[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 60

Cùng lúc đó, Snape cũng bận rộn hẳn, ngoài việc mất tự nhiên đưa chiếc nhẫn Khóa Cảng cho Lucius, anh cũng đang hoàn thiện phòng ngự căn nhà ở Đường Bàn Xoay kia một lần nữa.

Sau khi thảo luận cùng Lucius, họ cơ bản đã xác định được phương châm một ở ngoài sáng một ở trong tối âm thầm phát triển lực lượng. Dù trên thực tế Lucius thuộc dạng bảo gì nghe nấy, khúm núm với Voldemort thì bên ngoài không thể nào mang theo cái mũ Tử thần Thực tử lên đầu được; còn Snape, thì cứ làm bậc thầy độc dược của anh và không nghiên cứu thêm gì khác là tốt rồi.

Để cẩn thận, sau khi Snape và Lucius thảo luận cũng đã bổ sung thêm vô số thần chú phòng ngự lấy từ thư viện Malfoy cho phòng ngự ở Đường Bàn Xoay. Tất nhiên là biệt thự Malfoy rất an toàn, bình thường sẽ không bị chiếm lĩnh. Nhưng, thỏ khôn có ba hang, chuẩn bị luôn tốt hơn, nhất là khi đã biết được tương lai sẽ thay đổi không thể nào dự đoán được.

Ngoài những cái này thì huyết thống thức tỉnh cũng là một vấn đề lớn.

Đối với Snape mà nói thì làm độc dược do Voldemort mang tới cũng không phải việc khó, nhưng Voldemort lại đề xuất tự mình chứng kiến khiến anh căng thẳng thần kinh. Nếu như nói hiện tại giới phù thủy người mà Snape không thể đấu lại được ngoài Voldemort, thì còn có Dumbledore.

Tuy dựa vào khế ước giữa anh và Lucius, chỉ cần họ hoàn thành huyết thống thức tỉnh hai bên và linh hồn dung hợp thì chống lại phù thủy trắng và Chúa tể Hắc ám còn được. Nhưng họ cần thời gian, mà thời gian lại là thứ mà hai bên hoàn toàn không thể cho họ.

Chẳng qua, Snape xoay nhẫn trên tay, hiện tại anh không chỉ có một mình, anh tin đã lừa được Voldemort, dù sao kiếp trước anh cũng đã từng lừa Voldemort đến lúc chết, hiện tại chỉ là thay một nhân vật mà thôi.

Sau hai tuần, Lucius dẫn Snape đi vào nơi nghe nói là biệt thự Prince, Voldemort và Orion đã đứng chờ ở đó.

Trong mắt họ, nơi nghe nói là biệt thự Prince này chỉ là một khu đất trống trải, ngoài mấy tảng đá có dấu hiệu trong bụi cỏ có vẻ kỳ dị, nhưng dựa vào thăm dò từ nhiều phía, nơi này chắc chắn là biệt thự Prince.

“Lord.” Lucius nắm vạt áo chùng Voldemort nhẹ hôn lên, Snape phía sau y lại căng thẳng thần kinh.

“Ngài Voldemort.” Snape vận chuyển Bế quan Bí thuật tới cực hạn, trong đôi mắt đen huyền trống rỗng, hiện lên trên gương mặt thiếu niên cứng nhắc vô cảm. Voldemort liếc anh một cái, chỉ nhớ được vẻ ngoài tóc đen mắt đen thì chú ý tới một cái mũi to bất thường.

Dựa vào kinh nghiệm quần áo lần trước, hôm nay Lucius cố ý lựa chọn cho Sev nhà mình một bộ áo choàng rộng thùng thình, để tiện cho hành động của cậu, cổ tay áo và vạt áo hơi hơi co lại vào trong, đương nhiên, gia huy Malfoy in chìm trên cổ tay áo và cúc áo in “LM” là điều cần thiết.

Snape không hề biết, Lucius sẽ cố gắng nắm lấy mọi cơ hội tuyên bố quyền sở hữu anh của y, nhất là trước mặt Orion Black.

