Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Chương 182

Khi Harry tới phòng học nhỏ trên lầu, ba người khác sớm đã có mặt. Đại bộ phận bàn ghế bị dời ra phía sau, tấm bảng đen dài thì bị một tấm màng nhung thiên nga màu lam sẫm che khuất, sau cái bàn giáo sư cũng được trải nhung thiên nga có mười mấy cái ghế dựa. Ludo • Bagman đang ngồi trên một cái ghế, nói chuyện với một phù thuỷ mặc trường bào màu tím hồng. Mà Barty • Crouch thì lại vắng mặt.

Laplace vẫn như thường ngày, an tĩnh đứng trong góc. Fleur lộ ra vẻ mặt hưng phấn, cô đứng giữa phòng thường hất mái tóc màu bạc ra sau, cực kỳ chọc mắt. Một gã đàn ông có bụng bia đứng cách đó không xa giơ một chiếc cameras màu đen bốc khói to đùng, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc cô. Mà Neville thì theo cạnh giáo sư Sprout, thỉnh thoảng nhỏ giọng giao lưu gì với đạo sư của mình.

Khi thấy Harry, Laplace cực kỳ cao hứng, lập tức chạy tới, phải biết dù là cùng ở Hogwarts, Harry cũng khó có thể trò chuyện với bọn họ. Những khi không có tiết y thường rất bận rộn, còn có đạo sư riêng tới đón. Hầu như không bắt được bóng người, điều này khiến các học sinh Dumstrang khá là thất vọng, nhưng song song bọn họ nhìn cái vẻ Harry cố gắng hấp thu tri thức, cũng sôi nổi lấy y làm mục tiêu.

“Giáo sư…”

Harry gật đầu với cậu, chưa kịp nói gì, Ludo • Bagman đã bật dậy, bước tới phía trước: “Chà, dũng sĩ Hogwarts của chúng ta tới rồi, cậu Potter, mau vào đi! Không có gì đáng sợ cả, chỉ là một buổi kiểm tra đũa phép mà thôi. Ừ, cậu biết đấy, tổ trọng tài và người phụ trách của hai trường khác hiện đang ở trên lầu với Estifan các hạ, a, đương nhiên, còn có ba vị chuyên gia, ừ, lát nữa bọn họ sẽ xuống. Đúng rồi, chúng ta phải chụp một tấm hình, tới đây, làm quen với nhau nào, vị này là Rita, Rita • Skeeter, ký giả của 《Nhật Báo Tiên Tri》.”

Harry ngẩng đầu nhìn Rita, hôm nay cô ả mặc một bộ trường bào màu tím, mái tóc cẩn thận chải thành những lọn cong cứng ngắc, đeo một cặp kính gắn toàn châu báu giả. Móng tay dài tận hai tấc, sơn màu đỏ sẫm, phần khớp ú nu siết chặt cái túi da cá sấu của mình.

“Ở trước khi bắt đầu, tôi có thể trò chuyện mấy câu với Harry không?” Rita • Skeeter hỏi Bagman, “Cậu ấy là tuyển thủ truyền kỳ nhất, ông hiểu mà… có thể tăng thêm tí màu sắc cho bài báo.”

“Đương nhiên…” Bagman chưa kịp đáp lại, đã bị đánh gãy——

“Kìa, Harry, cậu tới rồi à?” Martin dắt Angel vào, “Tôi chỉ biết, hôm nay cậu sẽ tới, tôi cố ý dẫn con bé theo, ôi, tiểu thiên sứ nhà tôi nhớ cậu lắm đấy.”

“Martin, Angel.” Harry lập tức bỏ qua cô ả Skeeter và ông Bagman, tới dắt tay con gái.

“Cha đỡ đầu! Angel nhớ cha lắm.” Angel lập tức chạy tới cạnh Harry, “Angel đã biết làm toán cộng rồi đó, cha nói, cha đỡ đầu thích Angel thông minh, Angel sẽ cố gắng hơn.”

