“Draco, Aquila.” Trên tàu tốc hành năm nay, Harry một mình đi tới toa xe Malfoy.
“Blaise đâu sao lại không đi cùng cậu?” Từ lúc ý thức được tâm tư của mình vào năm nhất Draco đã nghĩ cách “đuổi” Blaise, Pansy, Goyle và Crabbe ra khỏi toa xe Malfoy, cậu muốn cố hết sức ở cạnh Aquila, mà tuy Aquila không biết vì sao Draco làm vậy nhưng cậu vui như mở cờ.
“Blaise đang ở toa xe Zabini, mình tự tới.” Harry đỏ mặt, hiện tại cậu bắt đầu có thể nghe ra ý của Draco, cậu ấy đang ám chỉ cậu và Blaise là một đôi.
Draco bất ngờ nhìn Harry, trong lòng không ngừng phỉ nhổ Blaise may mắn, nhìn Harry đi, dù còn chưa thông suốt nhưng ít ra cũng đã hơi hiểu hiểu, lại nhìn mình, Draco như trả thù dựa lên người Aquila, để mình càng thoải mái. “Vậy Kẻ Được Chọn của chúng ta có chuyện gì muốn tự mình dạy dỗ?” Cậu chậm rãi nói.
Người không quen Draco thì đều sẽ cho rằng cậu đang khiêu khích, nhưng Harry biết Draco đang nói đùa, “Blaise nói với mình, có Tử thần Thực tử vượt ngục, mình muốn nhắc các cậu cẩn thận một chút.”
“Cậu biết chuyện năm đó?” Draco híp mắt lại, ngay cả Aquila cũng nhìn Harry.
“Blaise và phu nhân Zabini đã nói với mình rất nhiều.” Harry hơi ngại ngùng cười cười.
“Vậy cậu cũng nên biết năm đó gia tộc Malfoy và gia tộc Potter không cùng một lập trường.” Giọng Draco lạnh hơn, nghe ra còn có phong cách của Lucius.
Tuy Lucius và Snape không nói chuyện giữa họ và Nhóm Đạo tặc Potter cho Aquila và Draco – dù sao đó cũng là chuyện của người lớn, không cần nói cho bọn nhỏ, nhưng bọn nhỏ nhà Malfoy vẫn biết lập trường khác biệt trong chiến tranh sẽ dẫn tới xung đột, hơn nữa đối tượng còn là “đại diện Gryffindor trong Gryffindor” James Potter và Sirius bị đuổi khỏi nhà Black.
Cũng vì thế, khi Harry mở miệng, trong đầu Draco đã suy nghĩ vài khả năng, có lẽ Kẻ Được Chọn đang mượn thế lực của cậu, có lẽ là vì thế lực Hội Phượng Hoàng, cũng có lẽ vì bản thân cậu ta… dù là khả năng nào, giờ phút này, Draco không nói chuyện dựa vào thân phận bạn bè, mà là người thừa kế tương lai của Malfoy.
“Mình hiểu,” Sắc mặt Harry không hề thay đổi, “Giống như Romeo và Juliet vậy, nhưng mình cảm thấy chúng ta không còn liên quan đến đời trước, gia tộc Potter giờ chỉ có một mình mình, mà mình lại lựa chọn các cậu là bạn của mình.” Harry không ngốc, nhờ đám phim truyền hình Muggle, cậu biết cái gì là cờ xí, cái gì là tượng trưng, cái gì là chiến tranh, và cái gì là lập trường.
Không ai biết năm đó đã xảy ra chuyện gì cụ thể, nhưng Harry hiểu được cậu có thân phận đặc thù. Nếu có thể Harry chỉ muốn trở thành một phù thủy nhỏ bình thường, dù là trẻ mồ côi chiến tranh bình thường cũng được, nhưng ngay từ đầu cậu đã không có lựa chọn.
Sau khi tiến vào giới phù thủy, chưa bị chủ nghĩa anh hùng cá nhân Gryffindor thu hút mà Harry đã bị sự cẩn thận của Hufflepuff hấp dẫn, càng hiểu các loại giai tầng và quy tắc giới phù thủy, Harry càng hiểu được mục tiêu tương lai của mình – cậu cần một vòng tròn đón nhận cậu, khi mà cậu không thể trở lại sinh sống ở giới Muggle.
