Nói gì thì nói Gellert cũng là một Chúa tể Hắc ám, bối rối một lúc thì ông nhanh chóng bình tĩnh lại. Lucius và Snape đã gián tiếp khẳng định ông, Draco và Aquila cũng đã có thể nhận ra ông, mà ngay cả Thánh Đồ, phần lớn cũng biết Nurmengard có một “Kim ốc tàng Kiều”, hiện tại không phải là vấn đề Abra có đồng ý hay không, mà là cậu chỉ có thể chấp nhận.
“Một lần nữa giới thiệu, Gellert Grindelwald, người nước Đức.” Ông như không để ý mà giơ tay một cái, Bryce xuất hiện.
“Chúa tể, nghe theo phân phó của ngài.” Bryce nho nhã lễ độ, anh ta là người thứ nhất biết Abraxas “tỉnh lại”, cái xưng hô “hoàng hậu” cũng được anh hô lên, hiện tại anh chỉ có thể hy vọng chúa tể sẽ không tính sổ mình, vì vậy thái độ cũng càng thêm cung kính.
“Đi lấy những “tờ báo” mà các ngươi đã tổng kết vài năm lại đây, nhớ kỹ, lấy thứ ngươi nên lấy.” Nói đến phía sau, Gellert đột nhiên nghĩ tới “sự điên khùng” của Thánh Đồ, nếu để Abra thấy ảnh chụp toàn thân của mình, khụ khụ, thật sự là tới Merlin cũng không nói rõ được.
“Chúa tể? Xem ra, phù thủy trắng vĩ đại nhất cũng không phải như lời đồn?” Abraxas nhướn mày, khóe miệng lộ ra nụ cười chỉ có ở nhà Malfoy.
“Ưm…” Gellert hơi xấu hổ, nghĩ đến người trước mắt sớm hay muộn cũng sẽ biết chuyện tình ngày xưa của mình, Gellert đã hận không thể lùi thời gian lại, hơn nữa nhìn Abra chọn mi nhìn mình, Gellert chợt hiểu được một từ – kinh diễm.
Nói thế nào nhỉ, gien trội nhà Malfoy luôn khiến họ phần lớn có tóc bạch kim, mắt lam xám. Nhưng vì thức tỉnh huyết thống nên màu mắt của Lucius biến thành bạc, lúc này mới phân tách giữa Abra và Draco.
Công bằng mà nói thì dáng người của Lucius cường tráng hơn Abraxas, lại không nói tới huyết thống Veela viễn cổ làm y quyến rũ hơn. Nhưng mà, trong mắt Gellert, toàn bộ sức quyến rũ của Lucius đều kém một cái nhướn mày vừa nãy của Abraxas.
Nếu như nói Lucius là một bình thủy tinh trang trí xinh đẹp, người người đều muốn sở hữu thì Abraxas chính là một chai rượu đỏ lâu năm, chỉ người thật sự biết rượu mới phát hiện ra sự thu hút cướp đi con tim ấy.
Trong mắt Gellert hiện lên một tia bắt buộc, ông cũng vừa mới nhận được tin tức, Voldemort đã rơi đài, rõ ràng sắp tới gia tộc Malfoy sẽ có địa vị cao hơn ở nước Anh, dù Lucius nghĩ thế nào thì Abraxas cũng phải ở lại.
Vừa lúc ở phía sau, Bryce đưa lên một chồng da dê thật dày, “Nhật báo Nurmengard?” Abraxas theo bản năng muốn sờ gậy rắn, nhưng lại không thấy gì.
“Cậu đã “ngủ” thật lâu, ta nghĩ cậu sẽ hy vọng xem chuyện gì đã xảy ra?” Gellert quyết định, đương nhiên cũng bắt đầu lợi dụng dựng chuyện để Abraxas chủ động ở lại.
Hai người nhất thời không nói chuyện, một thì đang cố gắng tiêu hóa một lượng tin tức lớn, một thì đang suy nghĩ bước kế hoạch tiếp theo.
Rất nhanh, “Tôi nghĩ tôi phải bày tỏ lòng cảm ơn của mình với ngài.” Abraxas trịnh trọng đứng dậy, cúi đầu theo tiêu chuẩn quý tộc, chú nhìn ra, từ khi chiến tranh bùng nổ tới nay, tuy Gellert có thể không trực tiếp trợ giúp Malfoy nhưng Gellert lại chính là một trợ lực ẩn hình – ít nhất trong kết quả tồi tệ nhất thì Lucius và Snape cũng không đến mức không có chỗ để đi.
