Lại là hành lang tối mù ở Nurmengard, trong thoáng chốc Dumbledore mới phát hiện mình đã không còn nhớ được lần cuối cùng mình tới đây là khi nào, là trước lúc Tom quật khởi hay là sau khi Tom thất bại. Từng bước một, dường như cụ chưa từng đi trên con đường này, trong lòng cũng không biết có cảm xúc nào nữa.
Hận? Cho tới bây giờ Dumbledore cũng không hận Gellert, hoàn toàn ngược lại, Gellert như là một vết sẹo không thể nào khép lại trong trái tim, cụ có thể không nhìn tới, giả vờ không biết gì. Nhưng yêu? Dumbledore thở dài, cụ còn tư cách đó chứ?
Chuyện Ariana năm đó đã không thể nói rõ ràng được nữa, mà khi đó ngay từ đầu hai thiếu niên đã chọn con đường hoàn toàn khác nhau, dù mục đích là tương đồng.
Vật đổi sao dời, hai người họ một là phù thủy trắng nước Anh, một là Chúa tể Hắc ám nước Đức. Năm tháng cho họ không chỉ là sức mạnh và học thức mà còn càng lúc càng xa rời mục tiêu và vết nứt sâu thật sâu.
Có lẽ khi đó Dumbledore cũng mang theo tâm lý may mắn, chỉ cần mình giả vờ không nhìn thấy thì cụ vẫn có tình bạn ngày trước, nhưng cụ quá ngây thơ rồi, dù là cụ hay là Gellert, họ đã sớm không thể trở về.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Dumbledore vui sướng ước chiến Gellert, chết hoặc giết chết là kết cục tốt nhất mà cụ nghĩ tới, nhưng không ngờ Gellert lại nói một câu “Tôi thua” rồi đảo lộn toàn bộ kế hoạch.
Không phải chưa từng nghĩ vì sao Chúa tể Hắc ám hô mưa gọi gió ở nước Đức lại dễ dàng nhận thua như thế, nhưng mỗi lần cụ nghĩ thì cụ đều khuyên bảo mình không được đoán mò, chuyện đã vậy, giữa họ… vĩnh viễn không còn khả năng nào khác.
Nhưng ký ức Lucius và Snape cho xem khiến lần đầu tiên Dumbledore nghi ngờ quyết định của mình, nếu Gellert bởi vì mình mà chết, vì sao cụ không thể thay đổi, thậm chí thay đổi vận mệnh Gellert chứ?
Dù giữa họ đã từng có rất nhiều năm trống rỗng, Dumbledore vẫn là một trong số ít người hiểu biết Gellert trên thế giới này. Cái gì gọi là bảo vệ phần mộ mà chết, nói trắng ra thì cậu ấy lựa chọn bị Tom giết chết, nói cách khác, Gellert không muốn sống chăng.
Khi Dumbledore hiểu được điều này, không phải trong tim cụ không ngọt ngào, nhưng sự ngọt ngào ấy lại bị làn sóng sầu lo cắt ngang không lâu sau, mình… và cậu ấy… còn có thể sao?
Cứ như thế, nhìn khung ảnh trống tròn cả đêm, Dumbledore vẫn đi tới Nurmengard, có lẽ là lời nói cuối cùng của Lucius kích thích cụ, cụ vẫn đến đây dù bản thân cụ cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.
“Hừ,” Cuối hành lang đột nhiên truyền tới tiếng hừ của một người đàn ông, Dumbledore nâng cao ý thức đề phòng, rồi một quý tộc cao to đi ra, trang phục trên người anh ta chính là của Thánh Đồ, “Ngài Dumbledore, chúa tể mời ngài vào.” Anh ta ác ý nhấn mạnh “ngài” và “chúa tể”,
chẳng cần biết Dumbledore cụ là ai, ở nước Đức chúng tôi, gọi cụ một tiếng ngài đã là tốt lắm rồi, Bryce De Boer oán hận nghĩ.
Tuy không biết Lucius và Snape đã làm gì nhưng tin tức phù thủy trắng rời nước Anh chuẩn bị tới Nurmengard vẫn đưa tới biệt thự Gellert đầu tiên, nhưng Thánh Đồ quên, hiện tại trong biệt thự không chỉ có chúa tể, mà còn có “hoàng hậu” của họ nữa.
Hiển nhiên, trước mặt Abraxas Gellert nhận tin Dumbledore sắp tới thì bối rối khiến người sau lập tức hiểu được trong đó có vấn đề. Hỏi Lucius chắc chắn là nhanh nhất, nhưng Abra thật sự không có được da mặt dày như vậy – nào có người cha nào bảo con trai hỏi thăm tình sử của người yêu mình chứ? Hơn nữa đối tượng có thể là lão ong mật điên điên khùng khùng không có chút thẩm mỹ kia, nếu thật sự Gellert chọn cụ ta, Abra còn không bằng trực tiếp chết để tạ tội, liệt tổ liệt tông nhà Malfoy sẽ nhảy ra khỏi mộ muốn mạng của chú đó! Cái này căn bản là vấn đề tôn nghiêm!
