Lúc đến trưa, Forks lại hơi mờ sương, nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Draco chút nào. Cậu tích cực cùng Edward đi một vòng thám hiểm khắp rừng, dựng lều trại, làm thịt nướng, tán gẫu đủ chuyện trên đời.
Dù ở thế giới này không thể nhìn thấy cha mẹ khiến cậu vẫn luôn tiếc nuối, nhưng ít nhất có một người rất quan trọng để cậu quan tâm. Như vậy là đủ rồi.
“Có sương kìa, Edward, anh nói xem lát nữa có thể thấy mặt trời lặn không?” Draco ngồi trong lều ăn trưa. Cậu nhìn lướt qua thời tiết đang thay đổi bên ngoài, cau cái mũi, hỏi.
“Hẳn là có thể, dù sao sương mù cũng không dày lắm.” Edward đi qua ngồi cạnh cậu, ngước mắt đánh giá căn lều mới dựng.
“Bên ngoài nhìn vào thì nhỏ xíu, ai ngờ bên trong lại bự như vậy, trông cứ như biệt thự í.” Edward cảm thán.
“Vâng, lều pháp thuật đều là như vậy. Nhưng em cũng không ngờ là mẹ để cho em căn lều lớn thế này.” Draco xúc một muỗng pudding, nhìn đồ vật quen thuộc trong lều, cảm thấy rất không thực, không ngờ được cậu còn có thể nhìn thấy những thứ của thế giới pháp thuật trước đây.
“Draco, không biết có phải anh nhầm không, hình như em và gia đình đều thích màu xanh lá?”
“Em học ở Nhà Slytherin đó nha. Màu của Nhà là xanh lá.” Draco tự hào nói, “Nhà Malfoy đều tốt nghiệp từ Slytherin!” Cậu buông thìa, lau lau miệng, “Ở Hogwarts có bốn Nhà, Slytherin, Ravenclaw, Hufflepull, Gryffindor. Khi mới vào học, sẽ có một cái nón biết nói làm Lễ Phân loại cho tụi em. Ở Slytherin đều là quý tộc cả…” Nói đến đây, Draco chợt nhớ tới cha đỡ đầu, chủ nhiệm Severus Snape.
Edward thấy Draco đột nhiên im lặng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Cảm nhận được anh lo lắng, cậu cười cười, nói, “Không sao cả, chỉ là hoài niệm chút chuyện trước đây mà thôi.”
Chợt cậu nhảy bật lên, quơ đũa phép một vòng thu thập đống đồ ăn, rồi kéo kéo tay Edward, “Chúng ta không thể phí thời gian ngồi đó thương cảm được, lần đầu hẹn hò, mình phải nắm chắc cơ hội chứ!” Đôi mắt xanh xám nghịch ngợm nhay nháy.
Edward tùy ý cậu kéo tay anh, đi theo Draco rời khỏi lều, “Kệ nó đi, có bùa Đuổi – Muggle là được mà.”
“Edward này, em phát hiện được một bãi biển rất đẹp, mình độn thổ qua đó đi?” Draco đề nghị.
“Bãi biển?” Edward cau mày, “Bãi La Push?”
“Ài, anh biết rồi a?” Cậu dẩu môi, “Còn đang định khoe với anh đấy.”
Edward nắm lấy tay cậu, “Draco, anh không thể đến La Push, tốt nhất em cũng đừng bao giờ đi.”
Hai người ngồi lại dưới tàng cây, Draco ra vẻ nhất quyết phải tìm hiểu bằng được, “Sao không thể tới đó? Em thấy chỗ đó đẹp lắm mà.”
“Bọn anh có giao ước với người ở La Push. Nơi đó… là chỗ ở của người sói. Ma cà rồng và người sói vốn là kẻ thù. Sở dĩ hai bên có thể chung sống hòa bình như vầy, không hề xâm phạm lẫn nhau, là bởi vì nhà anh “ăn chay”. Bọn anh có giao ước với họ, ma cà rồng sẽ không đến La Push, không phát động chiến tranh với người sói ở đó bao giờ.”
“Người sói? Có phải những người đến trăng rằm sẽ hóa sói không?” Draco chợt nhớ tới ông thầy người sói từng dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cho mình.
“Hóa sói vào trăng tròn? A, em đáng yêu thật.” Edward bật cười, “Không phải đâu, họ biếm thân lúc nào cũng được.”