Nếu là một phù thủy nhỏ bình thường, cậu chỉ cần học tập thật tốt, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc là được rồi, vì công việc sẽ là trọng tâm sinh hoạt của cậu. Nhưng Harry lại khác, “Kẻ Được Chọn” vừa là cái danh vừa là lời nguyền, phân cách cậu với các phù thủy bình thường. Trong lúc đó, hoặc Harry nghĩ cách tự mình sáng tạo một vòng tròn, hoặc cậu phải tìm được một vòng tròn hoàn toàn không quan tâm tới thân phận cậu.
Hai vòng tròn này vốn đều khó khăn, nhưng may mắn là, dưới sự “giúp đỡ” của Su, Harry trực tiếp thông qua Blaise tìm được một vòng tròn gần như không quan tâm thân phận Kẻ Được Chọn của cậu.
Từ đó về sau, Harry chỉ suy nghĩ làm sao được vòng tròn này chấp nhận, hoặc là nói, thích ứng văn hóa của vòng tròn này.
Ở phương diện này, Blaise giúp Harry rất nhiều, như lịch sử gia tộc Potter, kế thừa gia tộc Potter, chuyện năm đó, lập trường gia tộc Potter,… sau khi hiểu biết thêm, Harry định vị đơn giản – sống sót, lấy thân phận người thừa kế gia tộc Potter.
Nói tiếp thì buồn cười, nhưng Harry mơ hồ cảm thấy người kia không chết, người kia chắc chắn sẽ trở về, nhưng cậu không có chứng cớ. Tuy nhiên Harry vẫn cố gắng để mình sống sót, sau khi suy nghĩ cẩn thận Harry một mình tìm Draco, cậu hiểu đó chứ, nếu danh tiếng “Kẻ Được Chọn” không thể nào né tránh thì lợi dụng thôi, “Lợi dụng tất cả tài nguyên mình có để cam đoan sự an toàn của mình”, điều thứ tám trong sổ tay an toàn của Hufflepuff.
“Vậy, ngài lấy thân phận nào đề nghị một tình bạn với tôi?” Draco ngồi thẳng, Harry rõ ràng đang lấy thân phận người thừa kế gia tộc Potter để nói chuyện, mà đối tượng của cậu ta là người thừa kế gia tộc Malfoy. Aquila liếc mắt, nhẹ nhàng quơ quơ đũa phép, chỉ chốc lát sau thần chú tĩnh âm, thần chú xem nhẹ và thần chú đuổi đi đơn giản đã được ếm vào cửa toa xe.
“Người thừa kế Potter tương lai đến chào ngài, hy vọng ngài chấp nhận một tình bạn này.” Harry cúi đầu theo lễ nghi quý tộc, ngay cả giọng nói cũng có một phần kiểu cách.
“Draco Prince Malfoy chấp nhận tình bạn của ngài.” Một hồi lâu sau, Draco mới đứng dậy đáp lễ, chờ cậu ngẩng đầu, trên mặt thêm một phần bí hiểm cười cười, “Đề nghị của Blaise.”
“Không… không phải… B… Blaise…” Harry vội vàng giải thích, phá hủy hình tượng người thừa kế quý tộc mình đang giả dạng.
“Thôi đi,” Draco tựa vào người anh trai phía sau, “Dựa vào cậu, dù thế nào cũng không biết chuyện gia tộc Potter, năm đó cha cậu không mở được biệt thự, nếu họ sinh sống trong biệt thự Potter, đừng nói là người kia, ngay cả Merlin cũng không thể nào đi vào nếu không được chủ nhân biệt thự đồng ý.” Nếu Harry đã biểu lộ thái độ, Draco cũng bằng lòng cảm kích, vị trí đặc biệt của Kẻ Được Chọn, dù đi vào chiến tuyến gia tộc Malfoy cũng không có gì không tốt.
“Aquila Malfoy Prince.” Aquila điều chỉnh tư thế một chút, để Draco dựa vào thoải mái hơn, sau đó gật đầu với Harry coi như tán thành, gia tộc Malfoy và gia tộc Prince luôn đi cùng nhau, cậu cũng không định tách biệt.
“Harry James Potter.” Harry mất tự nhiên cúi đầu cái nữa.
“Blaise còn nói gì?” Draco trực tiếp hỏi.
