[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 2

Sau một trận choáng váng, Snape cảm thấy tứ chi mình lại có tri giác, đúng vậy, tri giác, không phải là nhẹ nhàng khi anh làm linh hồn vài năm kia, mà là có cảm giác nặng nặng khống chế. Nghĩ lại luồng sáng trắng khi mình đụng vào Draco, Snape phát huy đầy đủ rèn luyện gián điệp hai mang hàng ngày của mình – dù anh đã có thể mở to mắt, cảm thấy tứ chi nhưng vẫn nằm im.

Anh đang cảm giác hoàn cảnh chung quanh, anh nằm, chung quanh không có tiếng động nào, Snape giữ hô hấp và nhịp tim của mình vững vàng, đại khái một lúc lâu sau, Snape đoán mình đang ở một mình. Anh mở to mắt, ngạc nhiên phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ mà quen thuộc – là cái giường gỗ ở Spinner’s End khi còn đang đến trường, sau đó khi anh bắt đầu giao dịch độc dược với Lucius thì bị anh đổi.

Tùy tay pháp thuật hiện thời gian, Snape gần như dại ra nhìn cánh tay nhỏ của mình, và cả thời gian xanh mượt trong không khí, 14:28 28/08/1973.

Merlin ơi, cảm tạ kiếp sống du hồn quỷ dị mấy năm trước, phản ứng đầu tiên của Snape không phải nghi ngờ mình có bị ai hãm hại hay không mà là thực sự nhận ra mình trở về quá khứ. Pháp thuật không phải vạn năng, pháp thuật phương diện thời gian và linh hồn đều thiếu hay bị cấm ở giới pháp thuật, cho nên dù là một bậc thầy độc dược, gần như đã đọc hết sách trong Hogwarts, phòng sách gia tộc Malfoy, chủ nhiệm Slytherin cũng không thể giải thích được tình trạng bây giờ của mình.

Snape chậm rãi rời giường, anh nhớ rõ còn vài ngày nữa sẽ tới ngày khai giảng năm thứ ba, ở học kỳ sau Tobias Snape vì say rượu mà chết, mẹ anh cũng đi theo. Nghĩ vậy, Snape cố gắng nhẹ nhàng mở cửa, ngoài đó hoàn toàn yên tĩnh. Hay mẹ ra ngoài rồi? Anh nghĩ.

Đi xuống cầu thang, phòng khách hiện ra tiêu điều, anh cũng lơ đễnh, trong cảm nhận của mẹ, người đàn ông kia mới không thể bỏ qua nhất, cho nên, chính mình đã sớm không hy vọng xa vời có được tình yêu kia, anh đã bị nguyền rủa, chẳng phải sao?

Ánh nắng tháng tám có vẻ thực hiền hòa, Snape đi tới bờ sông, ngồi dưới bóng đại thụ. Anh nhớ rõ khi chấm dứt năm hai anh và Lily vẫn là bạn tốt, bọn họ sẽ cùng nhau đọc sách khi nghỉ hè. Lily, nhớ tới tên này, Snape cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì. Khác với cảm giác chịu tội không thở nổi như bị đè một tảng đá khi vừa nhớ tới trước kia, lại quỷ dị cảm thấy vắng vẻ.

Anh nhìn dòng nước miên man suy nghĩ, một giọng nói của một cô bé truyền đến, “Sev, Sev…”

Snape quay đầu, một cô bé mái tóc đỏ như lửa vừa gọi tên anh vừa đi tới. Chờ cô đi vào, một đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm anh.

Snape gần như hoảng sợ nhìn cô bé trước mắt, toàn bộ ấn tượng của anh về Lily chính là mái tóc đỏ và đôi mắt màu xanh, còn lại, thật sự đã không nhớ rõ nữa. Hiện tại Lily đứng trước mặt anh, giống như một người xa lạ. Lily bị ánh mắt dại ra của Snape dọa, trong đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng lộ ra một tầng thương hại, “Sev, mình biết mẹ cậu qua đời là đả kích rất lớn với cậu, nhưng cậu cũng không thể không ra khỏi cửa, mỗi ngày mình đều tới đây nhìn xem, đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài trong tháng này đấy.” Giọng cô bé đặc biệt nhẹ nhàng.

Thấy thương hại trong đôi mắt xanh của Lily, Snape lập tức nghĩ tới ánh mắt Kẻ Được Chọn ngốc nghếch khi nhìn ký ức anh, nháy mắt anh cảm thấy đôi mắt nhớ cả đời khiến anh có hơi ngán.

“Sev, Sev, cậu khỏe chứ? Đừng đau buồn quá, sắp khai giảng rồi….”

