Severus nhìn bạn lữ phiên bản thành niên tiện tay ném chiếc chìa khoá loang lỗ rỉ sét lên cái bàn trước sô pha, sau đó xách đồ vào bếp, kế lại nghe từ nhà bếp truyền ra những âm hưởng rộn tàng đã lâu. Anh nhìn chiếc chìa khoá trên bàn, cho rằng là chìa khoá Harry dùng pháp thuật biến ra, nhưng ngay lập tức anh bị một vật trang sức cột trên đó hấp dẫn —— một vật chạm trổ bằng gỗ nho nhỏ, anh kinh ngạc nắm cả chiếc chìa khoá và vật chạm trổ vào lòng bàn tay, sau đó cấp thiết gọi tên Harry: “Harry, Harry…””Sao vậy?” Harry lập tức ra khỏi bếp.
“Đây là…” Severus chìa chiếc chìa khoá trong tay ra.
Harry nhìn nó, mỉm cười bước tới, nắm tay Severus, thần bí cười: “Đi theo em.”
Severus rất nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Harry. Y kéo anh tới một góc tường mốc meo ở lầu hai. Tòa nhà chỉ có hai tầng này kỳ thực đã rất cũ, bình thường Severus không thích ở đây. Thế nên, anh hoàn toàn không rõ vì sao bạn lữ lại kéo mình lên.
“Em nghĩ, Draco hẳn có kể cho anh nghe, quá khứ em thường tới đây. Sev, có một lần thực nghiệm, em không cẩn thận nổ chỗ này, sau đó, em phát hiện được nó. Là mẹ anh để lại cho anh. Bất kể bà ấy yêu chồng mình cỡ nào, nhưng thân là một người mẹ, bà ấy luôn sẽ để lại chút gì cho con.” Nhìn bức tường trống rỗng, Harry thở dài nói, dùng đũa phép chỉ vào bức tường, một pháp trận không phức tạp xuất hiện trên đó. Sau đó y từ hòm thuốc tùy thân lấy ra một bình thuốc cảm mạo, đũa phép dẫn thuốc vẽ lại pháp trận, kế pháp trận sáng lên, một chiếc cầu thang xuất hiện.
Severus kinh ngạc nhìn nó, cầu thang thông về phía gác lửng anh chưa từng phát hiện.
“Được rồi, lên đi.” Harry cười nói, sau đó từ túi áo lấy ra một chiếc kim gài, tháo xuống bảo thạch hình lăng trụ bên trên, nhét vào tay Severus, đẩy anh lên bậc, “Há, đúng rồi, cái này cho anh. Nếu muốn gặp bà ấy, xoay trái ba vòng. Em đi chuẩn bị bữa trưa.”
Harry nói xong đã đi xuống.
…
Trang viên Potter
Peclers và Helga đang ngồi ở phòng khách đối diện với Godric và Salazar——
“Ha ha ha ha…” Godric cười ngã vào người của Salazar, “Sala, thân ái, Slytherin còn thật là có cực phẩm…”
“Gody, tôi cảm thấy đều là tại cái mũ của cậu.” Helga rất bất đắc dĩ nhún vai.
“Được rồi, Hel, lần sau mang tiểu phân phân của Godr tới đây, tôi nghĩ, nó cần được bảo trì.” Salazar nghiến răng nghiến lợi nói, mang theo tiếng tê tê hầm hừ.
“Được. Nhưng mà, tiểu thư Greendograss giờ nên làm sao đây?” Peclers hỏi.
“Tôi nghĩ, Gryffindor là một chỗ tốt? Dù sao, Gody… Ừm, thưởng thức vị tiểu thư ấy.” Helga nói.
“Tôi không có ý kiến!” Salazar lập tức đáp lại.
“Tôi cũng vậy.” Peclers cũng tán thành.
Sau đó cả ba nhìn về phía Godric tính nói gì, Godric không khỏi cười khổ, nói: “Tuy rằng cảm thấy rất phiền phức, nhưng, không sao. Cũng không thể để vị tiểu thư ấy tới Ravenclaw?”
Nếu như để cô bé đầu không đầu óc này đi Ravenclaw, sợ rằng Rowena trở về sẽ giết bọn họ.
“Bất quá, viện trưởng McGonnagal phải đồng ý mới được.” Salazar nói.