“Ngoan…” Harry cười sờ đầu Angel, sau đó dắt tay cô bé sang bên kia chơi.

“Ồ, bộ trưởng Heinze, ngài là bạn của cậu Potter à?” Cô ả Skeeter lập tức hỏi.”Đương nhiên, hiện tại, nói là người nhà thì chính xác hơn, cậu ấy là cha đỡ đầu của con gái tôi.” Đối phó với ký giả, Martin hiển nhiên việc quen dễ làm.

Nghe được điều này, sắc mặt Bagman lập tức tái nhợt, ông rõ ràng bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Đức đang cảnh cáo mình. Mà Rita • Skeeter thì hai mắt tỏa sáng, như là bắt được tin tức lớn gì, lập tức hỏi: “Ồ, vậy, cậu Potter trong mắt ngài là người thế nào? Bộ trưởng Heinze, ngài hiểu mà… tăng thêm tí màu sắc.”

“Chà, đương nhiên, tiểu Angel của tôi muốn tâm sự với cha đỡ đầu của mình, vậy, tôi nghĩ, đối với Harry, tôi xem như hiểu biết. Cô có vấn đề gì, có thể hỏi tôi, cô Skeeter…” Martin cười thân thiện.

“A —— đương nhiên!” Rita • Skeeter đỡ lấy mắt kính mình, “Có thể phỏng vấn bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Đức, đó là vinh hạnh của tôi——”

Martin cười mời cô ả sang bên kia tán gẫu, trước khi đi cho Harry một vẻ mặt an tâm. Harry cười cười, y không hề lo lắng, cho dù không có Martin y cũng có thể ứng phó. Bất quá đã có bạn muốn giúp, y cũng vui vẻ nhàn rỗi, nhiều nhất dịp Christmas này làm thêm tí đồ chơi mới mẻ xem như quà là được. Ầy, vừa vặn, gần đây y chế tác mấy cây súng ống pháp thuật…

Harry vừa chơi với con gái đỡ đầu, vừa tán gẫu cùng Laplace, Neville. Y thậm chí an ủi Neville đừng quá lo lắng, nhớ phải cố gắng học tập với Flitwick và Sprout, nếu có gì không hiểu, có thể hỏi y. Neville nhìn Harry không có ý giận mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Cậu cảm thấy trên đời nhất định không có người ôn nhu hơn, thông minh hơn Harry, thảo nào Draco, Blaise, Hermione, Pansy luôn thích học chung với y.

Qua một hồi, các thành viên tổ trọng tài, Schatz, phu nhân Maxime, Peclers dẫn ba người xuống.

Harry nhận ra được ba người này —— đi ở cuối cùng là ông Ollivander, quý ông này có một đôi mắt màu bạc, Harry từ chỗ ông mang đi hai cây đũa phép, nhưng, y thủy chung cảm thấy đũa phép mình chế tác tiện tay hơn đi phía trước ông Ollivander là ông Gregorovitch của Đức, trong tương lai ở quá khứ, vì đũa phép tự hủy, Harry tới Đức tìm cháu ngoại ông, tại chỗ chàng trai trẻ ấy y thấy được chân dung của quý ông này, so với ông Ollivander, ông Gregorovitch nghiêm cẩn mà lạnh lùng. Đi ở hàng đầu là một quý bà, bà ấy là thợ làm đũa phép vang danh của Pháp, mọi người gọi bà là Kristina, so với Ollivander và Gregorovitch cách kinh doanh của bà khá là đặc thù, bà xưa nay không nhận Galleon, muốn nhờ bà chế tác đũa phép phải cung cấp nguyên vật liệu, nếu như không cung cấp được, vậy phải đáp ứng một thỉnh cầu, xem như thù lao, bởi bà không thiếu tiền.