Câu nói tiếp theo của Lily Snape không nghe vào, anh bất giác nhận được một tin tức: mẹ anh đã qua đời, vậy Tobias Snape chắc cũng đã mất rồi. Nhưng, đây không phải là chuyện xảy ra vào năm sau sao?

“Lily, chị cậu…” Snape cắt ngang lời của cô bé, anh cần chứng thực.

“Đừng nói tới Petunia…” Trong giọng nói cô bé tràn ngập uể oải, “Chị ấy vẫn không nói chuyện với mình.”

Tốt rồi, xem ra chị Lily cũng không thay đổi, vậy thì, chỉ là tình huống của một mình anh thay đổi thôi sao? Hiện tại Snape còn chưa biết, anh cần nhiều tin tức hơn.

Snape im lặng bị cô bé hiểu thành nỗi đau khi mất người thân, vì thế Lily săn sóc chào tạm biệt, cũng nhắc nhở gặp lại anh ở trên tàu tốc hành Hogwarts. Snape nhìn bóng dáng cô bé rời đi, phát hiện không còn tảng đá trong lòng nữa, anh lấy một sự bình tĩnh hoàn toàn không thể tưởng tượng gặp lại đóa hoa bách hợp trong lòng. Nhưng hiện tại Lily vẫn là cô bé đơn thuần kia, tội của anh đã trả hết, mà làm bạn với Lily hiện tại đối với Snape là một thử thách. Dù là ai với quá khứ hơn ba mươi năm làm bạn với một cô bé mười mấy tuổi thành thật đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, đừng nói tới mọi tình cảm gút mắc đời trước của anh với cô bé này nữa.

Cha mẹ qua đời khiến Snape có hơi bồn chồn, cũng có chút thả lỏng. Bồn chồn vì mình không xác định được còn có gì thay đổi nữa không, thả lỏng thì vì thật sự không thể chắc chắn được mình có thể nhẫn nại một lần nữa khi chịu đòn của cha và sự yếu đuối của mẹ hay không. Nhìn xem, mặc kệ là mấy lần thì anh vẫn là một con rắn độc rõ đầu rõ đuôi, vì tư lợi, dù sao không ai mong chờ sự tồn tại của anh, anh cũng chỉ có thể sống lạnh băng mà thôi.

Rất nhanh, ngày khai giảng đã tới, Snape mặc quần áo, đứng trên sân ga chín ba phần tư, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Dù là khi nào thì Hogwarts đối với anh mà nói là một gia đình, anh nắm thật chặt hành lý của mình, tìm được một toa xe.

Snape tới rất sớm, sau khi đi vào anh nhanh chóng ếm lên cửa một thần chú xem nhẹ. Dù là Lily hay bốn người Nhóm Đạo tặc, hiện tại anh hoàn toàn không muốn ứng phó. Mấy ngày nay anh phát hiện pháp lực của mình đã chậm rãi trở lại – không phải pháp lực năm thứ ba trong trí nhớ mà là pháp lực khi anh ba mươi mấy tuổi, hơn nữa ở tuổi này anh còn tiếp tục tăng trưởng nữa. Nghĩ vậy, khóe miệng Snape không nhịn được giương lên, ở bất kỳ thời gian nào, có được thực lực mạnh đều là bảo đảm hàng đầu. Mấy ngày nay anh đã xem xét lại tài sản trong nhà, mặc dù là tiết kiệm cũng chỉ có thể dùng đến hết học kỳ, xem ra phải hợp tác với Lucius rồi.

Nhớ tới Lucius đời trước, mắt Snape tối sầm, sau khi mình trở về cũng không có ký ức của thân thể này, anh cũng không biết có còn là tiến trình cả đời trước nữa hay không. Cẩn thận, phải cẩn thận hơn, Snape định ra mục tiêu bước đầu cho mình, trước tiên biết rõ ràng hoàn cảnh rồi mới có thể tính toán bước tiếp theo. Snape cầm lấy một quyển sách, muốn hòa tan tâm tư hỗn độn của mình.

Xe lửa rất nhanh đã tới, nhờ thần chú, Snape có thể một mình hưởng thụ hành trình an tĩnh này. Xuống xe, xa xa thấy bóng dáng lâu đài quen thuộc, Snape cảm khái hàng vạn lần.

“Severus, cậu vừa mới đi đâu vậy?” Giọng Lily hoạt bát truyền tới, cô bắt được tay áo phải của Snape, vừa nói rất nhanh, “Mình tìm khắp các toa cũng không thấy cậu, nghỉ hè thế nào?”

Snape đã không còn nhớ rõ trước kia khi đối mặt với hành động thế này của Lily sẽ có phản ứng gì, nhưng là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi nghiêm khắc độc thân, anh chỉ cảm thấy bồng bột. Ngay lúc anh cau mày chuẩn bị kéo tay Lily ra thì có một tiếng nói quen thuộc truyền tới, “Buông Lily ra, Snivellus chết tiệt!”

