[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 115

Anh em Malfoy đi không bao lâu, bóng dáng khổng lồ hơn nhiều người bình thường của Hagrid đã xuất hiện bên ngoài tiệm may. Harry nhìn nhìn Hagrid đang cười với mình, cố gắng nở một nụ cười, dù thế nào thì người cao to này đối xử với mình rất thật lòng, tuy đôi khi lòng tốt của bác không dùng đúng nơi.

“Được rồi, cưng à.” Bà Malkin rất hài lòng vì Harry ngoan ngoãn, đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp cũng không thấy nhiều.

“Cám ơn bà, vậy quần áo của cháu…” Có lẽ vì không có mẹ nên Harry hoàn toàn không có năng lực chống cự với những quý bà hiền lành.

“A, quần áo của cháu thì có thể lấy vào lát nữa, nếu không cháu gửi cú… Xem ta này, cháu không biết cái gì là gửi cú đúng không?” Bà Malkin nói được một nửa thì đột nhiên nhớ tới vừa nãy Harry đã giới thiệu, nghĩ tới đây là một đứa trẻ mồ côi sau chiến tranh lớn lên ở gia đình Muggle, phù thủy tốt tràn ngập đồng tình, “Có lẽ cháu cần mua một con cú trước, chúng nó đều là bạn tốt, sẽ giúp cháu đưa thư, mà, nghe nói năm trước ngài Malfoy đã bắt đầu đề nghị Bộ Pháp thuật mở thêm một ngành giúp tìm kiếm người thân, cháu có thể đi hỏi một chút xem, nếu cháu có người thân ở giới phù thủy đó…”

Bà Malkin còn chưa nói hết, nhưng Harry đã hiểu được, cậu gần như không thể về nhà dì, nếu cậu có thể tìm được một người thân ở giới phù thủy vậy cậu sẽ có nhà rồi. Nghĩ vậy, Harry đột nhiên cảm thấy tương lai mình vẫn có hy vọng.

“Cám ơn bà.” Harry chân thành nói, không thể không nói, ấn tượng tốt của bà Malkin đã có tác dụng rất lớn vào việc phân loại của Harry sau này.

“A, Harry nhỏ, xem cháu đã đo xong rồi, ăn kem không?” Harry vừa ra Hagrid đã tới đón, ngược lại Harry rất thật lòng cảm ơn người cao to này đã giúp đỡ mình.

“Cám ơn bác, Hagrid, lát nữa bác đưa cháu đi mua con cú được không ạ?” Vừa ăn kem Harry vừa hỏi, thật ra nếu có thể thì cậu còn muốn đi mua thêm sách, đối với một thế giới lạ lẫm thì biết càng nhiều Harry sẽ cảm thấy càng an toàn, khi mà Hagrid gần như không thể cho cậu tin tức hữu dụng nào.

“Đương nhiên rồi, bác cũng định vậy, mua một con cú làm quà sinh nhật được không?” Hagrid vỗ mạnh trán mình.

“Bác không cần phải vậy đâu ạ.” Chưa bao giờ được thật lòng chúc mừng sinh nhật Harry đỏ mặt.

Hagrid chỉ cười cười, chốc lát sau, khi họ rời khỏi tiệm thú cưng thì tay trái Harry có thêm một cái lồng sắt, bên trong có một con cú trắng đang ngủ say. Harry nở nụ cười, đây là thứ đầu tiên thuộc về cậu.

“Để chúng ta xem xem…” Hagrid cố mở ra danh sách, “Vạc, sách, quần áo, vật cưng… A, chúng ta còn cần một cây đũa phép. Tiệm đũa phép Ollivander là giỏi nhất toàn nước Anh đó.”

Harry đứng trong một cửa tiệm đũa phép hơi nhỏ hẹp âm u, cực kỳ nghi ngờ sở dĩ cửa tiệm này là tốt nhất vì Hẻm Xéo chỉ có một cửa tiệm này.

“Xin chào, cậu Potter.” Một ông cụ chợt xuất hiện bên cạnh Harry, cậu hoảng sợ, rồi cụ dùng giọng nói mơ hồ bắt đầu miêu tả đũa phép của cha, mẹ Harry, và cả… đũa phép đã mang tới vết sẹo cho cậu nữa.

