[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 184

Draco chậm rãi tỉnh táo lại, đây đúng là biệt thự Malfoy, mùi hương trên người Lucius cũng không sai, ngay cả ba đỡ đầu của hắn cũng không sai, đột nhiên, một cụm từ tới nay hắn vẫn xem nhẹ được chú ý tới, “thời không chúng ta.”

Đúng vậy, Gellert lúc đầu rồi Lucius lúc sau đều nhắc tới thời không chúng ta, mà duy nhất không thay đổi, theo bản năng Draco nhìn về phía Snape, đôi mắt trống rỗng của Snape đang nhìn thẳng vào hắn, khoanh tay mím môi. Sẽ không sai, đây là ba đỡ đầu được gọi là xà vương của hầm, giáo sư Snape độc dược học, chủ nhiệm Slytherin của họ.

“Ba đỡ đầu.” Draco thăm dò mở miệng, dù sao kích thích này quá lớn.

“Dra.” Snape ép mình lên tiếng, khi gặp lại Draco, sự áy náy kiếp trước như sóng xô tới, nếu không phải Lucius vẫn truyền tới một sức mạnh an ủi từ trong linh hồn thì có lẽ lần đầu tiên trong đời Snape bỏ chạy cũng không chừng.

“Ch… ngài Malfoy, tôi có thể nói chuyện một mình với ba đỡ đầu của tôi chứ?” Draco đứng dậy, lịch lãm cúi đầu kiểu quý tộc, hắn là một Malfoy, vào bất cứ lúc nào cũng phải giữ tỉnh táo, dù thừa nhận Lucius không phải cha hắn khiến hắn cực kỳ khổ sở.

Lucius cũng không tức giận, trên thực tế y cực kỳ khen ngợi sự lựa chọn của Draco, “Đương nhiên là được.” Y đứng dậy nói với Snape, cố hôn hai má người sau, “Sev, tôi ở ngay bên phòng khách nhỏ.” Nếu đối phương là một Malfoy trưởng thành, khi được khẳng định đồng thời y cũng sẽ cảnh cáo một cách thích hợp: Sev đã là của y, dù là ai, dù lý do nào cũng không thể chen vào giữa họ.

“Ba đỡ đầu, người không chết?” Sau khi Lucius đi, Draco và Snape im lặng thật lâu, rồi Draco lên tiếng trước, “Nhưng Bộ Pháp thuật…”

“Ta chết, chết ở Lều Hét.” Snape bình tĩnh trả lời, anh không biết mình nên đối mặt với con đỡ đầu ngày xưa như thế nào.

“Vậy sao người… cha con…” Mặt Draco lộ ra vẻ lo lắng, dù tới giờ, hắn vẫn coi Snape là người nhà, nếu không muốn nhìn ra cảm xúc chân thật của Malfoy từ trên mặt họ, thì căn bản không nhận ra.

Ý thức đó khiến Snape thoáng thả lỏng, “Dra, khi ta đang nhìn con thì bị cái gì đó kéo về quá khứ, ngay từ đầu, ta cũng cho là ta trở về quá khứ, nhưng con tới khiến ta hoàn toàn hiểu được đây là không gian khác biệt, nên…” Snape không giải thích được trực tiếp, Lucius kiếp trước đã trở về với vòng tay của Merlin, giờ Lucius là bạn đời linh hồn của anh.

Draco im lặng, hắn chưa bao giờ thực hiện những điều mình kỳ vọng, nhưng cảm giác linh hồn cùng nguyên khi ở trong ngực Lucius sẽ không sai lầm, nói cách khác, Lucius là cha hắn, chẳng qua chỉ là một người cha ở thời không khác mà thôi.

Nghĩ vậy, Draco bình thường trở lại, Merlin đã quá ưu đãi hắn, bất kể ra sao, ba đỡ đầu của hắn còn sống, quá tốt rồi.

“Ba đỡ đầu,” Nghĩ thông suốt Draco không để ý lễ nghi quý tộc trực tiếp kéo tay Snape, “Con không trách người, cha cũng không trách người, điều đầu tiên gia huấn Malfoy, coi trọng người nhà, người là người nhà của chúng con, vẫn luôn là vậy.”

