[Harry Potter] Đương V Đại Ngận Tân Khổ

Chương 45

Đương V Đại Ngận Tân Khổ

(Làm V đại mệt mỏi quá)


045 | Rừng Cấm (thượng)

"Vẻ mặt gì đấy, vậy mà nói là bạn bè có họa cùng chia, theo tôi vào Rừng Cấm cũng không chịu." Riddle mang theo sự ai oán nhìn vẻ mặt như bị ép mua ép bán của mấy người bạn cải thìa.

"Vào Rừng Cấm, không thành vấn đề, nhưng vì sao phải làm cho mọi người đều biết." Abraxas chỉ các nữ sinh đang giúp bọn họ chuẩn bị độc dược.

"Nửa đêm ra ngoài lêu bêu cũng không phải một hai lần, vì sao lần này phải mặc thành vậy?" Sheryl kéo bộ đồ nịt màu đen trên người.

"Vì sao phải mang theo máy ảnh?" Thomas buồn bực nhìn cái máy ảnh trong tay, cho dù nó đã là phiên bản nhỏ nhất sau khi được cải tiến.

"Chúng ta nửa đêm vào Rừng Cấm đã là trái với nội quy! Cậu dĩ nhiên còn viết thư báo cho giáo sư Slughorn!" Cả ba rống giận, nhưng tôi cảm thấy bi thương nhất là Slughorn, các cậu không phát hiện à, địa vị của vị viện trưởng này đã ngày càng thấp, quả thật là tấm mộc ngự dụng, người phát ngôn của Slytherin, còn có nhận nồi chuyên nghiệp mỗi khi các cậu nghĩ ra trò xấu gì.

"Phải ha, làm vậy sẽ thiếu cảm giác kích thích khi trái với nội quy... Lần sau tôi sẽ chú ý, nhưng chí ít cũng chỉ có học sinh và viện trưởng của Slytherin biết thôi, còn tí xíu khiêu chiến." Trọng điểm không phải vậy!!!

Thôi, một khi cậu ta đã quyết định, không ai thay đổi được, cũng khó được cậu ta có hứng thú như thế. Vì thể tổ bốn người dạo Rừng Cấm, xuất phát cùng những nụ hôn gió của mỹ nữ Slytherin.

"Tôi muốn một sợi dây cột tóc bện từ lông unicorn."

"Tôi muốn một con bướm phát sáng."

"Có người nói trong Rừng Cấm có nước thánh làm đẹp."

"Tôi nghe nói có tinh linh hoa chúc phúc cho tình yêu."

Các bạn học nhiệt tình cỡ nào...

"Cậu bắt bọn tôi mặc thành vậy có phải đã có giác ngộ cho dù liều mạng cũng không để bọn tôi bị phát hiện?" Sheryl vẫn cảm thấy bộ đồ bọn họ mặc trên người rất bẽ mặt.

"Dù sao chỗ chúng ta định vào là Rừng Cấm, cần hoạt động, áo choàng phù thuỷ vấp tới vấp lui, lỡ mà chạy có thể vấp chết bản thân đấy."

"Quần áo để tiện hoạt động có rất nhiều, nhưng kiểu dáng này tuyệt đối là ác thú vị của cậu." Abraxas, vẫn là cậu hiểu rõ Riddle, nhưng ánh mắt của cậu nhìn đâu đấy, "Vóc người không tồi."

"Cảm ơn, cậu cũng bảnh tỏn lắm, Sheryl, chẳng lẽ cậu thấy xấu hổ vì bị các nữ sinh nhìn chằm chằm à?"

"......" Sheryl lặng lẽ nhìn hai người, "Da mặt của các cậu luyện bằng cách nào thế."

...

"Thomas, đừng lộn xộn nữa, đèn flash còn chưa bật cậu chụp cái quái gì?" Từ khi biết cái máy trong tay không bốc khói càng không có tạp âm, vào rừng rồi, Thomas đã chụp lia lịa.

"Hể, sao cậu không nói sớm, lãng phí biết bao nhiêu phim!" Cậu còn cho rằng cái máy ảnh này là dùng để chụp ban đêm.

"Không sao, sớm đoán được cậu sẽ như thế, nên tôi không gắn phim vào." Riddle bình tĩnh lấy phim ra gắn vào, "Lần này bớt bớt tí, ánh đèn flash sẽ khiến sinh vật huyền bí chú ý, lỡ mà dẫn người sói tới không hay đâu, tuy rằng hôm nay không phải trăng tròn." Không nhìn ánh mắt ai oán của Thomas.