Harry biết sự sắp xếp này, nhưng y không cảm thấy nó kỳ quái, dù sao đội hình trọng tài lần này rất lớn, có thể mời được ba chủ tiệm đũa phép, cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Harry ngồi trên ghế, con gái đỡ đầu của y đã bị Schatz ôm đi. Lúc này, Martin và cô ả Skeeter bước vào, vẻ mặt của Skeeter rõ ràng là đã bắt được tin tức lớn gì, cô ả ngồi xuống một cái ghế, rút ra tấm da dê trong túi, trải trên đầu gối, mút ngòi bút, rồi đặt nó lên tấm da dê.

“Để ta giới thiệu với mọi người,” Peclers nói, “Kristina, tới từ phòng làm việc đũa phép Vence của Pháp.” Quý bà làm một lễ thục nữ, “Ông Gregorovitch, tới từ cửa hàng bán lẻ đũa phép Gregorovitch của Đức.” Quý ông lạnh nhạt khom mình, sau đó đột nhiên mỉm cười với Harry, điều này khiến Harry thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng lập tức lễ phép đáp lại bằng một nụ cười, “Cuối cùng là ông Ollivander, tới từ tiệm đũa phép Ollivander của Hẻm Xéo, nhà chế tác đũa phép uy tín từ năm ba trăm tám mươi hai trước công nguyên.” Ollivander cũng nhìn Harry tựa hồ muốn nói gì, sau đó, Peclers nói với các tuyển thủ: “Bọn họ sẽ kiểm tra đũa phép của các trò, để bảo đảm trạng thái tốt nhất của chúng trước khi bắt đầu thi đấu.”Cây đũa phép trưởng lão của Harry vẫn được bảo vệ tốt, hầu như cách mỗi một đoạn thời gian y đều sẽ bảo trì nó, từ khi đũa phép đản bạch thạch bị y đập gãy, Harry đã cực kỳ quý trọng cây đũa phép gỗ tiếp cốt của mình. Thế nên, cả Severus cũng thường giao lưu với đũa phép gỗ sồi máu.

“Vậy, lady first, tiểu thư Delacour, mời cô tới trước…” Ludo • Bagman nói.

Fleur • Delacour xoải bước tiến lên, giao ra đũa phép.

Kristina nhận lấy, bà mỉm cười giao đũa phép cho hai vị đồng hành, sau đó nói với Fleur: “Bảy năm trước, cha con mang tài liệu tới phòng làm việc của ta, nói thật, thân ái, ta vẫn không cho rằng tóc của bà nội con là một sự lựa chọn tốt. Bất quá, có thể gặp được con ở đây ta rất vui.”

“Kristina, cây đũa này rất tùy hứng.” Ông Gregorovitch dùng nó bắn ra mấy bông lửa rồi nhàn nhạt nói, “Tính truyền chỉ đạt khá, bất quá chế tác rất tuyệt.”

“Chà, 9½ tấc Anh, gỗ hồng, tóc Veela, không thể bẻ cong.” Ollivander mang theo mấy phần nghiên cứu, “Bất quá độ mẫn cảm khá cao… Tuy rằng trong các tác phẩm của ta không một cái nào có tóc Veela, nhưng hàng đặt thì lại khác… Ôi, bất kể thế nào, mỗi người một sở thích, chỉ cần nó phù hợp với quý cô này…”

Ba thầy làm đũa phép tiến hành bình luận với cây đũa của Fleur, sau đó, giao vào tay Kristina. Ngón tay của người thợ nữ trượt dọc thân đũa, hiển nhiên là đang tra tìm vết trầy và xước. Rồi bà lẩm bẩm một câu: “Orchideous.” Đỉnh đũa nở bung ra một bó hoa tươi.

“Rất tốt, xem ra, trạng thái không tồi.” Kristina trả bó hoa tươi lẫn đũa phép về cho Fleur. Fleur im lặng về chỗ.

“Vậy, người kế tiếp, cậu Laplace.” Gregorovitch lạnh nhạt nói.

