“Keng” “Keng” “Keng”
Âm thanh chiếc dao găm của Dương và Lạc phong kiếm của Đức chém mạnh vào nhau vang lên liên tục trên cánh đồng tuyết trắng.
Trên Lạc phong kiếm lớp phong hỏa chi ấn kết hợp với những tia lửa điện hiện ra phát ra những âm thanh lẹt xẹt trong không khí, lưỡi kiếm được gia cường khả năng công kích và độ sắc bén, trong tay của Đức càng trở nên lợi hại hơn, từng đường kiếm như vẽ ra những ánh trắng loang loáng, liên tục tấn công.
Phía bên kia, Dương cũng không hề tỏ ra núng thế, trên con dao găm và hai tay hắn luôn lượn lờ một làn khói đen hư như thực, đỡ đòn, phản công rất nhanh nhẹn và linh hoạt, không rõ chiếc dao găm ấy làm bằng chất liệu gì nhưng va chạm với Lạc phong kiếm lại không hề có cảm giác thua kém chút nào.
Đây là một cuộc đọ sức dựa trên sức mạnh và kỹ năng. Đối với những người đã từng trải qua thời gian dài rèn luyện như Đức, như Linh, như Dương … có lẽ đó chính là thứ mà bản thân họ cảm thấy tự tin vào nhất chứ không phải là những thứ năng lực kỳ dị kia.
Hai bên người đi ta tới không ai nhường ai nửa phần, tiếng dao kiếm va chạm vang lên liên tục, cả hai đều có năng lực cận chiến và sử dụng vũ khí rất tốt, gần như ngang ngửa nhau, Đức muốn lợi dụng chiều dài của kiếm ra đòn áp chế từ xa, đòn đâm và chém rất mạnh và dũng mãnh, ngược lại Dương luôn cố gắng vừa đỡ chiêu vừa tiếp cận đến gần lợi dụng những đòn đâm ngắn và hiểm của dao găm đánh vào nơi yếu hại, hắn như một con rắn rình mồi, thủ nhiều, công ít, nhưng lại không hề có cảm giác yếu thế, mỗi đòn đánh đều rất hiểm ác.
Hân đứng ở phía bên này, cây cung cầm sẵn trên tay, ánh mắt chăm chú quan sát trận chiến nhưng không hành động, những người còn lại và cả phía bên kia cũng làm điều tương tự, vì tất cả đều hiểu rằng bất cứ động thái can thiệp nào đều sẽ xảy ra một cuộc đụng độ tổng lực giữa hai bên, đây là điều mà hiện thời không ai muốn, thêm một điều nữa là, dù rằng có thái độ như thế nào với hai người đang chiến đấu trên kia, kính phục, cảm kích, hay sợ hãi, hai bên đều có một niềm tin rằng “người đó” chắc chắn sẽ chiến thắng, niềm tin này được xây dựng qua từng bước chiến đấu trên mỗi đoạn đường đi, trên từng hành động trước đó.
Tung chân đá mạnh đẩy lùi Dương về phía sau một đoạn ngắn, Đức xoay người vận toàn lực vào Lạc phong kiếm vung lên chém ngang qua cổ hắn, lưỡi kiếm sáng rực lên cùng với những tia chớp lẹt xẹt xung quanh.
Dương lạnh lùng nhìn về phía trước, hắn vận sức khiến lớp khí đen tụ tập thành một tấm khiên chắn che bên phải người hắn, không lùi, cũng không dùng dao đỡ đòn mà lợi dụng tấm chắn và sơ hở khi Đức vung kiếm, lao lên đâm chiếc dao găm vào tim Đức.
Đức hừ lạnh một tiếng, không thu kiếm để đỡ mà vận sức hình thành một lớp khiên ma pháp trước người để che chắn, kiếm trên tay vung mạnh chém xuống.
“Xoẹt” …. “Phập”
Chiếc dao găm của Dương bùng lên lớp hắc khí hình xoắn ốc, hắn vung tay xoáy mạnh, lớp khiên ma pháp như đụng phải khắc tinh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ xuyên phá vào bên trong, phía bên kia, Lạc phong kiếm cũng phá tan lá chắn của Dương tạo ra chém thẳng xuống.
