[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 57

Do được Abraxas dạy dỗ, Lucius lập tức hiểu được Tom Riddle là ai, nhưng ngay sau đó y giật mình bởi những người mượn đọc cuốn sách này. “Một Chúa tể Hắc ám quá khứ, một phù thủy trắng, và một Chúa tể Hắc ám hiện tại…” Rồi vẻ mặt Lucius dần dần kỳ lạ.

Snape có vẻ hiểu được bạn đời linh hồn anh đang nghĩ gì, liên tưởng đến hình ảnh có thể xuất hiện trong đầu Lucius, Snape hiếm khi “囧” một chút, “Lucius, động não đi, Dumbledore đã hơn 100 tuổi.”

“A, Sev thân mến của tôi, em biết giới phù thủy rất thần kỳ mà, nhất là phù thủy mạnh.” Lucius không bất ngờ khi bạn đời sẽ đoán được suy nghĩ của mình, là ai nhìn danh sách này cũng sẽ nghĩ kỳ quái đúng không? Cũng không biết ba người này rốt cuộc có quan hệ thế nào, người yêu? Vừa yêu vừa hận? Hay là… cha con thất lạc nhiều năm…

Ngay khi đầu óc Lucius đang bay bổng nơi nào, Snape rốt cuộc không chịu nổi nữa, anh đánh “chát” vào tay Lucius, Snape thật sự rất khó giữ bình tĩnh và hờ hững khi đối diện với Lucius, “Lucius, anh cần chú ý tới nội dung bút ký!”

“Được, được.” Lucius cũng không giận, hoàn toàn ngược lại, y vui sướng vì Sev của y “làm càn” trước mặt y. Lucius nhanh chóng bị thu hút bởi nội dung trên đó, đầu tiên là khiếp sợ, rồi trào phúng, cuối cùng là trầm trọng.

Snape đã sớm đoán được phản ứng của Lucius, trên thực tế, khi anh vì tò mò mà tìm kiếm người đọc quyển “Bí quyết pháp thuật hắc ám cao cấp”, phản ứng của anh cũng không khác Lucius lắm, thậm chí còn hiểu ra chuyện vẫn còn day dứt không thông của kiếp trước, đồng thời Snape càng tin tưởng bảo vệ Lucius và gia tộc Malfoy hơn.

“Bichi, lấy hai ly cà phê tới.” Nghĩ Lucius cần thời gian để đọc, Snape trực tiếp gọi gia tinh đến.

Rất nhanh, gia tinh đưa hai ly cà phê lên, Snape vừa uống cà phê, vừa chỉnh lý vấn đề cần thảo luận với Lucius. Cho tới khi anh uống hết ly cà phê Lucius cũng đã đọc xong, sắc mặt y nặng nề, không liên tưởng đến dáng vẻ bất cần đời vừa nãy.

“Sev,” Lucius vừa mở miệng Snape đã đưa cà phê tới ý bảo cầm lấy. Lucius không động đậy, y trực tiếp uống cà phê trên tay Snape, rồi tiếp tục, “Sev, tôi nghĩ chúng ta cần một không gian yên tĩnh.”

Snape gật đầu, cầm quyển bút ký đi theo Lucius vào mật thất nhà Malfoy, lại một lần nữa ở đây, Snape nhớ tới lúc ký kết khế ước với Lucius, mặt anh hơi đỏ, Lucius nhìn thấy, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nhưng nghĩ tới nội dung họ sắp thảo luận, y đè mạnh suy nghĩ ướt át đó xuống.

“Sev,” Lucius gõ gõ gậy rắn, ý bảo bạn đời ngồi lên ghế cạnh y, “Em cảm thấy người kia chế tác Trường Sinh Linh Giá?”

