sự nghèo khó sau chiến bại, đưa hàng triệu dị chủng vào phòng hơi ngạt. [2]

50 năm trước, tổng thống Mỹ mong mỏi kết thúc Thế Chiến lại tự tay đè xuống cái nút bắn ra hai quả bom kiểu mới —— [3]

Không phải nhân loại tìm được kỳ lân, mà là kỳ lân lựa chọn Vua.

Kỳ lân sẽ thực hiện nguyện vọng của Vua, nhưng phải trả bằng máu của nhân dân.

Nguyện vọng của ngươi là gì?

Trở thành người giàu có nhất trên đời? Danh dự? Quyền lợi?

Tôi muốn ——

[1] Cuộc chiến Trung Nhật (1937 – 1945) xảy ra trong thời kỳ Chiến Tranh Thế Giới thứ 2, thúc đẩy một liên minh miễn cưỡng giữa hai phe đảng Quốc Dân và đảng Cộng Sản. Nhật Bản đầu hàng Trung Quốc vô điều kiện vào năm 1945. Đài Loan, bao gồm cả Bành Hồ, được đặt dưới quyền quản lý của Trung Hoa Dân Quốc. Trung Quốc đóng vai trò là quốc gia chiến thắng, song bị tàn phá và tài chính kiệt quệ. Sự thiếu tin tưởng giữa đảng Quốc Dân và đảng Cộng Sản khiến nội chiến tái khởi động (nội chiến Quốc-Cộng lần thứ 2: 1946 – 1950).

Nhìn chung, trong giai đoạn 1912 – 1949, tuy Trung Hoa Dân Quốc được coi là chính phủ hợp pháp duy nhất ở Trung Quốc, nhưng chính phủ trung ương chưa từng kiểm soát được hoàn toàn đất nước. Trên thực tế thì Trung Quốc trong giai đoạn này bị phân liệt thành nhiều mảnh, chiến tranh diễn ra liên tục giữa các quân phiệt cát cứ, nạn thổ phỉ xảy ra khắp nơi và còn phải chịu ngoại xâm, giống như thời kỳ Ngũ đại thập quốc hồi thế kỷ thứ X. Khoảng 30 – 40 triệu người Trung Quốc đã chết trong thời kỳ chiến tranh hỗn loạn này (bởi súng đạn hoặc bởi các nạn đói), trước khi đảng Cộng Sản Trung Quốc thành công trong việc tái thống nhất đất nước và ổn định tình hình.

[2] Holocaust, một cuộc diệt chủng do Đức Quốc xã cùng bè phái tiến hành và nó đã dẫn tới cái chết của khoảng 6 triệu người Do Thái. Các nạn nhân của cuộc diệt chủng này được vận chuyển đều đặn trên những chuyến tàu chở hàng đến các trại hủy diệt, nơi mà những người sống sót sau chuyến hành trình đến trại sẽ bị sát hại một cách có hệ thống trong các phòng hơi ngạt. Chiến dịch tàn sát tiếp tục diễn ra cho đến khi Chiến Tranh Thế Giới thứ 2 tại chiến trường châu Âu chấm dứt vào tháng 4/5 năm 1945.

Vào những năm 1942, Đức Quốc xã cho khởi động giai đoạn tàn sát cao nhất trong vụ Holocaust, theo đề án Aktion Reinhard, mở cửa các trại hành quyết Belzec, Sobibór, và Treblinka. Tháng 9 năm 1943, hơn 1,7 triệu người Do Thái bị giết trong ba trại này. Trại tử thần lớn nhất được xây dựng tại Auschwitz-Birkenau, gồm có một trại lao động (Auschwitz) và một trại hành quyết (Birkenau); trong trại Birkenau có bốn phòng hơi ngạt và một lò thiêu xác. Trại Birkenau là nơi kết thúc mạng sống của khoảng 1,6 triệu người Do Thái (trong đó có 438.000 người Do Thái bị đem đến từ Hungary chỉ trong vòng vài tháng), 75.000 người Ba Lan và đồng tính nam, cùng khoảng 19.000 người Roma. Vào lúc cao điểm, mỗi ngày có đến 8.000 người bị đưa vào phòng hơi ngạt.

[3] Vụ ném bom nguyên tử Hiroshima và Nagasaki là sự kiện hai quả bom nguyên tử được quân đội Hoa Kỳ, theo lệnh của tổng thống Harry S Truman, sử dụng vào những ngày gần cuối Chiến Tranh Thế Giới thứ 2 tại Nhật Bản. Ngày 6 tháng 8 năm 1945, quả bom nguyên tử thứ nhất mang tên "Little Boy" đã được thả xuống thành phố Hiroshima, Nhật Bản. Sau đó 3 hôm, ngày 9 tháng 8 năm 1945, quả bom thứ hai mang tên "Fat Man" đã phát nổ trên bầu trời thành phố Nagasaki.
Bình Luận (0)
Comment