Hai đường máu văng lên tung tóe, cả hai hự một tiếng rồi đồng thời lùi lại, ngực trái của Đức kéo một vết thương dài đến trước bụng, máu tuôn xối xả, Dương cũng không nhẹ nhàng hơn được bao nhiêu, vai trái dính một đường kiếm thấu tận xương, thịt bị tróc bay một mảng.
Bằng phản ứng kinh người đã trải qua bao hiểm nguy sống chết, Đức và Dương đều né được đòn đánh chí mạng, nhưng thương thế cũng không hề nhẹ chút nào, cả hai đều rất máu chiến và liều lĩnh, dùng thương đổi thương, và kể cả trong lần thi gan này không ai đều tỏ ra chút yếu thế nào.
Đức nuốt một viên thuốc trị thương vào, năng lượng từ lõi Rise được vận dụng để kích hoạt heal, cầm máu, vai trái của Dương cũng bùng lên một lớp hắc khí lượn lờ, máu tươi lập tức ngừng chảy, mảnh thịt sinh sôi lại bằng một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Ngươi biết những gì ta nói là sự thật” Dương nghiêm túc nhìn Đức, trầm giọng nói
“Đừng nói lời thừa thãi, hiện giờ chúng ta là kẻ địch” Đức xoay kiếm một vòng, lên tiếng trả lời
“Phải” Dương nhếch mép cười, ánh mắt trở nên lạnh lại, chiếc dao găm để lên phía trước.
Đột ngột, đúng lúc này, những tiếng gầm lớn vang lên bên trong Thung lũng đen vọng vọng cả không gian khiến cả hai cùng biến sắc.
Dương lẩm bẩm: “Đến lúc rồi sao?”, đoạn hắn lùi lại một bước, hắc khí trên người hắn bùng lên dữ dội, hình thành một luồng khói xoắn ốc, bắn về phía Đức
“Lôi kiếm” Đức vung tay chém mạnh, một luồng lửa điện bàng bạc xuyên qua lớp khí đen bắn thẳng về phía chỗ Dương đang đứng rồi gồng người sử dụng khiên ma pháp che kín toàn thân, đỡ lấy từng luồng khí đen bắn tới. Lớp khí đen có đặc tính ăn mòn rất mạnh, lớp tuyết và cả đất vòng ngoài chỗ Đức đang đứng bị chảy ra thành từng mảng màu đen, nhưng nói chung với Đức thì không có bao nhiêu lực sát thương mà chủ yếu mang tính áp chế và cầm chân là chủ yếu.
Lúc làn khói tan đi, Dương đã di chuyển lại bên phía cánh cổng tan nát và xiêu vẹo cùng với người của hắn, hắn tháo chiếc phù điêu trên cổ đặt vào lỗ hồng trên bức tường và cắm cả con dao găm vào chiếc lỗ bên dưới xoay mạnh.
“Uỳnh” Một tiếng ì ùng như tiếng sấm vang lên, chiếc cổng đổ nát đột ngột phát ra một trường năng lượng rất mạnh đẩy văng những kẻ ở gần về phía sau, nó như dần bao trùm cả Thung Lũng Đen trong một lớp màng mỏng vô hình vòng cầu không hoàn chỉnh, và không ngừng khuếch tán như giọt dầu lan tỏa trên nước.
Đức chăm chú quan sát tất cả, mày nhíu chặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cổng, đồng thời cũng chú ý lắng nghe từng động tĩnh xung quanh, bên trong Thung Lũng Đen như đang có cái gì đó thức giấc, những tiếng gầm vang vọng từ phía xa đã dần trở nên rõ ràng hơn, và nếu chỉ căn cứ vào tiếng động cũng có thể thấy số lượng của chúng không hề nhỏ chút nào.
