[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 49

Không nói tới Slughorn giải thích với Voldemort và Orion thế nào, ngày hôm sau Nurmengard đã nhận được thông báo về chuyện này.

Nếu nói Thánh Đồ không có cách nào tham gia vào chuyện xảy ra ở Hogwarts, nhưng là “cảnh quan” nổi tiếng ở Hogsmeade, Lều Hét cũng không phải nơi giữ bí mật tốt gì. Càng miễn bàn lần này, chúa tể họ căn bản không thể tìm được lý do biện hộ nào cho lão ong mật Dumbledore kia.

Trước kia họ nói gì chúa tể họ cũng không nghe, hiện tại cuối cùng người cũng bằng lòng quan tâm tới thế giới bên ngoài. Còn không tính chuyện lần này trực tiếp đẩy sự chú ý của chúa tể họ lên mức cao nhất – gia tộc Malfoy bị kéo xuống nước. Cậu chủ Malfoy đang ở đâu cũng không phải chỉ do Dumbledore qua loa mà xong chuyện được, nước Anh toàn những phù thủy không rõ sự thực, kể cả Voldemort họ cũng không tin, nếu không phải Hogwarts là địa bàn của phù thủy trắng, nói không chừng Voldemort đã sớm mang người vào rồi.

Đứng ở góc độ này, Thánh Đồ cực kỳ ngứa mắt Dumbledore, ông nói ông không theo đuổi danh lợi quyền lực thì ngoan ngoãn làm hiệu trưởng của ông không tốt sao, cần gì mỗi ngày đi đi lại lại, không tới Wizengamot họp thì tới lời mời của bộ trưởng Bộ Pháp thuật, kém xa cả hiệu trưởng Durmstrang, ít ra sau khi trở thành hiệu trưởng người ta vẫn luôn ở trong trường học.

Nhưng ông có theo đuổi danh lợi và quyền lực, ông cứ đứng ra đi, tuy nói ngoại hình và kiến thức có hơi vặn vẹo nhưng khuôn mặt kia không giống phù thủy nhiệt huyết là được rồi. Thế mà Dumbledore lại không chọn hai con đường này, treo dê bán thịt chó, mà giới phù thủy nước Anh lại không ai dị nghị.

Quý tộc phù thủy nước Đức mỗi khi nghĩ đến lại bĩu môi, chúa tể họ có thể mạnh hơn Dumbledore nhiều, ít ra Thánh Đồ khống chế nước Đức là hiển nhiên không phải sao? Mọi người giữ chức vụ, chuyện lông gà vỏ tỏi là không thể tránh được nhng tổng thể cũng không gây ra chuyện lớn nào.

Trước kia chúa tể họ không tin tưởng thì thôi, giờ Dumbledore đập ngay vào họng, Thánh Đồ kích động! Nghe nói khi tin tức tới mọi người đều vui mừng, cuối cùng vẫn tìm một người am hiểu văn thơ đến viết báo cáo, cố gắng làm cho phập phồng, đưa chuyện “vốn có” cho chúa tể tôn kính của họ.

Đó cũng là lý do vì sao mà sắc mặt Gellert lại vặn vẹo cực kỳ khi nhận được “bản đặc biệt” sáng nay, bạn không thể yêu cầu một quý tộc báo cáo thật chi tiết trước Chúa tể Hắc ám, giấy thì đẹp đẽ kiểu cách, xịt đầy nước hoa, sử dụng chất mực tốt nhất, tấm da dê ngập tràn chữ rồng bay phượng múa của quý tộc được. Nhất là trên trang nhất còn dùng tiêu đề màu hồng “Nhật báo Nurmengard”, hình nền là ánh trăng sáng lóe…

Gellert đen mặt nhìn một bản thật dày ở đầu giường, đứng dậy, dùng bữa sáng, thu thập mọi thứ như bình thường rồi ngồi đối diện Abraxas, ông mới có thói quen đọc sách đối diện hắn, như vậy mỗi lần ông ngẩng đầu đều có thể thấy bạn ông đang ở “cạnh” ông.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, thậm chí Gellert có chút chờ mong, Thánh Đồ chỉ gây chuyện khi có tin tức liên quan tới gia tộc Malfoy, mà “tâm sự” tin tức gia tộc Malfoy với Abra là chuyện mà Gellert thích nhất.

