Đương nhiên Lucius cũng cảm thấy Thánh Đồ ân cần một cách lạ lùng, nhưng y cũng chỉ nghĩ là do thái độ dễ dàng tha thứ của Chúa tể Hắc ám đời trước đối với mình trước mặt người dưới thôi.
Ngay từ đầu, Lucius gọi “bác Gellert” chính là cố ý, thấy Chúa tể Hắc ám đời trước hy sinh vì Dumbledore như thế, theo bản năng Lucius bắt đầu nghi ngờ tình cảm của ông ta đối với cha mình, với một Slytherin thì thăm dò đã sớm được khắn sâu vào máu thịt họ. Bởi vậy, để một Chúa tể Hắc ám đời trước công khai biểu hiện ra mức độ dễ dàng tha thứ với mình trước mặt người khác, là một cách nhanh nhất.
Nhưng Lucius không ngờ, dù không có mối quan hệ với Abra, thì chỉ dựa vào cái nhẫn trên tay y thôi thì Gellert cũng sẽ dễ dàng tha thứ cho y – từ khi Gellert đi ra, ước nguyện ban đầu tìm kiếm Bảo bối Tử thần mà thành lập Thánh Đồ cũng được ông nhớ tới, vốn ông chỉ nhớ Dumbledore, thậm chí còn bằng lòng chết vì Dumbledore, giờ ông có một ý tưởng mới, ông nhất định phải suy nghĩ cho Thánh Đồ.
Gellert là một Chúa tể Hắc ám, nhưng điều này cũng không có nghĩa ông không quan tâm cấp dưới của mình, các Thánh Đồ cần một người chỉ dẫn mới, mà Gellert phát hiện ra Lucius.
Thật ra ngoài Lucius, Gellert còn âm thầm quan sát vài người, nhưng so về gia thế, huyết thống, năng lực hay sức mạnh thì mấy người kia đều không thể so sánh với Lucius. Quan trọng hơn là, Lucius là con trai của Abra, Gellert biết hiện tại mình không muốn Abra rời xa mình, vậy thì kéo đứa con trai cậu ấy quan tâm nhất vào Thánh Đồ không thể nghi ngờ là cách nhanh nhất.
Không thể không nói, chỉ cần là Chúa tể Hắc ám, dù làm đường hoàng thế nào thì nói đến nói đi chỉ là tùy hứng.
Lucius và Gellert suy tính đủ điều, nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, dù sao họ đều có chung lợi ích. Trong khoảng thời gian này, vì Trường Sinh Linh Giá và tình trạng của Abra họ liên hệ với nhau nhiều hơn.
Trên góc độ tri thức pháp thuật, Lucius và Snape không thể nào so sánh với Gellert, nhưng lợi ích “tiên tri” và tự mình thí nghiệm thì Lucius vẫn đưa cho Gellert một phương hướng mới.
Ví dụ như, giữa Trường Sinh Linh Giá không có liên hệ, chủ hồn và Trường Sinh Linh Giá không cảm ứng lẫn nhau; ví dụ như Trường Sinh Linh Giá có thể ảnh hưởng đến một người, không rõ lắm cách thức ảnh hưởng cụ thể; hay như, Trường Sinh Linh Giá sẽ hấp thu sinh mệnh của phù thủy rồi ngưng kết thực thể…
Chính là cái cuối cùng khiến Gellert hiểu ra – năm đó “có Trường Sinh Linh Giá liền có thể trường sinh” mà quyển sách kia nói chính là thông qua cách nào, quả thật không hề đề cập “trường sinh” thế nào.
Hiện tại xem ra, phương thức như thế có lẽ càng nên gọi là “sống lại”, nhưng Gellert cũng giúp Lucius “chỉnh sửa” một khái niệm, Trường Sinh Linh Giá cắn nuốt, không chỉ là sinh mệnh phù thủy, mà còn bao gồm sức mạnh và linh hồn.
Trước đó đã nói, sức mạnh ẩn chứa trong huyết mạch, mà linh hồn phù thủy như một chìa khóa, muốn sống lại trở thành một phù thủy thì không thể thiếu hai điều này, nhưng Gellert không thể xác định Trường Sinh Linh Giá có lựa chọn cắn nuốt linh hồn và sức mạnh hay là gì khác.
Vì thí nghiệm điều này, Gellert không hề do dự chộp hai phạm nhân từ ngục giam nước Đức, một cái bị uống Dược cấm pháp thuật, một cái trực tiếp ếm lời nguyền khiến linh hồn chìm vào ngủ say.
Rồi, Lucius mang theo găng tay rồng, thật cẩn thận đặt vương miện lên đầu bọn họ, chỉ chốc lát sau là có được kết luận.