Hắn quay đầu về phía sau, lớn tiếng nói: “Linh, cô lập tức đưa tất cả những người khác ra khỏi đây, Hân, Lan, Toàn chuẩn bị theo anh tiến vào bên trong, chú ý bám sát”
Hân gật đầu tiến lại bên cạnh hắn, Lan và Toàn cũng làm tương tự, Linh cắn môi, lên tiếng: “Ở đó rất nguy hiểm, anh không biết trong đó có gì đâu”
Đức không hề khách khí lạnh nhạt đáp lời: “Chính vì rất nguy hiểm nên các cô đi theo chỉ là gánh nặng cho chúng tôi mà thôi, trở về đi, trại tị nạn lúc này hẳn đã hỗn loạn lắm rồi”
Linh xiết chặt nắm tay, ánh mắt xoay chuyển, đoạn quay đầu về phía sau, ra lệnh: “Trực, dẫn toàn bộ mọi người rời khỏi đây, nhanh chóng về trại tị nạn”
“Còn đội trưởng?” người thanh niên tên Trực lên tiếng hỏi
“Tôi sẽ vào đó” Linh đáp lời
Đức quay lại phía sau, nhíu mày, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng phản đối thì Linh đã nói: “Tôi từng là người giữ chiếc vảy nên tôi sẽ có một số thông tin về nơi này, hoặc ít nhất là những manh mối về nó, anh không nghĩ thực lực của tôi sẽ kéo chân nhóm của anh chứ?”
“Tùy cô” Đức thở ra một hơi, nói đoạn tiến về phía trước, những người khác bám theo ngay phía sau. Linh buộc chặt lại chiếc áo bị đâm trúng lúc nãy, xoa đầu bé Nga, dặn dò những người kia những gì cần kíp rồi khoác lên chiếc áo trùm đầu nhanh chóng đuổi theo.
Trực, cùng những người còn lại xiết chặt nắm tay, cảm giác bất lực trào dâng trong lòng nhưng họ cũng hiểu rằng họ không đủ sức để tham gia trận chiến sắp tới, nếu cố chấp đi tiếp không khéo sẽ còn làm liên lụy những người còn lại, những người bị thương ở đây, và ở trại tị nạn cũng cần phải có người chủ trì.
Trực nhìn về phía Đức lớn tiếng nói: “Xin hãy bảo vệ cô ấy”
Đức hơi khựng lại một chút, khẽ gật đầu rồi tiếp tục tiến về phía cánh cổng.
“Bọn chúng …” Một người bên cạnh Dương nhìn về phía đám người của Đức đang chạy tới lên tiếng
Dương hơi liếc nhìn về phía sau, nở nụ cười lạnh, rồi trả lời: “Không cần quan tâm đến bọn chúng, đằng nào thì … bọn chúng cũng sẽ giúp chúng ta giảm bớt áp lực”
“Sẵn sàng chưa?” Hắn quay sang những kẻ ở phía sau, lớn tiếng nói
“Sẵn sàng” Tất cả đồng thanh hô lớn, vũ khí cầm sẵn trên tay, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước
Dương rút chiếc dao găm trên cánh cổng cũ nát, lớp màn vô hình như rung động trong phút chốc rồi ổn định trở lại, nhưng từ phía cổng lớp ánh sáng màu xanh nhạt mở rộng dần dần khép lại. Hắn quay đầu về phía sau, hô lớn:
“Tiến lên”
Tất cả phóng vào chiếc cổng rồi dường như mất hút trong lớp màn ánh sáng ấy, những kẻ bị thương bị vứt bỏ lại ở bên ngoài chụm vào nhau, những chiếc xe quân dụng và vũ khí bị hư hỏng cũng được ném sang hai bên.
Dương ngoái đầu nhìn về phía Đức đang chạy đến, vẫy tay, nhếch mép cười rồi cũng nhảy vào bên trong.
Đức quay về mọi người ở phía sau, nghiêm giọng nói: “Bám sát anh” rồi tăng tốc lao về phía trước.
Đến nơi, cánh cổng cũng đang khép lại chỉ bằng một nửa lúc trước, Đức mở khiên ma pháp bao trùm cả đám người rồi nhanh chóng lao vào bên trong lớp màn sáng trước khi nó hoàn toàn khép lại.
Một chốc sau, lớp màn ánh sáng vô hình cũng dần trở nên hoàn chỉnh bao trùm cả Thung Lũng đen vào bên trong. Cảnh vật chìm trong yên tĩnh, chỉ còn lại những bãi tuyết đọng, vết máu đổ, đất bị cày xới minh chứng cho cuộc chiến vừa xảy ra.