Cảm ơn Lily đã tỉ mỉ chọn lựa thời gian và địa điểm, ngoài vài đương sự này thì những người khác ở Hogwarts không ai biết chuyện đã xảy ra bên hồ Đen, sau khi trở về Snape không còn thấy Lucius, kể cả trên tàu tốc hành cũng hiếm khi không bị Lily làm phiền.
Snape một mình trở về Đường Bàn Xoay, sau vài cái thần chú vệ sinh, căn nhà cũng có thể ở được, tựa vào ghế salon trong phòng khách, Snape nhớ tới những ngày ở tại biệt thự Malfoy vào nghỉ hè và Giáng sinh, cau mày bắt đầu suy nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra.
Lucius che dấu anh điều gì đó! Đây là chuyện Snape chắc chắn nhất, hơn nữa chuyện này không liên quan tới Chúa tể Hắc ám. Dựa vào khế ước họ định ra, đương nhiên Snape xác định gia tộc Malfoy sẽ không đời nào không tiết lộ tin về Chúa tể Hắc ám cho anh, vậy thì là vì sao? Còn cả cái chết đột ngột của chú Abraxas nữa, nếu kiếp trước cái chết của chú cực kỳ khó hiểu, thì kiếp này chuyện gia chủ Malfoy tử vong là không thể nào tưởng tượng nổi!
Một Malfoy, một Malfoy đã chuẩn bị kỹ càng, rốt cuộc vì cái gì biết núi có hổ nhưng cứ đâm đầu vào, chuyện này không bình thường! Snape yên lặng nhớ nghi hoặc đầu tiên, nhưng nếu chú Abraxas giả chết, thế thì sao lại không cho anh biết, mà, hành động Lucius cầu hôn gia tộc Black thấy thế nào cũng kỳ lạ, chưa bao giờ từng nghe chú Abraxas muốn có đám hỏi với gia tộc Black, vậy rốt cuộc cái gì khiến Lucius làm thế?
Không phải Snape khoe khoang, bắt đầu từ năm thứ năm, người ở cạnh anh ta lâu nhất là mình, đừng nói là Narcissa, ngay cả các người thừa kế Slytherin cũng rất ít cạnh anh ta, có thể là từ nội tâm của Lucius.
Cuối cùng chính là cái nhẫn và khế ước kỳ quái, nếu vẫn không nhận ra chuyện khế ước giữa anh và Lucius có vấn đề thì Snape thật đúng là đáng tiếc kiếp sống gián điệp kiếp trước. Hoa văn họ giống nhau thì không lạ, nhưng bắt đầu lại không giống, hiện tại như sắp đuổi kịp nhau, lại có vẻ khác biệt; càng miễn bàn chiếc nhẫn kia, rốt cuộc Snape nhớ tới vì sao hoa văn trên đó có chút quen quen, gần như giống hệt hoa văn của họ, vậy nhẫn cũng không phải chỉ là Khóa Cảng bình thường, chỉ sợ ngay cả Lucius cũng không biết cái nhẫn này là gì.
Người duy nhất có giải thích mọi chuyện là Abraxas hiện tại không biết sống chết thế nào. Malfoy, giống gia chủ Prince, Snape không tin nhãn hiệu quý tộc lâu đời lại không có kỹ xảo giữ mạng nào.
Còn về anh và Lucius… trái tim Snape có hơi đau, cổ tay ếm thần chú xem nhẹ cũng hơi nóng lên, dù thế nào đi nữa thì khế ước có hiệu quả, anh đã từng lấy linh hồn của mình để thề, vĩnh viễn sẽ không phản bội người khế ước của mình, mà hiện tại người đó lại rõ ràng yêu cầu anh phân cách giới tuyến, vậy anh sẽ làm như anh ta mong muốn. Slytherin cũng không dễ dàng trả giá một lời hứa, một khi đã hứa, đến chết không từ.
