[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 96

Slughorn không sống tốt gì, trên thực tế đối với Slytherin mập mạp này mà nói, đau đớn nhất không phải Voldemort gọi về và Dumbledore áp bức, mà là không thể đủ hưởng thụ vinh dự mình nên có.

Dù cuối cùng Slughorn đã làm gì Snape, trong tim ông, Snape đều là bậc thầy độc dược được một tay mình dạy dỗ, mà đó lại là phần độc nhất của giới phù thủy hiện tại! Đáng tiếc, Slughorn buồn bực ngả mình vào trong ghế, nhưng ông cũng biết được đâu nặng đâu nhẹ.

Voldemort là một kẻ điên, Slughorn biết rõ điều này hơn phần lớn phù thủy, dù sao thì chính ông đã tự nói “bí mật lớn” cho Thủ Lĩnh Nam Sinh khôi ngô đẹp trai năm ấy.

Dù Slughorn không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng ông luôn chú ý tới thay đổi của Voldemort, đó cũng là vì sao mà khi rời khỏi Hogwarts thì ông quyết đoán tiến vào thung lũng Godric, trong việc này ông cũng chỉ có thể tin Dumbledore.

Tuy nhiên, với điều kiện điều chế độc dược cho Hội Phượng Hoàng hàng tháng thì Slughorn không ngờ, dù ở nơi Dumbledore ông cũng không phải hàng không bán. Là một ngọn cỏ đầu gió, chỉ cần có người ra giá thì ông đã có giác ngộ bị người ta bán đứng.

Bằng vào việc cung cấp dược liệu căn bản hơn ba phần mỗi tháng, Lucius nhận được sự đồng ý ngầm từ Dumbledore, dù sao thì không có dược liệu căn bản, thì kể cả là bậc thầy độc dược cũng không thể chế tác được. Mà trừ cái đó ra còn có một phần thuyết minh tình trạng của Lupin. Khi mà… từ sau khi tỉnh lại người sói nhỏ không nói được một lời, chỉ yên lặng nhìn mỗi người họ.

Cứ thế, trong thời gian Slughorn hoàn toàn không ngờ thì Lucius gõ cửa nhà ông, đi cùng y là cô Prince, Mina Prince.

Mina Prince chao đảo chung quanh Tử thần Thực tử đã sớm không còn là cô bé con khờ dại tự đại nữa, Snape chưa bao giờ ra mặt nhưng sự thật chi thứ Prince bị chủ nhà bỏ qua vẫn được các quý tộc truyền tai nhau.

Một chi thứ không được chủ nhà thừa nhận, một chi thứ không có thực lực, Mina không biết mình còn có thể làm những gì nữa.

Dưới áp lực này, gia chủ chi thứ Prince nhanh chóng ngã bệnh, khi đó Mina vẫn còn kỳ vọng, cô liều mạng điều chế độc dược, cô biết sớm hay muộn thì chiến tranh cũng xảy ra, chỉ cần cô có thành tựu trên độc dược, chỉ cần…

Thật đáng tiếc, hy vọng này của cô hoàn toàn tan biến sau khi nghe lén cha mình lầm bầm.

Bị chủ nhà vứt bỏ có nghĩa là mất đi huyết mạch Prince, Mina biết huyết mạch Prince có ý nghĩa như thế nào, cô đã từng uy hiếp tên máu lai kia như vậy, nhưng giờ thì… Từ đó về sau, Mina bỏ qua hết, nhanh chóng trở thành gái hồng lâu nổi danh trong quý tộc.

Dù thế nào đi nữa, xuất thân quý tộc máu trong lâu đời cộng thêm nền giáo dục quý tộc nhiều năm khiến cô rất có giá.

Cuối cùng Mina tự cho là thông minh lại trở thành một căn rơm rạ thối nát nhất, nếu là trước kia còn có quý tộc nhỏ xuống dốc hoặc lịch sử không đủ lâu còn có hứng thú với chi thứ Prince thì hiện tại hoàn toàn không thèm nhìn đến. Không có bất cứ quý tộc nào sẽ cưới một cô gái không có thanh danh cả.

Hiển nhiên gia chủ chi thứ đủ thông minh để hiểu điều này, rồi ông nhanh chóng qua đời trong vô vàn hối hận. Có lẽ ông cũng đã hối hận rằng họ không có năng lực, lại vọng tưởng thứ không thuộc về mình.

