[Harry Potter] Đương V Đại Ngận Tân Khổ

Chương 54

Đương V Đại Ngận Tân Khổ

(Làm V đại mệt mỏi quá)


054 | Nghỉ hè ở Đức

"A ~" Riddle cười, "Xem ra... khốn khổ vì tình là sự phiền não của mỗi người nam chính." Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nếu Abraxas đã nói sẽ giải quyết, vậy cậu không cần suy xét lý do, dù sao cũng không phải lần đầu cậu chuồn sớm.

Thu nhỏ hành lý, nhặt lấy Nagini, khi đi ngang qua WC nữ mở mật thất ra rồi ném Nagini vào, cậu không rảnh chăm sóc tiểu cô nương, nên gửi nhờ Hypor. Thuận tiện đóng kín cửa lại, không thể để hai tên này ra ngoài.

"Vũ hội bí mật!" Riddle bĩu môi đọc mật khẩu, thưởng thức của Slughorn luôn kỳ quái, ông ta thích những thứ hoa lệ giàu nội hàm, thật là, giáo sư độc dược thì cứ cài tên tài liệu hoặc độc dược là được rồi, đỡ cho Eileen cứ quên hoài.

"Ôi ~ trò Riddle, tới sớm vậy... Trò là?"

"Mượn dùng lò sưởi của thầy tí, tình huống khẩn cấp, một chai Whiskey lâu năm bày tỏ lòng cảm kích." Để chai rượu xuống, nắm bột Floo, "Quán Cái Vạc Lủng!"

"......" Slughorn cầm chai rượu lên, "Ta thích sự sảng khoái của Slytherin, nhưng gấp như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, lát nữa hỏi Malfoy thử xem."

...

"Đệt, tuy là sớm có chuẩn bị, nhưng cảm giác về nhà mà không được ai nghênh đón này thật là khó chịu." Trực tiếp độn thổ về nhà, nếu như làm một bảng thống kê, Riddle ra vẻ như chưa từng để điều lệnh của Bộ Pháp Thuật vào lòng, dù là ở trước khi nhập học không chắp nối được với thế lực gì, hay khi ôm ước mơ vĩ đại hỗn ăn chờ chết.

Hào phóng ném đồ đạc sang bên, chạy tới phòng khách của Saga, lấy ra mật mã chỉ định kẹp trong sách, cầm cái đĩa màu xanh cánh trả đựng trái cây bên cạnh, giằng co một hồi, mãi đến trên đĩa lóe lên huy chương Thánh Đồ của Grindelwald, cậu bắt đầu liên hệ với Mord...

"Well, xem ra anh ấy đã đi vắng một khoảng thời gian rồi." Mật mã một tháng chưa đổi, Riddle nổi giận khép máy truyền tin lại, dự định liên hệ bộ tình báo của mình, tuy rằng đại bộ phận đã giao cho Saga, nhưng dù sao cũng là cậu một tay bồi dưỡng lên...

Ba!

Apparition!

Riddle nghe được tiếng động lập tức vọt tới phòng khách, "Grind, ông có biết..." Chưa nói dứt lời, Gellert Grindelwald, vẻ mặt nghiêm túc đứng trong phòng khách, mặc quần áo Muggle...

Dark Lord đời thứ nhất mặc quần áo Muggle, nếu là bình thường, Riddle khẳng định sẽ chế giễu ông, nhưng giờ đây sự bất an và sợ hãi dâng lên từ đáy lòng khiến cậu cảm thấy bất cứ hiện tượng dị thường nào cũng thật chói mắt, Riddle hung hăng nguyền rủa cái trực giác không nên có của mình, lần đầu tiên cảm thấy Occlumency bị đùa là chuyên dụng của Dumbledore trong nguyên tác cũng có tác dụng trấn định tốt như vậy, nếu không, cậu nhất định sẽ bị khả năng mình nghĩ tới trong nháy mắt đó bức điên, chỉ có bộ não hoàn toàn trống rỗng mới có thể ổn định được lý trí của cậu.

