“Vậy, học đồ Slughorn, ngài Snape, ngài có thể bắt đầu, đề mục năm nay là “Dược giảm đau”.” Một phù thủy để râu cầm tấm da dê đọc tên “Severus Snape”, học đồ Slughorn sao? Ông coi trọng liếc Snape một cái, anh bình tĩnh đi vào gian phòng của mình, nhìn rồi chỉnh lý dược liệu trên bàn. Đây là thói quen của anh, trước khi chính thức điều chế độc dược anh cần phải nhớ kỹ mỗi một dược liệu trong tay mình, mà cũng ổn định tâm trạng bản thân.
Đế căn thảo, nguyệt quang thảo, thủy tiên căn, ngải thảo, nanh rắn… Snape đọc tên từng thứ trong lòng, tuy phần lớn chúng không cần thiết khi điều chế Dược giảm đau nhưng Snape phải hiểu vị trí của chúng, để ngừa sự cố.
“Được rồi, bắt đầu.” Snape nói với mình, lấy dao bạc bắt đầu xử lý đế căn thảo, đây là dược liệu chủ yếu của Dược giảm đau. Thật ra Snape có hơi khó hiểu vì sao Hiệp hội Nhà bào chế thuốc lại lấy độc dược phổ biến trên lớp độc dược năm thứ năm làm đề mục cuộc thi Nhà bào chế thuốc lần này, nên theo phán đoán anh nghĩ không chỉ đơn giản là vậy.
Hoặc là chất lượng cao, hoặc phải thay đổi, Snape không có con đường thứ ba để đi.
Đập dẹt, cắt, nghiền… nhanh chóng, Snape ép ra nước cốt đế căn thảo. Nhưng còn chưa đủ, trình độ mà bất cứ một học sinh ưu tú độc dược học năm năm ở Hogwarts cũng có thể làm không đủ khiến mấy lão phù thủy khôn khéo trong Hiệp hội kia hài lòng, thay đổi, thay đổi trên cơ sở chất lượng.
Snape để nước cốt đế căn thảo vào vạc, rồi nhanh chóng lấy một cái nanh rắn nghiền thành bột, gần như rất ít người biết, nếu thêm một ít bột nanh rắn trong Dược giảm đau sẽ có thể nâng cao chất lượng Dược giảm đau này, cũng nhanh chóng để độc dược phát huy tác dụng. Bỏ bột nanh rắn vào cái vạc đã biến thành màu vàng, độc dược cũng thay thành ánh vàng. Ngay sau đó Snape rửa sạch nguyệt quang thảo, anh để mũi mình tới gần cái vạc, vừa cẩn thận khống chế pháp lực mình, vừa tìm kiếm thời cơ bỏ nguyệt quang thảo vào trong.
Nhìn độc dược trong vạc chậm rãi trở nên ánh vàng, Snape hiếm khi ngơ ngẩn trong quá trình điều chế.
Từ ngày đó Narcissa nửa ép buộc anh “mời” tới lễ đính hôn giữa nhà Black và Malfoy, Snape đã nhận rõ nhân vật cả đời này của mình, dù Abraxas xảy ra chuyện gì, vận mệnh đều có quán tính cực lớn, Lucius vẫn phải ở cạnh Narcissa, mà mình sớm hay muộn sẽ trở thành Tử thần Thực tử, còn phải nghĩ thái độ đối xử của Dumbledore với mình, chỉ sợ cuối cùng vẫn không trốn được thân phận gián điệp hai mang.
Trải qua nhiều thời giờ như vậy, nếu Snape không đoán ra Lucius gây bất hòa vì bảo vệ mình thì anh sẽ không xứng với chỉ số thông minh của bản thân. Anh có thể hiểu ý của Lucius, sau khi biết kiếp trước mình làm Tử thần Thực tử, Lucius sẽ cố gắng không để anh làm Tử thần Thực tử. nhưng mà… Snape cười thảm, sau khi Abraxas chết, bậc thầy độc dược sau lưng gia tộc Malfoy rồi cũng sẽ trồi lên mặt nước, so với việc bị lôi ra thì không bằng chủ động ngay từ đầu.
