“Hoan nghênh trò, đứa nhỏ của thầy.” Sau khi chén ghét nói ra mật khẩu “Kẹo gián”, lần đầu tiên Snape sống lại tới phòng hiệu trưởng. Nhìn sự vật xung quanh quen thuộc mà xa lạ, Snape vô cùng cảm khái. Chính mình cũng từng trở thành chủ nhân ngắn ngủi của văn phòng này, cũng là lúc đó, Snape chân thành cảm nhận được quyền hạn của hiệu trưởng lớn đến mức nào.
“Xin chào, giáo sư Dumbledore, con nhận được tờ giấy của ngài.” Khi thấy Dumbledore Snape nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, theo bản năng khởi động Bế quan Bí thuật, trong ánh mắt hơi trống rỗng. Có điều cũng may Snape vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh, hơn nữa với tuổi của anh, cũng không để vị phù thủy trắng nhìn ra manh mối nào.
“Đúng vậy, mời ngồi, đứa nhỏ của thầy, có muốn uống một chén nước đường hay không?” Đũa phép Dumbledore vung lên. Một cái ghế dựa xen lẫn vàng đỏ xuất hiện cạnh Snape. Snape đè nén suy nghĩ muốn đổi màu cho cái ghế này, miễn cưỡng ngồi lên, mông gần như chỉ chạm vào, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét.
“Cám ơn ngài, hiệu trưởng, nhưng con cũng không thích đồ ngọt.” Snape vẫn chú ý tìm từ trước mặt Dumbledore, hiện tại anh chỉ là một học trò bình thường, không có tiền vốn như kiếp trước tùy ý phun nọc độc vào Dumbledore nữa.
Đôi mắt Dumbledore lóe lóe, lấy ra một cái kẹo gián bỏ vào miệng, trên mặt lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Hai kiếp làm người Snape vẫn không có cách nào kiên nhẫn với ông cụ giả ngây giả dại này, “Ngài hiệu trưởng, rốt cuộc ngài tìm con có chuyện gì ạ, con nghĩ ngài biết một lúc nữa sẽ đến giờ giới nghiêm.”
May là Snape chú ý, anh khác với quý tộc Slytherin trực tiếp nói chuyện làm Dumbledore nghẹn một chút.
“A, đứa nhỏ của thầy, thầy nghĩ trò còn nhớ rõ lời thầy nói cho con vào Giáng sinh.” Phù thủy trắng dẫn dắt, ánh mắt còn phối hợp chớp chớp.
Tôi không phải đứa nhỏ của cụ! Snape gào thét trong lòng, Bế quan Bí thuật điên cuồng vận chuyển. Trong nháy mắt giọng Dumbledore hiền lành, anh cảm thấy rõ một dao động pháp lực mơ hồ. Thuật mê hoặc sao? Snape âm thầm cười lạnh, biểu hiện trên mặt càng thêm mờ mịt, “Hiệu trưởng Dumbledore ngài đang nói gì ạ?”
“A, chính là mời Severus đến chỗ thầy tâm sự ấy mà, cụ già như ta rất là cô đơn.” Giọng Dumbledore lại càng mềm nhẹ, “Đứa nhỏ ngoan, trò sống tốt ở Slytherin sao?”
“Không tốt,” Thanh âm Snape trở nên cứng ngắc, nhưng như vậy lại càng thấy anh nói thật, “Huynh Trưởng Malfoy ép con làm bạn cùng phòng của anh ta, Potter luôn gây rắc rối cho con, và Lily… Lily…” Khi nói tới Lily Snape hiện lên thần sắc giãy dụa.
Dumbledore hiển nhiên không buông tha cơ hội này, “Bình tĩnh, bình tĩnh, đứa nhỏ của thầy, bạn học Evans làm sao vậy?”
Snape như là được trấn an, “Potter luôn làm phiền con và Lily học tập, Lily là người bạn duy nhất của con!” Anh lại mang lên chút oan ức, “Con vẫn chưa tố giác chuyện Lupin là người sói… A, giáo sư Dumbledore, con làm sao vậy? Hình như vừa ngủ ạ.” Snape “đột nhiên” tỉnh táo lại, ngoài miệng nói xong phán đoán của mình, ánh mắt lại trực tiếp biểu đạt nghi vấn, cơ thể lại trực tiếp đứng lên.
“Không có gì đứa nhỏ của thầy, có thể là trò quá mệt mỏi.” Dumbledore vội vàng trấn an, cụ cũng không tin một phù thủy nhỏ đến từ giới Muggle, vừa gia nhập giới phù thủy ba năm lại có thể phát hiện cụ làm gì. Có điều thu hoạch hôm nay hơn tưởng tượng rất nhiều, Snape này lại bị Malfoy theo dõi, càng miễn bàn thằng bé đã biết bí mật của Remus, may mà thằng bé không định nói ra, không thấy khi thằng bé đang nói rồi thoát ngay khỏi thuật mê hoặc sao? Đây đúng là biểu hiện khi mình nói ra bí mật không muốn lộ ra nhất.
