Trích Giang biên mai thụ, Lưu Bỉnh Trung. Nguyên văn Hán Việt: Ám hương vi độ
ngọc linh lung - ND.
Hoán Bích đỡ tôi vội vã trở về Vị Ương
cung. Đặt chân qua cửa lớn, nhìn thấy Nhu Nghi điện đèn đuốc sáng trưng như ban
ngày, trái tim tôi mới dần bình tĩnh trở lại, không còn nôn nao, thấp thỏm như
trước nữa. Lúc này đây, đối với tôi mà nói Nhu Nghi điện tuy chẳng khác nào một
nhà giam hoa lệ, nhưng đồng thời còn là một chốn an thân nữa.
Đang lúc tâm trạng còn bồi hồi, Tiểu Doãn
Tử tươi cười bước tới, nói: “Nương nương rốt cuộc đã về rồi, làm nô tài phải
tìm vất vả quá! Lý công công vừa đến đấy.”
Tôi hơi cau mày. “Bản cung chẳng qua chỉ
cùng Hoán Bích đi dạo một chút cho tỉnh rượu, lẽ nào có chuyện gì quan trọng
lắm hay sao mà ngươi nôn nóng đến thế? Không thể chờ một lát được ư?”
Tiểu Doãn Tử cười đến không khép được
miệng. “Quả thực là đã xảy ra chuyện lớn đấy ạ, nương nương biết được nhất định
sẽ rất mừng.” Lời còn chưa dứt, bỗng có một nữ tử thân hình nhỏ nhắn chạy tới
nhào vào lòng tôi, hai chân như khuỵu xuống, lúc ngẩng lên chỉ thấy nước mắt
chảy giàn giụa đầy mặt, miệng thì khẽ gọi: “Đại tỷ...”
Hoán Bích vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thấp
giọng hô lên một tiếng: “Tam tiểu thư!”
Lòng tôi bất giác mềm đi, vội vàng kéo nữ
tử trong lòng mình đứng dậy, gần như không thể tin nổi, người trước mặt tôi lúc
này đây không ngờ lại chính là Ngọc Nhiêu đã cách biệt mười năm. Muội ấy đã cao
lên rất nhiều, thế nhưng cặp mắt lấp lánh có thần cùng những đường nét trên
khuôn mặt thì không có chút thay đổi nào so với hồi nhỏ, mà bây giờ nhìn muội
ấy, tôi còn có cảm giác như nhìn lại mình năm xưa. Lòng mừng rỡ tột cùng, tôi
vội vàng cười, nói: “Tốt quá, tốt quá rồi...” Còn chưa nói xong, nước mắt đã
không kìm được mà tuôn rơi lã chã.
Ngọc Nhiêu vội vàng lau nước mắt giúp tôi,
gượng cười, nói: “Xa cách mười năm, hôm nay gặp lại nhau là chuyện mừng, đại tỷ
sao lại khóc chứ?” Nói rồi lại ngoảnh đầu nhìn qua phía Hoán Bích, khẽ gọi một
tiếng “Bích tỷ tỷ”.
Hoán Bích cũng đã ngưng khóc, quan sát Ngọc
Nhiêu một chút rồi nói: “Tam tiểu thư đã cao lên nhiều quá!”
Lý Trường đứng kế bên cười, nói: “Nương
nương chớ nên vui mừng quá đấy, nhị tiểu thư cũng đã tới rồi.” Tôi đưa mắt nhìn
đi, quả nhiên thấy bên dưới hành lang trước điện, Ngọc Diêu đang đứng buông
thõng tay rơi lệ không ngừng. Mấy năm nay trong nhà liên tục xảy ra biến cố, so
với Ngọc Nhiêu, tôi lại càng thương Ngọc Diêu hơn, muội ấy vì chuyện của nhà họ
Quản mà thương tâm tột độ, đến bây giờ còn chưa gả chồng.
Tôi vội vàng bước lên phía trước kéo tay
muội ấy, còn chưa mở miệng thì muội ấy đã nghẹn ngào bật khóc rồi, một hồi lâu
sau mới khẽ gọi được một tiếng “đại tỷ”. Tôi cẩn thận quan sát muội ấy, tuy nói
là vào cung gặp mặt nhưng trên người muội ấy vẫn chỉ là một chiếc áo màu nâu
nhạt đã hơi cũ, bên trên thêu hoa văn hình đám mây, sắc mặt đầy vẻ buồn khổ.
Trông muội ấy vẫn dịu dàng, điềm đạm như trước, nhưng con người thì đã trầm
lặng hơn nhiều, giống như đã mất đi một tia hồn phách, toàn thân chẳng có chút
sức sống nào, tựa như một nhành liễu rủ trong mùa thu muộn.
