Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Chương 122

Anh, Hogwarts, trạm xá

Sau khi Harry nhờ Phensel đưa thư tới trang viên Malfoy, Draco ngồi cạnh giường Snape, hỏi: “Harry, cậu tính khi nào rời đi? Lấy hiểu biết của tôi dành cho cậu, cậu sẽ không chờ cha đỡ đầu tỉnh lại.”

“Đúng vậy, chỉ cần tình huống của Sev ổn định lại, tôi sẽ về Dumstrang.” Harry cầm miếng bông tẩm nước muối, cẩn thận nhuận môi cho người yêu.

“A, để tôi xem xem, ừ, 《Bách khoa toàn thư sinh vật Ireland》, 《Giới thiệu rừng chúc bảo thạch》, chậc, còn có 《Tài liệu đặc hữu của chúc bảo thạch》… Harry, tôi không cảm thấy mấy thứ này có bất kỳ giúp đỡ gì cho cậu, xét thấy cậu từng sống 4 năm ở đó. Bất quá, tôi nhớ cha đỡ đầu hình như rất hứng thú với tài liệu cậu gửi về.” Draco nói, “Tôi không tin, cậu sẽ làm học sinh ở Dumstrang.”

“Đương nhiên, xét thấy tôi không muốn uống thuốc giảm tuổi, thế nên Schatz an bài chức giáo sư đặc biệt.” Harry làm xong rồi đáp.

“Do đó, kế tiếp cậu phải dẫn một đám tiểu tể tử đi Ireland?’ Draco vừa nghĩ đã rõ.

“Phải, tôi muốn ra ngoài giải sầu. Draco, tôi nghĩ cậu biết. Tôi đã đáp ứng sẽ không sẽ dễ thay đổi.” Y nói.

“Đương nhiên, tôi biết. Vậy, cứ giao Longbottom cho tôi.” Draco cười mỉa, “Tôi sẽ khiến Longbottom biết Cứu Thế Chủ nên làm thế nào.”

“Đừng quá mức, các cha sẽ không cho phép học sinh bị thương tổn.” Harry nhíu mày.

“Yên tâm, tôi có chừng mực.” Draco tựa hồ nghĩ tới gì, “Hê, còn nhớ huy chương ‘Potter phân thối’ năm thứ tư của Slytherin không?”

“A, đừng như vậy, Neville sẽ không chịu nổi.” Harry bất đắc dĩ.

“Gryffindor Cứu Thế Chủ phải hưởng thụ đãi ngộ nên có, năm đó cậu chẳng phải là thế sao? Lo lắng tới sang năm có khách, có lẽ nổi bật trước trận đấu Triwizard là rất tốt? Cậu thấy thế nào?” Đáy mắt Draco hiện lên thâm độc, “Chuyện này cứ giao cho tôi, cậu đừng xen vào.”

“Được rồi, tùy cậu, nhưng nhớ phải lo lắng tâm tình của cha mẹ nuôi tôi.” Harry biết, mình có thể yên tâm mà để Draco thao tác, chỉ cần nhắc cậu khống chế điểm mấu chốt, “Tôi sẽ gửi quà từ Ireland về cho cậu.”

“Vinh hạnh của tôi.” Draco ngoéo khóe miệng, cậu biết quà Harry gửi về tuyệt đối vô giá.

“Mặt khác, nếu cậu không muốn Lucius biết cậu đến từ tương lai, nên làm thế nào, cậu hẳn rõ.” Harry nhắc nhở.

Draco cười cười, người hiểu mình nhất ngoại trừ Pansy là Harry, đích xác, cậu không muốn cha mẹ biết mình đến từ tương lai, vì cậu sợ bọn họ sẽ hỏi những chuyện khiến người tan nát cõi lòng. Cậu có thể chia xẻ một bộ phân cực khổ với Harry, nhưng cậu không thể khiến cha mẹ lo lắng. Cậu tin tưởng miệng của cha đỡ đầu sẽ rất kín —— nói cho Harry tương đương với nói cho cha đỡ đầu.Đúng lúc này, cửa trạm xá xuất hiện rối loạn. Harry lập tức giải trừ phong tỏa, một cái giọng từ bên ngoài truyền tới——

“Remus, anh nhất định phải gặp Harry, anh nhất định phải hỏi nó vì sao lớn lên không giống James…” Y nghe thấy tiếng của cha đỡ đầu, a, có lẽ là “cha đỡ đầu trước kia” của mình, y có nghiêm túc xem qua phần ký ức kia. Ông ấy đang gầm rú, tiếng kêu mất trí như vậy rất giống bức họa của mẹ ông ấy ở nhà cũ của Black.