"Vậy há không phải là chúng ta không chụp được gì?" Hiện tại bọn họ là vừa thắp Lumos vừa cà lê cà lết, vào sâu hơn nữa, Lumos sẽ vô dụng, sự âm trầm và đáng sợ của Rừng Cấm đang dần lộ ra trước mặt.

"Sẽ có cơ hội." Riddle nhìn ba người lén lút, "Các cậu cẩn thận quá đấy, lần này rất an toàn, trước không nói trình độ của chúng ta không kém, tôi còn mang theo cả gia sản này." Rất có khí chất nhà giàu mới nổi vỗ vào túi mình, cậu vốn tính làm một chai virus vũ khí sinh hóa để dự phòng, kết quả lại bị ánh mắt ngỡ ngàng của Saga đả kích, rồi bị kỹ thuật giữ lạnh hậu khinh thường. Cho dù là vậy, hiện tại chất độc trên người cậu cũng không ít, tiểu thư Eileen đáng yêu cung cấp không thiếu 【 sản phẩm siêu cấp thất bại 】 cô ấy làm ra. Không tính mớ trang sức luyện kim cậu làm, còn có một ít hàng lậu lão Dark Lord chuẩn bị riêng cho đồ đệ, made in Dark Lord chất lượng có thể kém sao? Mà còn ba người này đều là quý tộc thuần huyết, cho dù quý của Thomas nhỏ một tẹo, nhưng cũng có không ít hàng tốt, bọn họ lại không định vào sâu, Gryffindor ba ngày hai bữa tới dạo được, bọn họ trang bị tận răng còn có thể gặp chuyện à?

"Lỡ có gì thì sao." Bọn họ cũng biết khả năng gặp chuyện không lớn, chỉ là ngứa mắt cái vẻ nhẹ nhõm của Riddle thôi.

"Còn nhớ, cái này không?" Riddle lấy ra một vật nhìn như bọ cánh cứng, nó là thủ đoạn cuối cùng của cậu.

"Nó không phải chuyên dùng để chọc người à..." Con bọ cánh cứng này là một đôi, chỉ cần bóp nát một cái, cái kia sẽ phát ra âm thanh kỳ quái đặc biệt, tên thiếu đạo đức này từng rải một đống bọ cánh cứng có âm thanh như đánh rắm ở chỗ Gryffindor, tới giờ cơm, thật là đồ sộ... Sau đó Riddle bị trừ 50 điểm, đây là lần đầu tiên cậu ấy hại Slytherin bị trừ nhiều điểm như vậy. Đương nhiên không ai để ý, 50 điểm, mỗi tiết 10 điểm, Riddle hai ngày có thể kiếm về rồi, dùng nó đổi lấy trò hề tối thiểu mấy năm của Gryffindor, rất đáng.

Riddle bình thường sẽ không làm trò này, sau lại Thomas hỏi lý do, "Một nam sinh Gryffindor quấy rầy cuộc hẹn của tôi, mà tôi lại không nhớ được cụ thể là ai..." Cho nên tính sổ với cả Gryffindor, Sheryl bên cạnh liều mạng ho khan, Abraxas cười rất ôn nhu.

"Cái này có tác dụng gì?" Nhớ lại xong ba người cùng hỏi.

"Đã cải tiến, lần này chỉ cần bóp nát, bên kia sẽ truyền ra tiếng kêu cứu của chúng ta, khi ấy chúng ta chỉ cần bắt ra pháo hiệu để lộ vị trí là được." Riddle cẩn thận thu hồi con bọ cánh cứng, "Con kia tôi để trong phòng làm việc của Dumbledore."

"Cái gì!!!"

"An tĩnh, chúng ta đang ở Rừng Cấm!" Tiêu sái vẫy tay chém đứt một sợi dây leo duỗi đến bên chân bọn họ, "Tuy rằng ngán ổng, nhưng ổng là phù thuỷ mạnh nhất Hogwarts, không phải sao? Cả Slughorn cũng không thể sánh bằng."

"Thế cũng đừng là Dumbledore, cậu không phải ghét Dumbledore nhất à?"

"Không sai, tôi ghét ổng, nhưng nếu gặp phải ngoài ý muốn trang bị trên người chúng ta cũng không cách nào giải quyết, ngoại trừ ổng, còn có ai có thể cứu chúng ta, mà còn..." Riddle hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không tình nguyện, "Ổng rất đáng ghét, nhưng ổng thật lòng yêu Hogwarts."

"Ổng..."