“Bắt đầu đi.” Voldemort cũng không phàn nàn, tính tình của các bậc thầy độc dược luôn cổ quái, mà Snape lại có quá khứ tương tự hắn, Voldemort cảm thấy hắn có thể hiểu được tâm trạng phòng bị quá độ của Snape.

Snape cũng chỉ gật đầu, tay trái anh nhẹ nhàng vung lên, cánh tay phải có thêm một vết cắt, Orion phía sau co lại con ngươi, thần chú không đũa phép không tiếng động chuẩn xác, mà nhìn hiệu quả thần chú, Orion thở ra nhẹ nhàng hơn, xem ra máu lai này không có thành tựu gì lắm trên lĩnh vực pháp thuật hắc ám thì phải.

“Sev,” Lucius như không phát hiện bạn đời mình chảy máu, Merlin biết bản năng Veela của y đang kêu gào trừng phạt bản thân mình, vì y không thể làm gì mà mặc kệ bạn đời bị thương ngay trước mặt, “Độc dược của em.” Y lấy ra ba bình độc dược chuẩn bị từ trong cái hòm mang theo – đó cũng là chuyện hai người đã thảo luận, Snape giả một bậc thầy độc dược “say mê nghiên cứu”, “hẳn là” không hề biết về việc mang theo hòm để chuẩn bị trong chiến đấu.

“Cám ơn anh, đàn anh Malfoy.” Snape không hề thay đổi sắc mặt, anh bình tĩnh nhỏ máu mình và ba bình độc dược kia lên tảng đá nguyệt quang hoa kia, gương mặt Lucius hơi ảm đạm.

Voldemort rất hài lòng, là vì Snape chỉ nhiệt tình với độc dược, hay cả quan hệ giữa hắn và Lucius.

“Đàn anh Malfoy” chứ không phải “Lucius”, hoặc là xưng hô thân thiết hơn nào đó. Điều này cũng chứng minh khi Lucius nhờ mình giúp đỡ, Snape thức tỉnh huyết thống ảnh hưởng rất lớn tới khế ước bạn đời của họ, khiến cho liên hệ giữa họ gần như chỉ bằng với khế ước bạn đời bình thường.

Chẳng qua Voldemort sẽ không nói cho Orion biết, trên thực tế, Voldemort sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức Lucius nói cho hắn biết về bạn đời linh hồn, càng ít người biết hắn càng có thể để lại một con đường lui cho mình.

Snape nhỏ một giọt độc dược cuối cùng lên đá, hoa văn trên đó như có sức sống, độc dược cấp ba tách huyết mạch tinh linh hắc ám kế thừa từ gia tộc Prince của Snape, được nguyệt quang hoa dưới trận pháp phân biệt, như đẩy ra một làn sương mù, một tòa biệt thự đột ngột mọc lên từ lòng đất, từ bức tường bên ngoài, vườn dược, đường mòn, cửa lớn… lặng yên trải ra dưới chân đoàn người Snape, ngay sau đó, một con gia tinh có lông tai trắng “bụp” một cái xuất hiện trước mặt Snape. Nó mặc một cái khăn trải bàn rất cũ, nhưng có vẻ rất sạch sẽ.

“Valar chào đón cậu chủ nhỏ.” Nó cúi đầu, cái mũi thật dài gần như chạm vào chân.

“Mở cửa.” Giọng Snape không nghe ra có cảm xúc nào, chỉ có Lucius cảm nhận được cảm xúc kích động của bạn đời trong nháy mắt đó từ linh hồn.

“Lord, xin mời.” Lucius khẽ đưa qua cảm xúc trấn an qua linh hồn, vừa nói với Voldemort.

“Orion, chờ ở đây.” Voldemort bất ngờ để gia chủ Black lại.

“Yes, my lord.” Orion không cam lòng nhìn cửa lớn biệt thự Prince, một gia tộc máu trong lâu đời, nhất là thế gia độc dược, nói không chừng bên trong cất giấu bao nhiêu tài sản, hiện tại thì tốt rồi, chỉ lợi cho gia tộc Malfoy.