"Saga gặp nạn, không nghiêm trọng." Gellert ngắn gọn trọng điểm, nhìn sắc mặt của thiếu niên trước mặt từ tro nguội bắt đầu chậm rãi khôi phục màu máu.

"Đi." Riddle cảm thấy trái tim mình không thể khống chế được co quắp, cho dù Gellert không chơi trò giật gân, nhưng hai chữ 【 gặp nạn 】 vẫn như Cruciatus Curse không ngừng tra tấn cậu. Cái cảm giác không thể khống chế thân thể như trúng Imperius giờ khắc này đây chân thật cỡ nào, có lẽ chỉ có Avada mới là giải thoát.

Gellert nhướng mày, khó được không tính toán chuyện Riddle không tôn kính sư trưởng, dẫn cậu độn thổ.

Lần độn thổ này mất rất nhiều thời gian, sau khi đáp xuống cũng mặc kệ cái cảm giác lồng ngực bị ép đến muốn nôn, Riddle lập tức xông tới cạnh cái giường duy nhất trong phòng, xác định hơi thở và tiếng tim đập của người nọ...

"Hô ~"

"Yên tâm đi, ta đã nói là không sao mà."

"Ở đây là?"

"Bệnh viện, của Muggle!"

Riddle nhìn bình truyền dịch bên cạnh, đá xéo Gellert, cực rõ ràng mà cho ông một ánh mắt nói nhảm.

"Ở Đức." Bổ sung địa lý, bọn họ đã khóa quốc, bất kể là dựa theo pháp luật của Thế Giới Phù Thủy hay Thế Giới Muggle, Riddle cũng xem phi pháp xuất cảnh, nhưng đối với một người từ không nhìn nội quy trường học đến coi thường pháp quy, từ không nhìn luật dân sự đến coi thường luật hình sự như Riddle mà nói, có ý thức được điểm ấy hay không mới là vấn đề.

"Sao lại bị thương? Trang sức và phòng hộ tôi cho anh ấy là giả à? Tôi đã trang bị cho anh ấy tận răng, sao còn gặp nạn chứ." Lo lắng nhìn Saga quấn đầy băng gạc.

"Cho nên mới là bị thương nhẹ, cái tên ngồi cạnh cậu ta là tro cũng không còn đấy." Cũng là Riddle thiếu kinh nghiệm, phòng ngự cho một đống, đích xác làm được phòng vật phòng pháp, nhưng lại quên để lại một cái cảm ứng, nếu không phải ông đột nhiên lo lắng, chạy tới kịp lúc, mang người rời đi, hiện tại cho dù Saga không chết cũng sẽ bị xem như là kỳ tích mà giải phẩu. "Người ta đã trực tiếp ném bom xuống ~"

"Ai làm!" Sát khí của Riddle khiến Gellert cũng lấy làm kinh hãi.

"Không phải nhằm vào Saga, lúc đó trong quán cơm có một đại nhân vật Muggle..." Gellert bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn là ba cái tiệm ở nông thôn an toàn hơn.

"Không phải nói bị thương nhẹ à? Độc dược hẳn có thể trị khỏi nhanh, hai người lại cắt đứt liên hệ suốt 10 ngày với tôi." Riddle kiểm tra lại lần nữa cho Saga, "Sao anh ấy chưa tỉnh?"

"Không có ngoại thương không có nghĩa là không sao, bọn ta phân công nhau hành động, nếu không phải ngoài ý muốn này, ta cũng không biết cậu ta chà đạp thân thể mình thành ra như vậy, thiếu ngủ nghiêm trọng, đã có ít nhất 5, 6 ngày không chợp mắt, suy dinh dưỡng, còn có xuất huyết, loét dạ dày..." Khuôn mặt của Gellert vặn vẹo, "Nhờ phúc của cậu ta, ta ngần này tuổi lại bị một cô bé trẻ chỉ vào mặt mắng, giảng cho một đống danh từ y học Muggle, không tỉnh là tốt, còn không chịu nghỉ ngơi nữa à, bị một chai Draught of Living Death áp súc của ta rót ngã, quên ta là ai rồi hả, ai biết nhóc có mấy ngày cũng chờ không được. Ta cũng bận lắm đấy."