“Blaise nói các cậu có thể giúp mình kế thừa gia tộc Potter.” Lần này Harry coi như thừa nhận gián tiếp, tuy Harry có suy nghĩ nhưng hơn nửa hành động hôm nay là do Blaise dạy, Blaise cũng nhọc lòng vì Harry, không nói cái khác, muốn sống yên trong cái vòng tròn này, có một thân phận là cần thiết, nên Harry phải kế thừa gia tộc Potter.
Draco nhíu mày, “Cha cậu cũng không kế thừa biệt thự, xin lỗi phải nói, vì thân phận của mẹ cậu.” Cậu cũng thẳng thắn, “Chỉ sợ tôi còn phải đi tra sách về chuyện kế thừa.” Cuối cùng cậu nhìn Aquila như đang hỏi.
“Chúng tôi sẽ tìm được cách, chỉ cần một ít thời gian.” Aquila gật đầu mở miệng, “Gia tộc Potter nợ gia tộc Malfoy và gia tộc Prince một ân tình.”
“Cảm ơn ngài hỗ trợ.” Harry nở nụ cười, Blaise và cậu cũng đã dự tính, “nợ ân tình” chính là kết quả tốt nhất, vì nó mang ý nghĩa Draco và Aquila tán thành tiềm lực tương lai của cậu.
“Cậu muốn đi tìm Blasie?” Draco nhìn Harry như vừa hoàn thành nhiệm vụ, nhếch môi nở nụ cười, giúp Harry tính kế mình, được lắm, cậu nhớ kỹ “ân tình” này.
“Blaise nói phu nhân Zabini nhờ cậu ấy đưa đồ cho mình.” Harry cười thỏa mãn, cảm giác được người nhớ thương rất là tốt.
“Thay mình chào hỏi Blaise, mời cậu ta tới phòng ngủ của mình và Aquila một chuyến vào buổi tối.” Draco vẻ mặt chân thành.
Harry đứng dậy, “Mình sẽ.”
Aquila giải trừ thần chú trên cửa, Harry trực tiếp mở cửa ra, không đợi cậu và Draco nói lời tạm biệt thì một luồng hơi lạnh lẽo đã đập vào mặt, rồi, một sinh vật chùm đầu không thấy rõ mặt hơi hơi vươn tay về phía Harry. Trong nháy mắt, mọi ký ức tốt đẹp trong cuộc đời của Harry như bị hút ra, cuối cùng Harry chỉ thấy trước mắt một ánh sáng xanh hiện lên, sau đó lần đầu tiên cậu nghe thấy một giọng nữ chói tai: YOU DESERVE THIS!
Sau đó như có ai niệm thần chú nào đó phía sau cậu, hai luồng sáng bạc hiện lên, cuối cùng Harry như nhìn thấy gương mặt Blaise đang lo lắng cách đó không xa. Cậu muốn nói mình không sao, nhưng trán đau nhói khiến cậu không mở được miệng, rốt cuộc nặng nề chìm vào trong bóng tối.
“Harry.” Blaise cẩn thận nửa ôm Harry vào toa xe Malfoy, đặt lên trên ghế, “Sao trên tàu lại có Giám ngục?” Cậu quay sang Draco, mặt căng chặt.
“Cha, cha,” Draco không để ý đến cậu ta, lấy ra một cái gương hai mặt gọi người đối diện, chốc lát sau gương sáng lên, mặt Lucius hiện ra, “Chỉ mong con không phải nhớ nhà, Dra của cha.” Y ngân dài giọng.
“Cha,” Draco nở nụ cười gượng gạo, Aquila chỉ huy Thần Hộ mệnh “rửa sạch” chung quanh rồi trở lại toa xe khóa kỹ cửa, “Chúng con gặp Giám ngục.”
“Giám ngục!” Giọng Lucius nâng lên, “Cha cho rằng Bộ Pháp thuật còn đang thảo luận.”
“Cha, chúng con không sao, thần chú Hộ mệnh papa dạy rất thực dụng.” Draco lời ít ý nhiều.
“Chăm sóc con thật tốt, và cả Qui nữa, sau khi về trường thì đi tìm papa hai đứa.” Sắc mặt Lucius khó coi, nói rồi y đóng lại gương hai mặt.
Dumbledore, vì “tương lai” không thay đổi, vì “kết quả” đã xác định là thắng lợi, rốt cuộc cụ có thể làm tới mức nào?