[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 5.7

Những ngày tiếp sau đó, độ hãm của Umbridge không hề giảm, bắt đầu từ việc can thiệp vào các tiết học để thanh tra thường xuyên, nhưng thực chất mụ lại cư xử như muốn lên dạy thay giáo viên đứng lớp vậy. Tôi phải tập trung tuyệt đối vào việc miêu tả sự hãm của bà ta như thế nào-vì sau khi lời nguyền một năm ứng nghiệm thì tôi sẽ có một chuyện để đời để nói với các đàn em năm sau rằng tôi đã đối phó với năm giáo viên kinh khủng như thế nào. Hơn nữa, tôi cứ tưởng bản thân là nạn nhân đầu tiên và duy nhất nhưng không, Harry cũng phải chịu hình phạt đó. Mặc dù Ron và Hermione có biết việc bà ta dùng đến cây lông ngỗng hút máu nhưng cũng không thể khiếu nại được, vì căn bản nhất: nó không gây hậu quả lâu dài; và thứ hai: mụ có quyền. Chỉ cần một câu thanh minh giả tạo, mũi dùi sẽ chĩa về phía còn lại. Vâng, tôi hiểu sức mạnh của truyền thông. Chúng có thể biến 2+2 từ 4 thành 22 dễ dàng. Không cần lấy ví dụ đâu xa, Harry giờ là nạn nhân lớn nhất. Tin tức của tôi cũng có, nhưng không nhiều. Gửi lời cảm ơn đến những biên tập viên do quân đoàn cài vào báo Tiên Tri, họ đã giúp tôi rất nhiều.

Tôi phóng xuống quán Đầu Heo để né đám Malfoy trong quán Ba Cây Chổi. Đúng hơn là theo lời thỉnh cầu của Harry về môn Phòng Chống Hắc Thuật. Cách dạy của mụ nào đấy quá ư là xuất sắc đến mức mà học sinh phải tổ chức lớp học tự túc song song với tiết chính khóa ở trường; tuy nhiên, các học sinh Slytherin khác dù có chịu chế độ như thế nhưng vẫn có một kho tàng vô cùng to lớn về Hắc Thuật nhờ việc thuộc vào một gia tộc thuần huyết nào đó. Thế nên, tôi là người duy nhất có vinh dự được tham gia hoạt động.

Trong quán Đầu Heo ẩm thấp, xộc xệch, đã có một đám học sinh chờ sẵn. Không hẳn là chờ tôi, mà chỉ đơn giản là tụ tập vào một chỗ, rồi quay ra phía tôi đầy kinh ngạc khi Harry vẫy vẫy tay gọi tôi. Tôi biết, vì tôi là đứa Slytherin duy nhất trong một đám lúc nhúc những màu bậc I. Cô gái nhà Ravenclaw hồi Tam Pháp Thuật nhìn tôi săm soi nhất-có thể là vì cái đuôi tóc màu bạc của tôi, hay kiểu xắn ống quần quá mắt cá chân ?! Chắc không đâu...Ối ! Còn cả Cedric. Anh ấy cuối cùng cũng không chịu được. Nhìn chiều cao của ảnh hiện tại chắc đủ đấm Umbridge ra bã nếu có thể. Anh em sinh đôi nhà Weasley cũng không khác lắm, nhưng họ gầy hơn và thích dùng đầu óc hơn.

Hermione đợi tôi vào, sau đó bắt đầu phổ biến mục đích: "Ờm..., các bạn biết mình ở đây để làm gì...ờm...mình tin chắc là các bạn muốn học môn Phòng Chống Hắc Thuật-ý mình là mình muốn, mình muốn học môn đó theo cách khác giáo sư Umbridge"-na ná vậy, vì cô ấy cứ nói được mấy từ rồi ấm ớ- có lẽ là vì không có nhiều kỹ năng thuyết trình-"tụi mình có một ý tưởng, đó là để một người nào đó dạy...là Harry dạy thay chúng ta về Phòng Chống Hắc Thuật"

"Bà ta có quyền thay đổi đề mà ?" Michael Corner nói. "Nếu bạn học theo giáo trình của bà ta thì vẫn có thể qua O.W.L mà ?"

"Ý mình là, mình muốn được huấn luyện đàng hoàng, nhất là trong hoàn cảnh..."