“Ôi, không, Sirius.” Remus níu lấy bạn mình. Anh không hy vọng Sirius cứ thế chạy đến trước mặt Harry.

“Chậc, cha đỡ đầu của cậu…” Draco nói.

“Ừ, cậu không cần lảng tránh, để chúng ta xem ông ấy muốn nói gì.” Harry cầm miếng bông, tiếp tục nhuận môi cho người yêu.

“Vâng, thưa Nghê Hạ.” Vì vậy Draco ngồi xuống đối diện Harry, thuận lợi dùng thần chú che giấu mấy quyển sách trên bàn.

Harry cực kỳ thoả mãn sự giúp đỡ của Draco, ăn ý giữa bọn họ xem ra vẫn không đổi.

Ngay khi y buông miếng bông, cửa trạm xá bị đá văng. Harry nhíu mày, vuốt mái tóc dài càng thêm chỉnh tề rồi ngồi cạnh Snape, nắm lấy bàn tay tinh xảo.

Khi Sirius xông vào, thấy chính là cảnh gai mắt mà ấm áp này. Hai bàn tay thon dài giao nhau, trong mắt ông là sợi rơm cuối cùng khiến lý trí tan vỡ.

“Sectumsempra!” Vung cây đũa phép mới mua, Sirius quăng cho tiền đồng sự mặc đồ đen trên giường một Nghệ Thuật Hắc Ám lực sát thương cực lớn.

“προστασαασπδα!”

“Expelliarmus!”

Phản ứng của Harry và Draco rất nhanh, nhất là Harry vung tay há miệng là một thần chú bảo vệ hùng mạnh. Mà Draco biết thần chú bảo vệ của Harry sẽ không để người thất vọng, thế nên trực tiếp nhảy qua nó mà đánh bay đũa phép của Sirius. Nhờ có thần chú bảo vệ, Nghệ Thuật Hắc Ám không xúc phạm tới Severus trên giường bệnh, thế nhưng Harry sớm dọa ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Ôi, không! Sirius, anh lãnh tĩnh tí đi.” Vào sau Remus rất chật vật, ông vừa giãy khỏi thần chú ràng buộc của bạn mình, đã thấy Harry sắc mặt trắng bệch, mà đũa phép của Sirius thì bay về phía tiểu Malfoy bên cạnh. Ông giữ lấy người bạn còn tính công kích Snape.

“Em làm gì vậy? Mộng-Mơ, anh muốn giết gã, anh muốn giết Snivellus! Anh muốn giết tạp chủng này! Anh muốn giết Tử Thần Thực Tử tà ác này! Em vì sao ngăn anh?…” Sirius đỏ đậm viền mắt, không lý trí rống lớn. Cái vẻ đó, khiến Harry và Draco nhớ tới phu nhân Walburga • Black ở nhà cũ của Black, vị phu nhân kia cũng thét chói tai như vậy.

“Chân-Nhồi-Bông, anh đã đáp ứng em, lãnh tĩnh nói chuyện với Harry, anh không thể như vậy…” Remus lo lắng đè lại người bạn vào lòng rồi nói.

Harry rất cẩn thận thi triển các sắc pháp thuật điều tra cho người yêu, xác nhận người đàn ông trên giường bệnh không có bất kỳ ảnh hưởng gì, thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà nắm tay Severus. Nhìn về phía Sirius hận không thể lao tới giết Sev, đôi ngươi nổi lên rét lạnh. Nếu trước kia y còn có điều hổ thẹn với Sirius, vậy lúc này, khi Sirius miệng ra vũ nhục, trắng trợn kêu gào muốn giết người yêu, Harry đau lòng anh. Cho dù y từng ảo tưởng rằng Sirius sẽ tiếp nhận cảm tình của y và Severus rồi dành cho chúc phúc —— đây từng là điều y nghĩ tới nhiều nhất khi bọn Ron phản bội, thế nhưng, giờ này khắc này, y không thể không thừa nhận mình sai rồi.Sirius và Severus, hôm nay y phải lựa chọn, mà nó cũng không khó, vì y tuyệt đối không buông tha Severus. Sirius chí ít có Remus, có Dumbledore che chở. Thế nhưng, Severus, người đàn ông y âu yếm, ngoại trừ y không có gì cả…