Quả nhiên, phạm nhân không có pháp lực thì không hề phản ứng, ngược lại pháp lực của người có linh hồn đang ngủ say lại không ngừng giảm bớt, càng thần kỳ là, hiệu quả lời nguyền của Gellert như giảm đi, dường như vương miện còn “ăn” một phần sức mạnh Gellert dùng cho lời nguyền.
Tình trạng này khiến Lucius và Gellert mừng rỡ, một mặt, nếu Voldemort chính là người nguyền rủa Abraxas vậy thì lợi dụng vương miện, lời nguyền trên người Abra theo lý là có thể giải trừ, dù sao nó cũng có cùng nguyên với pháp lực của Voldemort; nhưng mặt khác, tại sao có thể cam đoan được mảnh linh hồn trong vương miện Ravenclaw hiện tại không có ý thức, hoặc là nói trong quá trình cắn nuốt sẽ không uy hiếp được tính mạng Abra.
Thật ra Lucius còn có một số điều không nói, nếu Voldemort làm theo “tương lai” thì Lời nguyền Chết chóc thực sự sẽ bị bắn ngược, như vậy theo sức mạnh chủ hồn bị giảm đi, cộng thêm tác dụng tinh lọc của thủy tinh trong suốt, chủ hồn Voldemort biến mất không bao lâu thì cha mình có thể tỉnh lại, như thế có thể an toàn hơn.
Nhưng Lucius cũng không định nói suy nghĩ này cho Gellert, một là vì hiện tại rất nhiều chuyện đã thay đổi, “tương lai” đã xảy ra không nhất thiết sẽ xảy ra, mà đặt toàn bộ hy vọng của mình vào “tương lai” có thể là cực kỳ không sáng suốt; hai là Lucius không hoàn toàn tin tưởng Gellert, tương lai có rất nhiều chuyện xấu, y không thể không lật hết tất cả quân bài của mình được.
Làm sao Gellert không có suy nghĩ riêng, nếu có thể, thậm chí ông không muốn Lucius tham gia vào quá trình Abra “tỉnh lại”, ông muốn giữ Abra lại, Lucius tuyệt đối không phải là đòn bẩy.
Bởi vậy, khi Lucius rời đi, y mang theo vương miện đổi lấy quyển nhật ký lần trước mới giao cho Chúa tể Hắc ám đời trước – họ còn không biết giữa Trường Sinh Linh Giá có thể cắn nuốt nhau hay không, hơn nữa đồ mà Chúa tể Hắc ám tự tay giao cho vẫn nên đặt ở gia tộc Malfoy thì an tâm hơn.
— Tôi là đường ranh giới Snape tham gia hôn lễ —
Sau khi Lucius rời khỏi, Snape không quen mất vài ngày.
Từ lần ở Lều Hét vào năm thứ năm, anh và Lucius trên cơ bản chưa từng tách ra, dù tách ra thì cũng chỉ là khoảng cách giữa gia tộc Malfoy và Prince, bản thân Lucius thì cực kỳ dính người, chỉ cần không ở trước mặt người khác thì y sẽ quanh quẩn bên cạnh Snape, kể cả khi Snape điều chế độc dược cũng vậy.
Nhưng Snape có thể hiểu được, là bạn đời linh hồn, khi ở gần họ có thể cảm nhận được sự an ủi vì bạn đời tới gần, cảm giác an bình này đều thu hút cả Snape đã từng làm gián điệp hai mang hay như Lucius mấy năm trước loạn trong giặc ngoài.
Hiện tại Lucius tới Đức, Snape biết y và Gellert cần thảo luận, cũng nhân cơ hội này bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch.
“Chúc mừng, cô Evans.” Snape mặc lễ phục Lucius chuẩn bị cho anh đúng giờ xuất hiện tại hôn lễ ở gia tộc Potter, dọc theo đường đi, giữa các vị khách mời– đều là quý tộc Gryffindor Snape có vẻ như hạc giữa bầy gà, hơn nữa cộng thêm khí chất xuất chúng đời này được Lucius mài dũa thêm, không ít phù thủy đều đang âm thầm cảm thán gia chủ Malfoy “tài đến không oan”.
“Cảm ơn cậu có thể tới, Snape… ưm… cậu Malfoy.” Lily thật sự không nghĩ nhiều, sau khi Snape kết hôn đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với vị thanh mai trúc mã này. Lúc trước họ đã từng hẹn dưới bóng cây mỗi ngày kia, cùng học tập, cùng đọc sách, Snape nói cho cô biết cô là phù thủy, họ cùng tiến vào giới phù thủy.
