Snape đi thẳng theo hành lang ký túc xá, ánh nến hai bên chiếu sáng từng lối rẽ, mỗi lối rẽ đều đi tới một phòng ký túc xá riêng.
Trên bảng treo ngoài lối có gắn tên học trò. Phòng Snape ở trong cùng, sau khi “quỷ khổng lồ đánh nhau” vài tiếng đồng hồ, Snape cần trở lại không gian tư nhân của mình để an ủi thần kinh.
Nhưng anh nhìn thấy gì? Cửa phòng cuối hành lang đóng chặt, bảng trên lối đổi thành một cái tên xa lạ.
“James Scott.” Snape gõ cửa, nghiến răng nghiến lợi đọc tên trên bảng, giờ phút này, khí thế xà vương bùng nổ toàn bộ. Rắn nhỏ Slytherin mở cửa theo bản năng bày ra dáng vẻ quý tộc, lập tức phản ứng người đứng trước mặt không phải là chủ nhiệm Nhà, mà trên người mình thậm chí còn mặc áo ngủ.
Phản ứng dại ra trong nháy mắt của con rắn nhỏ hoàn toàn châm lửa Snape, “Vậy, tôi có thể cho rằng cậu Scott đây trong đầu nhồi toàn cỏ lác, vì cậu ta không thể nghe hiểu được đàn anh hèn mọn của cậu ta đang gọi tên mình không. Hay là thầy giáo dạy lễ nghi cho cậu Scott rằng cậu ta có thể tự tiện vào ký túc xá người khác, chiếm lấy phòng người ta, mà khi chủ nhân tới cửa thì mặc áo ngủ nhìn đối phương ngẩn người? Chẳng lẽ mắt Scott chỉ để trang trí, cậu ta không thể thấy trước mặt mình chính là chủ nhân thật sự của gian phòng này hay sao?”
dài dòng =))Câu dài liên tiếp chảy xuôi không ngừng từ miệng Snape, James đáng thương vừa mới lấy can đảm tự nói với mình đây không phải là giáo sư lập tức bị khí thế của Snape đàn áp.
“Đàn… đàn anh S… Snape, tôi… tôi được phân ký túc phòng này mà, tôi… tôi thật sự không biết trước kia phòng này là của người khác.” Rắn nhỏ năm nhất lắp bắp, vì biểu đạt rõ ràng mà mặt đỏ bừng.
“Là ai cho cậu tự tiện bóp méo quyền lợi tên của người khác? Hay là cậu Scott căn bản là không quan tâm đàn anh đáng thương của cậu ta có được quyền có tên của mình, dù sao ngay cả ký túc xá của vị đàn anh này cậu ta cũng chiếm mất.” Mấy ngày nay cẩn thận làm Snape nghẹn khuất, hiện tại con rắn nhỏ này tên là “James”, quả nhiên những đứa tên “James” đều không phải người tốt gì. Giáo sư hoa lệ giận chó đánh mèo.
“Đàn anh Snape, tôi thật xin lỗi.” Con rắn nhỏ năm nhất cố gắng sinh tồn trong nọc độc tấn công, “Là Huynh Trưởng Malfoy giúp tôi sắp xếp ký túc xá, chiều hôm nay vừa mới đổi phòng.”
Lucius? Snape nhíu nhíu mày, anh vốn tưởng cái tên máu trong trong não không biết có gì ngu xuẩn ra oai phủ đầu mình, nếu là lời của Lucius vậy tại sao anh ta phải làm vậy.
“Tôi nghĩ tôi có thể tin chỉ số thông minh của cậu Scott.” Snape đè thấp giọng nói, thiếu niên còn chưa đổi giọng cũng có vài phần trầm thấp sau khi trưởng thành, “Nói xấu Huynh Trưởng là đang khiêu khích toàn bộ Slytherin.”