“Nếu tôi không đoán sai, ông hẳn là cha đỡ đầu ‘trước kia’ của tôi, ông Sirius • Black?” Giọng Harry không lớn, lại có một loại ý vị cách người ngàn dặm, “Nếu tôi không nhớ nhầm, ông Black, nửa năm trước vì hành vi không thoả đáng của mình khiến tôi mất con, mà giờ ngài lại muốn thương tổn chồng tôi? Thứ tôi không thể hiểu, đây là tình yêu một người cha đỡ đầu dành cho con?”

“Harry, Snivellus, gã tuyệt đối không xứng với con, phải biết gã lớn hơn con 20 tuổi đủ để làm cha con.” Sirius gầm rú.

“Thì tính sao? Chúng tôi là phù thủy, có sinh mệnh lâu dài, 20 năm không có ý nghĩa gì.” Harry rét lạnh nhìn bạn tốt của cha, “Mặt khác, xin tôn trọng bạn lữ của tôi.”

“Sao con lại biến thành vậy? Con là con của James và Lily, sao lại biến thành vậy?” Sirius đột nhiên nghĩ tới gì, “Nhất định là gã, nhất định là Snivellus, nhất định là Snivellus cho con ăn Tình Dược!” Remus chưa kịp ngăn cản, “Con còn nhỏ vậy, còn nhỏ vậy đã bị chuốc Tình Dược…”

“Tôi thật không biết ai có thể hạ Tình Dược cho một người tạo nghệ thâm sâu với độc dược học, ông Black, ông là nghi vấn tri thức chuyên nghiệp của tôi? Hay nói ông cảm thấy Sev có thể giấu diếm cha Gody mà hạ Tình Dược? Gryffindor lại không tin cha Gody sao.” Harry nói, “Hơn nữa, Merlin làm chứng, tôi chỉ là làm những gì một Potter phải làm.”

“Không, Potter không nên như vậy! Potter đều là Gryffindor! Potter hẳn là nhiệt tình, hẳn là có một mái tóc rối bù, hẳn là hào sảng cười to, hẳn là đeo kính! Hẳn là một Gryffindor tiêu chuẩn —— dũng cảm, hào khí, tràn ngập chủ nghĩa anh hùng!” Sirius không biết từ đâu lấy ra một cái mắt kính gọng tròn quê mùa, ông còn tính nói gì, Harry đã bắt đầu cười nhạt——

“Potter là Gryffindor? Chậc, nếu Potter thật là Gryffindor, vậy 1000 năm trước đã không có Potter. Ông Black, Potter trước giờ đều là Slytherin. Ông Black, cho dù Potter xuất thân từ học viện ngoài Slytherin, trước khi bọn họ chân chính kế thừa nhà Potter vẫn cần trải qua một đoạn huấn luyện kiểu Slytherin. Trong 1000 năm qua, chỉ có 8 Potter vào Gryffindor. Đối với Potter, bộ rễ của chúng tôi là ở học viện Slytherin.” Lời của Harry tuy nói là sự thật, nhưng đối với Sirius lại khiến ông khó mà nhận được, “Thế nên, tôi không phải vì Sev mới biến thành như, mà là vì Potter, tôi là gia chủ nhà Potter. Lần đầu tiên tôi và Sev gặp nhau là ở Hogwarts, ở tiệc khai giảng hai năm trước, thế nhưng trước đó chúng tôi đã thư từ qua lại một thời gian khá dài, bất quá vẫn không gặp mặt.”

“James… Harry, con hẳn giống cha con, cậu ấy là một anh hùng…” Sirius cố gắng tìm được điểm giống James trên người Harry, thế nhưng, không có mắt kính và mái tóc rối bù, ông đã quên bạn tốt không có mắt kính và mái tóc rối bù còn có đặc thù gì.