Godric, Helga và Peclers nhìn nhau, đều bất đắc dĩ cười——
Sala lòng dạ hẹp hòi này thật là, xem ra cô bé kia đừng nghĩ dễ chịu…
“Tôi nghĩ, có nên thừa dịp này cho Severus và tiểu quỷ đầu nghỉ mấy ngày không?” Helga nói, “Từ khi tiểu quỷ đầu về, thời gian ở chung của bọn họ không nhiều, điều này không hay lắm.””Cũng phải, bảo bọn họ thả lỏng mấy ngày đi.” Salazar gật đầu, “Về phần, giáo sư độc dược… Ách, gần nhất Godr tính nghiên cứu thuốc.”
“Yên tâm, giáo sư dạy thay bọn này đã tìm được rồi, phó hội trưởng hiệp hội độc dược, ông Versace.” Peclers nói, “Là ông ta chủ động yêu cầu giúp đỡ, tôi đã đáp ứng.”
“Nghe Harry nói, gã này không đàng hoàng lắm đâu, Pec, cậu xem lại đi.” Godric ngẫm nghĩ một hồi, khuyên.
“Cũng chỉ mấy ngày thôi, Harry và Severus rồi cũng phải trở về.” Peclers nói, “Mà còn, nếu gã dám ra tay với học sinh nào, tôi sẽ không để gã yên.”
“Ừ, vậy cũng được.” Godric tin tưởng bạn mình.
“Vậy, Sarah, bàn dài Slytherin bị tiểu quỷ đầu dùng Nghệ Thuật Hắc Ám nổ tung, cậu tính lúc nào đi sửa?” Helga hỏi.
“Chờ tiểu quỷ đầu về rồi, bảo thằng bé làm đi. Slytherin nên bị dạy dỗ một chút.” Salazar nói, “Dĩ nhiên dám làm thế với viện trưởng vẫn luôn bảo vệ bọn họ, thật là một lũ đã thoái hóa thành con sên. Tiếp tục như vậy bọn họ có khác gì Gryffindor hiện tại chứ? Slytherin không nuôi những kẻ không biết cảm ơn.”
“Sarah, không có bàn dài, ấu tể sẽ bị đói.” Helga nói.
“Yên tâm, các quý tộc có rất nhiều cách giải quyết. Tôi còn phải đi nghe concert.” Salazar nói xong đã rời đi.
“Em ấy tức điên rồi.” Godric nhìn Salazar rời đi mà nhún vai.
“Rất bình thường, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác là có thể hiểu, năm đó Slytherin đều là chỗ tụ tập của hỗn huyết, hiện tại lại thành vậy, ai… Uống nước nhớ nguồn, Slytherin hiện tại và Gryffindor khi trước có gì khác nhau đâu. Ngẫm lại năm đó nhìn lại hiện giờ, cuộc chiến thuần huyết và hỗn huyết không nên xảy ra nhất là ở Slytherin.” Peclers nói, “Đừng nói lấy tính tình của Sarah, sáng nay tôi và Hehe đều bị giật thót tim.”
“Còn không phải sao? Gody, cậu thấy thế nào?” Helga nhìn Godric bưng ly lên.
“Việc này sợ rằng còn có kẻ đứng sau, tin tưởng Draco hẳn rất nhanh sẽ nhận ra, việc này, các cậu đừng nhúng tay vào.” Godric gợi ý nói, “A, các cậu cũng nên về đi, nhớ bảo tiểu quỷ đầu gửi giấy xin phép nghỉ.”
…
Spinner’s End, nhà của Snape.
Harry nấu xong bữa trưa đơn giản mà mỹ vị, quăng cho nó một câu thần chú giữ ấm. Rồi tùy ý lấy một quyển sách độc dược trên giá sách nhỏ ở phòng khách, ngồi vào sô pha, giết khoảng thời gian Severus chưa xuống.
Một năm không gặp, ngôi nhà này cuối cùng cũng có mùi vị của nhà. Tuy rằng đôi chỗ vẫn còn âm u, bất quá so với ký ức y từng có, quả thật đã tốt hơn không chỉ tí xíu.
Chiếc chìa khoá ấy là Irene giấu trong kẽ hở của một viên gạch buông lỏng gần cửa, xem chừng là cho Tobias. Y biết Severus để ý là vật chạm trổ kia, y xem qua nhật ký của Severus, nó là bộ phận của một món đồ chơi thuở bé khi Tobias còn rất thương Severus đã mua cho anh, sau đó, sau trận bạo động pháp thuật hủy đi tất cả đó, Tobias đã đập nát món đồ chơi, Severus nhặt lại được một bộ phận duy nhất. Nó là đại biểu cho tình thương của anh mà anh rất quý trọng, nhưng năm anh 15 tuổi, vì đủ mọi nguyên nhân, anh quăng nó vào thùng rác. Thế nên, hiện tại khi thấy lại được nó mới kích động đến thế.Đúng lúc này, Harry nghe được trên lầu truyền tới tiếng nức nở, y lập tức xông lên.
