Sau chừng một tuần trà thì Ôn Thực Sơ và Vệ
Lâm đã tới. Ôn Thực Sơ bắt mạch một chút, lại xem tưa lưỡi, đôi hàng lông mày
hơi cau lại, Vệ Lâm thì lập tức sai người đi thái lát nhân sâm cho Từ Tiệp dư
ngậm.
Tôi vừa nghe nói phải dùng nhân sâm liền
biết ngay tình huống không ổn, nhưng cũng không dám để lộ vẻ gì trước mặt Từ
Tiệp dư, chỉ nói: “Ôn đại nhân đã ở đây rồi, nhất định sẽ không có việc gì đâu.
Năm xưa Lung Nguyệt Công chúa của bản cung cũng là sinh non, thế mà Ôn đại nhân
vẫn có thể giữ cho mẹ con bản cung được bình an, muội muội nhất định cũng sẽ
như vậy.” Tôi ngoài miệng thì an ủi thế nhưng trong lòng kỳ thực lo lắng vô
cùng, quay sang thúc giục Kết Ngạnh: “Mau đi xem xem Hoàng thượng tại sao còn
chưa tới, đừng để đám nô tài kia ăn bơ làm biếng, không hết lòng với công
việc.”
Từ Tiệp dư tuy thương tâm nhưng đây là lần
đầu sinh nở nên rất sợ hãi, lại biết rằng sớm đã có cung nữ đi mời Huyền Lăng,
thế là ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía cửa.
Nội đường lúc này đã trở nên hỗn loạn,
tiếng rên rỉ mà Từ Tiệp dư cố hết sức kiềm chế ngày một dài hơn. Hoán Bích lại
một lần nữa bước vào khuyên nhủ tôi: “Bà đỡ trong cung đã tới rồi, nước nóng
cũng đã chuẩn bị xong, tiểu thư mau mau ra ngoài đi thôi, nhìn thấy máu trong
buồng đẻ sẽ dễ gặp chuyện chẳng lành lắm.”
Tôi dù lo lắng nhưng cũng không thể làm
trái quy củ trong cung, chỉ đành vỗ nhẹ vào tay Từ Tiệp dư mấy cái, lại ghé tới
bên tai nàng ta an ủi: “Muội đừng sợ, bản cung sẽ đứng bên ngoài trông chừng,
lại có rất nhiều thái y ở đây nữa, muội và đứa bé nhất định sẽ không sao đâu.”
Từ Tiệp dư dường như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm về phía cửa nơi các
cung nhân liên tục ra ra vào vào, hiển nhiên là đang chuyên tâm đợi chờ người
nào đó.
Tôi hết cách chỉ đành khẽ thở dài một hơi,
đang định xoay người rời đi thì chợt phát hiện ống tay áo của mình đã bị nắm
chặt, rồi kế đó liền nghe thấy giọng nói lạnh băng đầy vẻ ai oán của Từ Tiệp
dư: “Hoàng thượng sẽ không tới đây đâu, đúng vậy không?” Nàng ta chợt cười lạnh
một tiếng, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại. “Không phải là đám nô tài ăn bơ làm biếng,
mà là Hoàng thượng không nỡ rời Xích Thược. Trong lòng ngài, ngay đến Xích
Thược ta cũng chẳng bằng.”
Từ Tiệp dư xưa nay vẫn luôn tri thư đạt lễ,
dịu dàng hiền thục, tựa như một chén trà xanh thơm mát, tôi chưa từng thấy thần
thái như vậy ở nàng ta bao giờ, bất giác toàn thân lạnh ngắt, muốn an ủi nàng
ta vài câu, thế nhưng lại biết nếu Huyền Lăng không tới thì có làm gì cũng là
vô ích, chỉ đành nhẹ nhàng đặt bàn tay lạnh băng gầy guộc của nàng ta vào trong
chăn.
Ôn Thực Sơ thấy tình hình như vậy thì cũng
hiểu được đại khái, liền ôn tồn nói: “Nương nương nhanh ra ngoài đi! Nơi này cứ
giao cho bọn vi thần là được!”
Hai vành mắt đều đã đỏ hoe, tôi thấp giọng
nói: “Đại nhân hãy cố hết sức đi. Ta chỉ e... cứu được mạng nhưng không cứu
được lòng.”
Ôn Thực Sơ lẳng lặng lắc đầu, thấp giọng
nói: “Hoàng thượng sẽ không bỏ mặc con cái của mình đâu, chỉ sợ là bị người nào
đó quấn lấy, nương nương đi mời thêm lần nữa là được rồi.”
Hoán Bích đỡ tôi ra ngoài, tôi trầm giọng
nói: “Sau việc của An Quý tần lần trước, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ không chậm
trễ đâu. Có điều muội cứ đi giục thêm lần nữa cho ta, Hoàng thượng đến rồi mọi
người mới có thể yên tâm được.”
Hoán Bích đang định vâng lời, chợt ngoài
cửa cung vang lên những tiếng huyên náo, Huyền Lăng rốt cuộc đã tới nơi. Tôi
lòng thầm buông lỏng, vội vàng quỳ xuống hành lễ, mừng rỡ nói: “Hoàng thượng
tới rồi.”
Huyền Lăng đỡ hờ tôi một chút, ân cần nói:
“Đã sinh rồi sao? Có vấn đề gì không?”
Tôi đang định trả lời, chợt nghe một giọng
nói ung dung điềm đạm chậm rãi vang lên: “Từ Tiệp dư cát nhân thiên tướng,
Hoàng thượng không cần phải lo lắng quá làm gì.”
Tới lúc này tôi mới phát giác Hoàng hậu
cũng đi theo sau Huyền Lăng, so với sự nôn nóng của tôi, trông nàng ta có vẻ
bình tĩnh hơn nhiều. Tôi vốn muốn bẩm báo tình hình của Từ Tiệp dư, nhưng sau
khi suy nghĩ một chút liền chỉ nói: “Thần thiếp không phải thái y, sợ là không
thể nói rõ tình hình, Hoàng thượng có thể triệu Vệ thái y tới hỏi thử xem.”
Y khẽ “ừm” một tiếng, nhìn tôi, cười nói:
“Rốt cuộc vẫn là nàng tới trước.” Sau đó liền ngoảnh đầu nhìn qua phía Hoàng
hậu.