Ngọc Nhiêu khẽ thở dài than: “Từ sau khi
nhà họ Quản...”
Tôi cầm lấy bàn tay Ngọc Diêu, ôn tồn nói:
“Ta đã biết cả rồi, chỉ khổ cho muội thôi.”
Đôi mày Ngọc Diêu chợt nảy lên một cái, đầu
càng cúi thấp hơn, cất giọng thê lương, nói: “Đại tỷ, muội không...”
Tôi không đành lòng, liền dịu dàng khuyên
nhủ: “Chuyện đều đã qua rồi, chúng ta không nói tới nữa được không?” Ngọc Diêu
liền im lặng, không nói gì thêm.
Lý Trường thấy tình cảnh này, vội vàng bước
lên trước cười, nói: “Hoàng thượng đã đặc biệt cho mời người nhà của nương
nương vào cung, muốn mang tới cho nương nương một niềm vui bất ngờ. Hoàng
thượng cũng đã nói rồi, hai vị tiểu thư cứ yên tâm ở lại trong cung, coi như là
bầu bạn với nương nương.”
Tôi nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Sao không
thấy cha mẹ bản cung đâu? Bọn họ có phải cũng tới rồi không?”
Lý Trường cười, nói: “Hoàng thượng đã hạ
chỉ triệu lão đại nhân và phu nhân về kinh, vì muốn nương nương được vui lòng
nên hai vị tiểu thư đi suốt ngày đêm về trước, còn lão đại nhân và phu nhân thì
chắc chỉ vài ngày nữa cũng sẽ đến nơi.”
Tôi hờ hững nói: “Tâm ý của Hoàng thượng
bản cung xin tâm lĩnh. Có điều gia phụ dù sao cũng là tội thần, Hoàng thượng
khai ân triệu gia phụ, gia mẫu về kinh như thế là có ý gì đây? Chỉ làm bọn họ
phải bôn ba vất vả chứ đâu ích gì.”
Lý Trường dè dặt cười trừ, nói: “Hoàng
thượng sao có thể không nghĩ đến tâm trạng của nương nương chứ, tuy không khôi
phục nguyên chức cho lão đại nhân nhưng cũng đã sai người tu sửa lại tòa phủ đệ
trước đây của Chân gia rồi, sau này lão đại nhân và phu nhân có thể yên tâm ở
lại trong kinh mà an hưởng tuổi già.”
Tôi gật đầu không nói, Ngọc Diêu thì khẽ
“hừ” một tiếng, lộ rõ vẻ xem thường. Ngọc Nhiêu lén kéo tay áo Ngọc Diêu một
chút, khẽ lắc đầu ra hiệu.
Tôi cố định thần, ôn tồn nói: “Hoàng thượng
lúc này còn đang ở chỗ Trinh Quý tần, ngươi khỏi cần làm phiền, ngày mai bản cung
sẽ đích thân đi tạ ơn, ngươi có thể lui đi được rồi.”
Lý Trường khom người kính cẩn hành lễ, rồi
cười, nói: “Dạ. Còn có một chuyện nữa... Lục Vương gia nói hôm nay là ngày mừng
của nương nương, những thứ khác thì không đáng kể gì, xin tặng tất cả hoa hợp
hoan ở Lũ Nguyệt Khai Vân quán cho nương nương. Vương gia nói hoa hợp hoan có
thể giữ yên ngũ tạng, điều hòa tâm chí, làm đẹp nhan sắc, nương nương ngày ngày
hái về ngắm cũng tốt, đem nấu cháo tẩm bổ cũng được, chỉ cần không bỏ uổng phí
là tốt rồi.”
Tôi lòng thầm máy động, lập tức hiểu ra,
bèn hờ hững nói: “Đã làm phiền Vương gia phải nhọc lòng rồi, ngươi hãy thay bản
cung gửi lời cảm tạ tới Vương gia.”
Ngọc Nhiêu khẽ cười một tiếng, cất giọng
trong trẻo như chuông bạc: “Vị Vương gia này tâm tư đúng là thú vị, không đi
tặng vàng tặng ngọc như hạng người tầm thường.”
Lý Trường phất nhẹ cây phất trần trong tay,
cười nói: “Tam tiểu thư mới ngày đầu vào cung, còn chưa biết vị lục Vương gia
này của chúng ta tâm tư có nhiều chỗ tuyệt diệu lắm, đâu phải chỉ như vậy mà
thôi. Tam tiểu thư sau này tự khắc biết hết.”
Tôi không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng dắt
Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu vào trong điện, sau đó trò chuyện thâu đêm, bộc bạch
tâm tình.