Snape xoay người, mượn cơ hội bỏ tay Lily khỏi tay áo, “Có lẽ miệng cậu là bạch tuộc, nó không phát ra được tiếng người chăng? Hay là nó căn bản là một món đồ trang sức như cái đầu của quỷ khổng lồ đến nỗi với trình độ trí lực bình thường chúng tôi không nghe hiểu cậu đang nói gì!” Đối mặt với kẻ địch từ cả hai phía, Snape căn bản phản ứng theo bản năng.

“Potter, tại sao cậu có thể đối xử với bạn của tôi như vậy!” Lily cũng rất tức giận, từ khi mẹ qua đời người bạn này thay đổi rất lớn. Cụ thể là gì thì Lily cũng không nói rõ được nhưng cô có thể nhận ra Severus bất hòa với mình. Đối với điều này cô cho rằng bạn tốt của mình còn đang đắm chìm trong nỗi đau người thân qua đời, cho nên chuẩn bị kỹ càng an ủi bạn tốt của mình trên tàu tốc hành Hogwarts. Nhưng vất vả mới tìm được, còn chưa nói lời nào thì tên James đáng ghét này đã xông ra rồi.

“Cậu… Răng cửa…” Đối diện với Potter đầu tóc vẫn rối bù như trong ấn tượng.

“Expelliarmus!” Snape vững vàng niệm thần chú.

Đũa phép James bị đánh bay, các phù thủy nhỏ chung quanh cực kỳ ngạc nhiên, Snape Slytherin có mâu thuẫn với bốn người Gryffindor là chuyện mọi người đều biết, nhưng từ phản kích lưu loát của Snape như bây giờ thì lại hiếm thấy.

“James, cậu không sao chứ?” Sirius phía sau thở hổn hển theo kịp, ở sau cậu nhóc có thể thoáng thấy Remus và Peter.

“Severus, tại sao cậu có thể làm bạn học bị thương chứ?” Lily có hơi không vui, dù James không đúng nhưng Severus lại tấn công trước. Giống như thường ngày cô đều thẳng thắn cho thấy mình yêu ghét cái gì, kinh nghiệm trước kia nói cho cô biết chỉ cần cô không muốn thì Severus sẽ không làm.

“Snivellus âm hiểm!” Sirius thấy James không có việc gì đánh tới người Snape.

“Well, well đây là Gryffindor chính nghĩa sao.” Đám người tách ra, một người giống như tách ra từ làn nước xuyên qua, giọng nói Snape nghe có vẻ hơi non nớt.

Lucius… Malfoy, Snape nhìn màu bạch kim quen thuộc trước mắt, trong lòng đột nhiên nhớ tới Draco trước bia mộ. Nghe làn điệu cả đời quen thuộc, anh chợt cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên. Người này, còn chưa vì mình mà chết đi, vẫn cứ như một con công khoe đuôi… thật tốt.

“Được rồi, Gryffindor vô cớ tấn công bạn học, trừ 10 điểm.” Huynh Trưởng Gryffindor rốt cuộc không nhìn được nữa, mặt cậu ta cứng ngắc trừ điểm Nhà mình, Merlin ơi, còn chưa khai giảng đâu đó!

Snape cúi đầu, che dấu vẻ mặt kích động của mình. Lily nghiêm khắc nhìn James, đồng thời không hài lòng với phản ứng của bạn tốt.

“Severus, chúng ta lên xe đi.” Cuối cùng, trong lòng Lily vẫn là chăm sóc bạn tốt mạnh hơn. Cô vươn tay, chuẩn bị kéo Snape đi cùng.

“Không được, Lily, mình tới bên kia.” Snape nhìn Lily thật sâu, chính mình đã không còn nợ cô nữa, cả đời này mình cứ rời xa cô như vậy, sẽ không đưa tới vận xui cho cô, quá tốt rồi.

Nghĩ vậy, Snape cũng không quay đầu đi lên một chiếc xe ngựa khác, để cô bé đứng một mình một chỗ. Lily cảm thấy giận dỗi một cách khó hiểu, hóa ra Severus đều đối với mình cần thì đi mà không cần thì thôi.

“Lily, cậu có muốn lên cùng xe với mình không?” Ngược lại James lắp bắp nói.

“Được.” Lily dỗi nói, James vô cùng vui đi theo sau cô bé. Sirius và Lupin đang khuyên Peter nhường một chỗ ngồi.

Dường như có cái gì đó không đúng… Đũa phép Lucius đặt trong lòng bàn tay, máu lai Slytherin không nói một lời kia, có cái gì đó không đúng.
Bình Luận (0)
Comment