"....Trong hoàn cảnh Voldemort đã trỗi dậy"Tôi chen vào. Mấy đứa còn lại tỏ ra sợ hãi thấy rõ. Cô gái vừa nãy ré lên kinh hãi. Corner thì kinh sợ "Có sao đâu, thử tưởng tượng mỗi ngày ra đường các bạn đều có ít nhất hai mươi phần trăm là chết bất đắc kỳ tử đi. Voldemort cũng tương tự thế thôi. Bây giờ lão tương đối yếu và lực lượng còn chưa ổn định...ấy !(Harry thọc vào be sườn tôi)...nhầm, những thứ thực hành này sẽ cứu các bạn vào ngày nào đó"

Zacharias Smith bắt đầu nghi ngờ; rồi Harry thông não cậu ta. Susan Bones thì lại hỏi Harry về những chiến tích lẫy lừng của cậu ấy, rồi về thành lập hội nhóm, quân đội... Mọi chuyện kết thúc bằng việc tôi lấy ra tờ giấy tuyên thệ bất-khả-bội sản xuất theo mẫu giới hạn tôi chôm từ Numegard. Không biết lão Grindelwald có thù tôi khi tôi chôm chỉa đồ đạc từ gia trang của lão không nữa. Tuy nhiên cứ là đồ của lão thì chất lượng 10/10, lời tuyên thệ được quảng cáo bảo hành vô thời hạn và hình phạt cho kẻ bội ước là bị mọc những cái vảy và khối sừng trên cơ thể tới mức không đi lại được cho tới khi họ lấy công chuộc tội.

Tới khi người cuối cùng ký vào tờ giấy, tôi thấy mấy lọn tóc nhạt màu và màu khăn hơi xanh lồ lộ sau khung cửa sổ.

Chắc là ai đó đã treo một con lợn rừng lên; hoặc do khung cửa bị lởm chởm mấy chỗ. Tôi bỏ qua, cất tờ giấy rồi đi về.

OoO

Sáng hôm sau, tôi vui vẻ đi ra ngoài. Một đám học sinh xúm lại trước bảng thông báo. Tôi chen vào, một tờ giấy tẻ nhạt rõ dần.

THỪA LỆNH THANH TRA HOGWARTS
Mọi tổ chức, đoàn thể, đội nhóm trên ba người bị đình chỉ hoạt động từ ngày hôm nay.
-
Quyết định hoạt động trở lại phải được thông qua bởi thanh tra Dolores Jane Umbridge

Tức là bà ta cấm tất cả. Kể cả cái hội hôm qua vừa mới mở. Tất nhiên, tôi không thể xin bả cho mở lại được. Chuyện sinh hoạt chính thức đi vào hồi kết ngay lúc khởi đầu. Trong Hogwarts chẳng có chỗ nào học được. Nhưng quan trọng nhất: sao lại có chuyện cấm đoán nhanh và đúng lúc thế này ?Có lẽ do ai đó nghe lén hoặc phản bội. Tôi nghĩ đến Zacharias Smith và ông chủ quán. Nhưng ông ta còn chẳng bén mảng nổi vào trường và cũng không là đối tượng mụ ta có thể tiếp. Cũng chẳng ai mọc vảy kín người cả.

Đúng rồi, màu tóc nhạt...màu xanh...

Theodore...cậu ta đứng sát cửa sổ...

Đúng rồi, là cậu ta...tôi đã nghĩ cậu ta tôn trọng con đường của tôi. Tôi tốt quá rồi, để cậu ta can thiệp vào cuộc sống của tôi như thế này thì đã quá mức. Gót giày chạm xuống đất nặng nề, không khí như đặc lại. Đường về ký túc xá chưa bao giờ ngắn như vậy. Đọc mật khẩu, rồi bước vào, cậu ta đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt chưa bao giờ đổi. Nó càng làm tôi sôi máu hơn. Rồi một cái đẩy mạnh, Theodore ngã thẳng xuống sàn, động vào cái giá ba chân. Nước đổ lênh láng, men theo nhưng đường gạch mà lan ra. Tôi chẳng quan tâm, xốc cổ áo cậu ta lên.

Chỉ nhìn.

Tôi có thể lấy đũa ra chọc hẳn vào cậu ta, chỉ cần mạnh và đúng chỗ là tôi sẽ hả giận. Đúng rồi. Cây đũa dài, đầu hơi nhọn. Hoặc một cú đấm vào đâu đấy.

Làm đi-Có ai đó nói. Hắn chỉ muốn kiểm soát mày thôi-Lại nữa. Cơn giận giằng co giữa lý trí. Theodore vẫn nhìn tôi, trong mắt bình thản. Bình thản đến phát bực. Vì sao cậu ta không trưng ra biểu cảm khác nhỉ, một nét rạch là thành nụ cười rồi. Đúng đấy-Giọng nói đó tiếp tục. Trống ngực đập thình thịch. Bên tai léo nhéo tiếng gọi.

"Huynh trưởng !"

"Huynh trưởng !"

"Huynh trưởng !"

Ồn quá, bọn mày im đi.

"CÂM MỒM HẾT !"

Lặng thinh.

Bình Luận (0)
Comment