Gellert không hề khiêm tốn nhận lấy lời cảm ơn của Abraxas, ông không phủ nhận mình là một lá bài ẩn của gia tộc Malfoy, nhưng Chúa tể Hắc ám làm việc không phải ăn mà không trả tiền, Lucius và Snape đều hiểu, hơn nữa Lucius lại càng rõ ràng.
“Lucius… rất được.” Gellert nói sâu xa.
“Ngài quá khen rồi,” Abraxas đảo con ngươi, “Luci còn kém xa lắm, xem thằng nhóc làm cái gì? Còn muốn kết hôn với con gái nhà Black, hừ.” Giọng điệu chú ngập tràn ghét bỏ.
“A?” Gellert nhếch môi, “Ta cũng không cảm thấy như vậy, “gia chủ Malfoy trẻ tuổi ưu tú nhất mấy trăm năm nay” mà, sao lại là kẻ đầu đường xó chợ chứ?”
“Cài gì mà “gia chủ ưu tú”, trẻ con nghịch ngợm mà thôi.” Gellert càng hứng thú với Lucius thì Abraxas lại càng căng thẳng, dù sao Luci vẫn còn nhỏ, không biết có thể bị Chúa tể Hắc ám đời trước này làm gì hay không, còn Chúa tể Hắc ám, sau khi trải qua chuyện của Voldemort, trong ấn tượng của Abra thì mọi Chúa tể Hắc ám đều bị biến thành phù thủy âm hiểm “bụng dạ khó lường”.
“Vậy thì, chuyện nước Anh để trẻ con giải quyết là được rồi.” Gellert đột nhiên thay đổi đề tài, “Gần đây ta định thay đổi một chỗ ở, có lẽ ta cần một người bạn am hiểu thưởng thức giúp ta trang trí biệt thự.”
Abraxas bị hoa mắt bởi thái độ thay đổi chóng vánh của Gellert, từ luống cuống, bình tĩnh, ngạo mạn rồi có chút mưu đồ, chú không nhìn rõ rốt cuộc người này muốn gì. Lấy bất biến ứng vạn biến, Voldemort đã rơi đài, chú tạm thời không quay về cũng không sao, chỉ là tiếc nuối cháu nội của mình! Merlin biết chú rất muốn gặp cháu nội của chú!
“Hay là, cậu muốn nói cho tôi biết làm sao cậu “biết trước” được thời gian và cách thức tử vong của mình?” Nhìn Abraxas không nói lời nào, Gellert cho rằng cậu còn đang do dự, lại tăng thêm một cái, dù sao Abra sẽ không biết Snape đã thẳng thắn với mình.
Quả nhiên, sắc mặt Abraxas thay đổi, thật lâu sau, “Chẳng lẽ ngài muốn hạn chế sự tự do của một quý tộc sao?” Gia chủ Malfoy đời trước kiêu ngạo hơi nâng cằm mình lên, không hề che dấu sự cao quý từ khi sinh ra.
“Đương nhiên ngài có sự tự do của mình, nhưng xin ngài từ sáng tới tối về đây, nếu không…” Gellert vi phạm lễ nghi quý tộc mà kéo gần khoảng cách giữa mình với Abraxas, “Thì sẽ phải nói ra phương pháp ngài có thể “biết trước” tương lai.”
Đây là uy hiếp, Abraxas cảm nhận, Snape bây giờ là bạn đời của Luci, một người cha khác của cháu nội chú, Malfoy coi trọng người nhà, chú sẽ không nói ra.
“Thành giao, ngài có được lời hứa của tôi.” Abraxas hơi kéo ra khoảng cách.
“Giúp tôi nói với Lucius và cả Severus.” Nhận được lời hứa tâm trạng Gellert rất tốt, ông biết hành vi của mình thật ti bỉ, lợi dụng Abra vừa tình lại không biết rõ tình huống lừa cậu hứa hẹn, nhưng ông tuyệt đối không hối hận, bỏ lỡ lần này thì ông không thể cam đoan còn có thể chộp Malfoy gian xảo này vào tay hay không.
