Cũng khó trách Abraxas phản ứng như vậy, trên thực tế, mỗi một người xem qua đoạn ký ức kia đều phản ứng vậy. Nhưng Gellert đi ra khỏi cảm xúc nhanh nhất, “Đứa bé gọi là Kẻ Được Chọn kia vào Huflepuff? Vì sao, vì chủ nhân ký ức này?”
Không thể không nói, cho tới giờ Chúa tể Hắc ám đời trước đều là người có cái nhìn nhất trong bọn họ, Snape, Lucius hay là Abraxas sau khi nhìn xong ký ức này đều phản ứng so sánh sự khác nhau giữa hiện tại và “tương lai” chứ không phải đi tìm nguyên nhân.
“Ưm, đúng vậy.” Lucius hơi bất ngờ, nhưng theo suy nghĩ của Chúa tể Hắc ám đời trước, họ nhanh chóng đi vào một đề tài khác. Đối với điều này, Gellert âm thầm thở ra, cũng may Abra tập trung sang cái khác, nếu Abra vẫn luôn bối rối ở chuyện kia ông còn không biết làm thế nào để giải thích kìa, khi mà chủ nhân ký ức gián tiếp giúp ông một lần, ông không để ý làm chậm lại thời gian họ gặp mặt đâu.
“Kẻ Được Chọn đi Hufflepuff, Dumbledore phản ứng thế nào?” Abra hỏi theo suy nghĩ của Chúa tể Hắc ám đời trước.
Lucius và Snape liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là Lucius ra mặt trả lời, “Cha, Dumbledore còn chưa từ bỏ kế hoạch bồi dưỡng của cụ ta, hình như cụ ta cố ý để Kẻ Được Chọn kết bạn với Gryffindor, nhưng có vẻ Kẻ Được Chọn hiểu được cậu ta nên chọn bạn thế nào.” Lucius rất kiêu ngạo, Draco được họ tự tay dạy dỗ, y hiểu được sự xuất sắc của người thừa kế nhà mình.
“Vì thế nên có chuyện Halloween? Hừ, Dumbledore thật đúng là không biết nhìn.” Khi nói lời này Abra nhìn về phía Gellert theo bản năng, người kia vẫn bình tĩnh.
“Cha, quỷ khổng lồ bị ếm thuật chúc phúc.” Snape bổ sung, hiển nhiên không phải chuyện của mình, Snape còn sắc bén hơn Lucius, nếu có thể nhân cơ hội này trực tiếp hủy hình tượng Dumbledore trong lòng Gellert thì tương lai cũng giảm đi rất nhiều rắc rối.
Suy nghĩ của Snape vẫn hơi khác với Lucius, anh không kiên nhẫn thăm dò như Lucius, đối với anh mà nói, Abra là người nhà, Slytherin bảo vệ người nhà họ, thế là đủ rồi.
“Hộp dây chuyền của hai đứa đâu?” Không phải Chúa tể Hắc ám đời trước không nghe thấy, nhưng ông vẫn còn hỗn loạn, không phải là liên quan tới tình cảm của ông với Dumbledore, mà là nhiều năm như vậy ông vẫn ôm quá khứ với người ấy, không phải ông không bỏ được Dumbledore tuổi trẻ mà là ông không bỏ được quá khứ của mình.
Là tay lõi đời tình trường đương nhiên Abraxas hiểu rõ tình cảm này hơn Snape, đây là giai đoạn mà chú và Gellert phải trải qua, cũng là cái giá họ cần phải trả.
“Cái này.” Snape đưa cho Gellert, rubi trên đó đỏ sẫm như máu.
“Thử qua?” Nghiên cứu ở phương diện Trường Sinh Linh Giá, luôn luôn là hai người họ phụ trách, Lucius thấy thế cũng kéo cha mình tỉ mỉ kể lại sự thật Halloween và một ít tính toán tương lai của mình. Abra thì sao, tuy hiện tại không tham dự quản lý Malfoy nhưng vẫn có thể đưa ra đề nghị cho Lucius, nhất thời, hai bên đều thảo luận.
Cho đến khi Gellert và Snape thảo luận xong thì bên Lucius vẫn còn chưa chấm dứt.
Nghe bên kia một lát là “Kẻ Được Chọn”, Chúa tể Hắc ám đời trước đột nhiên gian xảo nở nụ cười, “Abra, Luci, hai người cảm thấy Kẻ Được Chọn rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên.” Lucius trả lời theo lý thường, ngoài Chúa tể Hắc ám đời trước thì ai cũng nghĩ vậy. Không phải sao, tương lai Chúa tể Hắc ám sẽ bị chết bởi đứa bé này, họ cần phải làm là gia tăng sự an toàn cho mình sau này.