Vì thế dưới sự gặng hỏi có kỹ xảo của Abra, Chúa tể Hắc ám đời trước gần như không có kinh nghiệm yêu đương ngoan ngoãn nói rõ từ đầu tới cuối, rồi còn tỉ mỉ kể lại mình đã thất vọng thế nào với Dumbledore, ám chỉ ông đã có người tốt hơn vân vân, trình độ chân chó trong quá trình đã khiến Bryce đưa tin vào sáng sớm gần như không đành lòng nhìn thẳng.
Sau khi hiểu rõ chúa tể nhà mình không làm chủ được vấn đề này, De Boer hỏi Abraxas, “Gặp, đương nhiên phải gặp, chẳng may người tình cũ của ông muốn gương vỡ lại lành cũng không chừng đó!” Abra hừ một tiếng, cằm chú hơi hơi nâng lên, mái tóc dài bạch kim phản xạ ánh nắng ấm áp, ánh mắt lam xám cười như không cười liếc Chúa tể Hắc ám đời trước một cái, người sau như bị mê hoặc bởi sự quyến rũ biểu lộ trong lúc lơ đãng.
Abra vừa lòng gợi lên môi, nhìn đi, Dumbledore cái lão da cây quýt kia sao có thể so với chú?! “Sắp xếp một chút, hiệu trưởng Dumbledore đường xa mà đến, Thánh Đồ cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, nhất là cụ ấy tới vì người nào đó, đương nhiên cũng chỉ phải để người nào đó “tự mình” đi gặp rồi.” Giọng điệu ngân nga thuộc về nhà Malfoy vang lên, khác với Lucius, Abraxas giọng nhẹ hơn, càng trầm ổn hơn, âm cuối thì ngân cao, như là một chiếc lông chim nhẹ nhàng xẹt qua trái tim Gellert.
“Vâng.” Không đợi Gellert đồng ý, De Boer trực tiếp đi sắp xếp, anh có dự cảm, sau lần này, rốt cuộc Thánh Đồ không cần lo lắng chúa tể của họ bị Dumbledore bắt cóc nữa.
— Tôi là đường ranh giới De Boer chấm dứt nhớ lại —
“Két—!” Dumbledore đã từng vô số lần ở bên ngoài dùng mắt miêu tả căn phòng sau khi cửa gỗ được mở, rồi De Boer cúi đầu theo tiêu chuẩn quý tộc, “Mời vào.”
Dumbledore đi vào như bị mộng du, bên trong, giá sách, bàn làm việc quen thuộc, và cả chiếc ghế dài, ngoài cái bình phong thật lớn thì trang trí giống như đúc khi họ ở tại thung lũng Godric năm đó.
“Gel…” Vì sự quen thuộc ấy, khi Dumbledore nhìn Chúa tể Hắc ám đời trước ngồi trước bàn bên cạnh thì sử dụng xưng hô thân mật nhất của họ theo bản năng, rồi nháy mắt người sau mặt trắng bệch, Abra nhà ông có thể đang ngồi ở phía sau bình phong đó!
“Khụ khụ, ngài Dumbledore, mời ngồi.” Quả thực Gellert không biết nên đặt tay mình ở đâu? Khác với Dumbledore, hơn nửa tâm tư của ông đều tập trung lên người phía sau bình phong, còn tâm tư Dumbledore, chậc chậc, liên quan gì tới ông nhỉ!
Như cảm thấy được Gellert xa cách, mắt Dumbledore tối lại, nhưng cụ lập tức bị mùi vị hồng trà quen thuộc làm ấm lòng, nhiều năm như vậy, Gellert vẫn nhớ rõ khẩu vị của cụ.
Chúa tể Hắc ám đời trước bên cạnh thật sự không phải cố ý, dù sao hai người đã từng có một quãng thời gian tốt đẹp, Gellert lại đã từng giam mình chỉ vì tình cảm ấy, bởi vậy thay đổi khẩu vị cũng có thể hiểu được, nhưng vì thất thần mà vô thức dựa theo thói quen rót hồng trà Chúa tể Hắc ám đời trước hoàn toàn không biết, hành động này của ông khiến Dumbledore hoàn toàn hiểu lầm!
“Gellert…” Vài chén trà đi qua, Dumbledore cẩn thận lựa chọn một xưng hô, “Cậu khỏe chứ?”
Câu hỏi của Dumbledore suýt nữa làm Chúa tể Hắc ám đời trước nghẹn chết, giọng điệu hỏi han giữa người yêu này là thế nào! Tuy Gellert không để ý tự ôn chuyện với Dumbledore nhưng điều kiện tiên quyết là Abra không có mặt ở đây!