Vì thế, tai nạn bắt đầu, sau khi phá hủy hơn nửa cửa tiệm, cây đũa phép gỗ sồi xanh, lõi lông phượng hoàng trở thành bạn của Harry, cậu cũng biết được cái gì gọi là “đũa phép anh em” và vận mệnh cậu có thể đối mặt từ miệng cụ Ollivander.

Chưa nói tới, Harry hơi buồn bực, người giới phù thủy bị làm sao vậy? Chẳng lẽ họ thật sự cho rằng cái này giống như kiếm sao, ai rút kiếm ra thì sẽ là vua? Xuất thân từ giới Muggle Harry thật sự không thể chấp nhận vận mệnh và lời tiên đoán giới phù thủy, khi mà cả nhân loại đã sắp lên mặt trăng sinh sống, dù Harry bị pháp thuật thần kỳ mê hoặc nhưng cũng không có nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn cậu có thể hoàn toàn chấp nhận cái nhìn của các phù thủy.

Nhưng giờ xem ra, dù không phải cậu muốn thì căn bản cậu không được lựa chọn không phải sao? Đối diện với ánh mắt kính sợ của Hagrid, “đây đều là vận mệnh” của cụ Ollivander, Harry cố gắng giữ vẻ mặt mình, cậu chỉ là một cậu bé không có nhà mà thôi.

“Đinh —!” Tiếng chuông cửa cắt ngang sự yên lặng kỳ lạ này.

“Mẹ à, người không cần phải đi cùng con, tiệm đũa phép Ollivander có lẽ sẽ tạo thành thương tổn với sự xinh đẹp của người, người biết là nơi đó luôn không đủ sạch mà.” Cùng với tiếng chuông cửa là giọng nói có hơi cao của một cậu bé, đây là lần thứ ba Harry gặp người có giọng điệu nói chuyện tương tự, nhưng giọng nói người này giống anh chàng đa tình trong phim truyền hình hơn.

Dựa vào ánh sáng không tốt trong tiệm đũa phép, Harry mơ hồ nhìn người tới có làn da hơi đen, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, khóe miệng nhếch lên, dường như luôn nở nụ cười.

“A, cậu Blaise Zabini, ta biết sắp gặp được cậu…” Lại là giọng nói mơ hồ này, gần như giống với nội dung nói với Harry, bạn nhỏ Harry kỳ lạ bình ổn, hóa ra mình không đặc biệt như vậy.

“Harry, chúng ta phải đi rồi.” Từ khi Zabini tiến vào Hagrid căng thẳng lên tiếng, nhóc Harry còn đơn thuần như vậy, bác không thể mặc kệ thằng bé bị rắn độc Slytherin lừa được.

“Harry?” Blaise không hề nghe Ollivander đang nhớ lại, dù sao đó là hứng thú cá nhân của cụ, lễ phép của cậu nói cho cậu biết phải tôn trọng sở thích của người khác, nhưng cái tên này quả thật làm người ta phải chú ý. Hơi hơi nheo mắt lại, Blaise kế thừa dây thần kinh liên tưởng mạnh mẽ của phu nhân Zabini đang phát huy tác dụng của nó vào giờ phút này.

Hagrid dẫn đường, gọi Harry, cùng một năm với mình, chẳng lẽ đây là Kẻ Được Chọn trong truyền thuyết?

Harry không suy nghĩ nhiều như vậy, lúc trước Draco để lại cho cậu ấn tượng tốt khiến cậu theo bản năng cho rằng Zabini có giọng tương tự cũng rất thân thiện, bởi vậy đối mặt với sự đề phòng trong giọng nói của Hagrid, Harry đành phải xin lỗi cười cười, gian nan lướt qua Blaise rời khỏi.

Blaise nhận được lời xin lỗi từ Harry, cậu hơi bất ngờ nhìn phù thủy nhỏ tỏ ra thiện ý khi đi theo Hagrid, dù cậu ta có phải Kẻ Được CHọn hay không, Zabini cười đáp trả.

