Sau khi tỉnh Snape đưa tay lên chạm vào bụng mình, đây đã là phản ứng bản năng của anh mấy tháng nay, nhưng lần này, không có gì, không có gì cả… Anh mở bừng mắt, hoàn toàn không quan tâm cơ thể mình đang kêu gào biểu tình – dựa vào tình trạng cơ thể đặc biệt, bác sĩ Edward không đề nghị anh sử dụng quá nhiều độc dược.
“Nào… Sev, cưng à, đừng lo lắng.” Người bên kia phòng phát hiện ra động tác anh thì nhanh chóng tới gần, dùng tay giữ chặt Snape, “Tôi ở đây, yên tâm, mọi chuyện đều ổn.”
Snape căng thẳng rồi chậm rãi được sức mạnh quen thuộc an ủi, anh thở ra một hơi, nếu y ở đây thì sẽ không có vấn đề gì, “Luci…” Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, chậm rãi nghiêng người về sau, Lucius rất phối hợp mà đặt gối phía sau lưng anh.
“Sao anh lại tới đây?” Đương nhiên không phải Snape không quan tâm con mình, nhưng nếu Lucius ở đây thì anh không cần lo cho sự an toàn của con nữa, mà an nguy của Lucius quan trọng hơn.
Lucius khẽ nở nụ cười, mái tóc dài bạch kim của y bay bay ở hai bên mặt y, không tự chủ được, y tới gần bạn đời nhà mình, thành kính đặt một nụ hôn trên trán người ấy, “Cám ơn em, Sev của tôi.”
Snape đỏ mặt, anh muốn lớn tiếng châm chọc Lucius dám coi mình là con gái! Xem lời y nói đi, cái gì vậy?! Nhưng sự cảm kích, bình yên và toàn tâm toàn ý truyền tới từ linh hồn Lucius, Snape không nói nên lời.
“Con…” Giọng anh khàn khàn.
“A, em còn chưa gặp chúng.” Đôi mắt Lucius ngập tràn thỏa mãn, y vung đũa phép, cái nôi vốn được đặt ở phòng khác được thần chú trôi nổi cẩn thận “kéo” tới. Snape nhìn Lucius một cái, vẻ mặt hoàn toàn không đồng ý.
“A, Sev, em phải tin tưởng bạn đời em, hơn nữa, Malfoy cũng không làm hại người nhà của mình.” Lucius nói đến câu sau, giọng nói rất tự hào.
Vâng, Snape liếc mắt xem thường, điều ấy anh không thoải mái nhất, cái gì cũng “Malfoy”.
Nhưng rất nhanh, hai nhóc con nằm trong nôi thu hút anh.
“Merlin ơi!” Snape khẽ cảm thán, hai nhóc một tóc bạch kim một tóc đen đang yên lặng ngủ.
“Nào, sờ chúng đi.” Lucius dùng khăn tay lau tay Snape rồi kéo bạn đời y chạm vào người thừa kế của họ.
Snape chưa bao giờ chạm vào đứa nhỏ nào nhỏ như vậy, dù là con đỡ đầu kiếp trước của anh lúc nhỏ hơn ba tuổi anh cũng chỉ nhìn xa xa mà thôi.
Xem đi, hiện tại phải chạm vào đứa nhỏ như vậy, Snape hơi sợ hãi. Trong trí nhớ của mình, anh chỉ đưa tới nỗi đau cho người khác, nếu mình chạm vào hai đứa nhỏ này thì chúng có thể như vậy không.
Linh hồn truyền tải một cách trung thực cảm xúc từ chán ghét, khủng hoảng, mong đợi của Snape, Lucius âm thầm cắn chặt răng, sao y lại không biết vì sao bạn đời nhà mình lại vậy chứ, nhưng không sao cả, họ còn có nhau, còn cả thời gian nữa.
“Đừng sợ, Sev của tôi, chúng thuộc về em.” Là Slytherin, Lucius biết lời nói nào có thể khiến một Slytherin yên tâm.
Quả nhiên, Snape bắt đầu thả lỏng, tay hai người giao nhau, cuối cùng nhẹ nhàng đặt ở nơi hai bàn tay của hai nhóc con kia – có lẽ vì ngay từ đầu chúng đã ở cùng nhau, sau khi sinh ra hai nhóc cũng luôn ở cạnh.