Hoàng hậu hơi khom người nói: “Thần thiếp
đúng là đi có hơi chậm.”
Tôi làm bộ như không nhìn thấy vẻ lúng túng
của Hoàng hậu, điềm nhiên nói: “Thần thiếp không yên tâm về Từ Tiệp dư, khi tới
đây thì mới biết đã sắp lâm bồn rồi.”
Hoàng hậu hơi cau mày, ánh mắt nhìn về phía
Lưu Đức nghi đang nắm chặt hai tay đứng ở một bên, cất giọng hờ hững chẳng thể
nghe ra một chút tình cảm nào: “Lưu Đức nghi cùng ở trong Ngọc Chiếu cung với
Từ Tiệp dư, cần phải chú ý nhiều một chút mới phải chứ.”
Khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, tôi cất
giọng dịu dàng: “Bẩm Hoàng hậu, Lưu Đức nghi trước giờ chưa từng sinh nở, trong
lúc khẩn trương này khó tránh khỏi luống cuống tay chân, rốt cuộc vẫn cần nương
nương chủ trì đại cuộc mới được. Có nương nương ở đây, bọn thần thiếp cũng có
thể yên tâm được rồi.” Hoàng hậu nở một nụ cười đầy ý vị, không nói gì thêm.
Vệ Lâm rất nhanh đã tới, cung kính bẩm báo:
“Tình hình của Tiệp dư tiểu chủ không được tốt lắm, thai nhi vị trí bất thường,
khả năng chân của đứa bé sẽ ra ngoài trước.”
Huyền Lăng biến sắc, vội vàng hỏi: “Sao lại
như vậy chứ?”
Tôi không khỏi thầm kinh hãi, cùng Hoán
Bích đưa mắt nhìn nhau.
Vệ Lâm đáp ngắn gọn: “Tiểu chủ bị động thai
nên mới dẫn đến hậu quả như vậy.” Khi Vệ Lâm nói ra hai chữ “động thai”, tất cả
mọi người đều hiểu rõ là có chuyện gì. Huyền Lăng không kìm được lộ vẻ hổ thẹn,
khẽ nói: “Hôm nay tấn phong cho Vinh Canh y đúng là trẫm có hơi nôn nóng, bằng
không...”
Giữa làn gió sương lúc đêm khuya, Hoàng hậu
cất giọng nghe bình thản vô cùng: “Không có bằng không gì cả, trong chuyện hôm
nay Hoàng thượng không có chút lỗi lầm nào, giữa chốn hậu cung việc tấn phong
cho phi tần thực là bình thường hết sức. Nếu thật sự phải truy xét đến kỳ cùng,
vấn đề vẫn là do Từ Tiệp dư còn quá trẻ, khó tránh khỏi có phần bồng bột.”
Mọi người đều không dám nói gì, một hồi lâu
xung quanh chỉ có tiếng gió lùa qua lùm cây xào xạc. Lồng ngực tôi phập phồng
lên xuống, rốt cuộc đã kìm nén được cơn giận, quay sang nhìn Hoán Bích, nói
giọng hờ hững: “Sao bỗng dưng lại lạnh quá, đi lấy áo choàng lại đây cho ta
nào.” Hoán Bích vội vàng đi lấy áo choàng khoác lên vai cho tôi, tôi mỉm cười,
nói: “Hoàng thượng tới đây rồi không chỉ bọn thần thiếp có thể yên tâm, cả Từ
Tiệp dư bên trong kia cũng thế.” Rồi tôi lại nói với giọng càng dịu dàng hơn:
“Có Hoàng thượng ở đây rồi, Từ Tiệp dư nhất định sẽ có thể vượt mọi gian khó,
sinh nở bình an.”
Huyền Lăng thoáng trầm ngâm một chút, sau
đó bèn quay sang nói với Vệ Lâm: “Ngươi và Ôn Thực Sơ hãy cố hết sức mình, trên
đời này còn có việc hung hiểm gì mà các ngươi chưa từng thấy qua nữa. Năm xưa
Lữ Chiêu dung có thể thuận lợi sinh được Thục Hòa Công chúa, hôm nay Từ Tiệp dư
nhất định cũng phải như vậy. Nếu không giữ được...” Ngập ngừng một chút, y cất
giọng kiên quyết: “Tuyệt đối không thể không giữ được.”
Vệ Lâm cung người cáo lui. Tôi lặng im đứng
đó, giữa màn đêm sắc mặt Hoàng hậu bình lặng không có lấy một tia xao động, tựa
như một bông mẫu đơn cao quý đang ung dung đón gió. Nàng ta càng tỏ ra bình
tĩnh như vậy, tôi lại càng thấy lo lắng hơn. Bên trong phòng Từ Tiệp dư vẫn
không ngừng kêu gào thê thảm, khiến người ta chẳng đành lòng nghe.
Hoàng hậu lẳng lặng lắc đầu, lén đưa mắt
nhìn thần sắc Huyền Lăng một chút rồi uyển chuyển nói: “Thấy Từ Tiệp dư phải
chịu khổ thế này, thần thiếp thực sự bất an. Nếu nàng ta có thể nghĩ thoáng một
chút, giống như Hoàn Phi vậy, chắc sẽ không đến mức phải thế này.”
Thoạt nghe Hoàng hậu nhắc đến mình, lại
thấy nàng ta chỉ trích Từ Tiệp dư, tôi bất giác càng thêm căm phẫn. Tôi thấy
Huyền Lăng không nói gì, biết rằng lời của Hoàng hậu tuy là cố tình nói xấu Từ
Tiệp dư nhưng kỳ thực còn có thể giúp Huyền Lăng bớt áy náy nữa. Từ Tiệp dư vốn
đã không đắc sủng, nếu còn bị Hoàng hậu không ngừng nói xấu như vậy, chỉ e dù
có sinh được Hoàng tử thì trong lòng Huyền Lăng cũng vẫn sẽ có những khúc mắc
khó gỡ.