Cảm ơn cửa tiệm Ollivander nhỏ hẹp, Harry không thể không đi sát qua Blaise ra ngoài, nhờ vào chiều cao thấp hơn các cậu bạn cùng tuổi, trong cửa hàng nhỏ tối mù này lần đầu tiên Blaise thấy rõ đôi mắt xanh biếc dưới cặp kính khó coi. Màu sắc trong suốt ấy khiến Blaise hoảng hốt trong nháy mắt, đó là màu sắc mà đá quý của mẹ không thể nào so sánh được.

Nhìn bóng lưng Harry, khóe miệng Blaise nhếch lên, thật sự là một cậu bé xinh đẹp, cũng không biết rốt cuộc cậu ta là ai nhỉ?

— Tôi là đường ranh giới Blaise theo dõi Kẻ Được Chọn —

“Cha, papa.” Draco thấy Lucius và Snape hơi thu lại một chút, hai năm nay cậu mới bỏ được thói quen trực tiếp chạy tới, khi mà cậu sắp phải đi học rồi.

“Qui, mua đồ thế nào?” Lướt qua Draco, Lucius trực tiếp hỏi con lớn nhà mình, khi mà hai tay chúng trống trơn, chắc chắn đồ ở nơi Aquila.

“Cha, sao cha không hỏi con ạ?” Draco không vui, cậu và Aquila cùng đi tới, vì sao chỉ hỏi Aquila mà không hỏi cậu chứ.

“A, Dra thân mến của cha, con biết đó, khi mà con còn không dùng được một cái Lumos thì đồ vật của hai đứa chắc chắn ở chỗ Qui.” Lucius phát hiện sau khi Draco càng được cưng chiều thì thường thường kích thích con trai nhỏ vô pháp vô thiên nói gió là mây của mình, Snape cười nhạo y nhiều lần, nhưng Lucius vẫn như trước, thật ra trong lòng y cũng có chút không công bằng – dựa vào cái gì mà lúc nhỏ y đã bị Abraxas huấn luyện người thừa kế, hiện tại tên đáng ghét bạch kim này cũng chỉ cần nở nụ cười thôi đã lấy được sự hài lòng của cha mình. Đơn giản mà nói, Lucius ghen tị.

“Valar.” Aquila gọi gia tinh, nó chợt xuất hiện, trong tay cầm một cái rương bằng người nó, mở ra, Aquila rút lấy đũa phép mới của mình, “Engorgio”. Một thần chú phóng đại ném ra, gần như là đồng thời, đồ vật của hai người nhanh chóng biến lớn.

“Không tồi.” Snape hiếm khi khen ngợi, anh cực kỳ hài lòng với Aquila, dù luôn soi mói trên độc dược thì dựa vào hứng thú và thiên phú thì Aquila cũng ít khi bị bậc thầy độc dược châm chọc, mà đây gần như đã là kỳ tích.

Vì Snape khen ngợi mà mặt Aquila đỏ lên, được papa thừa nhận vĩnh viễn là chuyện đáng kích động nhất đối với Aquila. Nhìn con lớn đỏ mặt, Lucius càng oán niệm, y sớm nên biết hai đứa này căn bản là đối nghịch với y, nhìn xem nhìn xem, một đứa “đoạt” “sự cưng chiều” của Abraxas; một đứa “cướp” sự chú ý của bạn đời nhà mình, còn mình thì mỗi ngày mệt chết mệt sống không ai quản.

Khi Aquila và Draco lớn lên, có đôi khi Lucius càng trẻ con, thật ra y cũng đang càu nhàu, nhân cơ hội lấy thêm phúc lợi từ Sev nhà mình. Nếu thật sự có người chạm vào Aquila hay Draco, không đợi Abra hay Snape tức giận thì chỉ sợ Lucius sẽ bùng nổ đầu tiên, gia tộc Malfoy hiện tại đã kéo dài qua giới chính trị, giới kinh doanh, cái này cũng chưa tính tới lực ảnh hưởng của nó khi cộng thêm gia tộc Prince. “Malfoy cũng không phải kẻ dưới”, những lời này đã được Lucius hóa thành thực tiễn, toàn bộ giới phù thủy nước Anh nhắc tới gia tộc Malfoy thì phần lớn đều sẽ khen ngợi. Nhất là khi có con, giờ gia tộc Malfoy chính là gia đình kiểu mẫu nổi danh giới phù thủy.