"Ổng bất công với Slytherin, nhưng chỉ cần chúng ta là học sinh Hogwarts, ổng sẽ hi sinh tính mạng để bảo vệ chúng ta. Tôi biết nghe rất mâu thuẫn, ổng như là bị phân thành hai bộ phận vậy, làm một người giáo sư, ổng tận chức tận trách, nhiều nhất có tí bất công, rời khỏi lớp, ổng sẽ không ngừng tính toán chúng ta, tương lai của chúng ta, tác dụng của chúng ta, tính cách của chúng ta."

"Nhân cách phân liệt à?"

"Chưa tới mức đó, ai cũng có mặt khác nhau, các cậu cũng vậy, ở trước mặt người ngoài và trước mặt người thân các cậu chả lẽ sẽ giống nhau? Đây cũng là điểm tôi bội phục Dumbledore, ổng quá tỉnh táo, tỉnh táo đến mức hoàn toàn rõ mình nên làm gì, ổng có thể tỉnh táo biết thân là một giáo sư, sứ mạng của ổng là giáo dục và bảo vệ học sinh, ổng cũng có thể tỉnh táo biết thân là một trong những nhân vật thủ lĩnh của Hội Phượng Hoàng, thân là một White Wizard được người kính ngưỡng, ổng phải vì thắng lợi của tập thể mà không tiếc tất cả."

Sheryl và Thomas nghe xong gật đầu nghiền ngẫm về con người của Dumbledore, mà Abraxas biết nhiều nhất lại là nhớ tới thầy của Riddle, lão Dark Lord hiện tại làm mưa làm gió cả Âu Châu.

"Riddle... Grind..." Dumbledore đối với lão Dark Lord cũng là vậy à?

"Chỉ sợ là vậy, thật là một kẻ điên." Dumbledore có thể yêu, cũng có thể bán đứng, một kẻ điên rõ đầu rõ đuôi.

"Vậy Grind hiện tại thật may mắn." Có thể buông xuống thật là may mắn.

"Hai cậu đang nói gì vậy?"

"Dumbledore thích một quyển truyện cổ tích Muggle ở Đức tên là Grimm, chừng ấy tuổi rồi còn thích truyện cổ dành cho con nít dưới 5 tuổi, thật là một kẻ điên, may là chỗ Muggle đang chiến tranh, ổng không xem được tập kế tiếp, thật may mắn cho tác giả." Dưới ánh mắt bội phục của Abraxas, Riddle bình tĩnh nói bậy.

"Gryffindor luôn ấu trĩ như vậy." Hai người nghe được đều thản nhiên tiếp nhận lời giải thích hoang đường này, đủ để thấy cách ăn ở của Dumbledore về mặt nào đó đích xác là thất bại đến chịu phục.

...

"Ể? Sao không xài Lumos?" Tuy rằng cậu chướng mắt độ sáng ấy.

"Riddle, tôi hoài nghi điểm O môn Thảo Dược của cậu là làm cách nào kiếm được đấy, sương đặc của Cỏ Vỡ Mộng có độc, phải dùng lửa thiên nhiên xua tan." Abraxas lấy ra một cây đèn dầu, chỉ vào làn sương nhàn nhạt đang nhanh chóng tan ra. "Mà còn đã tới địa bàn của Cỏ Vỡ Mộng, kế tiếp khả năng sẽ có thực vật hoặc động vật khá phiền phức, chúng ta cần phải dùng đũa phép, đòi tới đây là cậu, vậy mà còn mù tịt."

"Rừng Cấm... Hogwarts cung cấp cách vượt ải à?" Riddle nghĩ một hồi, cũng đúng, cậu còn nhớ thương muốn vào, những người khác có thể không sao, về phần khói độc, "Trên người mang theo nhiều đồ phòng độc như vậy còn phải cẩn thận cái này." Khói độc của Cỏ Vỡ Mộng không nguy hiểm tính mạng, nhưng Riddle vẫn nhập gia tùy tục tắt đũa phép, búng tay, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trên tay cậu, nhớ quá ~ trước đây cậu dùng tay nghề này để quay thịt ấy nhỉ, người quả nhiên là cần nhớ cái khổ để biết quý cái ngọt mà.

"Các cậu sao vậy?" Riddle lộn về, cậu đang bận suy tư, đi được mười mấy bước lại phát hiện phía sau không có tiếng bước chân của ba người còn lại, cậu không ngây thơ cho rằng bùa nhẹ bẫng của bọn họ đã đạt được cảnh giới đạp tuyết vô ngân, đạp diệp vô thanh, lo lắng quay đầu thì thấy cả ba như trúng tà đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt rút gân nhìn cậu.

"Ê ê!" Đẩy Abraxas, Merlin ơi, trúng tà không phải là đặc quyền của phương Đông à, u linh Hogwarts hẳn còn ở trong tòa thành.