Tôi khẽ nở nụ cười, đưa tay chỉnh lại cây
kim băng vàng đính ngọc bích cài trên vạt áo, chậm rãi nói: “Hoàng hậu nương
nương thấu hiểu lòng người như vậy, thần thiếp thực khó sánh bằng. Nhưng Từ
Tiệp dư phẩm hạnh đoan chính lại tri thư đạt lễ, không phải là một người chỉ
biết nghĩ quẩn đâu, hôm nay bị động thai như thế chỉ sợ cũng là do thường ngày
thân thể yếu đuối, nếu thật sự tức giận vì việc Vinh Canh y thì e là đã phát
tác từ lâu rồi chứ chẳng cần đợi tới bây giờ. Hoàng thượng nói có đúng không
nào?” Sau đó lại cười hờn trách: “Hoàng thượng cũng thật là, Từ muội muội mới
mang cái thai đầu, lại từng chịu cơn kinh sợ suýt chút nữa thì sẩy thai, trong
lòng chẳng biết là sợ hãi tới mức nào nữa, vậy mà Hoàng thượng lại không lập
tức tới Ngọc Chiếu cung, làm thần thiếp hồi nãy cứ thấp thỏm bất an mãi.”
Huyền Lăng nói: “Trẫm vừa nãy hay tin thì
cũng căng thẳng vô cùng, đã lập tức tới đây ngay đấy chứ!”
Tôi biết là y vừa từ Ủng Thúy các tới đây,
do đường đi xa xôi nên khó tránh khỏi có chút chậm trễ, bèn ngoảnh đầu qua nói
với Kết Ngạnh: “Mau vào trong nói với tiểu thư nhà ngươi là Hoàng thượng đã
tới, không cần phải lo lắng điều gì nữa cả.”
Lưu Đức nghi đứng bên cạnh rụt rè nói: “Từ
Tiệp dư sinh nở không thuận lợi, sợ là trong thời gian ngắn khó mà có tin tức
ngay được, bên ngoài trời lạnh, chi bằng Hoàng thượng hãy cùng Hoàng hậu nương
nương và Hoàn Phi nương nương vào trong chính điện chờ đợi, thần thiếp đã sai
các cung nhân chuẩn bị sẵn trà nước rồi.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu, nói: “Từ Tiệp dư
sinh nở, trẫm nhất định phải ở đây chờ tin tức.” Y nắm lấy bàn tay tôi, dịu
dàng nói tiếp: “Nàng giờ cũng đang có thai, thực đã phải chịu vất vả rồi.”
Trong giọng nói của y lộ rõ vẻ thương yêu: “Nàng hãy quay về nghỉ ngơi trước
đi, nếu ngay đến nàng mà cũng gặp điều gì bất trắc, trẫm thật sự không chịu nổi
đâu.”
Tôi đưa tay đỡ eo, cười nói: “Hoàng thượng
mà không dặn dò thì thần thiếp cũng phải cáo từ rồi, bây giờ chỉ cần thiếu ngủ
một chút thôi là liền cảm thấy mỏi eo, thực không thể cố thêm được.”
Huyền Lăng ân cần dặn dò Hoán Bích: “Hãy đỡ
tiểu thư nhà ngươi về cung nghỉ ngơi đi.”
Ra khỏi Ngọc Chiếu cung, một làn gió mát
thổi tới khiến nỗi phiền muộn trong lòng tôi tan đi ít nhiều. Tôi không muốn
ngồi kiệu, bám vào tay Hoán Bích chậm rãi bước trở về.
Bên ngoài Ngọc Chiếu cung có không ít cung
nhân tụ tập chờ đợi tin tức. Dựa theo quy củ trong cung, khi phi tần sinh nở,
chỉ có đế hậu và các phi tử thân phận cao quý mới có thể vào trong chờ đợi,
những người khác thì đều phải chờ ở bên ngoài. Các phi tần tự thị thân phận tất
nhiên không muốn lộ mặt, nhưng cũng không muốn chậm chân hơn người khác, thế là
bèn sai tâm phúc của mình tới theo dõi tình hình.
Các cung nhân nhìn thấy Hoán Bích đỡ tôi ra
ngoài liền quỳ rạp xuống hành lễ từ xa, tôi chỉ ôn tồn nói một tiếng “đứng dậy
đi”, sau đó liền không để ý tới bọn họ nữa. Dưới ánh trăng dìu dịu, tôi chậm
rãi bước đi, từng làn gió đêm thổi tới khiến tà áo của tôi tung bay lất phất,
tựa như một áng mây bồng bềnh.
Tiểu Doãn Tử dẫn theo các tiểu thái giám đi
phía trước chong đèn, gió đêm vẫn nhè nhẹ thổi, sau một hồi lâu trầm lặng, Hoán
Bích rốt cuộc vẫn không kìm được mà khẽ cất tiếng thở dài vẻ xót thương. “Từ
Tiệp dư thật đáng thương quá!”
Tôi lặng im trong chốc lát, sau đó cũng thở
dài than: “Càng đáng thương hơn là nàng ta hiểu rất rõ sự đáng thương của mình,
nếu hồ đồ hơn một chút thì đã chẳng phải thương tâm như vậy. Từ Tiệp dư thông
minh sáng suốt, nhưng đối với nàng ta mà nói, đây chưa chắc đã là việc hay.”
Hoán Bích khẽ cười, nói: “Nếu nói tới sự
thông minh, chẳng lẽ Từ Tiệp dư có thể so được với tiểu thư sao? Nhưng phúc
trạch của tiểu thư sâu dày hơn nàng ta nhiều, ít nhất thì sự ân sủng mà Hoàng
thượng dành cho tiểu thư cũng không ai so được.”
Tôi cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn ngọc màu
xanh nước biển trên tay. “Cuộc sống đầy những sự dối gian lừa lọc giữa chốn
hoàng cung này đâu có gì đáng để nhắc tới, nếu có thể ta chỉ mong mình là một
thôn phụ vô tri nơi sơn dã, được sống bình an suốt cả cuộc đời.” Tôi ngoảnh đầu
nhìn về phương xa, giữa những tòa cung điện nguy nga hoa lệ, Ngọc Chiếu cung
giản dị như bị nhấn chìm bên trong, chẳng hề bắt mắt chút nào.
Hoán Bích hơi cau mày lại. “Sau một phen ồn
ào vừa rồi, trong cung nhất định sẽ có rất nhiều người chẳng thể nào ngủ được,
toàn bộ tâm tư đều đặt cả vào Ngọc Chiếu cung.”