“Đúng vậy,” Snape cũng không nhiều lời, trực tiếp nói ra suy đoán của mình, “Kiếp trước tôi đã có vài suy đoán, lát nữa anh theo tôi đi xem ký ức, mấy ngày nay tôi đã sắp xếp một chút, nhưng có thể sẽ còn lỗ hổng.” Snape quyết định trực tiếp cho Lucius nhìn ký ức từ khi Kẻ Được Chọn Potter nhập học, không thể không nói, sau khi xác định quan hệ ban đời linh hồn giữa hai bên, Snape đã không còn mất tự nhiên nhiều nữa, nói thế nào nhỉ, ngay cả Merlin cũng cam đoan quyền tương ứng của mình với Lucius, lại càng không nói tới Lucius thức tỉnh huyết thống. Được đảm bảo từ hai phía, Snape bắt đầu tin có lẽ trên thế giới này thật sự có một thứ đã thuộc về mình ngay từ khi sinh ra, mà đối với xà vương mà nói, đã thuộc về mình thì không thể để y trốn được.

Lucius cũng hiểu được ý ngầm của Snape, quả thực Lucius cảm động rơi nước mắt! Y rất muốn hiểu về bạn đời của mình, nếu cứ để tự bản thân đi tìm hiểu, thì chỉ sợ khi còn sống Lucius cũng không trông mong được gì. Y lại cảm ơn Abraxas trong lòng lần nữa, mặc dù… người không chịu trách nhiệm mà giả chết rời khỏi gia tộc Malfoy!

Mật thất gia tộc Malfoy cung cấp có thể nói là đến tận răng, các gia chủ đã từng chút bổ sung công dụng của nó trong mấy trăm năm, rất nhanh, Lucius đã lấy được một cái Chậu Tưởng Ký tinh xảo từ trên một cái giá.

Snape nhìn thành chậu đều được khắc hoa văn tường vi uốn lượn, giật giật khóe miệng, không nói gì thêm, được rồi, hiện tại anh là một “Malfoy”, Malfoy chết tiệt!

“Sev.” Lucius nói

Snape gật đầu, đũa phép điểm nhẹ, sợi chỉ bạc được kéo ra từ thái dương Snape, để nhanh vào Chậu Tưởng Ký. “Đi.” Snape kéo Lucius đi vào

“A, Sev thân mến, tóc của em… chậc chậc… tôi khẳng định sẽ không để em như thế.” Sau khi đứng vững, Lucius mặc Snape giãy dụa trực tiếp ôm người vào lòng, còn mang theo cái danh “giúp Sev đứng vững”. Xúc cảm mềm mại của áo choàng khiến Lucius âm thầm quyết định sau này nhất định phải may thêm mấy bộ… mặc trong phòng.

Đương nhiên Snape không bằng lòng, chỉ là câu nói đầu tiên của Lucius khiến anh dừng giãy dụa, “Huyết thống em còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, dù sao cũng là ở không gian mà Chậu Tưởng Ký tạo ra.” Nhưng cảm giác được Lucius ôm nhìn “bản thân” thật sự rất lạ, nhất là người sau còn đang không ngừng than vãn về mái tóc, quần áo, sắc mặt,… “của mình”.

Ngay khi Snape không nhịn được muốn bảo Lucius ngậm miệng, đột nhiên anh thấy lỗ tai mình hơi ướt ướt, rồi một giọng nói vang lên, “Tôi sẽ không để em như vậy” lại nhấn mạnh “chỉ cần tôi còn sống.” Snape mềm lòng, anh nhớ tới buổi tối ở Lều Hét kia, cả đời này thật sự không giống, anh có thể tin đúng không?

Năm nhất Hòn đá Phù thủy, năm hai phòng chứa, năm ba Giám ngục, năm tư Chiếc Cốc Lửa, năm năm Bế quan Bí thuật, năm sáu mệnh lệnh của Dumbledore, cuối cùng, Snape tử vong…

Họ phải đi tổng cộng năm lần mới xem xong ký ức của Snape, khi nhìn tới thời điểm cuối cùng, Snape cảm thấy may mắn vì Lucius ngay ở phía sau – nhớ lại quá khứ đau khổ như là một ác mộng, thậm chí anh còn có thể cảm nhận lại nỗi bất đắc dĩ và tuyệt vọng khi đó. Nhưng độ ấm cơ thể và cánh tay bên hông lại không ngừng nhắc nhở anh mọi thứ đã khác, lúc này, anh không còn một mình nữa.