Tuy nhiên không như mong muốn, Lucius chỉ sợ quá quyết tâm, gương hai mặt, cú… Snape nghĩ đến mọi cách liên lạc với Lucius đều bị phá, một cái nhẫn duy nhất nghe nói là Khóa Cảng căn bản lại không dám sử dụng – Merlin biết anh sẽ không muốn mang tới rắc rối nào cho Lucius. Vì thế đến nay Snape cũng không thể giải thích ra suy nghĩ của mình, đối phương mang cái vẻ “trời sập xuống thì có tôi” làm Snape vừa cảm thấy anh ta ngu xuẩn lại có chút cảm động.
Nhưng dù giữa anh và Lucius có nhiều tâm tư thế nào, sau khi anh tham gia lễ đính hôn của Lucius cũng nên giữ lại. Snape bình tĩnh tiếp tục quấy độc dược, kể cả Lucius đối xử với Narcissa thế nào, từ lúc đó họ chỉ có thể là bạn.
Bạn thân… Snape buồn bã, cái xưng hô này kiếp trước làm Snape cảm động và áy náy, kiếp này lại càng như trào phúng anh vô năng và nguyền rủa vận mệnh, dù sao chỉ cần Snape anh muốn, anh không có được.
Độc dược trong vạc chậm rãi chuyển sang màu nâu, Snape bất ngờ tỉnh táo bỏ nguyệt quang thảo vào, lập tức, màu nâu bị trung hòa trở thành màu vàng sáng.
Tắt lửa, cho vào bình, Snape ảo não nhìn một ít màu tối không hài hòa ở dưới màu vàng, anh ngẩn người đã bỏ lỡ mất thời gian cho nguyệt quang thảo vào trong.
“Severus Snape.” Cửa mở, vẫn là phù thủy kia dẫn Snape ra ngoài.
Đó là một đại sảnh hình tròn, chưa đến mười phù thủy tuổi tác khác nhau đứng chờ, gần như họ đều mọc râu dài, có mấy người không giống như là người nước Anh.
“Slughorn đề cử, Severus Snape, Dược giảm đau, chứng thực dược sư cấp A.” Phù thủy dẫn Snape tới giới thiệu ngắn gọn, Snape nộp bình độc dược của mình lên. Mới nhìn đến màu vàng sáng kia, có hai lão phù thủy đã mỉm cười, với màu sắc này, chất lượng trên trung bình là chắc chắn.
“A?” Một giọng nói tiếng Anh mang theo giọng Đức, ngạc nhiên, “Đây là Dược giảm đau đã thay đổi!”
Những phù thủy đó nhìn Snape khác hẳn, đề thi năm nay đơn giản đương nhiên là có nguyên nhân, người nào đó ép Hiệp hội Nhà bào chế thuốc, làm mấy lão phù thủy này chỉ có thể không cam lòng lấy đề thi là Dược giảm đau, không nghĩ tới, một học trò năm thứ năm, mới chỉ năm thứ năm ở Hogwarts lại thay đổi sản phẩm.
Mấy phù thủy bắt đầu thực nghiệm dược hiệu Dược giảm đau do Snape điều chế, chỉ chốc lát sau, phần lớn đều lộ ra vẻ hài lòng. Dù là thời gian phát huy dược hiệu, thời gian duy trì và độ tinh khiết của độc dược, bình Dược giảm đau của Snape này có ưu thế rõ ràng, chỉ tiếc một điểm duy nhất là chất lượng toàn bộ độc dược lại không đạt được chất lượng cao. Có lẽ vì cách điều chế, có lẽ vì lửa, nếu không Hiệp hội Nhà bào chế thuốc càng hài lòng, dù sao, một nhà bào chế thuốc mới năm thứ năm và một nhà bào chế thuốc có tiềm lực là khác nhau trong mắt các ông cụ họ. Kẻ trước thì làm người ta ghen ghét, người sau lại khiến người ta muốn bồi dưỡng.
“Cậu Snape, sư phụ của cậu gần đây thế nào rồi?” Người thông minh đã bắt đầu tính toán tạo quan hệ sau khi Snape xuất sư.
“Giáo sư Slughorn gần đây khỏe lắm ạ.” Snape tỏ lễ nghi.
Hiệp hội Nhà bào chế thuốc càng hài lòng, xem đi, có thiên phú, lại hiểu lễ nghi, lập tức càng thêm hòa ái.
Snape thuận lợi lấy được chứng chỉ dược sư cấp A, vì Snape xuất sắc, tiểu thư Prince với Duợc giảm đau nguyên thể cũng không thành công đạt được, làm cho trong một thời gian về sau tiểu thư Prince càng lạnh lùng, người cũng trở nên yên lặng.