“Vậy nếu bị người sói cắn có bị biến thành người sói luôn không?”
“Không đâu ngốc à.”
“A”, Draco nhăn mũi, “Thế thì không giống người sói ở chỗ em rồi. Người sói mà em biết đến trăng tròn sẽ biến thân, hơn nữa rất hung bạo, không phân biệt được người thân bè bạn, nhưng hình như không thương tổn động vật. Nếu bị cắn trúng, một là chết, hai là cũng thành người sói luôn. Với lại chuyện hóa sói không kiểm soát được đâu.”
Draco ngẩng đầu nhìn Edward, “Người sói ở đây có vẻ tiến hóa hơn nhiều. nhưng có vẻ giống phù thủy hóa thú hơn?”
“Phù thủy hóa thú?” Edward tò mò hỏi.
“A, em nói với anh rồi còn gì, phù thủy cũng có thể hóa thành động vật, đó chính là phù thủy hóa thú. Đương nhiên, đây là loại phép thuật cao cấp, biến thành loài nào đa phần do tính cách của phù thủy quyết định. Hơn nữa chỉ có thể biến thành một loài duy nhất. Người sói ở đây… giống như phù thủy hóa thú bẩm sinh… trời sinh đã có khả năng hóa sói rồi.”
“A? Vậy em cũng là phù thủy hóa thú?”
“…” Draco ho khan, một bộ giấu giếm.
Edward cười xấu xa nhìn cậu, “Là con gì? Hửm?”
“…” Cậu thực sự rất xấu hổ, nói mình không phải phù thủy hóa thú là phủ nhận danh dự Malfoy, nhưng cũng chính danh dự đó nhắc nhở cậu, bản hóa thú của cậu… rất đáng xấu hổ nha!
Đôi mắt ánh kim nhìn chằm chằm cậu, vẻ tò mò trong đó khiến người ta làm ngơ không được.
“…Anh nhất định phải biết à?” Khuôn mặt trắng như sứ của Draco đỏ lên, cậu giấu mặt vào cánh tay, thầm hối hận sao mình lại nhắc tới phù thủy hóa thú làm gì không biết.
“Em càng vậy, anh càng tò mò nha.”
Nghe thấy Edward trả lời, Draco không cần nhìn cũng thấy được vẻ mặt cười xấu xa của anh.
“Được rồi. Nhưng không cho anh cười! Cam đoan!” Draco ngẩng đầu hung hăng trừng Edward, làm như nếu anh không đáp ứng, cậu lập tức nguyền cho chết tươi luôn.
“Được được, sao anh lại chê cười em được chứ?” Edward nâng tay thề.
Draco không nói nữa, qua một hồi, Edward nghe soạt một tiếng, nơi Draco đang ngồi bỗng xuất hiện một chú chim nho nhỏ lông bạc.
Chú chim mở to đôi mắt xanh xám nhìn Edward. “Draco?” Anh hỏi, vẻ không xác định.
“Chíp ” chú chim nhỏ kêu một tiếng, sau đó giống như gặp chuyện buồn, ủ rũ cúi đầu, một chút tinh thần cũng không có.
Trời ạ, vì sao người thừa kế của Malfoy lại có hình thái hóa thú đáng xấu hổ thế này?
Edward vươn một ngón, để Draco đậu trên tay mình, anh nhìn chú chim bé tẹo bằng nửa bàn tay, “Đừng ỉu xìu vậy. Thực ra thế này rất đáng yêu. Hơn nữa, chim cũng có lợi mà? Em có thể bay…” Edward kể vài chỗ tốt, cố an ủi Draco, “Nho nhỏ cũng không làm người khác chú ý, đột nhiên xuất hiện có thể hù người ta hú vía chơi.”
Cái mỏ nhỏ nhấm nhấm ngón tay Edward mấy cái, sau đó chú chim cất cánh bay vòng quanh anh.
“Draco, em luôn cho anh những bất ngờ thú vị. Gặp được em, cuộc đời anh vui hơn rất nhiều.” Đôi mắt ánh kim thoáng chốc đầy dịu dàng.
=================================
tui còn F.A, mà 2 đứa nó cứ ân ân ái ái thế này tui tủi thân quá TT^TT dạo này làm biếng dịch Bạch kim lắm luôn, cmn dài tui mong hết năm sẽ lết xong bộ đó:)) trời ơi, 2 năm rồi chưa xong 1 bộ nữa T^T