Đức đứng tại chỗ, chắp tay ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn bảy tên bất tỉnh nằm dưới đất trước mặt.
Cả nhóm của hắn lúc này đã biến đâu mất không thấy, chỉ còn lại mình hắn đứng ở đó, trước mặt còn tàn tro của đống lửa tối hôm qua. Gió nhẹ nhàng thổi qua cuốn theo một lớp bụi mờ.
“Khụ … khụ” Một tiếng ho khan, tên đầu tiên trong đám đã tỉnh lại, mấy tên còn lại cũng lục tục tỉnh dậy, cả đám ngơ ngác nhìn ngó xung quanh.
Nhìn thấy Đức tên cầm đầu giật mình bật người nhảy lùi lại, lên tiếng: “Ngươi …” Đám còn lại cũng bật dậy rất nhanh đứng phía sau.
Để ý kỹ sẽ thấy, đám người này đứng theo một đội ngũ rất chỉnh tề. Cả đám tuy rằng rất bất ngờ trước tình huống trước mắt nhưng phản ứng cũng rất mau lẹ và chính xác, vị trí đứng có thể nói là công thủ toàn diện, cảnh giác tứ phía, bổ trợ cho nhau. Rất rõ ràng, bảy tên trước mắt này có kinh nghiệm chiến đấu theo nhóm rất tốt.
Đức thu hết điều đó vào trong mắt, ánh mắt lại thêm vài phần sắc lạnh. Nhìn bảy tên trước mặt đang cảnh giác nhìn chằm chặp vào mình, hắn chỉ chỉ tay vào trên cổ.
Mấy tên kia đưa tay sờ xuống thì biến sắc. Trên cổ của chúng lúc này đang đeo một chiếc vòng bằng kim loại, còn có cả màn hình nhấp nháy, tên cầm đầu đang định dùng tay gỡ ra thì Đức đã lạnh lùng lên tiếng:
“Nếu là ngươi, ta sẽ không làm thế đâu”
Tên cầm đầu quay đầu nhìn hắn, ngừng tay lại. Trên tay của Đức lúc này đã hiện ra một cái công tắc nhỏ màu đỏ, hắn lạnh nhạt nhìn đám người nói:
“Thuốc nổ dẻo, kích hoạt từ xa hoặc có cử động mạnh, phá thì nó sẽ lập tức phát nổ, ta rất hiếu kỳ không biết đầu của các ngươi có chịu nổi sức nổ của nó không?”
Lời hắn nói ra nhẹ nhàng như gió bấc nhưng khiến cả bảy tên toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa manh động thì có lẽ giờ này đã tan xác rồi. Cả Đức mà nói hắn cũng không dám chắc chắn có thể mở khiên ma pháp một cách hoàn chỉnh để bảo vệ cổ mình kịp thời trước sức nổ ở cự ly gần như vậy không, chứ đừng nói đến mấy tên này.
Bảy tên này là đêm qua Đức nhân lúc chúng đang giám thị thì ra lệnh cho Huyết Tu La phối hợp cùng ra tay bất ngờ. Về thực lực cá nhân từng tên mà nói, bảy tên này đa số là cấp D, chỉ có tên cầm đầu trước mặt là đạt cấp độ C, lại là vô tâm đánh hữu tâm, sao có thể chống nổi Đức và Huyết Tu La đột kích bất ngờ chứ. Rất nhanh, cả đám đã bị hắn tóm gọn.
“Ngươi làm vậy là ý gì?” Tên cầm đầu nhìn Đức trầm giọng hỏi
Đức nở nụ cười nhạt; “Cái đó, đáng lẽ thì ta phải hỏi đám bọn ngươi mới đúng, giám thị bọn ta là có ý gì?”
Tròng mắt khẽ xoay chuyển, gã cầm đầu đứng thẳng người dậy, thay đổi sắc mặt, nở nụ cười hòa ái, lên tiếng:
“Hà hà, xin lỗi, có lẽ đây là một hiểu lầm lớn rồi, bọn tôi là thánh đồ của Giáo Hoàng, đêm qua Thiên sứ không yên tâm khi thấy mọi người ngủ ở ngoài đây nên cử đám bọn tôi đến canh chừng, khu vực này quả thật rất hay có đám quái vật biến dị lui tới”
“Ồ, vậy sao, Thiên sứ của các người thật là tốt bụng” Đức ra vẻ chợt hiểu lên tiếng
“Tình thương của Thần chiếu rọi khắp thế gian, đó chính là điều mà Giáo Hoàng luôn dạy bảo chúng tôi” Gã rất thành kính đặt một nắm tay lên ngực, khẽ cúi đầu, mấy tên phía sau cũng hành động tương tự.
Trong lòng Đức nhộn nhạo buồn nôn mấy lần trước lời này của gã, có thể mặt không đỏ tim không nhảy nói ra những thứ thế này thì đúng là da mặt đã luyện đến mức đao thương bất nhập rồi.