Moxipher • Laplace bước lên, đưa đũa phép cho người thợ lạnh nhạt nghiêm cẩn. Gregorovitch lạnh lùng nhận lấy, sau đó trầm mặc giao cho hai vị đồng hành, không nói lời gì.

“Ừ, 10⅕ tấc Anh, gỗ bạch dương, há, lõi là, cậu không thể dùng lõi đũa bình thường tí sao? Tôi cảm nhận được gì đây… tim phượng hoàng!” Ollivander ra vẻ kinh ngạc.

“Nó không phải do tôi làm, Garrick, cậu biết mà.” Gregorovitch nói.

“Được rồi, các quý ông, tôi trái lại cảm thấy cây đũa này rất thích cậu trai trẻ đây…” Kristina nói, “Ừ, bảo trì rất tốt, tính truyền cũng chỉ là khá. Đợi đã… Xem ra có người đã điều chỉnh giúp cậu đây, tôi nói đúng chứ?” Người thợ nữ tinh tế nhìn thấy một vài vết khắc trên thân đũa, “Ôi, thật là xảo đoạt thiên công… Không ngại nói cho chúng tôi biết là bậc thầy nào đã làm chứ?”

“Ôi, thật sao…” Gregorovitch lập tức đoạt lấy cây đũa cẩn thận kiểm tra, trong ánh mắt xuất hiện cuồng nhiệt, “Dĩ nhiên có thể như vậy, quá tuyệt vời…”

Ollivander thì nhìn Harry đang nói gì đó với Severus vừa tới, trong lòng có suy tư.

“Là giáo sư Evans, trong lúc thử luyện, thầy ấy thấy tôi gặp trắc trở những khi sử dụng thần chú, nên đã điều chỉnh giúp tôi.” Moxipher nói đúng sự thật.

“Merlin ơi, đây quả thật là một bậc thầy, quỷ phủ thần công. Nhờ sự điều chỉnh này, tính truyền đã đạt tốt…” Lời Gregorovitch nói khiến mọi người kinh ngạc, rồi gian nan nhìn về phía thiếu niên đang nói gì với Severus. Chỉ có Bagman không rõ nguyên nhân.”Chậc,” Gregorovitch khó được vứt bỏ sự lạnh nhạt, “Cậu Laplace, hãy sử dụng cẩn thận cây đũa phép của cậu, trạng thái tốt —— Avis! Ôi, không tồi.”

Kế tiếp, Ollivander nói với Neville: “Cậu trước tới đi, cậu Gaunrothbohm.”

“À, vâng… vâng.” Neville run rẩy đưa ra đũa phép của mình.

“À, phải, đây là cây đũa một năm trước tôi đã bán…” Ollivander nói xong, đưa nó cho đồng hành.

“Ừ, phẩm chất không tồi, 11⅛ tấc Anh, gỗ anh đào, lông unicorn, co dãn nhất định, thiết kế khéo léo.” So với kinh hỉ vừa rồi, Gregorovitch lúc này đã khôi phục sự cứng ngắc.

Kristina cầm lấy đũa phép, hơi nhíu mày, hỏi: “Cậu trước giờ chưa từng bảo trì sao? Ồ, tựa hồ rất ít dùng? Tình cảm giao lưu cũng không nhiều… Linh tính khai phá không tốt. Chậc, thật là… Bất quá tính truyền của cây đũa này đạt tốt.” Sau đó bà đưa nó cho Ollivander.

“Ừ, phải, tổng thể mà nói xem như ổn, chỉ là thiếu sự rèn luyện. Trạng thái tốt——” Ông Ollivander dùng đũa của Neville bắn ra một chuỗi khói bạc, rồi trả nó lại cho cậu.

Cuối cùng tới phiên Harry, y bước tới đưa ra đũa phép, nhưng ba người thợ đều chần chừ một hồi, Ollivander làm người đầu tiên đeo bao tay bảo hộ vào rồi cầm lấy.