"Riddle... cái này..." Chỉ vào ngọn lửa đã bị đặt lên vai, đồng thời di chuyển theo bước chân của Riddle.

"Cái này?" Nghi hoặc nhìn, "Lá gan của các cậu nhỏ quá đấy, nó đâu phải là ma trơi, mà còn các cậu đã tận mắt thấy tôi làm ra nó?"

"Đây là cậu làm ra???!!"

"Thomas, câm miệng, lỡ mà gọi người sói tới tôi sẽ ném cậu ra đấy!" Riddle tiêu diệt tạp âm, sau đó hỏi Abraxas "Hỏa cầu này có gì không đúng à? Hay là Thế Giới Phù Thủy có cấm kỵ gì?" Giọng nói ôn hòa đến độ Sheryl và Thomas rất muốn trực tiếp hỏi Abraxas có phải đã tiến thêm một bước không.

"Pháp thuật không cần đũa không cần bùa, cậu mới năm thứ ba, mà còn..." Ngọn lửa bay tới giữa, để tiện cho bọn họ nói chuyện, "Cậu có thể khống chế đến nước nào..."

"Các cậu không thể à?" Lời này của Riddle rất đả thương tự tôn, khẩu khí ấy, vẻ mặt ấy, như là nhìn thấy nhật thực gọi điện thoại báo cảnh sát nói người ngoài hành tinh xâm lăng vậy. (Có thật đó.)

Sau đó không trung nhanh chóng lóe lên rất nhiều hỏa cầu, lần này búng tay cũng không cần, mớ hỏa cầu thần tốc xoay quanh Riddle làm thành vòng tròn, khi Riddle cảm thấy mình có chút như sư tử nhảy vòng lửa, chúng lần lượt bay tới trước mặt ba người. Nhìn vẻ mặt quấn quýt của bọn họ, cậu đương nhiên đã rõ, cậu đâu có ngu.

Cẩn thận phân tích, chỉ biết, bình thường các phù thuỷ rất ít dùng pháp thuật nguyên tố, đặc biệt là loại công kích, bọn họ có pháp thuật hiệu quả tốt hơn, trực tiếp hơn để thay thế, đến trường rồi Riddle không chú ý tới ba cái này, phải biết pháp thuật muôn màu muôn vẻ, riêng chỉ là pháp thuật gia dụng thôi đã có nghìn cái rồi, trước đây học một là vì tiện hai là vì ngầu, bình thường làm độc dược cũng là dùng đũa phép quấy, ai ăn no rửng mỡ bật lửa cho mọi người xem, nhưng hiển nhiên cậu đã kích thích đến bọn họ.

"Ách..." Được rồi ba người này là bạn thân của cậu, một lần đả kích cả ba, ngày thường rất ác liệt Riddle khó được giải thích một phen, "Trước đây khi còn ở cô nhi viện, chưa gặp được Saga, tôi có tới quán bar làm công, đâu là quen tay hay làm thôi, các cậu về luyện tập là sẽ được."

"Khó trách khả năng khống chế bùa chú của cậu chuẩn xác vậy." Sheryl ca ngợi nhìn ngọn lửa mình dùng đũa phép cố gắng biến ra, thành công, nhưng hỏa cầu lại vụt một cái bay về phía trước, hiệu quả phóng hỏa lớn hơn chiếu sáng.

【 Nó hình như có phần nhờ vào linh hồn đã trưởng thành của tôi. 】 Đương nhiên IQ của Voldemort cũng đã được lịch sử nghiệm chứng, "Nếu các cậu muốn luyện tập khả năng khống chế, tôi sẽ nghĩ cách. Nhưng giờ chúng ta phải nhanh lên, tôi còn tính về ngủ thêm mấy tiếng, bé ngoan phải ngủ sớm dậy sớm."

...

"Tôi không trông mong có thể quét sạch Rừng Cấm trong hôm nay, nhưng chí ít phải tìm được unicorn." Riddle vừa gọi bọn họ nhổ cỏ, được rồi, là nhổ thảo dược, vừa nói rõ mục đích chủ yếu của hôm nay.

Abraxas nhìn túi không gian căng phồng bên cạnh, lại phức tạp nhìn hỏa cầu ổn định bay lơ lửng trên đầu bọn họ, còn có kết cục thê thảm của mớ động thực vật quảng đường vừa rồi tới kiếm chuyện, trong lòng không biết thế nào có cảm giác tức tối. Mãi đến nay, bọn họ vẫn biết Riddle mạnh mẽ, cũng kính nể đầu óc cậu ấy, nhưng thực lực của Riddle ngày thường chỉ biểu hiện trên lớp, mà vũ lực, cậu ấy nhiều là dùng thủ đoạn của Muggle.