“Người cung cấp ký ức xuất hiện, Kẻ Được Chọn thay đổi, lời tiên đoán… không phải cũng thay đổi?” Gellert đưa ra một vấn đề mà họ chưa từng nghĩ tới, Lucius và Snape trực tiếp thay đổi sắc mặt, nếu kết quả “tương lai” đã thay đổi, vậy họ… không tự giác, hai người nắm tay nhau. Gellert bí mật nhìn lướt qua tay của họ, “Hoặc là nói, lời tiên đoán… có thật sự tin cậy như vậy?” Ông có ý nói.
Lời tiên đoán trước… đã được chứng thực là chính xác, nhưng giờ… đương nhiên “vận mệnh” đã bị thay đổi hoàn toàn thì lời tiên đoán mười mấy năm trước, còn có thể thực hiện?
“Bác Gellert “vận mệnh” có thể đảo điên?” Lucius hỏi rất cẩn thận.
“Ôi không, Luci, cháu nên nói là, chúng ta có thể làm tới mức nào.” Gellert tùy ý trả lòi, trong chuyện này, dứt bỏ Dumbledore, ông chỉ là người qua đường khách quan nên ông cũng là người đầu tiên thoát khỏi sự sợ hãi “vận mệnh”.
Ở đây đều là người thông minh, rất nhanh họ hiểu được ý của Gellert, không thể không nói, Chúa tể Hắc ám đủ cuồng, Merlin? Vận mệnh? Thời gian? Chỉ có chuyện họ không thể nghĩ được, chứ không có chuyện họ không thể làm được.
“Vậy thì chúng ta sẽ ở nước Đức, nghỉ hè đưa Qui và Dra tới.” Abraxas nói vậy, ý “về nhà” trong lời nói khiến Gellert cực kỳ vừa lòng, vì thế bốn người ước định sáu tháng cuối năm án binh bất động, nhìn xem rốt cuộc còn cái gì thay đổi nữa không. Đồng thời Chúa tể Hắc ám đời trước mang theo chủ hồn, Qui và Dra ở trong nhà, bốn người lớn cũng không muốn mạo hiểm.
Lễ Giáng sinh này còn thừa thời gian, vì Abraxas và Gellert đã tới, Lucius hủy bỏ xã giao vốn có của Malfoy, tuyên bố với bên ngoài “để ở chung với bọn nhỏ vì rời nhà đi học năm nhất”. Dựa vào sự tích lũy nhiều năm, nhà Malfoy luôn được công nhận là “gia đình kiểu mẫu” của giới phù thủy, Lucius vừa nói vậy, các quý tộc căn bản không cần giải thích.
Vì thế bốn người lớn và hai đứa trẻ kiên định ở trong biệt thự trải qua một lễ Giáng sinh, Gellert thực hiện lời hứa của ông, ngoài đêm và hai ngày Giáng sinh thì phần lớn thời gian ông đều ở cạnh Draco. Trong sân huấn luyện nhà Malfoy, Chúa tể Hắc ám đời trước tóc vàng mắt lam lần lượt đánh ngã quý tộc nhỏ bạch kim, rồi đợi cậu đứng lên, Gellert luôn hiểu cách giảng giải và thả lỏng, sau khi đơn giản nói qua về kiến thức pháp thuật Gellert trực tiếp tiến vào hệ thống thần chú phòng ngự.
Về việc vì sao lại là thần chú tính phòng ngự, thì còn có một đoạn nhạc đệm, trên thực tế, ngay từ đầu Gellert đã trưng cầu ý kiến của Draco, nếu là tập huấn, vậy nên có mục tiêu, trong ngắn hạn, Draco không thể học tất cả, vậy giữa tấn công và phòng ngự cậu phải thiên hướng một cái, theo lý thì quyền lựa chọn này nằm trong tay Draco.
“Con muốn học tính phòng ngự.” Draco không hề do dự, cậu nhớ rõ Aquila vì bảo vệ cậu mà bị thương vào đêm Halloween đó, có lẽ cậu thật sự không thực tiễn được nhiều nhưng từ nhỏ cũng không nhìn ít sách liên quan đến lý thuyết pháp thuật, trong ngắn hạn chọn một trong hai, việc cậu phải làm là cam đoan mình không trở thành gánh nặng của anh trai, và cả… có thể bảo vệ anh trai trong khả năng của mình.