— Tôi là đường ranh giới Snape thầm hạ quyết tâm —
Trong bữa tiệc, Lucius vẫn giữ ngang cằm, duy trì dáng vẻ quý tộc tốt nhất rời đi, sau khi tiễn bước người khách cuối cùng, Lucius nặng nề thở dài, nắm gậy rắn, trong bóng đêm Lucius đứng trước bức tường treo thảm gia tộc, cái tên “Abraxas Malfoy” trên đó đã biến xám, Lucius biết, điều này có nghĩa là dao động linh hồn của thành viên này trong gia đình đã dừng lại. Lucius sờ sờ tên cha mình, miệng lẩm bẩm, “Severus…”
Y nhớ tới ngày y về nhà, nhớ tới cha sắc mặt than chì ngã trên mặt đất, nhớ tới vẻ mặt hoảng sợ của gia chủ Black… rồi y nhớ tới y và Sev của y… a, có lẽ không hề là của y nữa, nhớ tới cái ôm không tính là ngọt ngào, Lucius không tự giác dùng tay xoa môi mình.
Nếu… nếu ngày đó lá gan y lớn hơn một chút, có phải sẽ có thêm một nụ hôn để hồi ức lại?
Nhưng y là Lucius Malfoy, đầu tiên y là Malfoy, rồi mới là Lucius. Như lời thề của y, đương nhiên y có thể dâng máu thịt, linh hồn thậm chí là mọi thứ của Lucius đến trước mặt Sev, nhưng là Malfoy, gia tộc vĩnh viễn là cao nhất.
Khi Abraxas chợt ngã xuống, Lucius rốt cuộc hiểu được vì sao trong tương lai của Snape mình lại lựa chọn đám hỏi với gia tộc Black, thậm chí còn đầu nhập vào Chúa tể Hắc ám? Gia tộc Malfoy là một cái bánh ngọt quá lớn, mà một Malfoy tuổi còn trẻ còn đẹp đối với những quý tộc tham lam mà nói không chỉ mang nghĩa quyền lợi và địa vị, còn cả chinh phục và dục vọng nói không nên lời nữa.
Lucius nhớ rõ, ngày đó y vọt vào gia tộc Malfoy, lại phát hiện ngoài cha mình, gia chủ Black cũng ở. Rất nhanh, ngay trước mặt Orion Black giải thích Lucius hiểu được mọi chuyện.
Abraxas bị bệnh dịch long giang mai, hơn nữa đã bắt đầu phát tác!
Là một máu trong tiêu chuẩn, đương nhiên Lucius biết bệnh dịch long giang mai cực kỳ có tiếng, nếu nói thì cũng là huyết thống của gia tộc Malfoy quá thuần khiết, loại bệnh độc ngay cả rồng khổng lồ cũng sợ hãi điều kiện phát bệnh cực kỳ hà khắc, mà dòng máu thuần khiết tuyệt đối là hòn đá tảng của nó. Dịch bệnh long giang mai không chỉ rất khó bị phát hiện, hơn nữa một khi nó bộc phát sẽ trong khoảng thời gian ngắn mà mất đi! Trên thực tế, từ cận đại tới nay, dòng máu dần pha loãng, tên dịch bệnh long giang mai cũng dần dần tiêu vong ở giới phù thủy, chỉ có một số quý tộc máu trong lâu đời trong thư viện còn ghi lại cái loại “bệnh quý tộc” này, thân là gia chủ gia tộc Black có thể liếc mắt một cái nhận ra là vì thế.
Lucius dùng lễ tiết quý tộc tỏ vẻ cảm ơn Orion, rồi y rót mấy bình giải độc mà Snape đưa trước khi đi cho cha mình, y tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Snape, vào lúc này lấy độc dược của Snape ra là tốt nhất.
Mấy bình độc dược rõ ràng là cực phẩm được rót hết, Abraxas mở mắt ra! Sắc mặt Orion có hơi kỳ lạ, ông ta nhìn vài bình độc dược trống rỗng bên tay Lucius nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên gia tộc Malfoy đại nghiệp thật lớn!
“Luci…” Abraxas vừa mở mắt, đã thấy con trai vui mừng nhìn mình, trong đôi mắt là khủng hoảng rất nhỏ.
“Cha à…” Lucius mừng như điên, trong lòng y nâng cao trình độ của Snape gần như sánh bằng Merlin rồi.
“Hiện tại, cha truyền vị trí gia chủ Malfoy cho con.” Dường như Abraxas rất biết tình huống của mình, chú trực tiếp giao gậy rắn trong tay cho Lucius, như hoàn thành một nhiệm vụ rất gian khổ. Trong mắt Lucius hiện lên khó hiểu, có điều vẫn trịnh trọng nhận lấy.