Chỉ tiếc, sự thông minh của ông không hề ảnh hưởng tới Mina Prince, vài năm nay, ngoài việc cô hoàn toàn sa đọa thành một cô ả lẳng lơ thì cô cũng biết được phân bậc trong giới phù thủy.

Chẳng qua, cũng không có nghĩa cô hết hy vọng, trên thực tế, khi Lucius kêu cô đi cùng vào hôm nay thì cô không mặc gì dưới áo choàng màu đen cũng đủ nói lên vấn đề. Là một trong những phù thủy thường xuyên ra vào nơi Voldemort, Mina biết Snape và Lucius “bất hòa”, dù dựa vào cấp bậc của anh thì cô ta căn bản không thể nào biết Snape đã mang thai.

“Đàn anh Malfoy.” Mina mềm mại chào hỏi, kinh nghiệm sống vài năm nay khiến cô biết được làm thế nào để có thể quyến rũ đàn ông nhất.

Chỉ tiếc Lucius không nhìn cái nào, nguyên nhân duy nhất gia chủ Malfoy kêu Mina đi cùng chính là y muốn đi gặp Slughorn.

Lucius lạnh nhạt không làm giảm sự tích cực của Mina, sau khi Lucius kết hôn còn không có ai ở riêng với y quá lâu kìa, cô còn muốn nói gì nữa lại bị động tác của Lucius cắt ngang, y lấy ra một chén trà, Mina thuận theo đặt tay lên, rồi cô cảm thấy rốn mình bị kéo.

“Đi gõ cửa.” Chờ Mina tỉnh táo lại từ choáng váng sau Khóa Cảng, chợt thấy giọng nói của Lucius, sự kiêu ngạo của quý tộc khiến hai má Mina hồng hồng, cô hoàn toàn không biết mình nên làm gì, chỉ làm theo lệnh của y.

“Két—!” Cửa mở, một ông cụ mập mạp cực kỳ vui mừng đứng ở cửa, ông ngạc nhiên nhìn quý tộc bạch kim đang mỉm cười lịch thiệp.

“Đã lâu không gặp, giáo sư Slughorn, còn chưa cảm ơn ngài bồi dưỡng bạn đời của tôi, vì tỏ lòng biết ơn, xin ngài đi theo tôi một chuyến, có một vị đại nhân chờ ngài đã lâu rồi.” Ngân nga, giọng điệu hiểu biết nội tình quý tộc, Slughorn mặt trắng bệnh, Mina đưa lưng về phía họ thì mặt vặn vẹo vì ghen ghét, cô và Lucius cùng đi chỉ là vì máu lai kia.

— Tôi là đường ranh giới Lucius dẫn người tới đạp cửa —

Làm trao đổi, Lucius “đơn giản” nói tình hình của Lupin vài năm qua cho Dumbledore nghe.

Bị người nhà vứt bỏ sau khi bị đuổi khỏi Hogwarts… nỗi chua xót làm công ngắn hạn chung quanh… sự đau đớn khi biến hình mỗi tháng… cho đến khi người sói nhỏ bị mức lương cao hấp dẫn, trở thành vật thí nghiệm cho một vị phù thủy hắc ám.

Bất ngờ là, năng lực khôi phục mạnh mẽ của người sói khiến cậu trở thành vật thí nghiệm hiếm có, phù thủy hắc ám kia đã thực nghiệm vô số pháp thuật và độc dược hắc ám.

Sau đó, phù thủy hắc ám trung thành với Voldemort, Lupin là tài sản của hắn trở thành món đồ chơi cho Tử thần Thực tử. Đương nhiên đây không phải là lời nói thật, nhưng cũng không phải là nói dối.

Trên thực tế, người nhà Lupin là do Lucius nghĩ biện pháp chuyển đi, Lupin làm công ở mấy cửa hàng cũng do Lucius bày mưu đặt kế chỉ có thể làm công nhật, thậm chí thông báo tuyển dụng của phù thủy hắc ám kia cũng là do Lucius cố ý “trộm” cho Lupin, đương nhiên sau này Lucius không hề nhúng tay vào, tuy y cũng ngạc nhiên vì Chúa tể Hắc ám sẽ ấn dấu hiệu cho một người sói, nhưng chẳng liên quan tới y không phải sao?

