[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 3.4

Tôi trở thành một thần tượng nổi tiếng khi bước vào đại sảnh. Nổi danh với thành tích đánh bại quái vật dưới phòng chứa bí mật vào năm học thứ hai và là kẻ vớt điểm cho Slytherin, tôi nhanh chóng được ngồi vào cái chỗ lộ liễu nhất, được nhiều người nhìn vào nhất trong dãy bàn nhà Slytherin. Cách đối xử của học sinh cùng nhà đối với tôi cũng như là cả trường đối với Potter, đều là cảm giác tự hào xen chút ngưỡng mộ.

Năm nay cũng có nhiều thứ mới- tỉ dụ như giáo viên mới chẳng hạn.

Tôi không rõ từ khi nào lại có một lời nguyền được reo rắc lên vị trí giáo sư Phòng Chống Hắc Thuật, khiến cho không ai có thể ngồi vào cái ghế này quá một năm, bằng chứng là một vị giáo sư mới tiều tụy mà luộm thuộm, với chòm râu Hitler nho nhỏ yên vị dưới cánh mũi phập phồng, ngồi cạnh giáo sư Snape âm u ảm đạm. Còn Rubeus Hargrid từ giữ khóa được thăng lên làm giáo viên- nhà Slytherin kịch liệt phản đối điều này.

Người ta cho rằng- à không- học sinh Slytherin cho rằng phẩm chất của Hargrid thật tồi, nhưng theo tôi thì chưa đến mức đó. Ông ta có lẽ chỉ hấp tấp và tin người thái quá- điều biến ông trở thành một đứa trẻ không hơn không kém, đi ngược lại với tiêu chuẩn của Slytherin, lại mắc thêm hội chứng "kỳ thị nhà Rắn" nữa, xem ra những học sinh mang cà vạt lục bảo phản đối điều này cũng không sai.

Vào năm học này thì điều khiến người ta lo sợ là Sirius Black đã trốn thoát khỏi Azkaban. Bởi vậy, để đảm bảo an ninh thì một đoàn giám ngục đã đến để đóng vai trò như một bảo vệ không công. Ai cũng rõ rằng hắn ta từng là thủ hạ của Voldermort, mà sinh thời tên này lại cực kỳ chú ý tới Hogwarts. Tôi đã đọc qua về kế sách này của gã. Hogwarts ngoài Gringotts và bộ pháp thuật Anh là thành trì lớn nhất của giới pháp thuật Anh Quốc, nếu chiếm đóng và phá hủy được nơi này thì đây chính là đòn đánh tinh thần lên các phù thủy trong nước và quốc tế, khiến họ quy phục gã dễ dàng hơn. Thế nên bây giờ Hogwarts vẫn phải tăng cường bảo mật để phòng ngừa Black

Năm nay nhà Slytherin có chút khác, mật khẩu đổi sang một mật khẩu nào đó chắc chắn hơn, huynh trưởng Yaxley đã có đề phòng.

Kế hoạch hầu như rất rạch ròi, năm sau cặp sinh đôi Dominic Solomou và Violet Solomou sẽ lên thay vị trí của Yaxley và Farley, căn bản là thân càng thêm thân. Hai anh em nhà Solomou đúng thật có tư chất Slytherin nhưng vẫn giữ vẻ vui tính tưng tửng- ai bảo nhà Slytherin thật nhàm chán ? Suy cho cùng họ giống như cặp sinh đôi Weasley bên Gryffindor, chỉ là một phiên bản "Slytherin" hơn mà thôi.

Yaxley vẫn cái giọng đều đều đó mà phổ biến, thần thái của học sinh năm nhất trông có vẻ tốt hơn so với thế hệ của tôi, vẫn là bình tĩnh tự tin hơn nhiều. Phòng ốc thì vẫn thế, tôi vẫn ở phòng số mười ba trong tầng thứ nhất bên trái.

Sáng hôm sau Malfoy vô cùng hứng thú kể chuyện Potter ngất xỉu khi gặp giám ngục. Đôi khi sẽ đem điều đó diễn lại như thật- tôi nghi ngờ cậu ta đã xuất sắc trải qua khóa đào tạo diễn viên của Khổng Tước Lockhart. Nhiều lúc chỉ thấy Potter đi qua, mặt không có tý nào gọi là sức sống, bơ phờ đến đáng sợ.

Tôi thường xuyên gặp Potter lảng vảng đâu đó ngoài hành lang hay thư viện. Bây giờ tôi mới có thể gọi cậu ấy là Harry. Một Slytherin chơi chung với Gryffindor thì cũng có hơi lạ, nhưng tôi cũng không có ý kiến gì nhiều, bởi vì chúng tôi đã từng cùng nhau đánh bại Tom Riddle nên cũng có mối liên kết nhẹ. Harry thường kể rằng đôi khi vết sẹo hình tia chớp đã cách điệu của cậu ấy sẽ đau nhức cực kỳ, có vẻ cũng có chút tương đồng với vết sẹo mờ hình tia chớp tả thực chạy dọc theo cánh tay phải của tôi. Nó xuất hiện sau khi tôi trở về từ phòng chứa bí mật, đôi khi động vào đâu đó đều có cảm giác tê dại như điện giật.

Tôi tranh luận với Harry một hồi rồi mới quyết định gửi thư cho cụ Dumbledore. Sau đó thì cụ gửi thư hồi âm bảo chúng tôi hãy bình tĩnh, để các triệu chứng thêm rõ ràng rồi mới nghĩ thêm

Bầu không khí xung quanh Harry trở nên quái gở theo từng ngày. Mọi người đều ném cho cậu ấy ánh nhìn đầy thương hại đầy khó hiểu. Tới tiết biến.hình thì Granger mới thay cậu ấy giãi bày mọi thứ

Căn bản là giáo sư Trelawney tiên đoán rằng Harry sắp chết- ngay cả cậu cũng thừa nhận rằng mình thấy một con chó đen, thứ được coi là điềm gở ở giới phù thủy. Malfoy đối với việc này vui càng thêm vui- học sinh Slytherin cũng không khác được bao nhiêu. Chỉ thấy phản ứng này trông thật ấu trĩ, thậm chí là cực kỳ kém sang.

Giáo sư McGonnagal dường như đã quen với việc này, bình tĩnh trấn an Harry. Tôi cũng nửa lo lắng nửa tức cười phân bua.

"Potter, có một nhà toán học Muggle đã tiên đoán ngày mình chết. Và vào hôm đó ông ta đã tự sát để bảo toàn danh dự".

Sau đó tiếng cười lại rộ lên lần nữa. Vài đứa học sinh buột miệng nói một câu "muggle ngu xuẩn"

Mặc dù nói ở đây là không hay cho lắm, nhưng ít nhất vẫn có thể trấn an tâm hồn hỗn loạn của Harry

oOo

Mở Q&A thì ai chơi khôm ?

Bình Luận (0)
Comment