“Abra, xem ra lại có tin tức về nhà cậu rồi, hay là cậu chủ nhỏ Malfoy lại đính hôn với ai chăng?” Gellert mỉm cười hỏi, từ khi “thành lập tình bạn” quỷ dị với Abraxas luôn khiến Chúa tể Hắc ám trước đó luôn bao che khuyết điểm coi Lucius là con cháu mình.

“Abra này, tôi nói với cậu, sao cậu không thể tin Al nhiều hơn, đương nhiên Voldemort không đáng để tin rồi, chắc chắn tình trạng của cậu bây giờ có liên quan tới hắn. Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, nhưng một mình cũng không được, thi thoảng để Al giúp có gì không tốt chứ, Al thiện lương nhất, cậu ấy…” Gellert im bặt, ông nghẹn họng nhìn trừng trừng một hàng chữ kiểu cách trau chuốt viết lên “sự thật”.

Trăng tròn – người sói – bậc thầy độc dược tương lai lượn đêm – gia chủ Malfoy đột nhiên xuất hiện… cuối cùng người tới là bà Pomfrey, McGonagall và Slughorn. Thánh Đồ miêu tả có hơi khoa trương mơ hồ, nhưng Gellert ông là ai! Từ lúc còn là thanh niên đã là thiên tài về thần chú, di truyền dòng máu tinh linh của gia tộc Grindelwald càng khiến ông trở thành bậc thầy luyện kim kỳ bí. Một người như vậy, luôn có thể chọn lọc tin tức, loại đi tin ngụy biện. Từ những dòng chữ của Thánh Đồ, Gellert ông tự tìm ra sự thật – Dumbledore lợi dụng Snape đưa cậu chủ nhỏ Malfoy đi vào.

Gellert không biết Huynh Trưởng Gryffindor là một người sói, nhưng cũng không ngăn ông hiểu kế hoạch của Dumbledore. Đừng nói cho ông rằng một bậc thầy độc dược tương lai lại dễ dàng đi mạo hiểm, vả lại không nói tới chuyện này, ngay như việc Lucius đột nhiên xuất hiện đã thấy kỳ lạ rồi.

Nghĩ vậy, tay Gellert đang cầm tấm da dê hơi run rẩy, áp suất chung quanh ông bắt đầu gia tăng, cốc cà phê “choang” một cái vỡ tan.

“Al… Al… Al…” Gellert khẽ gọi ba tiếng “Al”, người thanh niên tóc nâu đỏ, cười hiền lành trong trí nhớ kia chậm rãi trở nên nhạt nhòa, có phải nhiều năm như vậy ông vẫn còn chưa đủ hiểu Al của ông không.

Năm đó sau khi họ tách nhau ra, Al của ông đã gặp chuyện gì, quen ai, học gì Gellert ông không hề biết, khi đó Gellert chỉ muốn tôn trọng riêng tư của Al, giờ nghĩ lại, có phải khi đó trong lòng ông đã sợ – sợ Al của ông sẽ không còn giống cậu ấy nữa.

Năm tháng là một con sông vô tình, nó tập trung mọi thứ trong quá khứ rồi trôi đi, nhạt nhòa dần. Như là lần đầu tiên đứng đối diện Albus Dumbledore, ông bắt đầu nhìn kỹ Al hoàn toàn khác biệt với trí nhớ.

Al hiền lành, Al ngây thơ, Al sẽ chỉ tranh chấp với mình trên lĩnh vực học thuật, Al thích giúp kẻ yếu, Al… Gellert không ngốc, chỉ là ông không muốn nghĩ thôi.

Áp suất quanh Gellert không ổn định, dao động theo cảm xúc của ông, “choang choang” vài cái cốc thủy tinh vỡ lên tiếng trả lời, sách lật phần phật. Đối diện với ông, Abraxas “im lặng” “đứng” đó.

Thật lâu sau, Gellert mới mở to mắt, vành mắt ông hơi đỏ, “Khiến cậu phải chê cười rồi, Abra, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra về cậu chủ nhỏ Malfoy, Al… Al sẽ không hại một đứa trẻ.”