“Merlin ơi!” Snape lại cảm thán, đó là sự mềm mại còn mềm mại hơn cả bạch kỳ mã anh đã từng chạm vào, Lucius dẫn tay anh chậm rãi đi về phía trước, dừng lại ở trên ngực một nhóc.
Snape không dám dùng sức, nhưng tiếng tim đập “bùm bụp”, “bùm bụp” nói cho anh biết một sinh mệnh nhỏ đang tồn tại.
“Luci… Luci… chúng… Merlin ơi…” Snape nói năng lộn xộn, nhưng giọng anh vẫn nhỏ nhẹ.
“Ừ, Sev của tôi, chúng đều thuộc về em, em biết mà.” Lucius nhẹ nhàng hôn lên má bạn đời, giọng nói hiền hòa, y và bạn đời y cả người thừa kế của họ cùng ở cạnh nhau, đó là tất cả của họ.
“Chúng… sẽ bình an lớn lên sao?” Snape cảm giác được sự yếu ớt dưới lòng bàn tay, Merlin ơi, sao anh không biết trẻ con lại mềm như vậy, chỉ cần bóp nhẹ một cái là nát.
“Ừ, Draco sẽ kế thừa gia tộc Malfoy, mà Aquila sẽ kế thừa Prince, tuy chúng cũng chỉ là phù thủy bình thường nhưng so với những phù thủy khác thì chúng cũng có thể thức tỉnh huyết thống.”
Đây là điều đáng tiếc duy nhất của Lucius, tuy y và bạn đời y cũng đã hoàn thành thức tỉnh huyết thống, nhưng con của họ lại mang thể chất phù thủy, không phải là sinh vật pháp thuật trời sinh.
“Draco?” Snape nhướn mày.
“A, Sev của tôi, em nhớ rõ, chúng ta đã nói rồi mà.” Lucius nhếch môi, y biết Sev nhà mình nhớ “Draco” kiếp trước như thế nào, giờ thì tốt rồi, y cho cậu một Draco.
Snape cũng không so đo vấn đề này, trên thực tế, đứa nhỏ tên Draco sẽ chỉ khiến anh có thêm một tâm lý bồi thường – nếu mình đã không trở về được, vậy để đứa nhỏ tên Draco này hạnh phúc thôi.
Nhưng suy nghĩ này của Snape đã sai, khiến “nhóc con đáng ghét bạch kim” gia tộc Malfoy đã xưng bá Hogwarts mười mấy năm.
“Vậy, Aquila…”
“Aquila Malfoy Prince…” Lucius giải thích, “Gia tộc Prince cần người thừa kế của mình.”
“Aquila, Thiên Ưng…” Snape hiểu Lucius nhượng bộ, trên thực tế anh cũng cảm kích vì Lucius tôn trọng.
“Bác Gellert đặt tên.” Lucius bổ sung.
Slytherin cũng không làm chuyện không có ý nghĩa, vì thế Snape hiểu Lucius tán thành Gellert, trên vấn đề hai nhóc con này thì quả thật Snape nợ Gellert một lần.
“Anh về trước đi.” Snape nói với Lucius, dù bạn đời nhà mình tới Nurmengard thế nào thì Snape cũng hiểu giờ là thời kỳ vô cùng mẫn cảm, “Cùng lắm là hai tháng, tôi sẽ dẫn bọn nhỏ về.”
Lucius lộ ra vẻ mặt không đồng ý, nhưng y vừa muốn mở miệng đã bị Snape nói lại, “Luci, anh biết tôi mà, hơn nữa, rửa sạch chung quanh!” Snape không phải không biết thế lực thứ ba hỗn loạn, thậm chí quanh gia tộc Malfoy cũng không yên bình như vậy, trước kia còn không tính, giờ thì có hai nhóc con yếu ớt này, nói cái gì cũng phải nhổ sạch “đinh” chung quanh.
“A, Sev thân mến của tôi, em thật là lạnh lùng.” Lucius ai oán ôm ngực, than thở, “Tôi biết em có hai cục cưng thì không yêu tôi nữa mà, em xem, em không hỏi câu nào đã đuổi tôi đi rồi, a, Qui à, Dra à, cha các con bị ba các con từ bỏ rồi kìa~”
Nói cũng khéo, đúng lúc này, nhóc con tóc đen mở mắt, đôi mắt đen huyền gần như giống y hệt Snape chuẩn xác nhìn về phía Lucius, nhưng đứa nhỏ vừa mới sinh ra hoàn toàn không có tiêu cự, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn thì cực kỳ đáng yêu.
