Chiếc xe phân khối phóng hết tốc lực trên đường. Từ lúc bé Lan bị bắt đi cũng đã hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, bọn chúng đã đi khá xa.
“Falcon 1, khoảng cách còn bao xa” Đức sốt ruột hỏi
“Khoảng cách đến mục tiêu còn 12.6 km hướng Tây Nam” Giọng nói máy móc vang lên trả lời
Falcon 1 là một máy do thám hình chim ưng, có chức năng quét hình, quét cảm biến nhiệt, sử dụng năng lượng mặt trời – Giá trị 90 điểm giao dịch. Khi phóng xe theo, Đức bị mất dấu bọn chúng nên mua từ cửa hàng, hắn phóng nó lên trinh sát khu vực xung quanh để tìm kiếm.
Xác định được phương hướng, hắn rồ máy đuổi theo.
Khoảng cách hai bên dần dần được rút ngắn, một phần cũng là do bọn chúng không biết có người truy đuổi nên tốc độ chạy cũng khá thong thả.
Rốt cuộc bọn chúng cũng đã xuất hiện trong tầm nhìn, chiếc Ford và chiếc xe khách 16 chỗ rẽ vào một căn nhà, bên trong có người lập tức mở cửa sắt ra, nhìn thấy từng thùng đồ trên xe cả đám hưng phấn cười nói rôm rả.
Đức dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Đức thu chiếc xe vào trong kho chứa đồ rồi chầm chậm tiến lên tiếp cận.
Đây là một nhà nghỉ dưỡng khá sang trọng, diện tích khoảng năm mươi mét vuông, xung quanh được bao bọc bởi một hàng rào sắt cao gần hai mét, ngoài cửa là hai con sư tử đá được chạm trổ rất công phu, cánh cổng bằng thép ròng rất chắc chắn. Đường vào trong được lát đá và thảm cỏ, vài chậu cảnh và một số gốc cây lớn lấy bóng mát.
Đức bước tới trước hàng rào bên trái góc khuất mấy cành cây, quan sát một vòng bên trong, rồi nhún người nhẹ nhàng nhảy vào.
Bên trong phòng khách, gã Trần Hữu Tài đang thoải mái nhắm mắt nằm ngửa đầu trên chiếc ghế Salon, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc, phía sau là hai cô gái cẩn thận bóp vai cho hắn. Đó là hai cô gái còn khá trẻ, gương mặt thanh tú nhưng đầy vết bầm tím, tóc tai rối bù, người ngợm cũng khá bẩn thỉu do đã lâu chưa được tắm rửa.
Xung quanh đám đàn em của hắn đang bận rộn chuyển đồ từ xe dưới hầm lên trên phòng. Phòng ngủ của cặp vợ chồng chủ nhà này được hắn chuyển thành nhà kho, mấy thùng đồ nhanh chóng chất đầy trong phòng.
Xong đâu đấy, cả đám tụ tập ra ngoài phòng khách. Toàn bộ có mười tám người, ngoài Hữu Tài thì còn sáu tên quân nhân ngồi bên cạnh, đám còn lại ngồi rải rác dưới sàn nhà. Trên cây cột góc tường có trói hai người đàn ông ở đó, một người có vẻ đã chết trên người đầy vết dao đâm, ánh mắt trợn tròn, người còn lại mặt mũi bị đánh bầm dập không còn nhìn ra được nữa, vai trái bị lệch hẳn sang một bên, ánh mắt oán độc nhìn về phía đám Hữu Tài không hề che giấu sự căm phẫn.
Hữu Tài ngáp một cái, đứng dậy, lấy ra một thùng bia, với lấy một túi bò khô cho mình rồi quẳng mấy gói mì khô và bịch xúc xích xuống cho đám đàn em phía dưới.
Khui ra một lon, gã đắc ý nhìn xuống: “Hôm nay là một ngày may mắn, lại có mấy đứa gom sẵn đồ ăn cho chúng ta, haha, hãy cạn ly chúc mừng”
Đám phía dưới cười rộ lên, khui lon bia trên tay, uống ừng ực rồi lấy xé đồ ăn ăn ngấu nghiến.