Đức bước qua tảng đá kế bên, đặt chiếc công tắc xuống dưới chân, vỗ đầu nói: “Xem ra là tôi hiểu lầm rồi, Giáo Hoàng của các vị có vẻ là người rất tốt, ông ấy đã đến thị trấn này bao lâu?”
“Ngài ấy đã đến đây được một tháng rồi” Một tên nhanh nhảu lên tiếng, tên cầm đầu huých tay vào người hắn khiến tên đó thức thời im lặng.
“Những người dân ở đây hiện giờ đã đi đâu rồi?” Đức lên tiếng hỏi
Gã cầm đầu nhìn lên trời rồi lễ độ trả lời: “Giờ này chắc mọi người đều đã tụ tập ở giáo đường hành lễ rồi, nếu muốn các vị có thể đến để tham gia”
Đức lạnh nhạt nói: “Dự lễ thì xin miễn, tôi có việc gấp phải đi, báo lại với Giáo Hoàng tôi trịnh trọng xin lỗi vì sự hiểu lầm này”
Nói xong, hắn cầm lên chiếc công tắc, quay đầu bước đi. Tên cầm đầu vội vã hỏi với theo:
“Còn chiếc vòng cổ này?”
Đức quay đầu lại, tỏ ra áy náy, lên tiếng: “À thật xin lỗi quá, chính tôi cũng không biết cách tháo nó ra như thế nào, có lẽ là Giáo Hoàng của các vị sẽ biết đấy, cáo từ”
Dứt lời, Đức cũng nhanh chóng bỏ đi. Nhìn hình dáng của Đức khuất xa dần, tên cầm đầu sắc mặt từ hòa nhã dần trở nên âm trầm. Sáu tên còn lại đều bồn chồn không yên, một tên quay sang hỏi:
“Bây giờ làm thế nào đội trưởng?”
“Còn làm được thế nào, hai người các ngươi ở lại đây theo dõi hướng đi của hắn, còn lại theo ta trở về bẩm báo với Giáo Hoàng” Tên cầm đầu chỉ vào tên vừa hỏi và một tên nữa lạnh giọng lên tiếng.
Hắn cũng quay đầu lại, một đôi cánh chim như cánh thiên sứ mọc ra từ phía sau, vỗ mạnh bay lên không hướng về phía Giáo Đường bay đến, bốn tên còn lại cũng mọc cánh bay theo. Chỉ còn hai tên đứng dưới đất dõi mắt theo vị trí Đức vừa đi khỏi, cắn răng một cái đuổi theo.
Không ai để ý, vị trí ngay thắt lưng của bọn chúng, có một khối kim loại nhỏ được lắp ở trong đó, khối kim loại nhỏ và mỏng lắp ngay tại phía trong miếng che thắt lưng trùng màu với cả miếng dây đeo, nhấp nháy tín hiệu như có như không.
Tại một vị trí trong rừng cách đó khá gần, Hân, Toàn, Hiếu, Lan, Minh Thảo và cả Khả Nhi đều đang ở đây, bận rộn trong công tác chuẩn bị, lắp đặt bẫy rập, dọn trống địa hình, và ngụy trang một số địa điểm mai phục.
Thân ảnh của Đức đã xuất hiện ở phía xa, từ lúc cắt đuôi bọn đeo bám hắn rất nhanh chạy về phía này, nhìn mọi người đang làm việc hắn lên tiếng: “Đã gần xong chưa?”
“Đã gần xong hết rồi anh Hai, theo bảng thiết kế của anh thì đã gần hoàn chỉnh rồi” Lan vuốt mồ hôi trên trán lên tiếng.
Khu vực này là một đoạn đường nhóm của Đức đã đi qua. Địa thế vốn có của nó là dốc cao từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng có một vài cây thông biến dị to lớn chọc trời, cây cối phía dưới khá là rậm rạp.
Lúc này, những cây thông đã bị cắt ngang phía dưới, chỉ còn một đoạn khớp rất ngắn, một lực đẩy nhẹ cũng có thể khiến bọn chúng bị đổ sập về phía trước, những bụi cây rậm rạp phía dưới được dọn dẹp sơ một vài chỗ, một vài khu vực được che phủ dày đặc làm chỗ ẩn nấp, ngụy trang.
Thực tế mà nói, đến cấp bậc như hiện nay của Đức, hắn không cho rằng ngụy trang có tác dụng tránh né được sự phát hiện của hắn. Do đó, Hắn cũng không chủ quan đến mức cho rằng khả năng này là của riêng mình hắn có, quá nửa là nó sẽ bị tên Giáo Hoàng kia phát hiện.
Nhưng chủ yếu của cái ngụy trang này là để tung hỏa mù, tuy rằng phát hiện được có người ẩn nấp, nhưng sẽ không thể nắm rõ số lượng, hơn nữa hắn có một lá bài tẩy đó là chiếc nhẫn phòng thí nghiệm. Đám ngụy trang này chỉ là để tạo tâm lý chủ quan cho kẻ địch nghĩ rằng đã phát hiện được đám người của hắn phục kích mà thôi.