“Khụ khụ, cũng không tệ lắm.” Ông lên tiếng trả lời.
“Tôi…” Dumbledore nhìn nhìn ông, cụ muốn nói xin lỗi, cũng muốn hỏi điều khác nhưng vừa nói được từ “tôi” thì không nói được gì nữa.
Lại im lặng, Dumbledore là không biết mở miệng thế nào, còn Chúa tể Hắc ám đời trước là vì người yêu cũ với người yêu mới mà đứng ngồi không yên.
“Chúa tể, thư của ngài.” Cuối cùng De Boer vẫn không nhịn được, vì ngày hôm nay mà Thánh Đồ đã chuẩn bị mọi trường hợp, thậm chí vì sợ chúa tể nhà mình có thể khó xử mà Thánh Đồ đã tự động lên kế hoạch để ứng phó với chúa tể nhà mình, trong số đó trường hợp “im lặng” thế này là đầu tiên.
Không thể không nói, quý tộc hiểu rõ quý tộc nhất, hoàn cảnh im lặng mới là đáng sợ nhất.
Gellert nghi ngờ cầm lấy tấm da dê, chữ nhỏ dày chi chít trên đó khiến ông giật mình, nhìn kỹ lại thì ông dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn biết đó là ý tốt của cấp dưới nhà mình. Có lá thư này, Gellert cảm thấy mình thả lỏng hơn.
“Ngài Dumbledore, hôm nay ngài tới là có chuyện gì sao?” Gellert dựa theo phương pháp đối phó với “im lặng” không biết nên nói về đề tài gì.
“Ge… Ngài Grindelwald,” Như là để phối hợp, càng giống như giận dỗi, Dumbledore cũng thay đổi xưng hô, “Tôi chỉ tới gặp ngài, không hơn.”
Cuối cùng, Dumbledore cũng chỉ nói vậy, cụ có thể nói gì, hỏi Gellert xem giữa họ còn có khả năng nào hay không? Hay là hỏi Gellert có phải vẫn tình cũ khó phai với mình? Dù thế nào Dumbledore cũng không mở miệng được.
“Vậy ngài đã gặp tôi rồi, ngài còn việc gì nữa không?” Gellert cũng cứng rắn, từ lúc ông rời khỏi nước Anh ông đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ với Dumbledore, lần này sở dĩ ông khẩn trương vì sợ Abra hiểu lầm, còn với việc làm đau lòng Dumbledore hay gì khác, Chúa tể Hắc ám đời trước tỏ vẻ không quan tâm.
Dumbledore nhận được câu hỏi không nói nên lời, từ khi cụ trở thành “phù thủy trắng vĩ đại nhất thế kỷ này” thì còn chưa có ai nói chuyện với cụ như vậy.
“Ngài Dumbledore, ngài đi thôi, nơi này không thích hợp để ngài tới.” De Boer lại xuất hiện, lần này anh rõ ràng hơn, sau khi nói xong không đợi Dumbledore đáp lời, trực tiếp lôi kéo, vì khiếp sợ áo choàng màu tím thêu sao của Dumbledore bị anh kéo rớt một nửa.
“Bryce…” Gellert nhịn cười, sao ông lại không biết trợ lý của mình là cố ý chứ, nhưng ông cũng không phải không hề oán hận, dù tâm tư của ông đã không còn tập trung lên Dumbledore nhưng sự oán hận vì nhiều năm như vậy không gặp thì chưa thể biến mất được.
“Vâng, thưa chúa tể.” De Boer chợt khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Có lẽ là vì đã đủ mất mặt, có lẽ là vì Gellert trong trí nhớ quá hiền hòa, như ma xui quỷ khiến, trước mặt De Boer Dumbledore hỏi, “Gel, căn phòng này của cậu vẫn bố trí giống hệt phòng làm việc trước kia của chúng ta, chúng ta… còn có thể quay đầu lại được không?”
“Choang—!” Chợt nghe thấy trong phòng truyền tới một tiếng đổ vỡ, ngay sau đó, Dumbledore đã thấy sắc mặt Gellert hoảng sợ, vội vội vàng vàng chạy tới phía sau bình phong, dường như đang khẽ an ủi ai đó.
Dumbledore sắc mặt tái nhợt giống hệt chòm râu của cụ, phía sau đó… là ai?
Đáng tiếc không đợi cụ nghĩ nhiều, De Boer mang theo nỗi niềm vui sướng vì ai đó gặp họa mà đánh tan ảo tưởng cuối cùng của cụ, “Đi thôi, hoàng hậu sẽ không vui.”
Gần như đờ đẫn bước đi, đúng rồi, cậu ấy là chúa tể Thánh Đồ, mà cụ là phù thủy trắng nước Anh, vốn… không thể nào.