“Orion, nể tình chúng ta quan hệ đã vài chục năm, hãy chăm sóc Luci của tôi.” Trong mắt Abraxas tràn ngập cầu xin mà Lucius chưa từng thấy qua.
“Abraxas, tin tôi, anh biết mà, Lucius sẽ lựa chọn con đường chính xác nhất.” Orion ôn hòa nói, Abraxas nghe thế dường như rất tán thành, chú kéo tay con mình, con đường sau này chỉ có thể giao cho chính y, “Nhớ kỹ lời cha nói, nhớ kỹ gia huấn Malfoy, nhớ kỹ!” Abraxas nói lên tục ba lời “nhớ kỹ”, Lucius mở to hai mắt, “Gia tộc là trên hết!” Y lặp lại, muốn cho cha mình an tâm.
Không ngờ Abraxas lại như nghe thấy thứ gì đáng sợ, vẻ mặt kinh khủng, chú vừa muốn hé miệng nói gì đó nhưng đôi mắt lại vĩnh viễn mất đi ánh sáng.
“Cha!” Lucius gọi khẽ, trước mắt mơ hồ, y kéo chặt tay Abraxas, sao y lại không biết chứ, y là Lucius Malfoy, gia tộc là trên hết!
Dường như Orion cực kỳ đồng tình với y, khẽ an ủi một hồi mới chào tạm biệt. Sau khi Orion đi Lucius nhỏ máu mình vào đầu gậy rắn, “cách” một tiếng gậy rắn mở ra, đũa phép của Abraxas và một mảnh giấy rơi ra.
Truyền thừa gia chủ dựa vào dòng máu để hoàn thành, vốn phải từ gia chủ hiện tại mở ra, lấy đũa phép mình rồi mới giao cho gia chủ mới nhưng vì có người ngoài ở đây mà tỉnh lược. Giờ đây Lucius mở gậy rắn ra, ngạc nhiên phát hiện bên trong không chỉ có đũa phép Abraxas mà còn một mẩu giấy nhỏ.
Quan tài thủy tinh, đây là toàn bộ nội dung trên tờ giấy, Lucius khó hiểu, cha giấu tờ giấy này bí ẩn như vậy nhất định có mục đích của người, Lucius không chỉ một lần nghi ngờ Abraxas căn bản không chết, nhưng cái tên màu xám trên thảm gia tộc bắt y phải chấp nhận sự thật.
Vài ngày sau, Lucius đặt cha mình trong quan tài thủy tinh, an táng trong khu mộ gia tộc Malfoy. Bắt đầu từ ngày đó, liên tục ba ngày, Lucius đều ở trước mộ Abraxas. Ba ngày sau, Lucius đỏ mắt đi ra, từ nay trở đi, y chính là gia chủ Malfoy.
Có thể nghĩ, một gia chủ chỉ mới 17 tuổi dù là người thừa kế xuất sắc thế nào đi nữa thì cũng không coi là gì trước mấy tên cáo già kia. Lucius thông minh lập tức hiểu ra tình cảnh của mình, phản kháng, hoặc là chết!
Vì vinh quang gia tộc Malfoy, y mau chóng đề xuất đám hỏi với Orion Black, rồi y mịt mờ tỏ vẻ mình đã hướng tới vị kia lâu rồi, chỉ là sợ cha mà không dám tới gần.
Tuy rằng gia chủ Black che giấu rất tốt nhưng đã sớm ám chỉ không buông tha Lucius, Orion đắc ý. Xem ra cáo già này cũng không cẩn thận như cha đã nói, ngược lại giống như Sev đoán đã đầu phục Chúa tể Hắc ám tương lai rồi.
Quả nhiên, tin tức gia tộc Malfoy và gia tộc Black chuẩn bị đám hỏi truyền ra, toàn bộ giới quý tộc phù thủy ổn định hơn nhiều. Mấy ngày nữa, dưới sự hướng dẫn của Orion lần đầu tiên Lucius gặp vị đại nhân kia.