“Đúng vậy, tôi thừa nhận, ông ấy và mẹ là anh hùng, hàng năm tôi đều mang hoa đi viếng, thậm chí năm ngoái, tôi còn dẫn Sev theo. Thế nhưng, cha tôi không phải một Potter, chí ít, không phải một Potter chân chính. Một Potter chân chính sẽ không đơn giản bị người giết!” Harry biết, cha là con trai lúc tuổi già của ông bà nội, phụ nữ nhà Black xưa nay thương con, ngẫm lại Narcissa đối đãi Draco thế nào thì biết. Ông nội lại bận công tác, không bao nhiêu thời gian dạy dỗ cha, thế nên dẫn đến cha có chút tập tính nhị thế tổ. Vốn hậu duệ nhà Potter sau khi tốt nghiệp Hogwarts cần tiến tu, thế nhưng, năm thứ sáu cha vì ở gần Dumbledore, một số tư tưởng cổ quái khiến ông nội bất mãn, vì vậy sau khi Voldemort giết ông bà nội, trang viên Potter đã đóng lại.Một Potter chân chính là một người lãnh đạo chân chính, người đó không dễ dàng cho phép mình sinh ra sùng bái bất kỳ người nào, người đó sẽ không bảo sao là vậy, người đó sẽ dùng đôi mắt của mình trái tim của mình đi lý giải mỗi người. Người đó sẽ dùng tất cả để đạt được mục tiêu, trước khi đạt thành thề không bỏ qua.

“Hừ, Harry, cậu căn bản không cần tốn tâm tư khiến một Black cả cái gì là Black cũng không hiểu biết cái gì là một Potter chân chính.” Draco thấy chú họ của mình tính gầm rú tiếp, hừ lạnh một tiếng, “Dung lượng não của ông ta sớm đã héo rút đến không cách nào hiểu được chúng.”

“Mày! Giáo dưỡng của nhà Malfoy là vậy hả!” Đối với Harry á khẩu không trả lời được Sirius lập tức phát giận lên người Draco.

“Tôi từng nghe mẹ kể, năm đó vì ông phản bội dẫn đến chú họ Regulus vừa thành niên đã bị đánh Dark-Mark, mẹ nói, trước một ngày bị đánh chú họ khóc cả đêm, chú ấy thậm chí nhốt mình vào phòng thảm treo tường của gia tộc, nhìn cái động đốt rách của ông khóc mắng ‘Em hận anh’!” Draco phảng phất không nghe được tiếng Sirius giận mắng, cầm ngữ tốc không nhanh không chậm của quý tộc mà nói.

Nội dung trong lời thiếu niên bạch kim khiến Sirius dại ra, ông không khỏi lui về sau ba bước, phảng phất bị đả kích gì, trên mặt tràn ngập không thể tin và khiếp sợ, ông đột nhiên nhớ tới thái độ hôm qua của Regulus —— lạnh lùng, hoàn toàn xử lý lạnh với ông. Phải biết dù là ở Hogwarts, Regulus luôn lặng lẽ tìm ông, mỗi lần thấy ông đều cười rất vui vẻ. Đúng vậy, em trai ruột của ông hận ông…

“Còn có, năm thứ nhất, Harry nhận được một món quà của cụ Dumbledore, là áo tàng hình bị Dumbledore mượn đi. Tôi vẫn kỳ quái, Dumbledore biết rõ nhà Potter sắp xảy ra chuyện, vì sao còn muốn mượn nó, không trả? Nếu ở buổi tối bị tập kích, nhà Potter có áo tàng hình, tôi đoán, cha mẹ Harry chí ít có một người có thể sống, vận khí tốt, hai người đều có thể. Nói vậy, Harry không cần bị đưa tới chỗ Muggle nhận hết khi dễ, cuối cùng bạo động pháp thuật nghiêm trọng, mới ngoài ý muốn trở về trang viên Potter.” Draco dùng làn điệu kiểu trẻ con nói, thoạt nhìn là vì xả giận cho bạn mình, “Để tôi nói, Dumbledore căn bản là ép Harry làm cô nhi!”

Ách…

Lần này, Sirius và Remus đều dại ra, nhưng hành vi Harry đứng dậy dùng miếng bông nhuận môi cho Severus khiến cơn tức của Sirius trỗi lên.

“Harry! Con đang làm gì vậy? Con biết Snivellus không biết xấu hổ này đã làm gì sao? Lời tiên đoán đó là gã để lộ, là gã báo cho Voldemort! Gã là kẻ giết người! Con dĩ nhiên yêu gã? Con của James dĩ nhiên yêu một kẻ mật báo?” Sirius tiếp tục gầm rú.