“Xem ra, sắp tới giờ giới nghiêm rồi, có lẽ trò nên nhanh chóng trở về, đỡ bị trừ điểm. Đương nhiên, nếu bị tóm…” Dumbledore vẻ mặt “trò hiểu đó”.
Snape cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn cảnh giác, “Vậy con chào ngài, hiệu trưởng Dumbledore.” Anh đẩy cửa ra, đi trên đường tới hầm, vừa nhanh chóng nhớ lại mình không nói gì ngoài kế hoạch.
Đúng vậy, Snape giả vờ, hôm nay nội dung anh lộ ra là sau khi anh đã suy nghĩ rất kỹ. Từ khi lễ Giáng sinh, Snape đã có giác ngộ gặp phù thủy trắng, vì thế bản thân anh lên kế hoạch cho vẻ mặt, động tác và ngôn ngữ của mình. Không nghĩ Dumbledore dùng thuật mê hoặc, ngược lại nhắc nhở anh chuẩn bị, nhưng lại càng đáng tin.
Từ khi bị phù thủy trắng chú ý, Snape liền hiểu được mình không thể nào thờ ơ lạnh nhạt được. Vì để có được Galleons nhiều nhất, triển lãm thực lực là cách duy nhất, mà bị phù thủy trắng chú ý liền chứng minh dù Snape anh có muốn hay không thì anh đã trở thành quân cờ đấu sức giữa chúa tể trắng và hắc ám.
Sau khi nhận thức được tình cảnh của mình, Snape nhanh chóng chỉnh lại kế hoạch, nếu bị theo dõi, đơn giản tăng thêm giá trị của mình. Dù là quân cờ cũng không thể bị bỏ bất cứ lúc nào được, trước khi anh có đủ con bài chưa lật, phải kiên nhẫn.
Đây là vì sao hôm nay Snape lộ cho Dumbledore nhiều như vậy, quyền hạn của hiệu trưởng rất lớn, cụ ta không thể không biết Lucius dùng quyền lợi thay đổi ký túc xá của mình, mình nói ra trước chính là vì để vị phù thủy trắng tin tưởng. Mặt sau, anh nói ra nỗi niềm người bạn “duy nhất” của mình bị cách ly, một Slytherin xuất thân Muggle mới có thể khiến phù thủy trắng tăng thêm giá trị của anh.
Cuối cùng, dùng bí mật của Lupin cho Dumbledore chút phiền toái. Potter khiêu khích mình đã ghét rồi, cần có người cảnh cáo họ một phen, mà Dumbledore tuyệt đối là người tốt nhất! Hơn nữa “hợp thời” tỉnh lại càng có thể biểu hiện anh không muốn coi đây là nhược điểm áp chế Gryffindor. Đối với Dumbledore tuyên dương tình yêu chiến thắng mọi thứ mà nói, điều gì có thể đáng tin hơn tấm lòng trắc ẩn của một đứa nhỏ chứ? Hơn nữa đứa bé này lại xuất thân từ Slytherin nổi danh giả dối âm hiểm đây.
Snape vừa đi nhanh về phía trước, vừa yên lặng cho mình 100 điểm trong lòng. Dumbledore, Chúa tể Hắc ám, hừ, xem ai mới là quân cờ của ai đi! Anh thu cảm xúc lại trở về phòng ngủ, nơi đó còn có một người khó đối phó hơn đang chờ anh.
— Tôi là đường ranh giới Lucius đang chờ đợi —
“Đàn em Snape thân mến, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi, tôi còn tưởng cậu bị hiệu trưởng Dumbledore mê hoặc, hay là cụ ta có sức hấp dẫn hơn cả tôi sao?” Snape vào ký túc xá, giọng ngân của Lucius liền vang lên, nói xong câu cuối cùng còn ẩn chứa một tia giận dỗi.
Ai coi trọng lão ong mật kia? Ai có sức hấp dẫn hơn anh? Tâm trạng vừa mới nổi lên trên đường về của Snape bị Lucius phá hư gần như không còn, “Huynh Trưởng Malfoy, tôi nghĩ đầu của anh ngoại trừ phế liệu màu vàng thì còn có chút trí tuệ của con người, đó là hiệu trưởng, phù thủy trắng hơn một trăm tuổi đó!”
“Vậy ý đàn em Snape là nếu cụ ta không phải là hiệu trưởng thì được? Hóa ra đàn em Snape thích người đàn ông thành thục, chẳng lẽ tôi phải uống Dược tăng tuổi sao? A, râu bạc gì đó, rất không Malfoy!” Lucius ai oán nói, trong ngôn ngữ rất có ý tứ nếu cậu gật đầu tôi lập tức uống Dược tăng tuổi cho coi.