Hai cô gái phía sau nhìn thấy đồ ăn thì nuốt nước bọt, bụng cũng kêu lên, khẽ nhích người về phía trước.
Ngửi thấy mùi hôi trên người hai cô gái, hắn khẽ nhíu mày chán ghét, quát lên: “Nhìn cái gì, muốn chết hả, lui xuống”. Hai cô gái hốt hoảng lùi về phía sau.
“Mang con bé lên đây” Hắn hất hàm ra lệnh
Bé Lan bị hai thằng lôi lên đại sảnh, quẳng xuống đất. Con bé quật cường đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Hữu Tài đầy căm hận.
“Ha ha, nhìn xem, đủ độ cay đấy, vẫn còn hung dữ lắm … tốt, tốt, tao thích nhất là dạy dỗ những đứa như mày” Hắn bước lên vỗ vỗ vào má con bé cười nói.
Nói đoạn, hắn quay lại, rút ra một cây xúc xích, quay về phía hai cô gái kia cất lời: “Đứa nào muốn ăn?”
Hai cô gái lập tức gật đầu. Hắn quăng cây xúc xích xuống dưới chân, cười nham nhở: “Cởi sạch đồ ra, quỳ xuống liếm giày của tao thì sẽ được ăn”
Chần chờ trong chốc lát, hai cô gái cởi hết đồ trên người quỳ xuống, rồi nhặt lấy cây xúc xích bẻ làm hai nửa ăn ngấu nghiến.
Hắn quay sang nhìn Lan cười đắc ý: “Thấy chưa, bọn nó trước kia còn cay hơn mày nhiều”
Hắn quay sang người thanh niênbị trói dưới cột đang ngẩng đầu nhìn lên đầy căm thù, tiến lại gần, túm tóc anh ta dựng ngược lên: “Sao hả, muốn cắn tao sao, nhìn con bạn gái mày đi, thấy sao hả, thằng chó chết này … còn dám nhìn tao kiểu đó sao?” Hắn dập đầu của anh ta mạnh xuống sàn nhà, trán bật máu. Cô gái bên kia thấy vậy đau lòng, nhắm mắt lại xoay đầu đi.
Lan trừng trừng nhìn hắn, ánh mắt phẫn nộ như muốn giết người, miệng muốn la lớn nhưng đã bị nhét giẻ bịt kín.
“Ha ha, nhìn xem, nó còn muốn nói gì kìa, tháo giẻ cho nó đi” Hắn đá mạnh vào bụng người thanh niên, rồi quay lại ghế ngồi.
Một gã bên cạnh tháo chiếc giẻ trên miệng Lan, con bé nhìn hắn, gằn từng chữ một: “Anh Hai của tao sẽ giết hết tất cả bọn mày”
Cả đám phá lên cười: “Tao sợ lắm rồi đấy, anh hai của mày là thằng nào hả, chỉ cần nó dám tới đây, tao sẽ cho nó chung số phận với hai thằng xấu số bên kia”
Hắn vừa dứt lời thì một tiếng rầm vang lên, cánh cửa phòng khách bị đạp vỡ tung, một bóng người lao vào như điện chớp.
Đức lao tới hai kẻ đang canh giữ bé Lan, xoay người tung cước, hai thằng lập tức bay thẳng về sau, miệng phun máu.
Đức vung tay xé đứt sợi dây trói của Lan, con bé nhào vào lòng Đức khóc lớn. Hắn xoa đầu con bé, dịu dàng nói: “Không sao rồi, anh đã tới rồi đây”
“Mày là thằng nào?” Hữu Tài nheo mắt nhìn về phía Đức
Đức kéo Lan về phía sau, quay người lại ánh mắt lạnh lẽo nhìn về bọn chúng.
Chức năng mắt phân tích chiếc vòng bật lên, hiển thị, Gã Hữu Tài đã mở khóa, thực lực cấp D, rise -, burst +, dị năng: hệ gió, 200 điểm giao dịch.
Ba tên ngồi bên cạnh hắn đã mở khóa giới hạn, thực lực cấp E, rise +, dị năng: không, 40 điểm giao dịch.
Trong đám còn lại có 4 tên cấp F, rise, 15 điểm giao dịch.
Đức mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục: “Là người giết bọn mày”