Mà hôm nay bọn họ đã triệt để cảm giác được thực lực của Riddle, pháp lực hùng mạnh không hề thua phù thuỷ thành niên, độ chuẩn xác và khả năng khống chế có thể so với Auror được huấn luyện chuyên nghiệp, còn có vô số thủ đoạn như độc dược, luyện kim thuật, ám khí Muggle, cùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ âm hiểm giả dối, vì đạt được mục đích... Rõ ràng bọn họ cùng năm, rõ ràng cậu ấy chỉ là một người vừa tiếp xúc với Thế Giới Phù Thủy ba năm, nhưng dần dần, cậu ấy đã chạy xa như vậy... mà mình lại...

"Abr?" Sheryl bắt lấy tay Abr, lặng lẽ dùng một cái Silencing Charm, "Cậu làm gì vậy, đó là cỏ dại." Hất đi chỗ cỏ vô dụng trong tay Abraxas.

"Sheryl... Riddle rất lợi hại đúng không..."

Khóe miệng Sheryl co rút, đối với người bạn nối khố này, cậu rất khó thuyết phục mình rằng, cậu không nghe hiểu ý cậu ta, "Nếu IQ của người đang yêu đều như cậu, vậy tôi cảm thấy cô độc cả đời quả thật là một chuyện may mắn."

"?"

"Cậu ấy lợi hại, cậu sẽ không thích cậu ấy à? Cậu ấy lợi hại cậu sẽ tự ti à? Cậu ấy lợi hại cũng không phải ngày một ngày hai, lần trước khi cậu ấy ồn ào đòi đổ thuốc sát trùng vào bánh ngọt của Dumbledore cũng không thấy cậu lùi bước!"

"Đổ chưa?"

"Suýt nữa..." Thật là suýt tí nữa đấy...

"Ha hả a~" Bị mắng cho như thế, Abraxas cũng khôi phục, ánh mắt lóe sáng nhìn Riddle, vừa nãy cậu thật là bị Dumbledore xâm lăng não mà, cảm tình đã tự hứa phải gìn giữ, sao có thể vì Riddle ưu tú mà lùi bước.

"A!" Riddle đột nhiên kêu lên, ba người đang nhổ cỏ nhanh chóng rút đũa phép chuẩn bị chiến đấu, nhưng chỉ thấy Riddle nhìn lom lom về một phía, cả ba nhìn theo, một cái bóng màu trắng bạc phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt đẹp đến thần thánh xuất hiện trong tầm mắt.

"Unicorn."

Unicorn vốn đứng bên cạnh nghiêng đầu hiếu kỳ quan sát mấy bé con này làm gì? Mấy trăm năm qua, nó gặp được rất nhiều bé con trong Rừng Cấm, chưa từng có ai nằm sấp dưới đất nhích tới nhích lui như vậy cả, vì thế nó hiếu kỳ nhìn một hồi, sau khi bị bé con phát hiện, nó chuẩn bị rời đi, vừa quay người chạy chưa được mấy bước đã nghe bé con đầu tiên phát hiện ra nó gọi lại...

"Đợi đã, đừng đi, tao có đồ ăn ngon cho mày nè!"

Nghe được lời Riddle, ba Slytherin chưa kịp đứng dậy sau lưng trực tiếp trượt chân ngã ngửa, nhưng không đợi bọn họ căm tức nhìn Riddle, mắng cậu ấy đừng làm Slytherin mất mặt, unicorn kia dĩ nhiên dừng lại, hiếu kỳ nháy đôi mắt to tròn xinh đẹp nghiêng đầu nhìn Riddle.

"Khụ khụ!" Riddle khẩn trương ho hai tiếng, cất đũa phép, hai tay trống rỗng giơ lên cao, ra hiệu mình không có ác ý, "Tuy rằng tao không phải con gái, cũng làm không ít chuyện xấu, nhưng tao thật sự không có ác ý." Nhìn unicorn không có vẻ muốn chạy, thở phào, "Tuy rằng mày không biết nói, nhưng có thể nghe hiểu cũng được rồi, nè ~ nói trước nha, không cho tấn công đấy ~" Thò tay vào túi lục a lục, lấy ra hai bồn đồ ăn, để trước mặt unicorn.

"Mày ăn mặn hay ăn chay?" Cái này phải hỏi rõ.

【 Thôi cứ nằm đây luôn đi... 】 Ba con rắn bất cẩn lại nằm xuống đất.

...
Bình Luận (0)
Comment