Màn đêm lạnh như nước ngấm dần lên da thịt,
tôi đứng trước gió trầm ngâm nói: “Tâm tư của những người đó không phải mới
ngày một ngày hai, trước đây phí mất bao công phu như thế còn không hại được
đứa bé này, vậy thì chỉ còn cách chờ xem kết quả thế nào thôi. Nếu bình an sinh
được một vị công chúa thì cũng tốt, còn nếu là hoàng tử, chỉ e nỗi khổ của Từ
Tiệp dư sẽ còn ở phía sau.” Rồi lại khẽ thở dài: “Chẳng biết hiện giờ nàng ta
thế nào rồi.”
Hoán Bích cúi đầu, nói: “Vậy tiểu thư hy
vọng Từ Tiệp dư sinh được hoàng tử hay công chúa đây?”
“Đều chẳng liên quan gì tới ta. Nếu sinh
được công chúa, nửa đời sau của Từ Tiệp dư sẽ bình lặng hơn một chút, còn nếu
là hoàng tử, vậy thì phải xem nàng ta có đủ bản lĩnh để bảo vệ cho đứa bé đó
bình an trưởng thành hay không.” Tôi hơi ngẩng đầu cho cái cổ bớt tê mỏi, rồi
nhẹ nhàng nói tiếp: “Có điều lấy tư tâm mà xét, ta hy vọng nàng ta sinh hạ được
hoàng tử.”
Hoán Bích đưa mắt liếc tôi một cái. “Việc
này nô tỳ có suy nghĩ giống tiểu thư. Tuy có hoàng tử rồi Từ Tiệp dư sẽ có vốn
liếng để tranh sủng, nhưng theo nô tỳ thấy sau khi về cung, chúng ta đã trở
thành đích ngắm của mọi người, dù gì cũng cần phải có một người đứng chắn phía
trước mới được.”
Tôi hơi cụp mắt xuống. “Đạo lý muội nói sao
ta không hiểu, có điều thực tâm mà xét, nàng ta yêu thương Hoàng thượng như
thế, phải sinh hạ hoàng tử thì mới có được một chút phân lượng trong lòng Hoàng
thượng, bằng không thực là đáng thương vô cùng.”
Hoán Bích chợt rụt tay về, hạ thấp giọng
nói: “Tiểu thư từng nói sau khi về cung thì sẽ không còn trái tim nữa cơ mà.”
Huyệt thái dương bất giác nảy lên mấy cái,
tôi cơ hồ nín thở, sắc mặt trầm lặng như màn đêm mịt mờ. “Đúng thế, đã không
còn nữa rồi, do đó cần làm việc gì ta quyết không bao giờ do dự. Nếu Từ Tiệp dư
không thể sinh được đứa bé đó ra, vậy coi như cái số ta là phải trở thành đích
ngắm của mọi người. Còn nếu nàng ta sinh được hoàng tử, chỉ e những việc mà sau
này chúng ta cần tính toán sẽ lại càng nhiều hơn.” Giữa màn đêm cảnh sắc mờ mờ
tỏ tỏ, những vẻ đẹp lúc ban ngày chỉ còn là những cái bóng mờ, lòng tôi bất
giác thầm cảm khái, những thứ gì đẹp đẽ thường luôn quá ngắn ngủi. Trong lòng
suy nghĩ như vậy, giọng nói của tôi liền không tránh khỏi lộ rõ vẻ âu sầu: “Có
điều nói thì nói thế, bất kể ra sao cuộc sống của chúng ta sau này cũng chẳng
thể bình yên được, chỉ có thể sống ngày nào thì tranh đấu ngày đó mà thôi.”
Giữa chốn hoàng cung xa hoa tráng lệ, những
nỗi niềm ai oán tràn ngập khắp nơi nơi. Ánh mắt Hoán Bích dường như đã mất đi
tiêu điểm, trong sự thương cảm lại toát ra một nỗi triền miên. “Những tháng
ngày tốt đẹp nhất của chúng ta đã kết thúc trên đỉnh Lăng Vân rồi.”
Ánh trăng dìu dịu từ trên cao chiếu xuống
giống hệt như ánh mắt của y, làn sương mờ mịt xung quanh thì tựa như lớp mây mù
trên đỉnh Lăng Vân quanh năm bao phủ, tôi không kìm được lẩm bẩm nói: “Những
tháng ngày tốt đẹp ấy...” Chuyện xưa đẹp đẽ bừng hiện lên trước mắt, tôi rốt
cuộc không nói gì thêm.
Ngã rẽ của vĩnh hạng thông về hướng Thượng
Lâm uyển um tùm cây cối, đây là con đường nhất định phải đi qua để trở về Nhu
Nghi điện. Bầu không khí thấp thoáng một vẻ đìu hiu chỉ xuất hiện khi cỏ cây
bắt đầu héo tàn, dưới ánh trăng bàng bạc màu trắng sữa, những bóng cây ngợp trời
tụ lại che khuất hết cả tầm nhìn, tạo thành một mảng tối thui.
Hoán Bích nhìn quanh bốn phía, cau mày,
nói: “Lúc ban ngày còn cảm thấy không tệ, nhưng không ngờ đêm đến phong cảnh
nơi đây lại trở nên âm u thế này, chúng ta mau về đi thôi.”
Tôi gật đầu, cười nói: “Nơi này chúng ta
ngày ngày đều đi qua, có gì mà phải sợ chứ?” Tôi chợt dừng chân. “Dường như có
mùi của loại hoa nào đó, sao mà thơm thế nhỉ?”
Trong không khí thấp thoáng một thứ mùi
thơm tao nhã, Hoán Bích khẽ nở nụ cười. “Hình như là mùi của hoa hợp hoan kim
phiến thì phải.”
Tôi hơi cau mày, trong lòng bất giác trào
dâng một nỗi nghi hoặc. “Quanh đây đâu có có trồng hoa hợp hoan kim phiến.”
Lời còn chưa dứt, tôi chợt loáng thoáng
nghe thấy tiếng cười khẽ của nữ tử, đang lúc hồ nghi, một tiếng mèo kêu lanh
lảnh bất ngờ vang lên bên tai tôi hết sức rõ ràng, giữa màn đêm tăm tối thực
đáng sợ vô cùng.
Chỉ sau nháy mắt, hai bên trái phải liên
tục vang lên những tiếng mèo kêu, tiếng sau nghe thảm thiết hơn tiếng trước.