Rắn nhỏ Scott rất oan ức sắp khóc, trên con đường lờ mờ ánh nến giọng nói trầm thấp của Snape làm cậu bé cảm thấy áp lực cực lớn. Cậu bé miễn cưỡng mở miệng chuẩn bị nói, “Đàn anh Snape…”
“Ai?” Dù là ở địa bàn Slytherin nhưng Snape không hề thả lỏng cảnh giác, dù sao ở kiếp trước hay kiếp này, thành kiến của Slytherin về dòng máu đã ăn sâu bén rễ.
“Thả lỏng, thả lỏng.” Nhạc điệu quen thuộc xuất hiện, Snape cũng không chú ý tới khi anh nghe thấy giọng nói này không tự giác thả lỏng đề phòng. Lucius thấy phản ứng của Snape, trước mắt sáng ngời, rồi lại bày ra dáng vẻ vốn có.
“Đàn em Snape, cậu thật sự đi quá nhanh, tôi vốn định sau cuộc chiến thủ tịch rồi báo với cậu, cậu Scott vì một ít nguyên nhân cá nhân nên cần gian ký túc này của cậu hơn, vì thế tôi nghĩ chắc cậu sẽ không để ý giúp cậu ta một chuyện nhỏ như vậy.”
Không để ý? Không để ý! Sao lại không để ý! Snape lạnh lùng nhìn Lucius, “Là cái gì cho Huynh Trưởng Malfoy vĩ đại ảo giác tôi là một người cao thượng như vậy.”
Không thể không nói năng lực thích ứng của Lucius rất lớn, chỉ có ba ngày, dĩ nhiên y đã bỏ qua nọc độc ở trình độ này rồi, “Cậu Scott, có lẽ cậu nên sắp xếp hành lý của mình, không phải sao?” Lucius không trả lời Snape mà quay đầu nói với con rắn nhỏ đã không thể phản ứng, người sau nhận được tầm mắt cảnh cáo của Lucius, không tự giác run lên một chút rồi nhanh chóng lui lại.
“Đàn em Snape, hành lý của cậu đã dọn đến ký túc xá mới, có lẽ cậu không phiền tôi dẫn đường chứ.” Khi quay đầu nói chuyện với Snape, Lucius lại mang dáng vẻ con công lười biếng.
Snape bi phẫn phát hiện hai đời anh vẫn không thể làm gì Lucius, đối mặt với một người không thèm để ý tới thái độ từ chối của bạn, mà bạn lại không thể coi người ta là người xa lạ hoặc là kẻ thù mà phòng bị thì bạn có thể làm gì nữa?
“Hy vọng Huynh trưởng Malfoy lần sau trước khi động chạm vào đồ của người khác phải được chủ nhân đồng ý.” Snape khoát tay chặn lại, để Lucius dẫn đường.
Lucius đi ở phía trước, hoàn toàn không hề để ý mình vừa bị thiếu niên cảnh cáo, hai người cứ thế một trước một sau ung dung đến một lối rẽ, Lucius cố ý che đi bảng tên sau đó tự mình mở cửa cho Snape.
“Về sau mong chỉ dẫn nhiều hơn, bạn cùng phòng thân mến của tôi.” Lucius cười, Snape mặt đen.
— Tôi là đường ranh giới Lucius rất đắc ý —
Snape cảm thấy đây quả thực chính là ác mộng!
Snape quen dậy sớm, xuất thân anh không cao, cha mẹ ngoài căn nhà trống ở Đường Bàn Xoay kia thì gần như không để lại gì hết. Hiện thực chỉ có thể dựa vào mình mà không dựa được vào người khác khiến anh sớm học được cách quý trọng thời gian, vậy nên dậy sớm là thói quen sinh sống cố định của người đàn ông độc thân hơn ba mươi tuổi.
