Tôi nhìn cánh cổng bằng đồng khắc chữ Ngân Hàng Gringotts, có lẽ là sẽ vào đây rút tiền để mua đồ. Đúng như tôi nghĩ, giáo sư Snape đã giới thiệu đầy đủ. Đây là một cái ngân hàng đặc biệt với bảo mật rất tốt, tất cả nhân viên đều là yêu tinh, con to nhất chỉ cao tới cổ tôi. Ngón tay chúng dài, tong teo, mũi thì nhọn như mỏ cò, còn móng tay thì sắc lẹm như thể chúng luôn sẵn sàng cào nát mặt kẻ nào dám dở trò trộm cắp ở đây.
Ngân hàng Gringotts có trần cao và được thắp sáng bằng những cây đuốc, nom có vẻ tối nhưng thực chất vẫn còn sáng sủa hơn quán Cái Vạc Lủng nhiều lần. Bàn tiếp tân đều cao tới đầu tôi, được xếp thành hình vòng cung và không bao giờ trống chỗ.Những tên yêu tinh, người thì phục vụ khách hàng, kẻ thì đếm tiền nhanh thoăn thoắt, không có ai là rảnh tay. Ánh mắt tôi dừng lại ở hai tên yêu tinh đang chở một đống hồng ngọc to cỡ đụn than, và một gã khác đang cân một viên kim cương to bằng ngón chân cái, làm tôi mường tượng được độ giàu có của thế giới phù thủy so với thế giới con người nó chênh lệch nhau đến nhường nào. Chúng tôi dừng lại ở cái bàn cuối sảnh, nơi một con yêu tinh già nua, đeo một cặp kính hình bán nguyệt đang ghi chép thứ gì đó.
"Cô Irenne Eilander đến đây để rút tiền" Giáo sư Snape nói với lão yêu tinh, trong khi một tay đang đẩy cái túi bằng da về phía tôi. Tôi cầm lấy nó rồi xách lên vai, dường như không có gì trong đó.
Lão ghi nốt mấy chữ, buông bút, rồi chồm người về phía tôi. Đôi mắt nâu của lão làm tôi có chút ớn lạnh, cảm tưởng như cái mũi dài của lão sẽ đâm thủng mặt tôi đến nơi.
"Vậy, cô Irenne Eilander đây có chìa khóa hầm bạc không ?" Giọng lão khản đặc, lại có chút the thé, giống như đang chất vấn tôi
Giáo sư Snape lấy trong túi áo chùng ra một cái chìa khóa vàng nho nhỏ. Ngay lập tức, lão gọi một tên yêu tinh khác, nhỏ thó với khuôn mặt có vẻ gian xảo. Lão bảo gã yêu tinh đó là Griphook, phụ trách đưa khách xuống hầm bạc.
"Cầm lấy, hai thứ này thuộc về trò" Ông thảy nó cho tôi, chung với một lá thư nhập học khác. Đó là một cái chìa khóa có khắc số một ngàn ba trăm mười ba, là một con số rất đẹp, nhưng có vẻ quá sâu so với quy mô của Gringotts. "Chìa khóa hầm bạc và thư mời nhập học kèm theo danh sách đồ dùng cần chuẩn bị. Trò cứ lấy tiền theo danh sách đó, sử dụng có kế hoạch. Tôi sẽ chờ ở đây, và vui lòng nhanh chân một chút"
Tôi cùng gã yêu tinh theo đường ray xuống một hang động , đi qua nhiều cung đường cần một sự tổ lái điệu nghệ, thậm chí còn được mục sở thị một con rồng to vật vã, hay những con nhân sư mắt mở thao láo nhìn tôi, làm tôi hiểu được lý do vì sao lại có bài thơ về trộm cắp gắn ở cửa ngân hàng. Ánh sáng thì không khác gì ở quán Cái Vạc Lủng, chỉ có ánh nến héo hắt dẫn đường, trái ngược hoàn toàn đối với sự hoa lệ mà tôi thấy được trên mặt đất. Gã đưa đưa tôi xuống rất sâu, nơi mà nhiệt độ thấp cỡ mười tám độ gì đấy, nhưng thật may rằng lúc nào tôi cũng mặc quần áo dài tay, vì vậy mà có thể tránh được sự lạnh lẽo rợn người mà run cầm cập.
Gã dừng lại tại hầm bạc số 1313, ở hầm bạc bên cạnh còn thấy một đám yêu tinh đang khiêng một thứ gì đó giống cái gối ôm to quá cỡ lên chiếc xe mỏ.
"Đưa ta chìa khóa" Gã yêu tinh cất cái giọng the thé của mình lên, có phần hách dịch. "Người nhà Prince hả ?"
"Ờm...vâng ?" Tôi đưa cái chìa khóa nhỏ tí tẹo cho gã.
Griphook tra chìa khóa vào một cái khóa to cỡ quyển sách, làm cho cánh cửa sắt nặng trịch mở ra, kèm theo tiếng cót két như những chi tiết trong một câu chuyện kinh dị mà tôi đọc được ở thư viện Andersonian.
Khi ánh sáng lọt vào căn hầm, tôi choáng ngợp vì một hầm bạc trông có vẻ nhỏ nhắn cỡ một buồng vệ sinh công cộng thôi , nhưng lại có sức chứa khổng lồ đến mức đổ được cả một biển toàn những đồng xu đủ loại được sắp xếp công phu thành từng cột vào đó. Những viên đá quý to cỡ một đốt ngón tay, được sắp xếp theo từng chủng loại như độ cứng, độ tinh khiết, độ đậm nhạt của màu hay theo thang màu, óng ánh phản quang. Tôi đứng hình một chút, rồi cho đại tầm một trăm đồng vàng ghi chữ Galleons và hai mươi đồng bạc ghi chữ Sickles vào túi vì theo thứ tự thì vàng lớn nhất, sau đó là bạc và đồng . Nhiêu đây chắc dùng được khá lâu, vì danh sách liệt kê tổng cộng chỉ có 53 Galleons, tức đồng vàng to nhất ? Chắc vậy, vì em ra các phù thủy không dùng chung đồng tiền với người thường. Có thể sẽ mất khá lâu để tôi quen với việc sử dụng ngoại tệ đây.
Tôi xách cái túi nhẹ tênh mặc dù đã bỏ vào đó không biết bao nhiêu đồng tiền, thầm trấn an bản thân và cố giải thích hiện tượng phi vật lý này bằng mấy món phép thuật phô diễn trong Hẻm Xéo. Griphook chờ sẵn trên cái xe, bây giờ gã đã đổi sang đường ray bên trái, đưa tôi lên tới mặt đất.
Giáo sư Snape đã ở trên đại sảnh và hoàn tất thủ tục thừa kế, chỉ chờ lấy chữ ký của tôi, sau đó thì lại ném cho tôi thêm một tờ danh sách với ghi chú chằng chịt về những món đồ cần mua, giá tiền và nơi bán, lại còn có cả bản đồ của khu vực. Ấn tượng của tôi về vị giáo sư này đã thay đổi một cách xuất sắc, và có lẽ điều tôi mong muốn hiện tại là ngay lập tức tới học môn Độc Dược của ông ấy, mặc dù hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên của tháng tám đầy giông bão, chứ không phải là buổi đầu mùa thu se se lạnh.
Giáo sư Snape hẹn tôi ở tiệm trà Rose Lee đầu Hẻm Xéo, tôi cũng cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để đi mua đồ.