Kiên nhẫn của Snape rốt cuộc bị phá, “Huynh Trưởng Malfoy, tôi nghĩ hai con mắt trên đầu anh công dụng của chúng không phải dùng để trang trí! Năm nay tôi mới 13 tuổi, 13 tuổi biết chưa! Hơn nữa, tôi tin Huynh Trưởng Malfoy không quên trước khi đi tôi có đưa anh ba cái bình, hiện tại, lập tức lấy ra dáng vẻ người thừa kế nhà Malfoy ngay. Đừng ở đó giống như một con công, không đúng, như là một con vật tới kỳ động dục chung quanh phát hormone của anh!” Từ khi Snape phát hiện Thần Hộ mệnh của mình biến thành công, anh thấy không cần dùng “công” để gọi Lucius.
“Tôi cho rằng đàn em Snape sẽ thích tôi, quả nhiên là tôi hiểu lầm sao? Cũng là cậu yêu người khác rồi.” Lucius nghiện đùa giỡn, ngay cả nọc độc dài của Snape cũng chỉ làm anh cứng lại một chút. Snape cũng rõ ràng, trực tiếp lấy bình dược màu lam ra uy hiếp, “Huynh Trưởng Malfoy, anh sẽ không muốn tôi cho anh uống chứ.”
Lucius nhìn thấy, cũng thu liễm cảm xúc, trong nháy mắt, một người thừa kế nhà Malfoy cao ngạo, có lễ mới mẻ ra lò. Snape nhìn khóe miệng giật giật, hai kiếp làm người anh vẫn không thể thích ứng công lực “biến sắc mặt” của Lucius.
“Tôi đã xem qua, không thể không nói, đàn em Snape cậu là thiên tài độc dược.” Lucius nghiêm túc dáng vẻ y mà ngay cả thầy giáo hà khắc nhất cũng không soi mói được gì, “Bình trong suốt kia là Chân Dược chất lượng cao, màu đen là thuốc độc chất lượng cao, còn màu lam, tôi chờ đàn em Snape giải thích giúp tôi.”
“Dược mê hoặc, hiệu quả anh đã thấy rồi.” Nói đến độc dược, giọng Snape có vẻ hơi khô khốc, “Hiệu quả 12 tiếng, thuận tiện hủy diệt ký ức về người ám chỉ.”
“A, a, thật sự là thiên tài.” Lucisu chợt nghĩ tới sự kiện hồ Đen “nổi tiếng gần xa” thời gian trước, đôi mắt lam xám của y lập tức mở to, “Tôi cho rằng, đây là độc dược xứng tên độc dược hắc ám.”
“Tôi tin tưởng, nhà Malfoy có thể thỏa mãn yêu cầu của tôi.” Snape cũng nhếch môi y như Lucius, “Slytherin đều là phù thủy hắc ám.”
Lucius chưa bao giờ lại cảm nhận rõ được mình đang tương giao với một vị Slytherin như bây giờ. Y không tự giác ngồi thẳng người, “Có lẽ nên chào hỏi nhau lại, Lucius Malfoy, Huynh Trưởng Slytherin.”
“Severus Snape, rất vui được biết ngài.” Thậm chí Snape mang theo lễ nghi quý tộc, kiếp trước Lucius không ít lần bắt anh luyện tập.
“Vậy, xin hỏi tôi có vinh dự gọi ngài là “Severus” hay không?” Lucius tiến thêm một bước thăm dò.
“Vinh hạnh của tôi.” Hợp tác cần đưa ra một chút thành ý, “Lucius.”
“Lựa chọn một Malfoy vĩnh viễn sẽ không làm cậu thất vọng.” Lucius vừa lòng gật đầu, đàn em của mình hôm nay cho y bất ngờ rất lớn.
Trong thoáng chốc, Snape bắt được Lucius bạn tốt kiếp trước của mình. “Hôm nay đã khuya rồi, ngày mai chúng ta lại thảo luận tiếp.” Giọng Lucius vang lên, như cách rất gần. Lại như cách rất xa.
Snape không bị khống chế phức tạp nhìn Lucius, người sau hiển nhiên có chút nghi hoặc, có điều một Slytherin tiêu chuẩn hiểu được không cầm thăm dò riêng tư cá nhân của bạn bè. Đúng vậy, bạn bè, qua hôm nay, Lucius nguyện ý cùng Snape cơ hội này, thậm chí ý cảm thấy mình đã làm một quyết định tốt nhất trong đời.
Nhưng mà, “Severus, cậu còn chưa tắm.”
“Lucius Malfoy!” Snape rốt cuộc gào lên một tiếng, để lại con công bạch kim đắc ý rung đuôi. Cảm giác thế này tốt hơn nhiều, y cũng không thích ánh mắt vừa nãy của Severus nhìn y, thật giống như đang xuyên qua y liên hệ với gì đó, Malfoy là tốt nhất.