Vĩnh hạng vốn âm u chỉ có vài ánh trăng lọt xuống, nhưng chỉ dựa vào đó tôi vẫn
có thể loáng thoáng nhìn thấy mấy chục con mèo đang đứng trên bờ tường, con nào
con nấy đều cong lưng và dựng đứng lông lá toàn thân, dáng vẻ như đang hết sức
kinh sợ. Tiểu Doãn Tử kêu lên “úi chao” một tiếng, kinh hãi bật thốt: “Ở đâu ra
mà lại có nhiều mèo thế này, mau mau bảo vệ nương nương!”
Tôi đột nhiên nhớ đến buổi đêm trên đỉnh
Lăng Vân, sợ tới nỗi bạt vía kinh hồn, chỉ biết nắm chặt lấy cánh tay Hoán
Bích, đồng thời cắn môi cố kìm nén để không thét lên thành tiếng.
Gần như trong khoảnh khắc lời của Tiểu Doãn
Tử vừa dứt, một con mèo đen đột nhiên nhảy xuống từ trên tường vĩnh hạng, lao
thẳng về hướng bụng tôi. Tôi không kịp né tránh, chỉ biết trơ mắt nhìn nó lao
tới, cảm thấy như bị một nắm đấm nện thẳng vào bụng, thân thể không kìm được
loạng choạng lùi về phía sau hai bước, đau đến nỗi phải gập cả người lại. Hoán
Bích lúc này đã tái nhợt mặt mày, vội vàng cùng Tiểu Doãn Tử bước tới đỡ tôi,
lo lắng hỏi: “Tiểu thư sao rồi?”
Tôi cảm thấy hai chân mình đều đã trở nên
mềm nhũn, bụng thì đau đến tột cùng, thứ cảm giác ấm nóng quen thuộc đó theo
những giọt mồ hôi của tôi không ngớt chảy ra.
Tiểu Doãn Tử thấy không đỡ nổi tôi thì nhất
thời vừa kinh hãi vừa tức giận, vung chân đá mạnh về hướng con mèo đen kia, miệng
mắng lớn: “Súc sinh!” Cú đá đó của hắn rất mạnh, đã dùng hết sức bình sinh. Con
mèo đen bị hắn đá trúng bay thẳng về phía bức tường vĩnh hạng sơn màu đỏ sậm,
một tiếng va đập rất mạnh vang lên kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng
xương cốt nứt gãy, kế đó mùi máu tanh lập tức lan tỏa ra tứ phía.
Tôi ngoảnh đầu qua hướng khác vẻ chán ghét,
lại cúi xuống nhìn cái bụng nhô cao của mình, cơn đau đớn từ đó truyền lại
khiến tôi càng lúc càng kinh hãi. Tôi cố hết sức bám vào bức tường từ từ ngồi
xuống, một tay thì nắm chặt lấy bàn tay Hoán Bích, cố duy trì chút tỉnh táo còn
sót lại mà nói ra mấy từ: “Mau đi tìm Ôn Thực Sơ...”
Khi Ôn Thực Sơ tới nơi thì tôi đã nằm trằn
trọc trên chiếc giường trong nội điện của Nhu Nghi điện. Cơn đau đớn dữ dội như
một chiếc vòng sắt lạnh băng không ngừng siết chặt, dần nghiến cả vào trong
xương cốt của tôi. Tôi nằm giữa đống chăn đệm mềm mại như mây, thân thể vừa yếu
ớt vừa mỏi mệt giống như đã mất đi trọng lượng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cơn
đau đớn khiến tôi trằn trọc không thôi, trước mắt như bị che một lớp vải mỏng,
những cảnh vật nhìn thấy đều hết sức mơ hồ, dường như có rất nhiều người đang
đi qua đi lại trước mặt tôi.
Lúc này đã là trung tuần tháng Tám, thế mà
trên trán Ôn Thực Sơ vẫn rỉ đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu, hắn chẳng
buồn lau, ghé đến bên tai tôi, khẽ nói: “Nương nương đừng sợ, nhất định sẽ
không có việc gì đâu.” Tôi đưa mắt nhìn hắn, cười gượng, nói: “Vất vả cho đại
nhân rồi, ngài mau lau mồ hôi đi.”
Hắn nôn nóng giậm chân, xót xa nói: “Giờ là
lúc nào rồi mà nương nương còn để tâm tới việc này làm gì.”
Cơn đau quặn thắt khiến cổ họng tôi như
nghẹn lại, giọng nói theo đó mà trở nên khàn khàn: “Đại nhân là thái y, sao lại
nôn nóng đến vậy chứ? Bảo ta làm sao có thể yên tâm được đây?”
Ôn Thực Sơ khẽ “ừm” một tiếng, chẳng buồn
dùng khăn tay mà giơ tay áo lên lau mồ hôi luôn. Hắn thấy bốn phía hỗn loạn,
liền tranh thủ lúc bắt mạnh cho tôi mà khẽ hỏi: “Xem mạch tượng thì không phải
là vì uống thuốc trợ sản, sao mới thoáng đó mà đã sắp sinh rồi, chẳng lẽ đã xảy
ra chuyện gì sao?”
Tôi nén cơn đau khẽ đáp: “Chắc là vì đêm
nay tổn hao nhiều tâm sức quá, dù sao cũng tới ngày rồi, cứ sinh luôn cũng
tốt.”
Đôi bờ môi hắn hơi hé ra rồi khép lại, biết
là chẳng thể hỏi thêm được gì, cuối cùng chỉ đành nói: “Hoàng thượng vừa hay
tin liền nôn nóng vô cùng, vội rời Ngọc Chiếu cung mà tới đây ngay.”
Bụng tôi lại đau quặn thắt, nhất thời chẳng
có sức mà nói gì. Một hồi lâu sau, giữa những tiếng hít thở nặng nề tôi loáng
thoáng ngửi thấy mùi bạc hà xen lẫn trong mùi của loại hương liệu trợ sản được
đốt trong lò, đầu óc vốn quay cuồng theo đó tỉnh táo hơn một chút. Mồ hôi trên
trán Ôn Thực Sơ rỉ ra không ngớt, hắn thỉnh thoảng lại đưa tay áo lên lau,
nhưng không sao có thể lau sạch được.