Rồi như sợ hãi mình nghĩ nhiều ông lập tức xoay người sang chỗ khác, “Điều tra, hành tung cụ thể của Lucius Malfoy.” Giọng nói của Gellert lần đầu tiên thể hiện sự uy nghiêm từ sau khi vào Nurmengard.

Nhận được mệnh lệnh Thánh Đồ kích động run người, chúa tể họ rốt cuộc đã thức tỉnh lại rồi.

“Ý chí của ngài là hướng đi của chúng tôi, chúa tể.”

— Tôi là đường ranh giới Gellert giận tím mặt —

Snape như lại trở về cái ôm của mẹ.

Lúc ấy tiếng kêu đau đớn của Lucius thu hút toàn bộ lực chú ý của anh, nên Snape không hề nghĩ là khế ước, chỉ luống cuống đứng cạnh Lucius, anh không rõ Lucius bị làm sao, cũng không thể nào giúp.

Luồng sáng bạc thình lình xuất hiện cũng bao bọc lấy anh, trong đó như có sức mạnh an ủi linh hồn con người, nên sau khi mỏi mệt cả thể xác và tinh thần Snape nhanh chóng ngủ say. Nhưng trước khi nhắm mắt lại anh vươn tay, nắm chặt Lucius, dù xảy ra cái gì anh cũng không buông tay nữa.

Sau khi tỉnh lại lần hai Snape đã cảm thấy tốt hơn nhiều, tuy mỗi chỗ trên người đều đau đớn không có sức, nhưng tinh thần cũng đã tốt hơn. Tay anh vẫn nắm lấy Lucius, y đã không run nữa, lúc này chỉ yên lặng nằm bên cạnh anh. Mái tóc bạch kim vốn dài ngang lưng đã dài hơn nhiều, gương mặt cũng trở nên góc cạnh hơn, nhưng Snape cũng không rõ sự thay đổi này là vừa xảy ra hay là trong mấy tháng gần đây, dù sao anh chưa gặp được Lucius một thời gian rồi.

Lúc này Snape mới có sức quan tâm tới tình trạng của họ, đập vào mắt là luồng sáng màu bạc, anh không biết mình đang ở đâu, cũng không biết họ vào bằng cách nào, chỉ là Snape cảm thấy hiện tại “an toàn”. Nhất là bàn tay Lucius đang không ngừng truyền cảm giác ấm áp quen thuộc tới anh.

Snape cúi đầu, nhìn nhẫn trên ngón áp út trái, giống với cảm giác chiếc nhẫn đã từng cho anh. Nhìn nhìn hai tay giao nhau của anh và Lucius, hai hoa văn màu bạc lóe sáng, trên đám hoa văn lằng nhằng nở ra một đóa hoa tường vi rất to, giống y đúc với chiếc nhẫn trên tay.

Nghĩ tới Lucius đã nói đây là “Khóa Cảng gia tộc Malfoy” mà chú Abraxas cho anh, dựa vào hiểu biết hai đời về gia tộc Malfoy, Snape sao không biết được cái nhẫn này chỉ sợ là gia huy gia tộc Malfoy. Thật đáng tiếc, kiếp trước rất ít khi Lucius trưng bày cái gì trước mặt Snape, mà bản thân Snape cũng không có khái niệm về quần áo trang sức, nên anh hoàn toàn không có ấn tượng về gia huy Malfoy.

Nhưng tới giờ, Snape nhìn nhẫn trên tay mình, lại nhìn nhìn hoa văn tương tự trên cổ tay, nghĩa là mình đã có “dấu hiệu” của gia tộc Malfoy sao? Trong lòng anh hơi phức tạp, nhưng nghĩ tới nụ hôn ấy, nghĩ tới lời thề của Lucius, Snape chưa bao giờ kiên định như lúc này.

Hiện tại anh không muốn gì hết, nếu Lucius đã lựa chọn, vậy anh sẽ không để y hối hận, Slytherin không bao giờ buông tha thứ mà họ nên có được.
Bình Luận (0)
Comment