“Abra, cậu sẽ đổi ý chứ?” Trước khi rời đi Gellert hỏi.
“Đương nhiên là không, Malfoy cũng không dễ dàng hứa hẹn.” Abraxas đơn giản buông ra, Chúa tể Hắc ám đời trước này hơi kỳ lạ, nên đi xem cháu nội nhà mình, hỏi Luci một chút thì càng nhanh.
“Nhớ kỹ lời của cậu.” Những lời cuối cùng của Gellert… cực kỳ gian xảo?
Abraxas có một cảm giác không nói ra lời, hình như chú vừa… bán mình đi thì phải?
— Tôi là đường ranh giới Chúa tể Hắc ám đời trước luống cuống lừa người đẹp Abra —
Ngay khi Abra bị Gellert lừa dối thì Lucius cũng đang vội vàng cò kè mặc cả với Dumbledore.
Snape trở về cũng đã đề cập, cha mình tỉnh lại, Lucius không phải không vui vẻ nhưng ở nước Anh còn có chuyện quan trọng hơn cần y làm.
Đối với sự theo đuổi quyền thế và ích lợi đã ăn sâu vào trong xương máu các Malfoy, hiện tại cơ hội tốt ngàn năm có một đã đặt trước mặt mình, không thể khiến gia tộc Malfoy đường hoàng trở thành gia tộc đệ nhất giới phù thủy nước Anh thì liệt tổ liệt tông gia tộc Malfoy sẽ chui ra khỏi phần mộ của họ mất.
Bởi vậy, cha mình chắc chắn là… có thể hiểu đúng không. Lucius nghĩ không trách nhiệm lắm, xem nhẹ sự vui sướng trong lòng mình sau khi “trả thù” thành công – ai bảo người năm đó không nói gì chứ, ai bảo người trực tiếp sắp xếp “tình nhân” của mình lén lút tiến vào gia tộc Malfoy, hừ.
Snape nhìn Lucius chăm chú nhìn… chén trà, sao lại không biết y đang cáu kỉnh, nhưng Luci là người nhà, Abraxas cũng là người nhà, giúp cả hai mới là lựa chọn cuối cùng.
“Mấy ngày nay tôi đưa Aquila và Draco tới gia tộc Prince, anh cần bao lâu thời gian?” Snape hỏi chuyện chính, Lucius biết rõ lời mời của Dumbledore, đó cũng là lần đầu tiên sau khi chiến tranh bắt đầu Lucius công khai tiếp đãi khách khứa ở biệt thự Malfoy – thân phận Kẻ Được Chọn khiến họ không thể làm việc qua loa, vậy gia tộc Malfoy chính là lựa chọn tốt nhất.
“A, Sev thân mến, vừa nghĩ em và Qui cả Dra sẽ rời khỏi tôi, mà tôi lại phải đối mặt với lão ong mật kia, tôi đã cảm thấy mình thật sự là đáng thương~” Lucius tựa đầu lên vai Snape, trong giọng nói mang theo ý làm nũng.
Snape không đẩy y ra, anh biết trong khoảng thời gian này Lucius đã căng thẳng bao nhiêu, một khi Voldemort không chết thì thế lực thứ ba sẽ bị khai đao tiếp theo, mà Lucius lại càng đứng mũi chịu sào.
“Luci, sắp chấm dứt rồi.” Snape nói nhẹ nhàng, mang theo sự mềm mại.
“Ừ, Sev của tôi, rồi mọi chuyện sẽ tốt.” Lucius vùi mặt vào hõm vai Sev nhà mình, dùng tay ôm thắt lưng mỏng manh của cậu, trong hơi thở là mùi thảo dược quen thuộc.
Một hồi lâu, Lucius mới ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười quý tộc mà Snape quen thuộc, “Vậy thì, ngài Severus Prince, đã tới lúc để họ hoan hô cho một bậc thầy độc dược thiên tài thôi.”
“Tôi biết,” Snape cũng lộ ra nụ cười gần y sì, “Gia tộc Prince sẽ là thế gia độc dược tốt nhất, tôi nghĩ là anh biết.”
Hai con rắn Slytherin nhìn nhau cười, lúc này đây, danh vọng, vinh quang, quyền lợi của Slytherin, họ sẽ không để thoát bất cứ cái nào.