Hắn ngoảnh đầu lại dặn dò bà đỡ đang đứng
hầu phía sau. “Mau đi xem xem thuốc trợ sản đã sắc xong chưa, nhớ phải sắc cho
đặc một chút đấy.” Hắn dừng lại một chút, sau đó hạ thấp giọng nói với tôi:
“Hoàng thượng không tiện vào đây, có câu này vi thần không thể không hỏi nương
nương, nếu xảy ra điều gì bất trắc, nương nương muốn giữ mình hay là giữ thai
nhi?”
Tôi bất giác cả kinh, vội gắng gượng trở
dậy nắm chặt lấy vạt áo hắn. Dù sao cũng là người sắp đẻ, bàn tay tôi hoàn toàn
không có chút sức lực nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hắn vừa thở dốc vừa nói:
“Ôn Thực Sơ, dựa vào tình nghĩa mười mấy năm nay giữa hai chúng ta, muội xin
huynh hãy đồng ý với muội, bất kể lúc nào cũng đừng làm tổn thương đến con của
muội!”
Hắn hơi ngây ra, sắc mặt thoáng cái đã trở
nên trắng bệch, cười gượng gạo nói: “Ta sớm biết muội sẽ yêu cầu ta như vậy mà,
nhưng lại vẫn không cam lòng mà cố hỏi muội thêm một câu.”
Tôi lúc này đã cạn kiệt sức lực, đầu óc
cũng hết sức uể oải, nhưng thấy vẻ mặt hắn như vậy thì vẫn mềm lòng. “Trên đời
này việc mà huynh không cam lòng đâu phải chỉ có một.” Ngay sau đó tôi lại
ngẩng lên, gằn giọng nói: “Muội chỉ xin huynh nhớ lấy, có thể bảo vệ được cả ba
mẹ con muội là tốt nhất! Nhược bằng không thể, vậy hãy bỏ mẹ giữ con. Bằng
không dù huynh có giữ được tính mạng cho muội, muội cũng nhất định sẽ làm ra
những việc còn thê thảm hơn tự sát gấp cả trăm lần.” Tôi nói tới đây thì không
kìm được thở dốc từng cơn, rồi lại tiếp: “Huynh cũng biết tính cách của muội
rồi đấy, muội đã nói được thì nhất định sẽ làm được.”
Hắn nghe thế thì vừa lo lắng lại vừa tức
giận, sắc mặt tái xanh quát khẽ: “Đã là lúc nào rồi mà còn nói ra những lời
không biết nặng nhẹ như thế, không sợ gặp chuyện gở hay sao?”
Ôn Thực Sơ xưa nay vẫn luôn ôn hòa, đôn
hậu, rất ít khi tỏ ra dữ dằn với tôi thế này, tôi biết hắn đã vô cùng tức giận,
bèn cúi xuống, khàn giọng gọi Cận Tịch lại hỏi: “Hoàng hậu cũng đã tới đây rồi
chứ?”
Cận Tịch khom người đáp: “Hoàng hậu đang ở
Ngọc Chiếu cung trông nom Từ Tiệp dư, Hoàng thượng thì dẫn theo Đoan Phi nương
nương tới đây.”
Tôi bất giác cả kinh, bật thốt: “Không hay
rồi! Chỉ có một mình Hoàng hậu ở Ngọc Chiếu cung, chỉ e cái thai của Từ Tiệp dư
sẽ khó mà giữ được.”
Hoán Bích nôn nóng giậm chân, nói: “Tiểu
thư phát điên rồi sao, bản thân đã thành cái bộ dạng này rồi còn lo nghĩ tới
người khác làm gì?”
Tôi đưa mắt liếc qua, gắng sức nói: “Muội
quên hết rồi sao?” Hơi thở của tôi ngày một trở nên nặng nề, mỗi lần hít thở
đều khiến bụng đau quặn thắt, thân thể thì như muốn nứt ra. Rồi tôi trầm giọng
nói: “Cận Tịch, Hoàng thượng đã tới đây rồi, vậy ngươi hãy đi bẩm báo, nói là
nếu bản cung có điều gì bất trắc, xin Hoàng thượng đừng để ý gì tới tình nghĩa
nhiều năm, quyết không được do dự chút nào, nhất định phải bỏ mẹ giữ con.” Tôi
dừng lại một chút, cắn môi, nói: “Ngoài ra còn phải nói thêm, nếu bản cung thật
sự không có phúc nuôi nấng con cái, xin hãy gửi Hoàng hậu nuôi dưỡng những đứa
bé đáng thương này, đừng để chúng mất đi tình thương của người mẹ ngay từ khi
còn ở trong nôi.”
Hoán Bích nôn nóng phát khóc. “Tiểu thư sao
phải bảo Cận Tịch đi bẩm báo những lời không lành như thế chứ?”
Cận Tịch rốt cuộc vẫn bình tĩnh hơn, thoáng
suy nghĩ một chút liền hiểu ra duyên cớ, bèn khẽ kéo tay áo Hoán Bích, nói: “Cô
nương chớ nên nôn nóng, nếu nương nương không nói ra những lời gửi gắm như vậy
thì làm sao có thể điệu hổ ly sơn giúp mẹ con Từ Tiệp dư bình an được.”
Hoán Bích tới lúc này mới yên tâm hơn một
chút, Cận Tịch lẳng lặng trở ra, rất nhanh sau đó đã quay vào nói: “Hoàng
thượng đã nói rồi, cả mẹ lẫn con đều nhất định phải bình an, bằng không toàn bộ
Thái y viện sẽ phải chôn cùng. Có điều Hoàng thượng cũng đã sai người đi mời
Hoàng hậu tới Vị Ương cung.”
Tôi khẽ thở phào một hơi. “Cận Tịch, ngươi
hẳn đã nói năng rất ổn thỏa rồi.”
Cận Tịch cúi đầu, nói: “Nô tỳ chỉ nói là
nương nương thỉnh cầu Hoàng thượng chớ nên chần chừ gì nhiều, cũng đừng để ý gì
tới tình nghĩa nhiều năm.” Lòng tôi thầm buông lỏng, cảm thấy sức lực toàn thân
đều đã dùng hết, chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhưng vẫn gắng gượng hỏi: “Vậy
bây giờ ai đang chăm sóc cho Từ Tiệp dư?”
“Đoan Phi nương nương đã xin phép được tới
Ngọc Chiếu cung rồi.” Cận Tịch hơi trù trừ một chút, giọng nói lộ rõ vẻ lo âu:
“Nghe nói Từ Tiệp dư đã đau đến ngất đi rồi.”