Một số bẫy rập yểm trợ xung quanh cũng đã được hoàn tất, giấu kín mũi nhọn của mình trong những bụi cây rậm rạp.
Hiếu lúc này nó đang lấy ra bộ giáp “Thánh Gióng II” kiểm tra tổng quan lại toàn bộ chức năng một lần nữa.
Phải, bộ giáp sau nhiều ngày nghiên cứu chế tạo, rốt cuộc đã thành công xuất xưởng.
Xét về hình dáng, nó không khác nhiều lắm so với “Thánh Gióng I”, chỉ là nhỏ gọn hơn một chút, hào nhoáng hơn một chút.
Bộ giáp cao hơn hai mét, được sơn màu đỏ với ngôi sao màu vàng nhỏ trên ngực, phối hợp với khung màu bạch kim.
Vỏ của bộ giáp lần này đã thay từ hợp kim titan sang một loại kim loại ngoài vũ trụ cực kỳ cứng chắc: Oribanium, nó có thể chịu lực tốt hơn hợp kim titan 63 lần, và chịu được nhiệt độ trên 5000 độ C, nhưng trọng lượng lại rất nhẹ nhàng, riêng tiền mua loại nguyên liệu này đã lên đến 1500 điểm giao dịch, chưa kể hư hao trong quá trình chế tạo.
Lõi năng lượng cũng được cải tiến hơn trước rất nhiều, Hiếu đã nâng cấp kiến thức ma pháp trận của nó lên hơn một cấp, và chuyển sang sử dụng các nguyên liệu cao cấp để chế tạo ma pháp trận lưu trữ và chuyển hóa năng lượng. Nó có thể nạp năng lượng bằng ma lực, pháp lực, nguyên lực, và đương nhiên dạng năng lượng thuần chất từ tu luyện P.S.I của Đức. Tính ra thì nó có thể nạp đầy bằng ba lần mức năng lượng tối đa của Đức đang có. Với mức năng lượng dồi dào như vậy, “Thánh Gióng II” hoàn toàn có thể chiến đấu với cường độ cao hơn sáu giờ đồng hồ mới cạn năng lượng, nếu lạm dụng pháo năng lượng thì cũng có thể chiến đấu hơn hai tiếng.
Về vấn đề vũ khí, “Thánh Gióng II” hiện tại trang bị một số vũ khí hạng nặng, thứ nhất đó là súng máy ở cánh tay trái, là phiên bản nâng cấp của loại súng Galting trước đó, có sức công phá mạnh hơn, băng đạn nén theo công nghệ Tranformer, chứa hơn 5000 viên một băng.
Phía bên tay phải, là một ống phóng tên lửa nhỏ gọn, loại tên lửa không đối không, có cả chức năng tầm nhiệt và khóa định mục tiêu, số lượng hiện tại là ba quả, sức công phá rất mạnh và đương nhiên là giá cả không hề rẻ chút nào cả.
Ngoài ra, nó còn có trang bị pháo năng lượng trên hai tay, và trước ngực. Pháo có sức tấn công khá mạnh, nhất là pháo trước ngực, có công suất chuyển hóa rất lớn, đương nhiên là năng lượng tiêu hao cũng cực kỳ nhiều.
Một món vũ khí nữa là một thanh chiến đao công nghệ cao, được làm từ hợp kim Orihancon, cực kỳ cứng chắc và sắc bén, trên lưỡi đao còn được gia trì thêm công nghệ chấn động cao tầng, thực sự là một đại sát khí trong cận chiến. Chiến đao được giắt sau lưng của bộ giáp.
Hơn nữa, để gia trì thêm một tầng phòng ngự, bộ giáp còn có lá chắn năng lượng có thể kích hoạt năng lượng từ lõi ma pháp chuyển hóa thành một cái phòng ngự tráo bao bọc toàn thân bộ giáp chống đỡ mọi công kích từ bên ngoài. Khả năng chống đỡ của nó phụ thuộc vào năng lượng duy trì từ trong lõi hoạt động.
Các khớp nối của nó lúc này đang liên tục cử động và di chuyển theo lập trình test máy từ Phoenix 1.
Nhìn vào kiệt tác trước mắt, ánh mắt của Hiếu chớp động, ánh lên một nét tự hào. Rốt cuộc sau nhiều ngày nó rốt cuộc đã hoàn thiện được, đã có thể sóng vai chiến đấu cùng mọi người rồi.
Hiếu quay đầu nhìn về phía Đức. Hắn mỉm cười giơ bàn tay lên vỗ vai nó, gật đầu, ánh mắt đầy sự tin tưởng.
Quay đầu lại nhìn về phía thị trấn ở xa, ánh mắt của hắn trở nên sắc lạnh.
………………………………………