Mắt Lucius nhanh chóng biến thành hình trái tim, a, Qui của y, tại sao có thể đáng yêu như vậy?! Y gần như có thể thấy dáng vẻ Sev của y khi còn bé, ôi, Merlin ơi, y thật sự quá may mắn, nếu y có thể “chứng kiến” Sev bé nhỏ lớn dần… vậy thật sự rất hoàn mỹ!
Không tự giác, Lucius vươn tay mình ra đặt trên má nhóc tóc đen, rồi… nhéo! Quả nhiên, nhóc con kia oa một tiếng khóc lên, giọng vang dội, rồi nhóc con tóc bạch kim cũng mở mắt, khóc theo anh mình, Lucius càng bất ngờ khi thấy mắt Draco mang màu lam xám không phụ sự mong đợi của mọi người.
“Lucius Malfoy!” Snape cố gắng đè thấp giọng nói của mình, “Cút!”
“A, Severus, vừa mới tỉnh lại đã tức giận như vậy thì không quá tốt đâu.” Chúa tể Hắc ám đời trước đẩy cửa đi vào, rồi nghe thấy tiếng khóc của hai nhóc con, “Sao vậy? Đói bụng? Hay là có chuyện gì?” Gellert khẩn trương vung đũa phép lên, Merlin biết, nơi này chính là Nurmengard, không có sự đồng ý của ông thì ngay cả một con muỗi nước Anh cũng không bay lọt, Chúa tể Hắc ám đời trước phản ứng như vậy chẳng qua vì ông cảm nhận được trẻ con quá yếu ớt.
“Nếu trong đầu gia chủ Malfoy vĩ đại của chúng ta còn có một ít công năng nho nhỏ thôi thì anh ta nên biết bắt nạt một đứa bé, nhất là còn đang quấn tã là chuyện vô sỉ biết bao nhiêu, hơn nữa đối tượng anh ta bắt nạt lại là lúc không thể phản kháng, căn bản là khinh nhờn quý tộc!” Snape đen mặt, xà vương cực kỳ bao che khuyết điểm, mà đó còn là con anh nữa.
Gellert chưa từng thấy dáng vẻ phun nọc độc của Snape, ông nhất thời hơi cứng người, nhưng lập tức ông hiểu được ý của Snape. “Cậu chủ Malfoy, ta nghĩ, nước Anh bên kia còn cần ngài, nhất là “chủ nhân” của ngài chỉ sợ đang kiễng chân đợi ngài trở về, một ngày hắn cũng không rời khỏi được ngài mà! Nurmengard quá nhỏ, không chứa được phù thủy vĩ đại như ngài!” Đùa à, trẻ con mềm như vậy, vốn lớn lên cũng không dễ dàng, Lucius người cha này lại dám ra tay?!
Bị Chúa tể Hắc ám đời trước và bạn đời nhà mình đồng thời ghét bỏ Lucius không nói gì nhìn trời, đây còn không có gì, nếu về sau y chỉ cần có một hành động thiếu suy nghĩ thôi thì không phải sẽ bị hai người liên thủ xé nát à!
Không thể không nói, Lucius lại tưởng tượng bay xa, dám ức hiếp con nhà Malfoy? Lucius y chính là kẻ đầu tiên không qua được!
“Valar, đưa ta trở về.” Dù luyến tiếc thế nào Lucius cũng phải rời khỏi, khi vừa mới biết lời tiên đoán y đã biến mất rõ ràng là đưa nhược điểm vào trong tay Chúa tể Hắc ám! Nhưng nhìn Valar, lần đầu tiên Lucius cảm thấy gia tinh rất ưa nhìn.
Chẳng qua, “Cậu chủ Malfoy, để nhẫn của ngài lại, Nurmengard phải chỉnh sửa trận phòng ngự, ta sẽ sửa chữa cho tốt.” Gellert ở phía sau cười lạnh, muốn đến muốn đi thì còn phải nhìn xem ông có đồng ý hay không đã!