Nghĩ vậy, Orion nhịn không được trừng Lucius một cái, nếu không phải y thì hiện tại Cissy đã được gả rồi, sao còn như bây giờ, không ai tới hỏi thăm thế này.

Tuy Lucius không biết vì sao Orion lại không vừa mắt mình, nhưng y cũng không để ý, cần gì phải suy nghĩ nhiều về một gia chủ đi theo kẻ điên chắc chắn sẽ diệt vong chứ.

“Valar,” Nhờ cuộc sống trong biệt thự Malfoy, Snape không hề phân vân khi sai gia tinh nhà mình, “Chủ nhân ngươi đi rồi?”

Voldemort phía sau hơi nhíu mày, lại biết thêm về việc Snape không hiểu gì về gia tộc, nhìn câu này thì dù là gia tinh, cũng có thể uyển chuyển hơn mà.

Quả nhiên, nhắc tới đề tài này, Valar bắt đầu điên cuồng đập đầu lên đất, còn gào khóc toáng lên, “Valar là gia tinh hư, Valar vô dụng, Valar không thể ngăn ông chủ…”

“Dừng lại, ta ra lệnh ngươi dừng lại!” Snape không thể không cao giọng ra lệnh, tuy gia tinh chưa nói hết, nhưng Voldemort và Lucius đều nghe rõ.

“Vậy trong biệt thự ngoài ông chủ ngươi thì còn ai khác?” Lucius xen vào.

“A, nữ chủ nhân!” Đôi mắt vốn đã bằng một nửa gương mặt của Valar lại mở ra lớn hơn, “Cậu chủ mang nữ chủ nhân về, a, Valar, Valar thật sự quá hạnh phúc!”

Mặt Lucius nhăn lại, giờ anh đã biết cảm giác của Snape khi bị gọi là “nữ chủ nhân” rồi. Snape cau mày, nhưng Lucius thề y cảm thấy từ trong linh hồn có một nỗi vui sướng vì ai đó gặp họa. Thậm chí ngay cả Voldemort cũng hơi nhếch môi lên, Lucius là nữ chủ nhân của gia chủ Prince, ừm, thấy thế nào cũng buồn cười.

“Nữ chủ nhân hỏi Valar, Valar phải nghiêm túc trả lời.” Gia tinh ngoan ngoãn đứng im, “Không ạ, ngoài ông chủ thì chỉ có cậu chủ nhỏ và nữ chủ nhân trở về hôm nay thôi.” Gia tinh sẽ không lừa gạt chủ nhân, hiển nhiên cũng không lừa Lucius đã trở thành bạn đời với Snape.

“Valar, đi tầng hầm lấy ba bình độc dược tốt nhất ở gia tộc Prince ra.” Snape mở miệng sai bảo.

“Cậu chủ nhỏ,” Gia tinh nhăn mày đứng tại chỗ, dường như đang mất thể diện vì không hoàn thành được nhiệm vụ chủ nhân giao cho, “Ông chủ đã mang hết độc dược đi rồi.”

Lời của gia tinh khiến Voldemort suy nghĩ, mang đi? Hay lão Prince còn chưa chết? Liếc qua, Lucius gật đầu, “Ông chủ ngươi đi đâu?”

“Ông chủ đi tới một nơi Valar không đến được. Valar là gia tinh tồi, Valar không thể ở cùng ông chủ.”

Nhắc tới lão Prince, cảm xúc gia tinh bắt đầu không khống chế được.

“Không được trừng phạt bản thân ngươi!” Lucius cũng nhíu mày, “Bức ảnh của ông chủ ngươi đâu?”

“Valar, Valar không thấy bức ảnh của ông chủ.”

“Lord, xem ra lão Prince…”

“Đàn anh Malfoy!” Snape ngắt lời y, trong giọng nói rõ ràng là không vui.

Lucius hơi xấu hổ, Voldemort cũng thấy bầu không khí không hài hòa giữa hai người.

“Ngài Voldemort, tôi nợ ngài lần này.” Snape quay sang Voldemort, tỏ ra là một thiến niên cảnh giác lại quật cường.