Đoan Phi làm việc vững vàng ổn thỏa, tôi
tất nhiên là hết sức yên tâm, khẽ thở dài: “Ta đã dốc hết sức mình rồi, kết cục
ra sao chỉ có thể trông vào số trời thôi...”
Lời còn chưa dứt, từ bụng tôi chợt truyền
tới một cơn đau dữ dội, xương cốt toàn thân đều như nứt ra. Ôn Thực Sơ nôn nóng
vô cùng, vội quay sang nói với bà đỡ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang
thuốc trợ sản tới đây!”
Tôi đau đến nỗi cơ hồ ngất đi, hai bàn tay
nắm chặt lấy chiếc chăn lụa đắp trên người, những ngón tay đều trở nên trắng
bệch, nơi đáy lòng vang lên những tiếng gào thét mà chỉ mình tôi mới nghe thấy.
Tháng Tư khắp chốn hương tàn, mà chùa trên
núi đào tràn nở hoa[14]. Dường như thời gian đã quay ngược lại những
tháng ngày trong thiền phòng trên đỉnh Lăng Vân, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,
gió thổi những cánh hoa đào lất phất nhẹ rơi, cả trời đất ngợp trong cơn mưa
hoa rực rỡ.
[14]
Trích Đại Lâm tự đào hoa, Lý Bạch. Dịch thơ Đinh Hùng. Nguyên văn Hán Việt:
Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai - ND.
Trên tấm thiếp hợp hôn màu đỏ.
Huyền Thanh – Chân Hoàn
Trọn đời ước hẹn, mãi mãi bên nhau.
Xuân sâu tựa biển, son sắc hẹn thề, chim
bay liền cánh, ước nguyện nhiều năm rốt cuộc đã trở thành hiện thực.
Thế nhưng, ngó nhìn những thứ lụa là vàng
ngọc xung quanh, tôi bất giác bàng hoàng tỉnh mộng, thì ra bất kể là lời thề
hẹn hay mối tình sâu đều có thể dễ dàng bị chia lìa, sau bao phen trắc trở,
đường lui sớm đã bị cắt đứt từ lâu.
Huyền Thanh, Huyền Thanh, muội phải làm sao
mới có thể quên được huynh đây?
Mồ hôi lạnh của tôi rỉ ra làm đầu tóc ướt
đầm, giữa lúc mê man giọng nói của các cung nhân mơ hồ vang vào trong tai tôi:
“Hoàng hậu nương nương cũng đã tới rồi,
đang ở ngoài kia với Hoàng thượng, người bảo nô tỳ vào đây dặn dò nương nương
cứ việc yên tâm sinh nở...”
“Nương nương đã lâu rồi vẫn không sinh
được, Hoàng thượng lo đến nỗi mặt mày tái xanh, qua đó đủ thấy Hoàng thượng lo
cho nương nương tới mức nào...”
Không biết đã bao lâu trôi qua, đầu óc tôi
dần tỉnh táo hơn một chút, loáng thoáng nghe thấy những tiếng huyên náo bên
ngoài, rồi cửa nội điện đột nhiên bị mở ra, có người cất bước chạy nhanh vào.
Tôi đang thầm nghi hoặc không biết người nào mà lại lớn gan như thế, chợt nghe
thấy các cung nhân xung quanh cất tiếng hô vẻ ngạc nhiên chẳng kém gì tôi:
“Buồng đẻ là chốn có mùi máu tanh, Thục viện nương nương đang có thai sao lại
vào đây làm gì?”
Một giọng nói dịu dàng mà quen thuộc vang
lên bên tai tôi, những ngón tay lạnh ngắt của tôi được nắm vào trong một bàn
tay mềm mại ấm áp: “Hoàn Nhi, ta tới rồi!”
Giọng nói đó thật dịu dàng biết mấy, tôi
đang mơ màng mà vẫn không kìm được rơi lệ, dường như giờ vẫn là thuở ấu thơ,
mỗi dịp Tết đến hoặc là vào thời gian tránh nóng, My Trang đều luôn tươi cười
như vậy mà bước vào Khoái Tuyết hiên của tôi.
Trái tim tôi dần buông lỏng, tự nơi đáy
lòng sinh ra cảm giác thư thái vô cùng. Còn may, còn may, bất kể thế gian vạn
vật có biến đổi thế nào, My Trang vẫn luôn ở bên tôi, chưa từng rời xa.
Dốc hết toàn bộ sức lực, tôi rốt cuộc cũng
mở được mắt ra, lòng đang chua xót nhưng vẫn gượng nở một nụ cười trước mắt. My
Trang chắc hẳn vừa đi rất vội, mái tóc rối bời, bộ xiêm y trên người cũng hơi
nhàu nhĩ. Tỷ ấy vốn là một cô gái đoan trang hiền thục, mỗi bước đi mỗi nụ cười
đều rất mực nhẹ nhàng, giữ đúng phong thái của con nhà nề nếp, chưa bao giờ
từng thất thố tới mức này.
Ôn Thực Sơ đột ngột xuất hiện trước mặt
tôi, đứng trước chiếc giường đầy máu, hoang mang nhìn My Trang nói: “Thục viện
nương nương sao lại tới đây?” Hắn khẽ bước lên phía trước một bước. “Buồng đẻ
là nơi có mùi máu tanh, cần phải kiêng kỵ mới được, nương nương cũng đang có
thai cơ mà.”
Giọng nói của hắn nghe đầy vẻ nôn nóng, có
lẽ vì đã thân quen rồi, bên trong đó còn thấp thoáng có ý trách móc. Bức hình
thêu hoa sen bằng chỉ bạc trên màn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến rực rỡ trong
phòng, dường như chiếc móc treo vàng ròng nơi đầu giường đang nhẹ nhàng lay
động, bên tai tôi không ngừng vang lên những tiếng ong ong, giữa cơn hỗn loạn
không hiểu sao lại cảm thấy trong sự trách cứ và khuyên can của Ôn Thực Sơ
loáng thoáng có mang theo một tia quan tâm rất mực.
Tôi bất giác thầm thở dài, có lẽ bởi vì
khát khao những thứ tình cảm chân thành đã lâu, tôi không ngờ lại sinh ra ảo
giác.