Sau khi kết thúc, Lucius buông Snape ra, rồi ngồi lên hai ghế, Snape không khỏi cảm thấy mất mát, lần đầu tiên phơi bày bản thân cho người khác, Snape thấp thỏm, anh không biết Lucius sẽ có ý kiến gì. Dù Snape đã từng thẳng thắn với Lucius một lần, cũng được Lucius tha thứ, nhưng hòa giải và nhìn thấy là hai chuyện khác nhau.

Hai người im lặng một lúc, ngay khi Snape bắt đầu lo sợ thì Lucius mở miệng. Veela viễn cổ tóc dài bạch kim vuốt cằm, vô cùng hứng thú nói, “A, Sev, tôi phải nói Draco thật sự là một cái tên không tồi, về sau con của chúng ta sẽ tên là Draco.”

Mặt Snape lập tức đỏ bừng, anh phải sớm biết đừng trông mong gì một tên Veela ngu ngốc đầu óc toàn phế liệu màu vàng suy nghĩ một cách nghiêm túc mới đúng! “Tôi phải nhắc anh, tôi là một bậc thầy độc dược, tôi sẽ không uống độc, dược, sinh, con đâu. Hay là,” Snape nhướn mày, mang theo khí thế tuổi trẻ, “Gia chủ Malfoy bằng lòng tự thí nghiệm, tôi cam đoan sẽ làm ra khẩu vị khiến anh vừa lòng.”

Lucius cười gượng, quyết định không nói cho bạn đời y biết rằng là sinh vật pháp thuật kể cả đực hay cái đều có thể mang thai, mà phù thủy thức tỉnh huyết thống không khác gì với sinh vật pháp thuật cả.

“Quay lại chủ đề,” Lucius nghiêm túc, “Sev à em nghi ngờ người kia chế tác Trường Sinh Linh Giá, chính là vì Kẻ Được Chọn nào đó ấy gặp phải sự cố hàng năm sao?” nói tới đây, Lucius nghĩ đến Draco còn không bằng một Muggle trong trí nhớ của Sev, đúng là con của mình, vậy thì chắc chắn Narcissa giáo dục có vấn đề!

“Sau khi tôi chết, thấy Potter nhấn mạnh nhất định phải giết con rắn của Voldemort, hơn nữa lời nói của Dumbledore về linh hồn Potter và Voldemort rất có vấn đề, cũng không thể giải thích chỉ dựa vào một thần chú thất bại được. Mà dựa vào những gì tôi nhìn thấy,” Snape nói tới đây hít sâu một hơi, “Chắc chắn Voldemort đã tách linh hồn.”

“Merlin ơi!” Tuy khi đọc xong quyển bút ký kia Lucius đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bằng chứng có được nhờ trí nhớ của Snape vẫn khiến y phải hoảng sợ, “Mỗi một phù thủy nhỏ lớn lên ở giới phù thủy đều biết được tầm quan trọng của linh hồn đầy đủ với một người. Nếu nói huyết thống là cái khóa sức mạnh, vậy linh hồn chính là thìa khóa để mở ra nó, sao lại có người tách linh hồn mình ra làm vật thí nghiệm chứ?” Lucius không thể hiểu nổi.

Snape lại hiểu, “Hừ, “trùng hợp làm sao” Voldemort không phải phù thủy lớn lên ở giới pháp thuật.” Nói tới cuối câu, Snape nhịn không được mở to hai mắt, anh nghĩ tới một khả năng, nếu là vậy thì… anh nhìn về phía Lucius.

Điều mà Snape có thể nghĩ ra, sao Lucius – đã nhận được giáo dục quý tộc anh lừa tôi gạt từ nhỏ – không thể nghĩ tới chứ, “Sev, dù là nguyên nhân gì, hiện tại đã vậy, chúng ta nên nghĩ cách nào ứng phó thì hơn.” Merlin rất công bằng, gieo gió rồi sẽ phải gặt bão, họ chỉ cần nghĩ tới bản thân là được rồi.