Bình tĩnh xem xét, người tên “Voldemort” tuyệt đối là quý tộc tiêu chuẩn nhất mà Lucius từng gặp qua! Dáng vẻ, cách nói năng, thực lực mạnh mẽ và sức hút của ông ta, đều không thể không khiến Lucius bị thuyết phục, nếu không có “tương lai” của Sev, nói không chừng Lucius thật sự sẽ cam lòng đi theo. Nhưng giờ thì, “Bầy tôi đại diện gia tộc Malfoy nguyện trung thành với ngài, my lord.” Lucius quỳ trên mặt đất, thái độ khiêm tốn mà cung kính.
“Orion, nghe nói con gái út nhà ông như cùng tuổi với Lucius, Chúa tể Hắc ám bằng lòng chúc phúc sự kết hợp của hai người.” Voldemort rất vừa lòng với thái độ của Lucius, gia tộc Malfoy gật đầu cũng mang nghĩa hắn khống chế giới phù thủy sẽ nhanh hơn.
“Đây là vinh hạnh của chúng tôi! My lord.” Orion vui vô cùng, tuy gia tộc Malfoy hiện tại không phải của mình, nhưng nghĩ tới chỗ lợi mà Lucius cho mình, và con gái sắp trở thành phu nhân Malfoy, cuối cùng cũng sinh được người thừa kế gia tộc Malfoy có dòng máu Black, Orion hết sức hài lòng với kế hoạch của mình.
“Vươn tay mi ra, Lucius.” Voldemort nói như thi ân.
“Lord, đây không phải là quá mau sao.” Orion hơi khó chịu vì Lucius được thiên vị.
“Orion!” Trong giọng Voldemort ngập tràn cảnh cáo.
“Vâng, thưa Lord.” Orion nhớ tới thủ đoạn của vị này, khôi phục vẻ mặt cung kính.
Lucius ngoan ngoãn vươn tay ra, trên cánh tay trái trống trơn, cổ tay mang theo một chuỗi hình dây rắn màu bạc.
Không biết Voldemort làm gì, trên cánh tay trống trơn của Lucius bắt đầu hiện ra một đồ án dữ tợn, xương đầu lâu đen sì, con rắn thò ra từ hốc miệng, Lucius cắn răng, mồ hôi lạnh chảy dọc theo mái tóc bạch kim.
Đột nhiên, “A?” Voldemort khẽ kêu giật mình, dấu hiệu sắp hình thành trên cánh tay Lucius như nước thủy triều rút xuống, rất nhanh, phía trên lại trơn bóng.
“Lord, bầy tôi biết bầy tôi còn không xứng với dấu hiệu của ngài, hy vọng ngài có thể giữ nó lại làm phần thưởng tương lai cho bầy tôi.” Lucius phản ứng nhanh chóng quỳ xuống, áo chùng phù thủy rộng rãi che kín cánh tay y.
Voldemort sửng sốt, trên mặt hiện lên tán thưởng với khả năng ứng biến của Malfoy này, “Đúng vậy, Lucius, ta đáp ứng yêu cầu của mi.”
Orion càng hài lòng, ông ta chỉ cho rằng lord đã thay đổi ý trong quá trình, hai người cúi đầu lui về sau rời đi. Phía sau Voldemort xuất hiện một con rắn lớn màu trắng, cái miệng không ngừng phát ra tiếng “xì xì”.
[Vold, hôm nay có dê con không vậy?]
[Nagini, hôm nay cho mi thêm cơm!] Voldemort cũng phát ra tiếng “xì xì”, tâm trạng hắn rất tốt, còn dấu hiệu hắc ám, chỉ cần tất cả mọi người biết Lucius ở bên hắn là được rồi, sớm muộn gì chuyện này cũng thành công.
Cùng lúc, ở Đường Bàn Xoay Snape băng cánh tay trái, đau đớn quen thuộc trong trí nhớ ập đến, sắc mặt anh trắng bệch, cho đến khi… năng lượng trong nhẫn chui ra lần hai, Snape kéo tay áo, trên cánh tay trái trơn bóng…
“Lucius…” Anh khẽ nói, rồi đi điều chế dược giảm bớt Lời nguyền Hành hạ, cây tường vi trên cổ tay lặng lẽ vươn ra một đóa hoa.