Bên tai nghe tiếng lải nhải oán giận của Gellert, Riddle biết ông ấy giúp Saga giải quyết hậu quả đã rất vất vả, nhưng cậu hiện tại không còn có sức xin lỗi, vuốt ve khuôn mặt ngay cả trong giấc mộng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi của Saga...

【 Trước là Abraxas, sau là anh, em thật là một thằng ngốc không đau đến chảy máu, sẽ không hiểu được quý trọng mà. 】

"Grind, Mord đâu?"

"Ở Anh."

"Đừng nói với tôi thủ hạ Saga an bài ở Đức hiện tại do ông điều khiển?"

"Nhóc khinh thường ta à?"

Lời này thật khó trả lời, Riddle không thể nói thẳng chỉ có thể dùng ánh mắt bày tỏ, chỉ kém không viết xuống hai chữ khinh thường thật to giữa không trung.

"Ta dầu gì cũng là Dark Lord nắm giữ cả Thánh Đồ!"

"Đáng tiếc tôi chỉ nhìn thấy sự lười biếng của ông..." Còn làm hư Saga, hại lượng công việc của Mord tăng gấp bội.

"......... Được rồi, giờ không phải là lúc cãi vả, nhóc hỏi cái này để làm chi?" Sự im lặng tuyệt đối đáng nghi.

"Bảo anh ấy lo mà nghỉ ngơi đi, khoảng thời gian này, tôi tới nhận."

"Nhóc?" Dấu chấm hỏi này có hàm nghĩa khắc sâu, hoài nghi năng lực, địa vị còn có nhân phẩm của Riddle...

"Ông cũng quá coi thường tôi..." Nhìn Gellert nở một nụ cười tự tin đến phách lối, Gellert phảng phất như lại thấy được một bản thân trẻ tuổi bừa bãi ở cái thuở tuyên bố sẽ giẫm Durmstrang dám đuổi học mình dưới lòng bàn chân.

"Nhóc không phải muốn đi nhận người của Saga à? Lần mò cái gì thế?"

"Cái phòng bệnh quái quỷ gì vậy, giấy bút đâu? Để lại lời nhắn cho Saga."

Gellert không ưu nhã liếc xéo, nếu Saga tỉnh, tìm nhóc không phải là chuyện đơn giản, nhóc cho rằng hộ sĩ và điện thoại là giả à. Nhìn lại mái tóc dài lần này trở về Riddle để...

"Nếu không cắt một lọn tóc cho cậu ta? Coi như là tưởng niệm..." Thấy Riddle sảng khoái dùng đũa phép cắt xuống một lọn, dùng pháp thuật làm thành dây thừng cột vào cổ tay Saga.

【 Ta giỡn thôi mà... Chỉ là bất chợt nhớ tới ba cái trò vớ vẩn mà các nữ phù thủy nhỏ thích... Được rồi, Saga, chí ít cậu viên mãn. 】 Còn không nhìn ra nữa, Gellert cũng sống uổng, tuy rằng ông khá bất mãn khi thấy đồ đệ nhà mình có hành động ẻo lả như vậy. (Rõ ràng là ông đề nghị.)

...

"Nhóc xác định không thành vấn đề đấy chứ? Bọn thủ hạ của Saga tinh lắm, nhất là bọn cậu ta dẫn tới Đức." Chuyện Saga tới quán rượu rất nhiều thủ hạ đều biết, ông mất bao nhiêu công sức mới khiến bọn họ tin tưởng Saga còn sống, cho dù đã để bọn họ nhìn thấy người, vẫn có một cái dùng mũi nhìn ông, nói cái gì bọn này là cao tầng, ba cái trò xiếc của phù thủy mấy ông bọn này đều biết gì gì đó... Chọc ông tức đến suýt nữa Avada, cuối cùng vẫn là Mord chứng minh thân phận ông, bọn họ mới yên tĩnh.

"Tôi đâu có thần bí như ông." Rất dễ dàng đoán được những chuyện Gellert đã gặp, Riddle cố gắng nén lại sự vui sướng khi người gặp họa.

"Thiếu gia Riddle!" Một người đàn ông vạm vỡ trên mặt có vết đao dẫn đầu khom người với Riddle.