— Tôi là đường ranh giới Snape chuẩn bị tham gia lễ đính hôn —
Trước khi Giáng sinh tới, toàn bộ Slytherin, không, toàn bộ Hogwarts cũng biết Slughorn bồi dưỡng ra một nhà bào chế thuốc còn xuất sắc hơn cả người thừa kế nhà Prince! Chỉ trong một năm ngắn ngủi, học đồ của ông đã được chứng chỉ dược sư cấp A, gần đây Slughorn đi đâu cũng nổi tiếng, càng miễn bàn có không ít ông bạn cũ khi viết thư cho ông đều khen ngợi ông “tìm được một học trò giỏi”.
Ngược lại Snape không thay đổi gì, nhưng Slytherin lại thay đổi sách lược với anh lần hai, thi thoảng cũng có vài quý tộc nhỏ bắt đầu chào hỏi anh, có thể dự tính là, nếu không có sự cố nào thì sau khi anh xuất sư cũng sẽ đi theo con đường của giáo sư Slughorn, chỉ cần anh không gặp phải vị tiểu thư phản nghịch Black là được.
Lily và nhóm Đạo tặc đương nhiên cũng nhận được tin, Lily không nói gì, trong trí nhớ giữa cô và Snape đã tới mức không cần chào hỏi, huống chi còn Potter ở cạnh bên, không phải không thừa nhận, không có sự ghen tị với Snape, Potter cũng được coi là đáng khen ngợi, ít ra Lily đã bắt đầu làm bạn với cậu.
Lupin và Peter thì lại cảm thán một phen, họ vốn không có ân oán gì trực tiếp với Snape, hiện tại cũng chỉ cảm thấy máu lai Slytherin quả nhiên có chút tài năng linh tinh gì đó.
Nhưng Sirius, xuất thân máu trong làm cậu có một cảm giác mất thể diện kỳ lạ, mà đối tượng lại là Snivellus cậu chướng mắt đã lâu. Nghĩ đến mình bị đuổi ra khỏi nhà, không thể không sống nhờ trong nhà người anh em tốt, Snape thì một bước lên tiên, hưởng thụ vinh quang Slytherin, Sirius cảm thấy họ thật giống như là hoàng tử và tên ăn mày ven đường mấy năm trước, chỉ khác là vài năm sau hoàng tử lưu lạc trở thành bình dân, mà tên ăn mày làm con rể quốc vương!
Trong lòng Sirius vặn vẹo, nếu không vì hình thái hóa thú trì hoãn, cậu đã sớm dạy dỗ Snape đến mức kêu cha gọi mẹ, cậu suy nghĩ âm u.
Trong khoảng thời gian này không phải nhóm Đạo tặc không có thu hoạch gì, Potter lấy được ình bạn của Lily, Lupin lấy được vinh quang Huynh Trưởng, mà ngoài mấy điều này, bản đồ Đạo tặc và hóa thú thuộc thành tích lớn nhất của họ đã thành công.
Bản đồ Đạo tặc là thứ làm bừa đã thành công vào nghỉ hè, phần lớn thời gian họ thay nhau cất giữ, đó cũng là vì sao lần trước Peter có thể thấy ba người kia ở cạnh nhau; phù thủy hóa thú thì gần đây mới thành công. Vào lễ Giáng sinh nhóm Đạo tặc quyết định ở lại trường, họ định cho Lupin một bất ngờ.
Rất nhanh, kỳ nghỉ Giáng sinh tới, Snape một mình về Đường Bàn Xoay.
Lấy ra gương hai mặt Lucius đưa cho, Snape có chút cảm thán nhìn gương, ngoại trừ cái hoa văn kỳ dị trên cổ tay và nhẫn, thì gương hai mặt này có thể nói là liên hệ duy nhất giữa mình và Lucius.
Anh nghĩ lại lời mời của Narcissa, nhớ tới một tuần sau mình sắp sửa tham dự lễ đính hôn, Snape triệu tập một cái hòm màu xanh đậm, đặt gương hai mặt lên trên đệm nhung. Không thư từ, không đề tên, Snape nhìn quà tặng đính hôn anh chuẩn bị đưa cho Lucius, cảm giác rất là châm chọc.
Chuyện nên xảy ra rốt cuộc vẫn xảy ra, anh không hề thay đổi, cũng không thay đổi được cái gì.