Hẻm Xéo giờ âm u khác hẳn với lần đầu tiên tôi bước vào. Tôi nhớ rõ, khi cùng giáo sư Snape đi vào đây, có bầu trời màu xanh sữa dài ngút mắt bon chen giữa nhưng dãy nhà, điểm những dải mây trắng mềm mại, nhưng giờ đây, thứ trên đầu là bầu trời màu cháo lòng tẻ nhạt, khiến cho người ta phải bật đèn đường kể cả khi đang giữa buổi trưa.
Tiệm đũa Ollivander đã cũ mèm xập xệ giờ còn thảm hơn nhờ bóng tối bao trùm. Tôi mở cửa bước vào tiệm, không ngờ vì phải vào đây mua đũa lần thứ hai trong đời.
Tôi vân còn nhớ khá rõ lần đầu tới đây. Không như hầu hết nhưng người khác đều có giáo viên hướng dẫn hoặc người thân đi cùng, tôi đi một mình. Có lẽ cũng vì thế mà tôi nhận được một cây đua phép đặc biệt-cây đua siêu dài làm bằng trầm hương và gân tim rồng, cây đũa đa gắn bó với tôi suốt năm năm, dù không quá dài so với những người khác, nhưng thực tế cũng đã trải qua kha khá chuyện quan trọng.
"Chào buổi chiều" Giọng cụ Ollivander phát ra mượt mà, trôi chảy. "Đũa phép của cháu lại có vấn đề gì sao ?"
"Cháu đến mua đua mới"
"Sao ?" Cụ trả lời với vẻ ngạc nhiên, không tin vào lời của tôi
"Chỉ là...một số chuyện xảy ra...nó đã vào lò hỏa thiêu"
"Hỏa thiêu ?"
"Vâng, hỏa thiêu" Tôi lấp liếm.
"Tại sao lại có chuyện đ...thôi vậy, ta cũng không hỏi nhiều. Nào, ngồi đây, chúng ta bắt đầu thử đũa"
Cụ lấy luôn thước bạc ra đo bàn tay của tôi một cách kỹ lưỡng. Nhất định, cụ vẫn nhớ tôi thuận tay nào, nhưng số đo bàn tay tôi không thể không thay đổi trong suốt thời gian qua. Sau đó là thử đũa. Đây là công đoạn tốn nhiều thời gian nhất, cũng là công đoạn khiến ông ấy vui nhất.
Nhưng hôm nay, cụ Ollivander không như vậy. Nét mặt cụ nghiêm trọng dần, giờ đã tới đôi đua thứ hai mươi. Tôi lờ mờ đoán cả hai đều muốn buổi thử đũa này kết thúc nhanh hơn, phải, hoặc không, vì nay giờ tôi chỉ được cho thử đúng một loại lõi là đuôi bạch kỳ mã.
Cụ đang cố chứng minh điều gì ?
"Trái tim con người chưa bao giờ là thuần khiết, cụ ạ" Tôi nói "Có lẽ cháu không bao giờ hợp với lông đuôi bạch kỳ mã đâu"
"Ơ...Phải, phải..." Ông Ollivander lộ rõ vẻ lúng túng. Lông đuôi bạch kỳ mã tượng trưng cho tâm hồn thuần khiết và rất khó dùng để biểu diễn ma thuật hắc ám, nhưng cũng rất dễ 'chết'-tức là mất công dụng trong quá trình gia công. Suy cho cùng, cái tốt dù đẹp nhưng luôn mong manh hơn cả.
Sau đó, tôi chuyển sang gân rồng. Thậm chí là cả lông phượng hoàng, nhưng không có bất kỳ cây đũa nào cho tôi cảm giác ấy. Tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn, cố trấn an bản thân rằng nếu không sống sót qua việc thử đũa được thì đừng hòng đối đầu với Voldemort.
Ollivander đột nhiên trở nên suy tư, tự lẩm bẩm với bản thân: "Không...không phải là cây đó chứ"- rồi: " Nhưng nó cũng hợp với con bé..."
"Irenne này" Cụ gọi, trong khi tôi đang cầm cây đũa bằng gỗ bụi phe phẩy một cách cáu bẳn "Ta có cây đũa này, tuy không muốn cháu thử, nhưng cuối cùng vẫn phải để cháu thử...Đó là tổ hợp ta sáng tạo ra trong cơn mê muội, một tổ hợp mà ta không bao giờ muốn đem ra cho người khác thấy..."
Cụ cúi xuống, tháo một miếng gỗ lát sàn ra, lôi lên một cái hộp bám đầy bụi rồi đặt nó lên bàn một cách run rẩy.
"14 2/5 inch...làm từ...sợi tim và răng của...quái năm chân...và...cây du núi...nơi đặt xác của Bella" Giọng cụ Ollivander xen chút kinh sợ "Mỗi thành phần của cây đua này đều có nguồn gốc vô cùng tàn bạo..."