"Ali." Gã cũng ở Đức, trùng hợp thật.

"... Dạ, thiếu gia." Gã mặt sẹo bi thương, nhìn thấy Riddle gã mới sực nhớ ra, cái tên Ali này là Riddle đặt, cái tên khai sinh bi thương của gã, lẽ nào chỉ có mẹ già gã là còn nhớ?

"Thiếu gia Riddle!" Thấy Ali đi đầu, bọn thủ hạ đồng loạt khom người với Riddle.

"Nhóc có uy nghiêm thật đấy..." Lão Dark Lord ê ẩm, ông là Dark Lord đây Dark Lord! Cái bọn Muggle không có kiến thức này.

"Tầm khi 10 tuổi tôi gặp được Saga, giai đoạn phát triển sự nghiệp lúc đó của anh ấy không thiếu công sức của tôi." Rất nhiều cao tầng biết cậu, còn nhớ ở trước khi nhập học Saga thậm chí phái hai người tới âm thầm bảo vệ cậu, kết quả... "Tôi nghe nói trước đây do Saga không nói rõ ràng, tổ chức của anh ấy có lời đồn rằng tôi là con riêng của anh ấy."

Kỳ thực Riddle không có ý gì khác, chỉ là muốn khuấy động bầu không khí, chẳng qua sao số người ho khan lại nhiều vậy?

【 Sếp? Năm đó... đồn là con riêng à? 】 Sao khác bây giờ thế?

【 Đó là phiên bản duy nhất có thể nói cho thiếu gia. 】 Ali biết rõ nội tình năm đó bất đắc dĩ thở dài.

"Hitler là kẻ điên, nhóc tốt nhất cẩn thận, bất kể thế nào một đất nước quyết không cho phép một cá nhân có thể có được lực lượng vũ trang mạnh mẽ huống hồ gì bây giờ là thời kỳ nhạy cảm." Gellert trước khi đi nhiều lần nhắc nhở Riddle đang cùng mấy tâm phúc nghiên cứu bản đồ.

"Biết rồi ~" Vẫy tay, ngài có thể đi rồi, sự khác nhau giữa Đức xâm lược và Trung Quốc bị xâm lược cậu vẫn biết... Ể? "Grind, đợi đã."

"Nhóc tốt nhất là có chuyện quan trọng!" Gellert nghiến răng nghiến lợi, cái eo già của ông. Nếu không phải thực lực đủ mạnh, cú độn thổ vừa nãy đủ để thân thể ông tách rời, Dark Lord đời thứ nhất nếu như phải chờ Ban Tai nạn và Thảm họa pháp thuật tới tổ hợp lại thân thể vì độn thổ thất bại của mình... Albus, cậu mau tới giết tôi đi.

"Yan, khoanh tròn những vị trí anh cho rằng không cần phải chú ý." Quân sư bên cạnh đầu óc mơ hồ khoanh một đống.

Riddle nhìn xong nở nụ cười. "Pháp thuật, quả nhiên là có lỗ thủng." Cậu cũng khoanh một đống điểm chiến lược thích hợp, ném cho Gellert.

"Biết cách lợi dụng Muggle-Repelling Charm như vậy cũng chỉ có nhóc." Gellert nhìn những trọng điểm khoanh tròn chồng lên nhau, không hề khách khí gấp tấm bản đồ lại, độn thổ, còn bỏ thêm một câu, "Đừng quên làm bài tập!"

Một đống rác nện đúng vào chỗ lão Dark Lord biến mất.

...

"Thiếu gia Riddle."

"Nói!" Riddle nhức đầu nhìn cả đống chuyện. Gần đây chẳng có tí tin tức tốt gì cả, ngoại trừ chuyện Saga tỉnh, nhưng thân thể anh ấy đã lỗ lã đến mức cả người không học y như cậu đều chướng mắt, hai tuần lễ nghỉ ngơi căn bản không giải quyết được gì.

"Riddle... Em không xử lý được đâu."

"Well, anh cho rằng bộ dạng không tóc không mi hiện tại của mình có thể đi gặp thuộc hạ à?"