“Chậc, bốn năm trước, tôi từng được thấy nó, cây đũa phép do cậu Potter tự chế tác khiến tôi phải giật mình, bất quá, đây chính là công nghệ của đũa phép trưởng lão.” Ollivander phải phục mà nói, “13 tấc Anh, thân đũa làm từ gỗ tiếp cốt, lõi đũa là vân tim dạ kỳ, khó được nữa là, tay cầm cổ long ôn ngọc. Tài hoa đáng gờm, công nghệ càng đáng gờm. Đũa như người, cậu Potter, dưới bề ngoài hùng mạnh mà giàu uy lực, cậu có một trái tim mẫn cảm lại thuần túy như dạ kỳ, cộng thêm thủ đoạn ôn nhuận như ngọc cũng không mất cứng rắn, quả thật khiến người rất mong đợi…”

Ông Gregorovitch cũng đeo bao tay vào, rồi cẩn thận cầm lấy. Vừa nhìn vừa nỉ non “Merlin ơi”, “kỳ tích” vân vân. Rất lâu sau mới nói với Harry: “Ôi, tôi quả nhiên không tới sai chỗ, tính truyền tuyệt vô cận hữu như vậy chỉ có công nghệ nhà Potter truyền thừa mới làm được. Đời này có thể gặp một lần, tôi đã thấy mỹ mãn.”

Sau đó là Kristina, bà đã đeo bao tay. Vừa chạm vào đũa vừa nhìn Harry, kế nói: “Một sự bảo trì chuyên nghiệp rất hiếm thấy, bao lâu đánh bóng một lần?”

“Nửa tháng.” Harry nói.

“Bao lâu khơi thông phép thuật?” Kristina hỏi.

“Không quá thường xuyên, chừng một năm hai đến ba lần.” Harry nói.

“Cậu thường giao lưu với đũa phép chứ?” Kristina kinh ngạc nhìn Harry.

“Vâng.”

“Chậc, cậu còn rèn luyện nó nữa kìa? Bao lâu một lần?”

“Đại khái nửa năm một lần.”

“Ôi, Merlin, đây là cây đũa có linh tính nhất tôi từng thấy! Thiết kế cực kỳ hoa quý, thật không ngờ tài điêu khắc của cậu Potter tốt như vậy. Tính truyền dĩ nhiên vượt xa ưu tú —— thật là không thể tưởng tượng được. Một cây đũa tương đối trưởng thành. Quả thật là cả đời có thể gặp một lần, đã thấy mỹ mãn. Chậc, không uông công tôi tới đây! Đứa bé này rất thích cậu, cũng rất khỏe mạnh.” Kristina nói, “Quá tuyệt vời, tùy thời gìn giữ sức chiến đấu, thật khiến người kinh ngạc.””Vậy, cậu Potter, xin hãy cầm lại… Trạng thái ưu tú.” Ba người thợ song song tuyên bố.

“Cảm ơn mọi người.” Peclers biết Harry rất để bụng với đũa phép, thế nên không hề ngoài ý muốn, ông đứng dậy. “Các vị hiện tại có thể xuống lầu ăn bữa tối, buổi kiểm tra đã kết thúc——”

Khi Harry chuẩn bị tới lễ đường, gã đàn ông cầm cameras đen nhảy ra, đằng hắng cổ họng.

“Chụp hình, các vị, chụp hình nào!” Bagman hưng phấn quát lên. “Một bức ảnh chụp chung của tổ trọng tài và các tuyển thủ, ý cô thế nào hả, Rita?”

“Này sao ——, được rồi, trước làm một tấm chụp chung đi.” Rita • Skeeter nói, lại nhìn các tuyển thủ, “Sau đó chụp riêng cho từng người.”

Cái vụ chụp hình này loay hoay rất lâu, mới được kết thúc.

Kiểm tra xong đũa phép, thứ bảy kế chính là trận thi đấu thứ nhất, Harry nghĩ, lần này hẳn có thể yên ổn vượt qua…
Bình Luận (0)
Comment