Chỉ một câu đó, Snape cảm thấy lòng mình như đã trút được gánh nặng trầm trọng, thoáng qua, vành mắt anh như nóng lên, anh run rẩy thăm dò đặt tay lên tay Draco, dù Bế quan Bí thuật có thể khống chế cảm xúc trên mặt anh, nhưng động tác của anh đã biểu lộ tất cả.

“Ba đỡ đầu, người là người nhà của chúng con, vẫn luôn là vậy.” Thật ra Draco cũng không phải không mất tự nhiên, dù sao Snape công thai thừa nhận “người bên kia”, nhưng khi hắn cảm nhận được một phần run rẩy của Snape thì hắn rốt cuộc thả lỏng, ba đỡ đầu của hắn, dù là nguyên nhân nào chăng nữa thì vẫn đặt mình vào lòng, khiến Draco chỉ có thể tự chống đỡ từ sau chiến coi trọng.

“Ba đỡ đầu.” Hắn đánh bạo trực tiếp ôm lấy Snape, khác với trong ngực Lucius, mùi hương độc dược quen thuộc trong ngực Snape khiến Draco thả lỏng, như nhớ tới lúc ở Hogwarts, đó là thời gian hạnh phúc nhất của Draco – hắn có thể không kiêng nể gì mà cười nói lớn tiếng, ngẩng cao cằm khinh thường mỗi người bên cạnh, cho tới giờ gia tộc Malfoy cũng không phải kẻ dưới, hắn cao ngạo thì sao?

Nhưng thời gian đó lại ngắn ngủi, Draco hơi lưu luyến với mùi hương độc dược trên người Snape, hắn là một nửa học trò của Snape, độc dược cũng là thứ làm bạn duy nhất của hắn vào mỗi tối sau khi khóa lại biệt thự Malfoy.

“Nếu quả cầu trên cổ cậu Malfoy đây còn có một chút chỉ số thông minh thì nên biết cậu ta đã không còn là trẻ con, hay là nói nhiều năm như vậy cậu Malfoy đều sai giới tính, thật ra cậu ta là cô Malfoy mới đúng?” Cảm thấy Draco không tự giác cọ cọ trong ngực mình, Snape đen mặt, anh biết là Malfoy ở đâu cũng là chủ nhân sáng lóe chỉ vì ánh mặt trời mà.

Đầu tiên Draco cứng người, cảm giác quen thuộc khi bị phun nọc độc đầy người khiến hắn hoài niệm cũng không thể thích ứng, “Ba đỡ đầu, con đương nhiên là gia chủ Malfoy, người biết mà.” Hắn buông Snape ra, cười chân thật, Merlin biết nhiều năm rồi hắn chưa từng thoải mái cười như vậy, đó là nụ cười kiên định khi mà hắn biết sẽ có người ở phía sau hắn.

Snape hiền hòa lại, Bế quan Bí thuật bị vứt bỏ, “Dra, ta nghĩ con biết, con luôn là niềm tự hào của chúng ta.” Dù không được tự nhiên lắm, vì sự nỗ lực không ngừng của Lucius sau nhiều năm, Snape học được cách chủ động biểu đạt tình cảm của mình, tuy rằng anh vẫn không thể nào quá cuồng nhiệt.

Nhưng điều đó đã quá đủ với Draco, “Ba đỡ đầu…” Hắn nghẹn ngào, dường như cố gắng nhiều năm của mình đã được công nhận, Slytherin khát vọng quyền thế và vinh quang, nhưng khi người mà mình để ý đã mất, thì quyền thế và vinh quang có thể được ai công nhận chứ?

Snape ấn Draco về lại salon, cha con đỡ đầu bắt đầu kể lại tình hình của nhau.

Draco rất không hài lòng về lời kể nhẹ nhàng của Snape “Chúa tể Hắc ám cuối cùng thất bại, phù thủy trắng không biết tung tích, mình trở thành hiệu trưởng”, cầm tay Snape hỏi tỉ mỉ, cuối cùng hỏi ra không ít chuyện.

“Bạn đời linh hồn, gia tộc Prince, đôi song sinh, Chúa tể Hắc ám đời trước, cô công chúa nhỏ”… như là một người chăm chú lắng nghe, Draco đắm chìm vào trong một câu chuyện gia tộc Malfoy hoàn toàn khác, cuối cùng khi nghe Slytherin quật khởi tại Hogwarts, Draco nở nụ cười chân thành, vậy tốt rồi, quá tốt rồi.