Vào buổi tối, Gellert và Abra cố ý từ nước Đức sang, tham gia bữa tiệc chia tay Aquila và Draco, trong mắt phù thủy nước Anh, trong một mức độ nào đó tiến vào Hogwarts chứng minh bọn nhỏ có quyền lợi rời khỏi nhà, đây là một chuyện quan trọng.

Sau khi ăn xong, Gellert trịnh trọng đưa hai cúc áo hình tam giác cho hai đứa nhỏ, đó là hai Khóa Cảng, có thể trực tiếp tới biệt thự nước Đức của họ bất cứ lúc nào, trải qua “kinh nghiệm” khi Lucius đến trường Chúa tể Hắc ám đời trước rất lo lắng, nếu lại có một người sói nhỏ cắn Qui và Dra thì làm sao?

Vì thế, Chúa tể Hắc ám cố ý tỉ mỉ giảng giải cách phân biệt người sói và ma cà rồng cho hai đứa nhỏ.

Lucius và Snape cực kỳ khó hiểu tại sao Chúa tể Hắc ám đời trước lại khẩn trương tói thế, dù sao họ không biết được từ rất sớm Chúa tể Hắc ám đời trước đã chú ý tới họ rồi.

Ngược lại Abra biết, nhưng Abra còn khẩn trương hơn cả Gellert, nhưng chú cũng không có cách nào tốt, cũng chỉ có thể để Chúa tể Hắc ám đời trước giáo dục “nhồi thức ăn cho vịt” mà thôi.

Thừa dịp lúc này, Abra hỏi tiến độ của con mình.

“Chúng con chuẩn bị xong rồi.” Lucius nói với Abraxas, “Con và Sev đã nhất trí cho rằng, nên xuất hiện chỉ sợ vẫn xuất hiện, ví dụ như cái này…” Y lấy ra bản tin được cắt từ Nhật báo Tiên tri về việc Gringotts bị trộm, “Hòn đá Phù thủy vẫn sẽ xuất hiện, có lẽ chỉ cần án binh bất động, rồi chúng ta sẽ biết Trường Sinh Linh Giá còn lại.”

“Vậy các con định làm gì với quyển nhật ký và vương miện?” Abra hỏi.

“Vì bác Gellert cũng không biết chính xác rằng tự tiện hủy Trường Sinh Linh Giá có thể ảnh hưởng tới Trường Sinh Linh Giá khác hay không nên chúng con vẫn định tìm hết rồi thống nhất tiêu hủy.” Đây là tiến bộ lớn nhất của Snape trong vài năm nay, anh bắt đầu học cách ở chung với người nhà, mà bình tĩnh ứng xử tuyệt đối là một bước quan trọng.

“Cha và Gellert sẽ ở Đức, nếu… các con biết rồi đó.” Abra im lặng một lúc, vẫn nói ra, đó cũng là ý của Gellert, đương nhiên họ sẽ không tham gia vào chuyện nước Anh, nhưng họ vẫn có thể cam đoan bọn nhỏ được an toàn.

“Chúng con sẽ ở cạnh bọn nhỏ.” Nói đến vấn đề này, Lucius cũng cực kỳ nghiêm túc, “vận mệnh” đã bắt đầu, đây là cơ hội tốt nhất của họ, một khi kẻ điên phân tách bảy lần kia thật sự sống lại thì họ chắc chắn sẽ phải trả giá rất lớn, tuy rằng thắng lợi rồi sẽ thuộc về họ.

Gần mấy năm qua nhờ vào huyết thống sinh vật pháp thuật và năng lực gia tộc Malfoy, Lucius và Snape đã không thua Dumbledore hoặc gần bằng Voldemort thời mạnh nhất, có lẽ vẫn không thể so về việc thuần thục nhưng tổng sức mạnh cũng có thể ngang bằng.

“Gia quy Malfoy điều thứ nhất,” Abraxas chậm rãi nói, như là năm đó đã nhìn con và cháu mình, “Coi trọng người nhà.”

“Con biết, cha.” Lucius căng mặt, gậy rắn được nắm chặt, nhà là cầm lấy tương lai. Snape phía sau y thì yên lặng nhìn con mình, chồng mình, nếu trở lại Hogwarts thì mọi chuyện có còn giống hay không?
Bình Luận (0)
Comment