"Đừng nói với anh thuốc mọc tóc bán xong rồi."

"Saga!" Riddle nổi giận nhíu mày, "Anh còn nhớ mục đích em học luyện kim với Grind chứ, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng đi. Yên tâm, ở trường em có đấu với một lão hồ ly cấp bậc như Grind, ba cái chuyện của anh không làm khó được em đâu."

Cuối cùng cũng thuyết phục được Saga, ngoan ngoãn an dưỡng, ai... vốn đang định lợi dụng kỳ nghỉ hè này dò la suy nghĩ của anh ấy, nhưng trong tình huống một người đang nằm ở bệnh viện thì thật không thích hợp để nói chuyện yêu đương, nhất là khi một người khác còn rất trăng hoa. (Hình dung mình thế đấy hả?)

Kẻ đang báo cáo đổ mồ hôi lạnh, vị thiếu gia này dữ hơn boss của bọn họ nhiều. (Tâm tình người ta không tốt.) "Bọn tôi bắt được mấy đứa bé mặc trang phục kỳ quái, một trong số đó có nhắc tới trường của thiếu gia... Thế nên..." Thuộc hạ này không biết chuyện phù thủy, nhưng trước có làm ở bộ tình báo của Riddle, nên biết từ Hogwarts.

"Dẫn bọn họ vào, ngoài ra gọi Yan tới đây, những người khác ra ngoài."

Hai cậu nhóc bị trói gô lại bị đẩy mạnh vào, sợ hãi nhìn Riddle... Sau đó ở khi thấy rõ rồi lộ ra vẻ kinh ngạc.

【 Hửm? Không phải học sinh Hogwarts. 】 "Tên gì?"

"Sao tôi phải nói cho cậu biết, Muggle!" Một trong số đó cao ngạo hất cằm, khinh thường nhìn Riddle.

"Phốc." Riddle không nhịn được bật cười, "Cho xin đi, muốn khinh thường người ta thì trước đừng có run chân được không." Kéo xệ mặt, "Nói, tôi không rảnh câu giờ với các cậu."

"Ben Christian."

"Eresh von Wolfgang."

Nghe được Christian còn không khẳng định, dòng họ Wolfgang quen thuộc lại khiến cậu đỡ trán. Chỉ là tuổi tác không đúng, anh của Thomas đã thành niên, hẳn là anh em họ. Bất kể thế nào, bọn họ do Grind quản, Thomas nghe theo ám hiệu của cậu, đã bảo gia đình ngã về phía Gellert rồi.

"Ngồi, Yan, hỏi cấp dưới xem, khi bắt được người có thấy đũa phép của bọn họ đâu không."

"Dạ, thiếu gia."

Nếu vừa nãy là giật mình, vậy giờ là kinh hãi, bọn họ bị tổ chức vũ trang của Muggle bắt được, kết quả phát hiện người đứng đầu tổ chức này dĩ nhiên là một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ mình, mà giờ thiếu niên này lấy ra đũa phép cởi dây cho bọn họ, còn biến ra ghế mời bọn họ ngồi...

"Cậu... là phù thủy."

"Phải, giới thiệu lại lần nữa, Tom Riddle, học sinh năm thứ tư của Hogwarts." Nhìn người lộ vẻ mặt kỳ dị trong đó, "Xem ra cậu đã được nghe kể về tôi, bạn cùng phòng của tôi là Thomas von Wolfgang."

"Nó là em họ của tôi." Hai người nghe xong hoàn toàn buông lỏng, "Nhưng sao cậu lại ở..." chỗ Muggle.

"Các cậu không cần biết." Đứng lên, từ trong hộc tối bốc ra một nắm bột Floo, ném vào lò sưởi, hô lên cái tên khiến hai tiểu phù thủy mặt xám như tro tàn. "Gellert Grindelwald."

"Cậu... cậu... cậu..."

"Hai vị, đũa phép của hai vị." Yan đã mang đũa phép về. "Đáng được ăn mừng là thủ hạ của chúng tôi có thói quen tốt bảo lưu chiến lợi phẩm, chúng vẫn hoàn hảo không bị tổn hao gì."