Snape đè nén ý tưởng của mình xuống, anh liếm liếm đôi môi khô, “Căn cứ vào quyển bút ký, Trường Sinh Linh Giá có thể làm người ta sống lại, kiếp trước, Voldemort luôn đắc ý vì “hắn tiến xa hơn người khác trên con đường trường sinh”.”

“Voldemort, Voldemort… không phải là “thoát khỏi tử vong” sao?” Biết các ngôn ngữ nước khác Lucius gõ ngón tay lên thành ghế, “Xem ra hắn không chỉ làm một cái.” Y không nhịn được run rẩy, “Merlin ơi! Hắn coi linh hồn là gì? Muốn cắt thì cắt, nếu trường sinh dễ dàng như vậy, nói không chừng bốn người sáng lập còn sống tới giờ ấy.” Ý của Lucius rát rõ, ngay cả tổ tông mi còn không làm được thì một máu lai mới chỉ lăn lộn bấy lâu đã mơ tưởng thành công, không biết hắn là nghé mới sinh không sợ cọp, hay là không biết trời cao đất dày là gì nữa.

“Căn cứ vào biểu hiện của Kẻ Được Chọn Potter, con rắn kia hẳn là một Trường Sinh Linh Giá.” Snape phân tích dựa vào ký ức, “Bản thân Kẻ Được Chọn cũng là một cái, cộng thêm chủ hồn bám lên người Quirrel, ba sao? Ừm, ba là một con số tương đối ổn định…”

“Ôi, không, Sev thân mến của tôi,” Lucius ngân dài, “Chỉ sợ em đã coi thường dã tâm của người kia rồi, con số ba này hiển nhiên không đại diện cho sự theo đuổi cực hạn của hắn, chỉ sợ sẽ là… bảy…”

“Merlin ơi!” sắc mặt Snape thay đổi, rồi cười khổ, “Một kẻ có 1/7 linh hồn, cũng đáng để tôi trung thành sao?” giọng anh đầy châm chọc.

“Ôi, Sev thân mến của tôi,” Lucius vươn tay kéo Snape, “Mọi thứ đã không còn giống trước nữa, bạn đời của tôi.”

Cảm nhận độ ấm thuộc về một người khác trong tay mình, khóe miệng Snape nhếch lên trên 15 độ, “Vậy bốn cái còn lại là gì?”

“Cái này phải nhờ em, Sev.” Lucius thấy vẻ mặt của bạn đời, chậm rãi yên lòng, với Veela viễn cổ, bạn đời uể oải có nghĩa là họ vô năng. “Trong trí nhớ của em có thứ gì vô giá và có ý nghĩa với người kia không.” Nhìn Snape không hiểu rõ ý mình, Lucius bổ sung, “Ôi, Sev, em không hiểu về quý tộc đúng không? Chúng tôi luôn thích sưu tầm những đồ vật có tính lịch sử, đó là thân phận, cũng là thường thức.” Nõi xong trên mặt Lucius tràn ngập kiêu ngạo của quý tộc máu trong lâu đời.

Con công ngu ngốc! Snape thầm mắng, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại, “Vào hôn lễ của anh, Voldemort tặng quà tân hôn, vào hôn lễ của vợ chồng Lestrange cũng tặng nữa…”

Lucius có vẻ hơi xấu hổ nhưng thấy Snape không để ý y cũng thông minh không đề cập tới, “Vậy mới có năm, hai cái còn lại nữa?”

“Nhẫn!” Snape chợt nhớ lại cái nhẫn Dumbledore đeo trên bàn tay cháy đen, “Một cái nhẫn màu đen rất xấu.”

“Như thế nào?” Lucius vội vàng hỏi, là quý tộc y rất mẫn cảm về vật phẩm trang sức.

Snape cũng không nói, trực tiếp đưa ký ức về nhẫn của mình vào trong Chậu Tưởng Ký, sau khi đi ra Lucius nhăn chặt mày, “Sev, hình như tôi đã thấy cái nhẫn này ở đâu đó, có lẽ là ở trong sách cổ nào đó ở nhà Malfoy chăng, tôi phải tới thư viện một chuyến tìm hiểu mới biết được. Còn cái cuối cùng…”

“Cái cuối cùng thì không biết,” Snape buông tay, anh nhận ra một cách sâu sắc mình chưa bao giờ được Dumbledore tin tưởng một cách thật tình. Cũng đúng thôi, chỉ một quân cờ, không cần biết nhiều làm gì.