Nhưng giờ, Lily khe khẽ thở dài, sau khi vợ chồng Potter qua đời, vì quá vội vàng, biệt thự Potter bị đóng cửa hoàn toàn, mà vì huyết thống của cô, trừ khi có người thừa kế tiếp theo mở ra, nếu không biệt thự Potter sẽ không thừa nhận thân phận cô.
Dựa vào hiểu biết với quý tộc, Lily bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã chọn con đường sai hay không. Giới quý tộc phù thủy không hề giống như cô tưởng tượng, giống như giới quý tộc Muggle sẽ khinh thường người ta vì thân phận, mà máu trong thì cũng không chỉ là thân phận, còn có huyết mạch, sức mạnh… mà những cái này cũng không phải là chuyện mà tình yêu của James Potter có thể giải quyết.
Suy nghĩ cẩn thận, ngược lại Lily rất hâm mộ vị thanh mai trúc mã này, mọi người đều biết gia chủ Malfoy đã làm những gì để cưa đổ anh, không nói tới chuyện khác, chỉ là việc kế thừa gia tộc Prince thôi đã là mạnh mẽ rồi, sau khi kết hôn lại cẩn thận bảo vệ như hòn ngọc quý nữa.
“Sni… Cậu Malfoy, cám ơn cậu có thể tới.” Potter bị vợ mình kéo qua, thấy Snape thì muốn gọi “Snivellus” theo phản xạ, nhưng nhìn khí chất quý tộc không thể che lấp trên người Snape bây giờ, Potter vẫn nuốt nửa từ sau vào, nhưng khi nói tới “cậu Malfoy” thì cậu vẫn nở một nụ cười ác ý, như là đang nhắc nhở Snape chẳng qua chỉ là một kẻ phụ thuộc vào Lucius.
Thời gian trước bị Dumbledore và Voldemort kích thích, Snape đã chẳng coi trọng vấn đề này nữa, không thể không nói, lần bùng nổ đó của Lucius khiến Snape hiểu được suy nghĩ thật sự của Lucius, mà phản ứng của Lucius cũng khiến Snape chủ động tin tưởng bạn đời mình.
Vì thế khi bị Potter khiêu khích, căn bản Snape không nhìn cậu, anh cũng đưa quà mình đã chuẩn bị cho Lily, mục đích hôm nay của anh là Dumbledore.
“Lily, đừng…” Potter ngăn vợ mình mở quà, hôm nay là tân hôn của họ, nếu tên Snivellus chết tiệt kia tặng quà không hợp thì xấu hổ biết bao nhiêu.
“Thật đẹp, đây là gì vậy?” Lily đã mở ra, trong bình độc dược tinh xảo là nước thuốc màu ánh lam.
“Dược khu ma.” Snape khô khốc trả lời, đây là dược mà anh đã tìm được trong phòng sách Prince, chuyên cách ly linh hồn không thuộc về mình, đó là chuyện cuối cùng anh làm được cho Lily, “Có thể giúp bài trừ lời nguyền.” Anh nói không rõ.
“Ai biết cái đồ…” Potter còn chưa nói dứt lời đã bị Dumbledore cắt ngang, “A, con trai của ta, thật vui vì cậu có thể tới, cậu chủ Malfoy đâu?” Dumbledore biết rõ mà còn hỏi.
“Ngài Dumbledore, tôi không phải con trai của ngài.” Snape cứng mặt, rõ ràng có vẻ không muốn gặp.
Hôm nay Dumbledore mặc một áo choàng phù thủy màu hồng, trên đó có thêu một bông cúc màu vàng nho nhỏ.
“A, Severus,” Dumbledore biết thay đổi, “Hôm nay James và Lily sẽ rất bận, chúng ta tới bên kia thôi.”
“Cô Evans, chúc mừng.” Snape yên lặng nhìn Lily một cái, cho tới hôm nay mới thôi, anh không còn nợ gì nữa, con đường sau này, dù Chúa tể Hắc ám sẽ “nhận định” vợ chồng Potter làm kẻ thù của mình một lần nữa thì anh sẽ không tham dự.
Lily hơi hoảng hốt bởi ánh nhìn cuối cùng của Snape, dường như có cái gì đó bị mình ném đi, nhưng khi cô muốn suy nghĩ thật kỹ thì người chồng mới cưới của cô bắt đầu kéo cô đi nói chuyện với các vị khách chung quanh.
Đối diện với những gương mặt thiện ý thuộc về Gryffindor, Lily bỏ qua sự là lạ trong lòng mình, và cả… tiếc nuối vì cha mẹ và Petunia không thể tham gia.