Ông ngập ngừng, rồi nói tiếp.
"...Quái năm chân sống trên quần đảo Buồn Chán ở Scotland, rất thích ăn thịt người. Truyền thuyết kể lại trước đây trên quần đảo có hai gia đình phù thủy sinh sống: nhà McClivert và nhà MacBoon...Gia trưởng của nhà McClivert, Dugald đã thua trong trận đấu tay đôi với gia trưởng nhà MacBoon, dẫn đến cái chết của ông ta. Để trả thù, các thành viên nhà McClivert đã đột nhập vào nhà MacBoon giữa đêm và biến từng người thành thứ quái vật năm châm kỳ dị, bộ lông màu nâu đỏ như máu và bàn chân quẹo thọt trông như bị tật...Nói ngắn gọn, chúng giống như những con nhện lông lá và gần với thú hơn là côn trùng....Vì nhà MacBoon thiếu khả năng thích ứng với pháp thuật và thậm chí là kháng phép, bùa chú bị khóa chặt vinh viễn mà không thể tự giải, và thế là họ giết sạch người nhà McClivert..."
"Vậy làm sao cụ có được nguyên liệu ?"
"Thú thật, chúng không phải do ta tự thu thập... Trong suốt chiều dài lịch sử, chỉ có duy nhất một con quái năm chân được bắt giữ, nghe rằng nó đã giết không ít mạng người...Tên của nó là Caelan-Calean MacBoon...có lẽ tổ tiên của ta đa lấy nguyên liệu từ đó...Còn cây du núi...ta nghĩ cháu sẽ biết..."
"Là vụ án 'Ai đã bỏ Bella vào cây du núi ?'" Tôi biết vụ án này, thứ đa làm rúng động nước Anh đầu thế kỷ 20, khoảng năm 1944.
Một đám trẻ đã phát hiện ra một chiếc đầu lâu trong rừng. Chúng báo cho chính quyền, và một cuộc tìm kiếm diễn ra. Họ tìm ra phần xác còn lại được nhét vào hốc cây du núi ở gần đó, với bàn tay phải bị lấy mất. Dù có xét nghiệm bao nhiêu lần, người ta cũng không thể tìm ra cái xác đó là ai, chưa nói đến hung thủ. Vì vậy, vụ án trở nên nổi tiếng sánh ngang với huyền thoại Jack Đồ Tể ở thế kỷ trước.
Nhiều người phỏng đoán một tên phù thủy nào đó đã giết cô ta để chế tạo ra Bàn Tay Vinh Quang-một thứ tạo vật chuyên dùng cho việc trộm cắp. Quy trình chế ra thứ này được cho là vô cùng phức tạp và tàn bạo, thế nên không có lý do gì nói cây du núi nơi cất cái xác không tà ma như nó.
"Nguồn gốc của nó tàn bạo như thế đấy...Mất nhiều mạng người để tạo thành thì tất nhiên, sức mạnh của nó cũng không vừa..." Cụ lấy cây đũa ra khỏi hộp, chìa ra trước tôi "...Đến điên rồ. Quái năm chân ẩn chứa sức mạnh pháp thuật rất lớn, khiến cây đũa này quá mạnh. Khi cháu nổi giận hoặc mất kiểm soát, một bùa Choáng thôi cũng có thể...giết người"
"Kinh khủng vậy sao ?" Ngạc nhiên quá, không biết nếu đặt lên bàn cân với cây đũa Cơm Nguội thì sẽ như thế nào nhỉ ? Tôi nghĩ, trong khi cầm cây đũa lên.
Một cảm giác lạnh buốt chạy khắp bắp tay tôi. Trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh, một giấc mơ mà tôi hay mơ trong lúc mê man vì bệnh, về một lỗi lầm quá to lớn không thể chỉnh sửa, được hình ảnh hóa thành một cục bông nhỏ cố bon chen vào khối kim loại đầy gai lạnh lẽo....Nhưng nó tan biến thành những lá cây xanh đen rơi đầy xuống sàn tiệm, một số chúng trở thành những con bướm đen kịt bay ra theo khe cửa mở.
Nó khác hoàn toàn so với cây đũa đầu tiên của tôi. Không phải là cảm giác ấm nóng thân thuộc, không phải là dòng khói đen lấp lánh.
"Vậy là...nó hợp với cháu" Cụ thở hắt "Ta chưa bao giờ gặp một Shafiq phải mua đũa lần thứ hai...Có lẽ cháu là người đầu tiên. Một người đã đặt ta làm ra cây đũa này, nhưng cô ta đã chết trước khi nhận được cây đũa-phu nhân Nott, Bernice Nott"
oOo
Cho ai tò mò thì quái năm chân trông như này =)))))))