Từ đầu đến cuối, y, Lucius Malfoy cũng chỉ là một người qua đường không báo mà thôi, cũng không ai có lập trường chỉ trích y cả – vài người tham dự sự kiện Lều Hét năm đó, Sirius cũng vậy, Potter cũng thế, chỉ có thể cắn răng nhìn Lucius vui sướng khi người gặp họa lặp lại bất hạnh mà bạn thân của họ gặp phải.

Sau khi Lucius đi khỏi, Sirius liền tới quán bar, tròn ba ngày ngâm mình trong men rượu không thể kiểm soát.

Đây là lần đầu tiên Sirius không thể tìm cho mình lý do giải thoát, cậu có thể trách ai? Rõ ràng kẻ dẫn Snape tới Lều Hét là cậu không phải sao? Khi đó Lupin không còn lý trí cậu cũng biết không phải sao? Rồi khi Lupin bị bắt rời đi cậu còn có thể an ủi mình chuyện này không sao cả, chỉ cần cậu không nhìn thấy, không nghe thấy thì có thể giả vờ như bạn mình đang sống rất tốt ở một nơi nào đó.

Nhưng giờ thì thế nào? Khi cậu tận mắt thấy Lupin suy yếu mang theo cái dấu hiệu xấu xí kia yên lặng sống sót, cậu làm sao lừa gạt được mình nữa?!

Cho đến tối ngày thứ ba, Potter kéo Sirius ra khỏi quán rượu, cậu đấm mạnh lên mặt Sirius, “Remus còn cần cậu, nếu không có phù thủy hắc ám và Tử thần Thực tử, tại sao cậu ấy có thể như vậy chứ?!”

Lời của Potter như lối ra cho Sirius, đúng vậy, mình đúng, sai chính là Tử thần Thực tử, sai chính là phù thủy hắc ám, là Chúa tể Hắc ám mà gia tộc Black thề trung thành đó!

Bắt đầu từ khi ấy, Sirius điên cuồng hơn, Orion mặt xám mày tro vì bị Tử thần Thực tử công kích, lần đầu tiên oán hận con lớn nhà mình – tuy họ đã sớm đuổi Sirius ra khỏi nhà, nhưng mình che dấu, vợ âm thầm cứu tế, Narcissa giảng giải, thậm chí lòng tốt của Regulus nữa Orion đều ngầm đồng ý, Slytherin coi trọng người nhà, nhưng hiện tại xem ra… Sirius hoàn toàn không quan tâm.

Quá khứ của Lupin nhanh chóng được lan truyền trong Hội Phượng Hoàng, những phù thủy đã từng kín đáo phê bình cậu giờ tràn ngập đồng tình, mà những phù thủy thiện lương như vợ Arthur Weasley, cô căn bản hận không thể đưa Lupin về nhà tự mình chăm sóc, dù cô lại đang mang thai, có thể đoán được số lượng thành viên nhà Weasley đời tiếp theo là rất đông.

Lupin không hề phản ứng, dù là Dumbledore quan tâm, hay là Potter và Sirius áy náy bồi thường, và cả vô số trai gái đồng tình cậu, Lupin không biết mình cần gì, nhưng cậu biết mình không muốn những người này đồng tình, nhưng cậu không có gì cả, cậu chỉ là một người sói không được phù thủy thừa nhận mà thôi.

Người sói im lặng sẽ không biết, ở chỗ rẽ bên ngoài phòng bệnh của cậu, có một phù thủy nam thấp bé mà có lẽ cậu cũng không nhớ rõ sẽ im lặng đứng nhìn cửa phòng bệnh cậu vào mỗi buổi chiều.

Là một người tham dự không muốn ai biết ở sự kiện Lều Hét năm đó, Peter Pettigrew chưa từng tỉnh táo như bây giờ. Cậu nhớ tới Remus Lupin – Gryffindor kia sẽ công bằng đối xử với mình, sẽ nhìn mình cười ấm áp, hiện tại chỉ im lặng mà hèn mọn sống sót, mang theo dấu hiệu thuộc về Chúa tể Hắc ám.

Nghĩ nghĩ, Peter Pettigrew chậm rãi xiết chặt nắm tay, Merlin đều công bằng cả, James Potter, Sirius, sớm hay muộn rồi họ sẽ gặp báo ứng!
Bình Luận (0)
Comment