Gellert hiểu rõ, Draco vẫn chưa đủ trưởng thành, thần chú tính phòng ngự và mục đích “tranh cường háo thắng” thằng bé nói trước đó hoàn toàn khác nhau, trong mơ hồ Gellert cảm thấy lời nói đùa lúc trước của mình nói không chừng sẽ trở thành sự thật.
Nhưng Chúa tể Hắc ám đời trước cũng không muốn tham gia vào chuyện hai đứa, hơn nữa, ông phải làm tốt chuẩn bị một khi thật sự xuất hiện tình trạng ấy ông phải đứng ở bên hai đứa. Mà trước khi mọi chuyện rõ ràng Gellert sẽ không đi thăm dò Abra và Lucius, nhà Malfoy này có hai gia chủ không phải chỉ có danh.
Khác với Draco, Aquila gần đây không yên lòng, thậm chí độc dược cậu thích nhất cũng không khiến cậu khỏi buồn phiền, khi mà cậu làm nổ cái vạc thứ ba trong cùng một ngày, Snape trực tiếp “ném” cậu ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Bình tĩnh lại, nghĩ xem mình đang lo lắng cái gì?” Đây là nhiệm vụ Snape giao cho con lớn nhà mình. Thật ra, trong lúc hai cha con ở chung, Snape cũng nghiêm túc nhưng không cứng nhắc, ví dụ như hiện tại, rõ ràng trong lòng Aquila đang có việc mà bản thân thằng bé còn chưa chú ý tới, vì thế, Snape đưa ra một phương hướng cho bản thân thằng bé tự hỏi.
Aquila nghe lời gật đầu, trong lòng cậu papa có quyền uy cao hơn cha, không phải là cậu không yêu Lucius mà papa là bậc thầy trong lĩnh vực độc dược, còn mang theo giấc mộng của Aquila khi làm người thừa kế Prince.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, Aquila ngồi trong phòng khách Prince, gia tinh bưng tới một ly sữa. Aquila hơi ghét bỏ nhìn nó một cái, Merlin biết cậu ghét mùi sữa biết bao nhiêu, nhưng mà… Aquila khe khẽ thở dài, nhớ tới gương mặt không nói đạo lý của em trai, bưng cái cốc uống sạch, Dra đã nói, uống sữa mới cao, mà em ấy thích anh trai cao.
Đặt lại cái cốc trống trơn, Aquila ngơ ngẩn, Dra, hiếm khi em trai cậu không xuất hiện trước mặt. Bình thường, dù là ở gia tộc Prince, Draco cũng ở cùng cậu trong phòng thí nghiệm hoặc là đọc sách ở phòng làm việc, giống như chỉ cần Aquila bằng lòng thì cậu có thể nhìn thấy em trai nhà mình bất cứ lúc nào.
Nhưng giờ lại khác, Draco đi theo ông nội Gellert học tập ở biệt thự Malfoy, liên tưởng tới gương mặt mỏi mệt của em trai từ sáng tới tối, trong lòng Aquila nghẹn khuất không nói nên lời. Cậu còn nhớ rõ khi đó Draco non nớt nói “Em có Aquila” nhưng giờ lớn hơn, mình không còn đáng tin như trước?
“Choang”, Aquila không phát hiện, trong vô tình pháp lực cậu không ổn định, phản ứng rõ ràng nhất chính là cốc sữa bị vỡ tan, Aquila luôn bình ổn lại có dấu hiệu bạo động pháp lực.
“Đều là lỗi của Xixi, cốc của cậu chủ nhỏ đã bị vỡ. Thế mà Xixi lại không thu dọn ngay, nếu làm cậu chủ nhỏ bị thương, a, Xixi, Xixi thật sự không đúng.” Ít nhiều gia tinh thét chói tai lôi Aquila ra khỏi trạng thái cam chịu, khi thấy cơ thể không bình thường, Aquila nhanh chóng lấy ra dược giảm bạo động pháp lực từ cái giá bên cạnh, nhưng không đợi cậu bình phục lại trạng thái thì Snape đã đi ra ngoài định nói chuyện với con lớn nhà mình sau khi hoàn thành thực nghiệm hôm nay.
Khi thấy sắc mặt Aquila tái nhợt một cách lạ thường, mặt Snape càng cứng, anh liên tiếp vung đũa phép cuối cùng đặt con trai nhà mình ngồi vững trên ghế salon. Dù sao cũng là phù thủy nhỏ 11 tuổi, vừa mới đè nén đã tiêu phí rất nhiều sức lực của Aquila, hơn nữa luôn tin papa ngay ở bên người, Aquila thả lỏng ngủ.
Bên cạnh cậu, Snape như có điều suy nghĩ:
rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Aquila bạo động pháp lực?