Lần này giọng nói của My Trang nghe rất
lạnh lùng, không còn ấm áp như vừa rồi nữa: “Hoàng thượng cũng không ngăn được
bản cung, Ôn đại nhân cho rằng có thể khuyên được bản cung rời khỏi nơi này
sao?”
Ôn Thực Sơ nói giọng dịu dàng và mềm mỏng
hơn hẳn: “Nương nương dù gì cũng đang mang thai, vẫn nên cẩn thận một chút thì
hơn.”
“Nếu đại nhân muốn, những lời này hoàn toàn
có thể đi nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu bên ngoài, chắc bọn họ sẽ thấy lọt
tai hơn. Bản cung nếu e dè hay kiêng kỵ thì đã chẳng xông vào Nhu Nghi điện
này, mà đã vào rồi thì quyết không có ý trở ra.” My Trang dừng ánh mắt trên
người tôi, để lộ ra mấy tia quan tâm ấm áp như làn nước mùa xuân, bên trong còn
thấp thoáng đôi nét ưu sầu tự trách. “Trước đây khi muội sinh Lung Nguyệt, ta
đã không thể ở bên muội rồi, lúc muội phải chịu khổ ở chùa Cam Lộ ta cũng không
thể cùng muội chung hoạn nạn, nếu bây giờ cũng lại như vậy nữa, há chẳng phải
là không xứng với tình nghĩa từ nhỏ của hai chúng ta!”
Mắt tôi bất giác cay cay, những giọt lệ
nóng chảy ra nhanh chóng ngấm vào trong gối. My Trang ngồi xuống bên mép giường
của tôi, mùi hoa cúc thoang thoảng lan ra trong không khí. Bàn tay của tỷ ấy
nõn nà như ngọc, nhẹ nhàng áp lên bờ má tôi. “Hoàn Nhi, ta sẽ mãi ở đây với
muội.”
Giữa cơn đau đớn, trong đầu tôi đột nhiên
xuất hiện những ký ức rõ nét vô cùng. Những lời tương tự như thế, Ôn Thực Sơ ở
ngay bên cạnh đã từng nói, Huyền Lăng ở cách đây một bức tường đã từng nói,
Huyền Thanh ở ngoài cung cũng đã từng nói. Nhưng xét cho cùng, lời của My Trang
vẫn là ân cần, thân thiết nhất, tình nghĩa mười mấy năm dù sao cũng bền chặt
hơn thứ tình yêu không thể nào vượt qua sự ngăn cản của vận mệnh kia.
Nỗi thương tâm nhiều năm không biết tỏ cùng
ai, nỗi ấm ức bao lần phải kìm nén, lúc này rốt cuộc đã bùng lên nơi đáy lòng
tôi, tôi áp má vào bàn tay tỷ ấy mà khẽ lẩm bẩm: “My tỷ tỷ, muội đau quá!”
My Trang ôn tồn nói: “Rất nhanh thôi, rất
thanh thôi là mọi việc sẽ đều ổn thỏa.” Trong cơn mơ màng, tôi ngó thấy My
Trang đưa mắt liếc qua bên cạnh, trong ánh mắt không rõ là vẻ oán trách hay
giận dữ, nhưng dường như còn thoáng có một tia dịu dàng, rồi tỷ ấy nói với Ôn
Thực Sơ: “Đã uống hai bát thuốc trợ sản rồi mà sao vẫn không có động tĩnh gì
thế, tới lúc này rồi mà còn chưa dùng thuốc mạnh sao?”
Ôn Thực Sơ giậm chân một cái, khẽ thở dài
đưa mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: “Thuốc trợ sản mà Thanh Hà Vương phủ chuẩn bị
sẵn cố nhiên là thuốc tốt hiếm có, bằng không Thanh Hà Vương trước khi đi
Thượng Kinh đã chẳng đích thân đưa tới đây rồi. Có điều... thứ thuốc đó dược
tính quá mức bá đạo, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ thì quyết không thể tùy
tiện dùng tới.”
My Trang không kìm được nhìn thẳng vào mắt
Ôn Thực Sơ, cất giọng lạnh lùng: “Đã là thân nam nhi, làm việc sao lại còn sợ
đầu sợ đuôi như thế? Cho dù thứ thuốc đó dược tính bá đạo thì bây giờ cũng đã
là lúc vạn bất đắc dĩ rồi, chỉ cần có cơ hội thì dù là việc nguy hiểm đến đâu
cũng cần phải thử xem! Đại nhân xưa nay vẫn luôn coi Hoàn Nhi như tính mạng của
mình, tới lúc mấu chốt này sao lại trở nên do dự như thế?” My Trang trước nay
vẫn luôn cư xử hết sức khách sáo với Ôn Thực Sơ, chưa từng tỏ ra nghiêm nghị
thế này. Tỷ ấy có lẽ cũng biết là mình hơi nóng nảy, sắc mặt dần hòa hoãn hơn
một chút, cất giọng ưu lo: “Đồ của Vương phủ tất nhiên là không tệ, nhưng ta
chỉ lo không bằng được đồ trong cung, Thanh Hà Vương bản thân còn chưa thành
gia thất, sao có thể lưu tâm tới mấy việc này được, chỉ e dù có uống vào cũng
chẳng ích gì!”
Ôn Thực Sơ mặt đỏ tía tai, cúi đầu im lặng,
một thoáng sau mới nói: “Nương nương yên tâm... Thanh Hà Vương hết sức trải
đời, những thứ đưa tới tất nhiên phải là tốt nhất, ngay từ mấy tháng trước đã
giao thuốc vào tay ta rồi.” Ôn Thực Sơ đưa mắt liếc tôi, rất nhanh sau đó đã
quay đầu trở lại, nghiêm túc nói: “Phiền Thục viện trông nom một chút, vi thần
đi cho thêm mấy vị thuốc rồi sẽ trở lại ngay.”
Tôi nghe thấy bốn chữ Thanh Hà Vương phủ
thì bất giác lòng thầm chấn động, thần trí cũng theo đó tỉnh táo hơn một chút.
Ôn Thực Sơ chỉ mới nói mấy lời mà tôi đã hiểu được rất nhiều điều, thì ra...
thì ra... ngay cả khi đau xót rời khỏi vùng đất thương tâm này, y cũng chưa
từng quên suy nghĩ cho tôi.
Huyền Thanh, Huyền Thanh, lòng tôi bất giác
nhói đau, trong cơn choáng váng sức lực dần cạn kiệt.