Voldemort cũng không nhiều lời, chỉ cần Lucius còn trung thành với hắn, chỉ cần Snape vẫn là bạn đời của Lucius, Voldemort không thèm để ý Snape có trung thành hay không.

“Lucius, mi có được lời hứa của ta.” Voldemort chỉ cần Lucius cảm kích là được rồi.

“Yes, my lord.” Lucius cung kính cúi đầu, tự mình tiễn Voldemort ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, “Merlin ơi!” Lucius lướt vào như gió, ôm Snape vào lòng.

“Lucius,” Snape đen mặt, “Có lẽ anh còn nhớ người kia mới vừa đi thôi! Cất hết hormone anh phát ra đi!”

“A, Sev thân mến của tôi,” Lucius ngân nga, cọ cọ đầu mình vào hõm vai Snape, “Em diễn quá đạt, tôi còn tưởng rằng em không cần tôi nữa.”

“Nếu đầu óc ngài Malfoy không bị quỷ khổng lồ dẫm lên, thì anh ta cần phải biết chúng ta là bạn đời linh hồn.” Snape có thể nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Lucius, anh muốn hỏi một chút nhưng lập tức bị Lucius dời đề tài.

“Xem ra lão Prince đã qua đời, vậy chỉ có thể tìm kiếm vấn đề huyết thống thức tỉnh của em ở thư viện gia tộc Prince thôi.”

“Lucius, bình tĩnh.” Snape mở miệng.

Lucius nghe lời cầm nhẫn trên tay đưa cho Snape.

“Valar,” Snape đưa nhẫn cho gia tinh, “Mang chúng ta tới mật thất.”

“A, là nhẫn người thừa kế, Valar, Valar thật sự quá hạnh phúc, hóa ra cậu chủ nhỏ không chỉ là đời sau của gia tộc Prince, mà còn là người thừa kế gia chủ. Valar, Valar vinh hạnh phục vụ cho ngài!” Khi kích động, giọng của gia tinh sẽ lên một quãng tám.

Rất nhanh, Valar đưa họ tới hầm, phòng thí nghiệm độc dược chuyên nghiệp mà gia tộc Malfoy mới xây dựng kia không thể nào so sánh được

Snape hiếm khi không trực tiếp chạy tới nhìn dược liệu, mà lại lấy ra một cái bình độc dược nhỏ mà xanh lục, rót vào một cái ly.

Lucius yên lặng nhìn Snape làm mọi việc, “Mẹ có ghi lại.” Snape mất tự nhiên giải thích.

“Sev thân mến của tôi, em không cần giải thích.” Lucius không ngừng cố gắng, “Chỉ cần một nụ hôn là đủ rồi.”

Snape quyết đoán quay người, căn bản là điều thừa mà.

Gần như là đồng thời, một bức ảnh trên tường nhẹ nhàng mở ra, “A, là ai đã trở lại? Eileen sao?” Một giọng nói già nua vang lên.

Dù Lucius chưa thấy lão Prince cũng biết được trong đó hoặc là bức ảnh lão Prince, hoặc chính là bản thân ông ấy.

“Chào mừng đã tới mật thất gia tộc Prince.” Snape hơi ác ý nói, dựa vào mẹ miêu tả thì trong đó cũng không chỉ đơn giản là bức ảnh.

Lucius từ chối cho ý kiến ung dung đi vào, một vật thể trong suốt màu trắng đục xuyên qua y, Lucius run lên, như bị bỏ vào trong nước đá vậy.

Y đứng lại, ngạc nhiên phát hiện không có bức ảnh nào trong mật thất, chỉ là 7, 8 hồn ma, dựa vào ánh mắt thì Lucius biết đây đều là gia chủ gần đây của Prince

“Xin chào, người thừa kế gia tộc Malfoy.” Một hồn ma màu trắng đục nhất mở miệng, mang theo giai điệu kỳ dị, “Bạn đời của gia chủ Prince đương nhiệm.”

“Thật vui vì được gặp ngài.” Lucius nhanh chóng suy nghĩ, nhiều linh hồn tập trung như vậy, rốt cuộc gia tộc Prince đã có chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment