[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 1.7

Phòng của tôi tốt hơn tôi nghĩ, có thể nói là phiên bản thu nhỏ của phòng sinh hoạt chung, ngoài ra còn có thêm giường nằm và tủ quần áo, cũng như loại bỏ bớt một số thứ như lò sưởi và ghế sofa. Chiếc vali để sẵn dưới sàn, còn Snowy đã đến tháp cú.

Tôi bỏ đồ vào tủ. Trong này đã được ếm bùa mở rộng không gian, nó rộng đến mức ngoài chỗ để quần áo, còn một chỗ trống đủ để tôi nằm trong đó, đúng hơn là tôi có quá ít đồ. Sách vở, giấy bút đều yên vị trên kệ sách, túi đồ được để gọn vào một góc trên nóc tủ. Tất cả đều được chạm khắc tỉ mỉ, đôi chỗ có những chi tiết hình con rắn nhỏ bằng bạc. Phía cuối phòng có một phòng tắm cỡ vừa, gần giống với một căn hộ chung cư nhỏ. Tấm kính ngăn phòng với hồ Đen được che lại bằng rèm đen, có vài tia sáng xanh lọt qua. Mặc dù đồ của tôi không quá nhiều, nhưng tới mười một giờ đêm, mọi chuyện mới xong xuôi. Nằm trên chiếc giường ấm áp, mềm mại, tôi ngủ thiếp đi.

Do chưa quen ngủ ở nơi lạ, mới có bốn giờ sáng mà tôi đã thức dậy, trời vẫn còn nhá nhem tối, tuy nhiên huynh trưởng Yaxley đã ngồi vắt chéo chân cạnh lò sưởi đọc sách. Tôi liền đánh bạo cầm quyển sách dày cộp ra ngồi kế cửa sổ mà đọc, tạm thời bỏ qua mọi sự vật xung quanh, nhưng không thể không bỏ qua được ánh mắt dò xét của anh ta.

Theo thời khóa biểu, vào lúc tám giờ rưỡi sáng sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên, và tiết học cuối cùng kết thúc vào lúc bốn giờ chiều. Đại sảnh đường bắt đầu bữa ăn sáng vào lúc sáu giờ, bữa trưa vào lúc mười hai giờ và bữa tối vào lúc mười chín giờ. Thời gian khác học sinh có thể tới thư viện, làm bài tập hoặc tán ngẫu linh tinh. Giờ giới nghiêm bắt đầu vào lúc hai mươi mốt giờ tối và kết thúc khi đồng hồ điểm sáu giờ sáng, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được ra khỏi phòng sinh hoạt nếu chưa có sự cho phép, nếu bị bắt gặp sẽ bị trừ điểm rất nặng.

Tiết học đầu tiên là tiết Biến Hình do giáo sư McGonnagal giảng dạy, vì vậy mà tôi có đọc trước sách giáo khoa để tổng hợp được một số kiến thức, khi vào tiết có thể nắm chắc được nội dung bài, hết giờ giới nghiêm liền đến đại sảnh đường dùng bữa sáng trước mọi người khoảng nửa tiếng, rồi bắt đầu mò đường tới lớp học biến hình.

Giáo sư McGonnagal bắt đầu tiết học bằng một bài thuyết giảng, tuy ngắn gọn nhưng lại có thể làm cho đám học sinh im lặng tuyệt đối

"Thuật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các trò sẽ học ở Hogwarts. Bất kỳ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ trở lại. Ta báo trước rồi đó"

Ngay sau đó, bà biến cái bàn thành con lợn và ngược lại, làm đám trẻ ai cũng muốn bắt tay vào làm ngay, nhưng rồi phát hiện rằng còn lâu nữa mới có thể biến đồ vật thành con vật. Sau một núi lý thuyết rối rắm khó nhằn, giáo sư đưa cho mỗi học sinh một cái diêm, và yêu cầu biến nó thành một cây kim.

Slytherin đa số là học chung với Gryffindor, vì vậy mà tiết học nào hai nhà cũng cạnh tranh rất khốc liệt. Nhìn đám trẻ chật vật, tôi có chút lo sợ, nhưng cuối cùng cũng thành công, kiếm được chút ít điểm cho nhà.

Giáo sư Snape từng bước đi từng chuyển động đều nhanh gọn lẹ như thể ông đang tiết kiệm từng giây phút trong cuộc đời, vừa vặn lúc chuông báo giờ học vang lên thì mở cửa nhanh nhạy đi vào, áo choàng đen bay phần phật theo từng chuyển động, làm tôi có phần ấn tượng.

"Chúng bây tới đây là để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược" Giọng giáo sư đều đều như như người máy, chỉ khác huynh trưởng Yaxley ở chỗ nó chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, và bất kỳ ai cũng phải trật tự mà dỏng tai lên nghe nếu không muốn bị trừ điểm thậm tệ.

Nếu không phải do thái độ của ông ấy nghiêm túc quá, tôi cũng có thể làm thân với giáo sư một chút, từ đó có thêm lợi thế so với đám khác. Chuyện này không tiểu nhân quá, tôi dám chắc quá nửa lớp cũ của tôi đều từng chim lợn với giáo viên để đổi lấy sự tín nhiệm, hề.

"Vì trong lĩnh vực này không cần phải vun vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm cho các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết- nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn dạy" (chà, là văn biền ngẫu mà các bạn được học trong năm lớp 8 đó)

Sau bài diễn văn vừa được tọng vào mồm, lũ trẻ ai nấy đều im bặt, duy chỉ có Granger là nhấp nhổm, như thể cô muốn chứng minh mình không phải là một đứa đầu bò.

"Potter, nếu ta thêm rễ bột lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì sẽ thu được gì ?" Giáo sư Snape dừng lại, rồi đột nhiên nói

"Thưa giáo sư, em không biết" Potter chần chừ một lúc, rồi lúng túng trả lời.

Cả dãy Slytherin ai nấy đều nhịn cười tới mức vai run bần bật, duy chỉ có tôi và cậu bạn Theodore Nott ngồi cạnh hầu như không suy chuyển gì, nhưng dường như khóe môi cậu ta đang nhè nhẹ cong lên.

"Chà chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu !"

Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một viên ngưu hoàng thì mi sẽ tìm ở đâu ?"

"Thưa giáo sư, em không biết" Harry một lần nữa nghệt mặt ra, trông đáng thương vô cùng.

"Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao ?" Giáo sư Snape dường như có phần quá đáng, vì những phần đó rất lâu sau mới học đến. Nếu đem câu hỏi đó ra hỏi tôi  thì tôi cũng sẽ y như Potter thôi

"Potter, cây mũ thầy tu với bả chó sói khác nhau ở chỗ nào ?" Giáo sư lại tiếp tục làm khó Potter, kỳ này hẳn là không thể không trừ điểm nhà Gryffindor, nhưng nếu vì một lý do hi hữu nào đó mà tha cho cậu ta thì có thể coi rằng tính khí của ông là quá thất thường đi.

"Em không biết. Em nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy ?"

Tời giờ tôi mới để ý, Granger giơ tay, đứng hẳn dậy rồi chồm về phía trước, chỉ thiếu điều muốn đẩy đổ cái bàn mà cô đang ngồi. Giáo sư Snape nạt Granger: "Ngồi xuống !"

Tiếng cười của đám rắn nhỏ ngày càng rõ rệt, hầu hết run bần bật như thể vừa bị trúng gió.

"Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter"

Tới bây giờ, những đứa có khả năng nhịn cười cao nhất, ai nấy đều phát ra tiếng cười khúc khích thấy rõ.

"Rễ bột lan nhật quang khi cho vào dung dịch ngải tây sẽ tạo thành một thứ thuốc ngủ mạnh mang tên cơn đau của cái chết đang sống. Còn ngưu hoàng được chế biến từ bao tử dê, có khả năng giải hầu hết các loại chất độc. Cây mũ thầy tu và bả chó sói đều là một, còn được gọi là cây phụ tử. Chúng bây còn chần chừ gì nữa mà không chép vào tập ?"

Ngay lập tức, tiếng sột soạt vang lên, bọn trẻ đồng loạt ghi chép những thứ giáo sư vừa nói.

Bài thực hành hôm nay, đúng như tôi đoán, chính là chế tạo một loại độc dược chữa trị mụn nhọt đơn giản. Tôi được giao cho làm chung với Nott, và xem chừng cả hai làm ăn rất ăn ý, thể hiện rõ ở chỗ tôi và cậu ta không cần nói nhiều nhưng vẫn có thể làm mọi việc trơn tru. Hai đứa thay phiên nhau làm từng tác vụ, cuối cùng thu được kết quả khá tốt, chia đều vào bốn lọ thủy tinh rồi xếp lên giá.

Longbottom có vẻ không được may mắn, "vô tình" làm lủng cái vạc của cậu bạn, cuối cùng độc dược chảy xuống chân cậu ta, xuyên qua mũi giày và tạo nên một nùi mụn nước, bắt buộc giáo sư Snape phải đưa cậu ta đi bệnh thất, từ đó đặt biệt danh là "Sát thủ vạc nấu thuốc". Quả là một biệt danh tốn nhiều tiền của khi mỗi cái vạc có giá tận 75 bảng Anh.

Mỗi ngày tôi đều dậy sớm ăn sáng rồi tới lớp học, các bữa khác đều ăn sau cùng, chỉ còn lại những món mọi người không thích, nhưng tính tôi ăn gì cũng được, vì vậy mà không quá phiền lòng. Thời gian rảnh đi dạo quanh trường, về ký túc xá vẽ vời hoặc chôn chân trong thư viện. Cuộc sống như thế này có thể gọi là "yên bình" tôi cũng không đòi hỏi gì thêm.

Đêm thứ tư hàng tuần, tôi phải mang kính viễn vọng đi học môn thiên văn do giáo sư Aroura Sinistra giảng dạy tại tòa tháp cao nhất trường, một tuần ba tiết tới học môn thảo dược học của giáo sư Sprout tại nhà kính số một. Môn bùa mê do giáo sư Flitwick chủ trì, ông là một giáo sư lùn tịt, phải đứng trên một chồng sách dày mới cao quá bàn học, tôi cho rằng ông có dòng máu người lùn. Tụi nhỏ cũng tỏ ra thích thú với bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, ông giáo sư cà lăm mặc đồ tím đầy mùi tỏi tôi gặp được ở quán Cái Vạc Lủng dạy môn này. Người ta đồn đại rằng ông ta đã đụng phải một ma cà rồng ở Romania hay Belarus, từ đó luôn nhét vào cái khăn turban của mình một đống tỏi và trở nên lắp bắp một cách thiếu thiện cảm.

Môn bay được các bạn trẻ đặc biệt yêu thích và đón nhận. Bà Hooch có một mái tóc ngắn quá cằm và đôi mắt vàng như chim ưng. Buổi đầu tiên, bà giao cho đám trẻ mỗi đứa một cây chổi cũ mèm, và phải nói "lên" để cây chổi tự động dính vào tay, bay lên cách mặt đất khoảng mười thước rồi hạ xuống. Longbottom lại bất hạnh bay vụt lên trời, cuối cùng ngã gãy tay, rồi được bà Hooch hộ tống tới bệnh thất (dường như cậu ta có duyên với nơi đó). Malfoy thì thách thức Potter, lấy quả cầu gợi nhớ mà Longbottom làm rơi ném đi thật xa, làm cho Potter phải bay đi bắt nó, rốt cuộc lại thất bại, sáng hôm sau vẫn thấy Chúa Cứu Thế bình an ăn sáng, lại còn được tặng hẳn một cây Nimbus 2000.

Malfoy bày kế thách thức Potter đấu tay đôi ở phòng trưng bày cúp, nhưng lại không đến, thậm chí lại báo cho giám thị Flich, học sinh nhà Slytherin ai ai cũng biết. Một kế hoạch hãm hại hoàn hảo, nếu như Chúa Cứu Thế không có khả năng chơi trốn tìm thượng thừa, nhưng rồi sáng hôm sau vẫn thấy Potter bình an vui vẻ ăn bữa sáng.

Cay nghiệt thì cay nghiệt, nhưng đó là sự thật. Ít ra cậu ta không bị gậy ông đập lưng ông.

Bình Luận (0)
Comment