Hiện tại thì tốt rồi, Snape gần như nghiến răng nghiến lợi ngồi trên lớp Lịch sử Pháp thuật, nhớ tới món quà ép trúng thưởng trên thực tế của mình, chính là đêm qua bạn cùng phòng mới mang vẻ mặt “Cậu bất ngờ đúng không”, trong lòng đầu tiên quyết định có một ngày nhất định phải điều chế một chai Dược rụng tóc cho cái con công yêu lông chim nhất kia uống hết! Merlin biết vì sao trước khi ngủ phải tắm rửa, tắm xong phải lau khô, buổi tối phải mặc áo ngủ bằng tơ lụa, sáng rời giường phải dùng thần chú đẹp đẽ, Dược vinh quang… vân vân và mây mây dĩ nhiên là bước đi trong sinh hoạt hàng ngày!
Nghĩ lại đêm qua dáng vẻ Lucius ngạc nhiên mình mặc áo ngủ, đẩy mạnh mình vào phòng tắm, đi ra lại dùng thần chú biến hình lấy áo ngủ tơ lụa của anh ta cho anh mặc, càng miễn bàn đến lúc anh chuẩn bị ếm cho đầu mình một thần chú khô ráo thì vẻ mặt anh ta như sắp ngất đến nơi.
Nếu không phải mình từ chối đến mức gần như uy hiếp, Lucius tuyệt đối sẽ dùng các loại thần chú độc dược đẹp đẽ hủy buổi sáng của mình hoàn toàn, tuy hiện tại đã bị hủy tương đối… Snape cắn răng, nghĩ lại hôm nay khi mình vào phòng sinh hoạt chung phản ứng của mọi người, tối thiểu có hai người dại ra, hai người vứt vẻ quý tộc mà dụi dụi mắt, còn nhiều người thì vẻ mặt nghiêm túc, đừng tưởng rằng anh không thấy được ánh mắt lén trao đổi của họ! Không phải anh đi ra từ ký túc xá Lucius thôi sao? A? Hiện tại cũng là ký túc xá của anh, của anh! Thật như ý của anh, căn bản là con công ngu ngốc không biết đầu bị làm sao tự tiện hành động!
Có điều, rốt cuộc vì sao Lucius lại làm vậy? Nghĩ đến khi mình chuẩn bị rời phòng sinh hoạt chung Lucius đặc biệt gọi mình lại, lễ phép muốn hỏi mình có đi cùng tới lễ đường hay không. Có thể nghĩ, tổ hợp Snape và Lucius, hơn nữa có cả hình thể Crabbe và Goyle như núi kia, tuyệt đối là tiêu điểm Hogwarts sáng nay.
Hơn nữa, Snape hơi hơi híp mắt, Lucius còn mời anh ngồi cạnh mình, tuy Snape từ chối nhưng nhìn sắc mặt nhóm rắn nhỏ xung quanh, chỉ sợ cuộc sống sau này của mình sẽ “phong phú và đa dạng” lắm đây.
Nhưng Snape cũng không ngại khiêu chiến, nếu có tên nào ngứa mắt dám đến nếm thử, hừ, phải biết danh hiệu xà vương cũng không phải anh tự phong. Ngược lại anh có chỗ nào làm Lucius hứng thú chứ?
Đúng vậy, hứng thú, lấy hiểu biết với cái tên đáng chết bạch kim hai đời của anh, nhà Malfoy cưng con mình tới giờ đều không hạn chế. Như hành động của Lucius hôm nay chỉ có thể nói lên một việc – anh ta có hứng thú với mình, mà là một “máu lai đê tiện không có chứng minh bản thân”, anh cũng chỉ có thể yên lặng chấp nhận vận mệnh làm đồ chơi của mình.
Có điều anh hãy chờ đấy, Snape âm thầm thề, một ngày nào đó tôi sẽ bắt Lucius trả giá tất cả. Lucius cứ như vậy vì sơ suất nhất thời, trong tay Snape để lại một nhược điểm cực lớn, thế nên ngày sau y vô số lần hối hận mình nhẹ dạ.