“Những gì ông nói, Sev đã kể cho tôi nghe, anh ấy vì vậy mà phản bội tín ngưỡng của mình, lẽ nào chưa đủ sao? Huống hồ lời tiên đoán đó hôm qua ông cũng biết, anh ấy chỉ nghe phân nửa đã chạy ra ngoài. Tôi tha thứ cho anh ấy, cha mẹ đã chết, đó là Voldemort giết. Nếu không có Sev, sẽ có người khác. Anh ấy không biết đứa bé trong lời tiên đoán đó có phần của tôi. Làm một Slytherin, tôi biết tầm quan trọng của tín ngưỡng với Sev, anh ấy vì nó mà phản bội tín ngưỡng của mình, thậm chí hối hận cả đời. Tôi yêu anh ấy, tôi nghĩ, chúng ta không thể vì sai lầm quá khứ mà khiến anh ấy lưng đeo bất hạnh. Nếu anh ấy hủy nhà của tôi, hủy thơ ấu vốn dĩ hạnh phúc của tôi, vậy, tôi bắt anh ấy đền cho tôi một cái nhà, đền cho tôi hạnh phúc cả đời. Mà chúng là điều anh ấy có thể cho tôi.” Harry chậm rãi nói.”Còn có, gã yêu Lily, vẫn yêu. Mà con có đôi mắt chúc sắc giống Lily, thế nên Harry, có lẽ gã chỉ là xem con là Lily…” Sirius liều lĩnh ngăn cản cảm tình của Harry và Severus.

“Đủ rồi, ông Black! Ông nghĩ tôi nên để một mái tóc ngắn bù xù, nghĩ tôi nên đeo một cái mắt kính gọng tròn, nghĩ tôi nên gặp rắc rối, thậm chí nghĩ tôi nên ghét Sev, đúng không?” Harry híp đôi ngươi chúc sắc, có vẻ cực kỳ nguy hiểm.

Draco rùng mình, cậu biết chân đau của Harry bị giẫm. Nhưng hết lần này tới lần khác có kẻ không thấy được gật đầu, cậu nghe chú họ của mình, Sirius • Black ngu xuẩn không tự biết đáp: “Đương nhiên, con của James nên như vậy.”

Draco lập tức dựa gần vào cha đỡ đầu, thế nhưng, đúng lúc này, Harry như cảm ứng được gì, ngẩng đầu, nhìn về phía sân bóng Quidditch.

“Chết tiệt giám ngục! Sao chúng dám…” Khí thế của Harry trong nháy mắt trở nên cực kỳ kinh khủng, rút ra cây đũa phép màu xám trắng sắc, “Expecto Patronum!”

Một con rắn mạn đà la dài 10m xuất hiện ở trạm xá, hộc lưỡi, đôi mắt màu đen như hắc bảo thạch —— đây là thủ hộ thần hàng thật giá thật.

“Đi, giết không tha!” Trong ánh mắt chúc sắc lạnh lùng tràn ngập tức giận.

Rắn mạn đà la màu đen bơi giữa không trung, xuyên qua cửa sổ.

Thủ hộ thần của người khác có lẽ chỉ đạt được tác dụng xua đuổi giám ngục, nhưng thủ hộ thần của Harry vì pháp thuật tự thân, huyết mạch thức tỉnh và đũa phép trưởng lão có thể trực tiếp giết chết sinh vật đáng ghét ấy.

Giọng điệu kiên quyết mà lạnh lùng như vậy, khiến Sirius choáng váng hồi lâu, rồi xoay người chạy trối chết, thế nhưng giọng Harry vẫn vang lên trước khi ông chạy ra trạm xá, khiến ông nghe xong hoàn chỉnh, chân thật——

“Tôi là Harry • Potter, điểm này, Sev không thể rõ ràng hơn… Thế nhưng, ông Black, ông muốn thông qua tôi nhìn ai? Bạn tốt của ông, cha của tôi, James • Potter sao?”

Sirius nghe xong, chạy nhanh hơn.

“Sirius…” Remus vừa lo lắng đuổi theo vừa thật sâu nhìn thoáng Harry, “Xin lỗi, Harry.”

Khi hai vị khách không mời mà đến rời đi, trạm xá trầm mặc một hồi, Harry gọi về gia tinh tòa thành dặn nó đưa chocolate tới sân Quidditch, sau đó nhìn thoáng bạn mình.

“Bọn họ cần cảm ơn giám ngục…” Draco trêu, kế cũng rời đi, cậu phải đi nhắn nhủ mệnh lệnh của thủ tịch học viện.

Bình Luận (0)
Comment