“Nhưng có một việc, Sev à,” Lucius nhìn bạn đời mình thật sâu, “Bây giờ đã không còn giống trước, ai cũng không thể cam đoan những Trường Sinh Linh Giá vẫn là mấy cái trong trí nhớ của em.”

Snape hiểu được ý của Lucius, hẳn Voldemort vẫn chế tác Trường Sinh Linh Giá, số lượng vẫn có thể là ngần ấy, nhưng cụ thể là vật chứa nào, rất có thể sẽ thay đổi.

“Cũng không sao, Sev,” Lucius an ủi, “Chúng ta cứ đứng vững vị trí của mình, chuẩn bị sẵn sàng trước, ít nhất hiện tại chúng ta cũng đã chuẩn bị rồi không phải sao?”

Snape nhanh chóng hiểu ý Lucius, “Ý anh là… trung lập?” Sau khi tỉnh lại anh đã mơ hồ cảm thấy điều này từ hành động của Lucius.

“Ôi, Sev thân mến của tôi, nhờ vào khế ước, chúng ta không thể nào bị ấn dấu hiệu Tử thần Thực tử kia, mà chuyện này cũng chỉ có chúng ta và bản thân Voldemort biết, tôi nghĩ thuyết phục hắn tin một “gia tộc Malfoy” giả trung lập sẽ có ích hơn một gia tộc Malfoy trung thành cũng không hẳn là khó. Hơn nữa, chúng ta còn có con bài chưa lật.”

“Anh nói tới huyết thống thức tỉnh?”

“Không, Sev thân mến, con bài chưa lật của chúng ta là em!” Lucius nói, “Tất cả mọi người chỉ biết em rất có thiên phú về độc dược, còn những thứ khác mới là con bài chưa lật của chúng ta. Sev, tôi biết, em cũng có thành tựu về pháp thuật hắc ám.”

Snape nhếch môi, được bạn đời khẳng định khiến anh cảm thấy ấm áp tận trong linh hồn.

“Vì thế, có thể phải khiến em giả vờ không biết gì ngoài độc dược, như vậy mới…” Lucius còn chưa nói xong đã bị Snape ngắt lời.

“Lucius, anh cho rằng đầu tôi nhồi đầy cỏ lác như Gryffindor sao? Đương nhiên tôi biết cái gì gọi là “giấu tài”, cái gì gọi là “một phát trúng đích”. Đừng quên, tôi đã từng là chủ nhiệm Slytherin.” Snape nhếch mép.

“A, đương nhiên rồi, bạn đời thân mến của tôi,” Lucius bị Snape thu hút ngứa ngáy trong lòng, “Nhưng mà, thứ nên cầm trong tay chúng ta sẽ không cho nó rời đi, thí dụ như… gia tộc Prince.”

“Nếu cần thiết.” Snape im lặng một lúc lâu mới đáp ứng, giờ dù cho họ trở thành thế lực trung lập, hay là anh thức tỉnh huyết thống, thì bắt buộc phải kế thừa gia tộc Prince. Hơn nữa họ chỉ cần đợi đến lúc Chúa tể Hắc ám bị thất bại lần đầu tiên… hừ, dù Voldemort có thể quật khởi lần nữa hay không, chỉ cần họ có thời gian, họ cũng có thể chống lại Chúa tể Hắc ám tới cùng. Nói đến nói đi, thực lực vẫn là quan trọng nhất.

“Còn chú Abraxas…” Snape nhớ tới Lucius đã nói thi thể Abraxas biến mất một cách thần bí.

“Mặc kệ người!” Lucius vung gậy rắn, “Không chừng người đã được tình nhân người mang đi rồi.” Y căm giận nói, hoàn toàn không biết về sau những lời này lại trở thành sự thật.
Bình Luận (0)
Comment