Hai cậu nhóc lúc này không rảnh quan tâm Yan đang nói gì, bọn họ nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh biếc, mãi đến khi bên trong xông ra một cái bóng tóc vàng.

"Tiểu quỷ... Không được rồi hả, nói đi, có chuyện gì cầu ta."

"Cầu ông yên tĩnh giùm cái, lũ nhóc của trung khuyển nhà ông nè, dắt về đi!"

Gellert quay đầu nhìn, "Ta không biết."

"Tôi mặc kệ ông có biết hay không! Hai gia tộc này thuộc Thánh Đồ, tôi có đọc tờ danh sách ông đưa, mau dắt về!" Cậu đã bận vậy rồi mà còn vô giúp vui. "Yan, báo cho cấp dưới, gặp được mấy cái giống vậy thì không cần xen vào."

"Dạ, thiếu gia."

"Xấc, còn trẻ mà đã mãn kinh."

...

"Một tuần một lá thơ, tổng cộng không quá 100 từ đơn... Tom Riddle cậu giỏi thật đấy." Abraxas âm trầm nhìn Riddle.

"Thôi đi, đã tốt lắm rồi, tôi lần đầu biết chiến tranh là một chuyện phức tạp như vậy, thậm chí muốn đi đường tắt cũng trắc trở cực kỳ."

"Cậu đồng ý giúp anh ta đánh thiên hạ, với bọn này thì năm lần bảy lượt từ chối." Lần này là Sheryl.

"Phốc, đừng có ai oán như thế Sheryl, cậu khiến tôi hoài nghi mình lại có thêm một món nợ hoa đào đấy."

"Khi tôi nhận được thư của anh họ quả thật không thể tin được, cậu dĩ nhiên dám quát nạt vị ở Đức như thế." Thomas cuối cùng cũng chen vào được.

"Sao hả, Grind không có xóa trí nhớ của bọn họ à?" Riddle nghi ngờ, "Quên đi, dù sao thủ hạ của ông ấy không phải người lắm miệng."

"Phải, mọi người đã thề sẽ bảo mật, tôi là được đặc biệt cho phép mới biết đấy." Mắt sao nhìn Riddle "Anh họ tôi nói cậu ngầu cực kỳ."

Riddle vẫy tay ra hiệu chuyện này cứ cho qua đi, "Abraxas mấy lời cậu nói trước khi nghỉ chẳng lẽ là tính bồi dưỡng tôi thành Dark Lord thứ hai của Anh..."

"Sao có thể chứ, Riddle, cậu là máu lai, cậu có biết Dark Lord có ý nghĩa gì không? Những gia tộc đi theo như bọn tôi cũng cần phải đánh bạc thân gia mạng sống, gia tộc, truyền thừa, tài sản, thậm chí là người nhà mình đấy, cho nên ban đầu trong nhà mới đưa tôi tới Anh, tuy rằng tôi cũng cho rằng cậu sẽ là một người còn giỏi hơn cả vị ở Đức, nhưng người anh em à, chuyện không đơn giản như vậy đâu, cậu đồng ý, cũng phải hỏi xem các Slytherin có đồng ý hay không đã, đúng không nào." Cuối cùng đắc ý hất cằm nhìn Sheryl và Abraxas, lần đầu tiên cậu nói được nhiều câu giàu ý nghĩa và nội hàm như vậy đấy.

"Ừm." Sheryl và Abr cứng ngắc gật đầu, thấy được sự may mắn trong mắt của nhau.

"Cũng đúng." Riddle nhớ tới tên thủ hạ nô đến cực điểm cậu gặp được ở chỗ Gellert, tự tin cười với ba cái đối diện "Vì phòng ngừa người nào đó nói tôi trọng sắc khinh hữu, vì phòng ngừa người nào đó ăn dấm bậy bạ, càng vì phòng ngừa người nào đó gây họa xong rồi không có chỗ dựa, tôi nghĩ... sau trận khiêu chiến Thủ Lĩnh của Năm ở học kỳ này... Tôi phải tham gia thêm một vòng so tài nữa."

...
Bình Luận (0)
Comment