…
Hogwarts, lễ đường.
Các Slytherin bất đắc dĩ nhìn bàn dài vẫn chưa được chữa trị, đè lại bụng mình. Sáng nay bọn họ không ăn bao nhiêu, giờ khi đã học xong chương trình học cả buổi sáng, bọn họ càng đói. Học sinh năm dưới nhìn năm trên, học sinh năm trên nhìn thủ tịch năm thứ bảy —— Migo • Lestrange.
Lestrange đành phải đứng dậy, hỏi hiệu trưởng: “Các hạ, này…”
“Chuyện của học viện Slytherin nên tìm viện trưởng giải quyết, nếu không được thì tìm thủ tịch học viện của các trò đi. Các trò cũng biết, cho dù là hiệu trưởng cũng không có quyền can thiệp vào nội bộ học viện.” Peclers ôn hòa lại mang theo cứng rắn.
“Thế nhưng…”
“Một người bạn của ta đã nói, các trò nên bị dạy dỗ một chút, một lũ đã thoái hóa thành con sên.” Peclers bất đắc dĩ nói.
Các Slytherin lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Nếu có rảnh, nhờ Baron phổ cập về lịch sử thời kỳ đầu của học viện Slytherin cho các trò đi. Bằng không, tiếp tục như vậy cũng không hay lắm đâu.” Helga nói.
“Há, đúng rồi, ta vừa phê chuẩn ngày nghỉ cho Severus và Harry.” Peclers đột nhiên dội tỉnh các Slytherin, “Ừ, trong thời gian nghỉ, tiết độc dược của các trò do ông Versace dạy thay.”
Merlin râu!
—— không phải học sinh Slytherin: Cuối cùng đã thoát khỏi giáo sư Prince!
Merlin… Merlin cái gì cũng tốt!
—— học sinh Slytherin: Xem ra phải hỏi xin nhà chút đồ ăn vặt.
…
Spinner’s End, nhà của Snape
Gác lửng này Harry từng lên, nhưng vẻn vẹn chỉ có một lần. Gác lửng này không lớn, chỉ có một cái bàn, một cái ghế dựa và một cái thang. Đều rất cũ nát. Trên bàn còn có một ngọn đèn và một xấp giấy. Từ vài góc độ mà nói, căn phòng phong bế này chỉ là một căn phòng không đáng đồng tiền —— nếu không nhìn những thứ trên tường.
Phải, căn gác lửng này sợ rằng đối với bất kỳ thầy độc dược nào mà nói cũng là trân quý đến cực điểm. Nó trân quý ở chỗ những bài thuốc độc dược quý báu được viết tay hầu như xếp thành ba tầng, dùng hồ dán dán đầy bốn bức tường.
—— đó là tâm ý của một người mẹ dành cho con mình.
Như Lily, nguyện ý chắn trước mặt Harry vậy, Irene cũng để lại những thứ này cho Severus.
Vào gác lửng, Harry nhìn u linh thoạt nhìn già nua bập bềnh giữa không trung. U linh đang khóc, Harry tới bên ghế dựa, Severus ngồi trên ghế dựa lập tức ôm lấy bạn lữ rồi dúi đầu vào lòng Harry. Harry không nói gì, chỉ là dùng tay vuốt nhẹ mái tóc Severus. Cảm nhận xúc cảm se lạnh nước mắt làm ướt vải áo, đáy lòng phát ra một tiếng thở dài.
Trên đời này vĩ đại nhất chính là tình mẹ!
“Ta cho rằng, bà ấy chỉ cần người đàn ông kia ta cho rằng, bà ấy chỉ để ý người đàn ông kia…” Harry nghe người đàn ông trong lòng nghẹn ngào nói.Ngẫm lại những năm tháng lạnh nhạt với Irene, ngẫm lại những năm tháng trầm mê với việc điên cuồng theo đuổi lực lượng…
Harry ngẩng đầu nhìn u linh, u linh vừa rơi lệ, vừa lắc đầu.
Sau đó, Harry nghe được một giọng nói: “Ta sai rồi, ta thật sai rồi…”
Sau khi cho rằng đã mất đi, sau khi làm sai nhiều như vậy, sau khi cứng rắn không biết bao nhiêu năm… Cuối cùng ở trong lòng bạn lữ, Severus phát hiện trái tim của mình vẫn nóng——
Vẫn thèm khát tình yêu.