“Người thừa kế của con?” Snape vừa mới nghe được câu nói của Draco và Lucius, khi anh rời đi Draco còn chưa có người thừa kế, nhưng anh không ngờ, sau chiến những phù thủy đã từng thuộc Hội Phượng Hoàng lại điên cuồng tới vậy?

Nhắc tới Scorpio, mặt Draco có vẻ tự đắc, “Thằng bé là một Slytherin tiêu chuẩn, con tự hào vì thằng bé.” Khi nói chuyện, cằm hắn hơi hơi nâng lên, trong giọng nói ngập tràn kiêu ngạo thuộc về quý tộc bạch kim.

“Draco, con làm tốt lắm.” Snape trầm ổn mở miệng, như là sau mỗi lần Draco làm ra độc dược khiến anh vừa lòng. Hai người im lặng, Draco thở dài, “Ba đỡ đầu, con sẽ còn trở về chứ?” hắn không hỏi gì khác, dù bên này tốt nhưng không phải thời không của hắn, hơn nữa, thằng bé cần hắn.

“Ta không biết,” Snape cũng nói thật, “Có lẽ cần hỏi ông nội con.”

“Ông nội?” Draco sợ run, “Ông Abraxas?” Bất ngờ, ở thời không của cậu, Abraxas đã sớm đi gặp Merlin.

“Đúng vậy.” Nói tới Abra, Snape lại nhớ tới dáng vẻ thảm thê của Chúa tể Hắc ám đời trước khi mở cửa, vài năm nay Abra tăng mạnh khí thế, hơn nữa chỉ cần đề cập tới người nhà, Abra sẽ không quân tâm bạn nói gì.

“Họ… sẽ chấp nhận con chứ?” Draco như nhớ ra cái gì, vẻ mặt căng thẳng, Abra và Lucius bên này có con trai và cháu trai của mình, trừ Snape, thật ra hắn không có quan hệ nào với họ cả.

“Gia tộc Malfoy vĩnh viễn coi trọng người nhà.” Snape vỗ vỗ vai Draco, “Linh hồn không thể là giả, pháp lực cũng vậy, từ giây phút con xuất hiện trong này, thảm treo tường đã xuất hiện tên của con, nếu không làm sao con nghĩ chúng ta biết được con ở đây chứ?” Đúng vậy, khi gia tinh hô to “lại có một cậu chủ nhỏ” tuy phản ứng đầu tiên của Lucius là nhìn vào Snape, nhưng rồi họ phát hiện bên cạnh tên Aquila có thêm một sợi chỉ bạc, Draco Malfoy lại có tên trên đó, khác với “Draco Prince Malfoy” làm họ biết một người du lịch thời không khác đã đến.

“Vậy là, con có thêm hai người em trai, và có thêm một em gái?” Hiểu rõ Draco nhếch khóe miệng, “Mẹ?”

Snape đen mặt, dù sao tên của anh bây giờ là “Severus Prince Malfoy”, “Ta cho rằng cậu chủ Malfoy biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói chứ?”

Ánh nhìn chết chóc quen thuộc của xà vương Slytherin đảo qua, theo bản năng Draco run lên một chút, ba đỡ đầu chính là ba đỡ đầu, dù thay đổi một thời không thì người vẫn không hề thay đổi.

“Như vậy trong lúc này con sẽ chăm sóc em trai em gái thật tốt.” Draco cười hơi bướng bỉnh, em trai em gái đó, đây chính là tình cảm mà hắn chưa bao giờ có được.

“Đây là gia đình của con.” Snape ngập ngừng, cuối cùng nói một câu như vậy, “Theo ta đi gặp họ đi, họ chờ mong con đã lâu rồi.”

Draco gật gật đầu, chỉnh lý một chút mái tóc dài bạch kim nhạt hơn với Lucius, phong thái gia chủ Malfoy không hề thiếu sót, “Dạ, ba đỡ đầu, con cũng rất vui có thể gặp người nhà của con.” Đúng vậy, dù ở thời không nào, những người này đều là người nhà của hắn, hắn, Draco, cho tới giờ cũng không cô đơn.
Bình Luận (0)
Comment