Ngày hôm sau, tôi an bài cho Ngọc Nhiêu ở
tại Vĩnh Bảo đường, Ngọc Diêu thì trước giờ vốn ưa tĩnh lặng, lại không thích
gặp người ngoài, do đó tôi liền chọn cho muội ấy Ấn Nguyệt hiên nằm ở nơi tịch
mịch, vắng vẻ nhất.
Hôm nay thức dậy, vừa khéo My Trang dẫn
Thái Nguyệt tới, người còn chưa vào cửa thì tiếng cười sảng khoái đã vang vào
trước. “Nghe nói Diêu Nhi và Nhiêu Nhi đều đã tới rồi, mặt mũi của Thục phi
đúng là lớn quá!”
Tôi cười, nói: “Chẳng qua là Hoàng thượng
thương tình mà thôi.”
My Trang đưa mắt lườm tôi một cái, khẽ bật
cười. “Ở trước mặt ta việc gì còn phải nói mấy lời khách sáo như thế.”
Tôi điềm đạm nói: “Ở trong hoàng cung này
thì tất nhiên là mẹ nhờ phúc con rồi.”
My Trang cười khì một tiếng, xoay người lại
thấy Ngọc Nhiêu đi ra, bất giác sững người, ngay sau đó liền kéo tay Ngọc Nhiêu
lại, gật đầu lia lịa, nói: “Nhiều năm không gặp, nha đầu thông minh, lanh lợi
ngày xưa nay đã trở thành một mỹ nhân xinh đẹp như hoa rồi.”
Ngọc Nhiêu thẹn thùng cúi gằm mặt xuống,
khẽ gọi: “My tỷ tỷ.”
My Trang làm bộ như không nhìn thấy, cười
tủm tỉm, nói: “Nhiêu Nhi từ nhỏ đã giống muội, bây giờ lại càng giống hơn rồi.”
Thời gian giống như dòng nước mùa xuân chầm
chậm chảy về đông, để lại cho người ta những nét phong sương già dặn, mang đi
mất vẻ thuần chân, ngây thơ của người con gái. Nhìn Ngọc Nhiêu bây giờ, tôi có
cảm giác như nhìn thấy bóng dáng của mình năm xưa. Thế nhưng so với tôi năm
xưa, muội ấy còn có thêm một vẻ kiên nghị và hoạt bát, tựa một viên bảo thạch
long lanh, tỏa ra những tia sáng chói lòa.
Ngồi xuống uống trà được một lát, My Trang
dường như có tâm sự, cứ nhìn Ngọc Nhiêu mà ngơ ngẩn, rồi chợt khẽ cất tiếng
hỏi: “Đã đi bái kiến Hoàng thượng chưa?”
Ngọc Nhiêu nghe thế thì lập tức cau mày, lộ
rõ vẻ chán ghét. Tôi biết muội ấy vì biến cố của Chân phủ cùng với việc tôi
phải xuất cung tu hành khi xưa mà hết sức oán hận Huyền Lăng, tất nhiên không
chịu đi bái kiến, bèn khẽ lắc đầu, nói: “Diêu Nhi và Nhiêu Nhi mới vừa ổn định
nơi ở, còn chưa vội đi bái kiến tạ ơn ngay.”
My Trang tay cầm nắp chén trà, mắt nhìn
chăm chú vào tôi. “Ta cảm thấy...” Nàng ta do dự suốt một hồi lâu, ánh mắt làm
bộ vô tình liếc qua phía Ngọc Nhiêu. “Nói một câu không ngại kiêng kỵ thế này,
ta cảm thấy Nhiêu Nhi thật sự có mấy phần giống với Phó Như Kim đấy.”
Tôi thoáng suy nghĩ một chút liền lập tức
hiểu ra ngay, không kìm được toàn thân chấn động, gượng cười, nói: “Trên đời
này đâu có thiếu gì những người tướng mạo giống nhau. Tỷ sợ Hoàng thượng nhìn
thấy rồi sẽ khó chịu ư?”
Ngọc Nhiêu tò mò hỏi: “Phó Như Kim là ai
vậy?”
My Trang khẽ thở dài một tiếng. “Là sủng
phi của Hoàng đế ngày trước, về sau bị Thái hậu ban cho cái chết.”
Ngọc Nhiêu hơi cau mày vẻ khinh miệt. “Tỷ
tỷ trước đây cũng là sủng phi của y, về sau bị y hại cho nhà tan cửa nát. Phó
Như Kim là sủng phi của y, đến cuối cùng thì bị ban cho cái chết, qua đó có thể
thấy làm sủng phi của Hoàng đế là việc xui xẻo nhất trên đời này.”
Tôi đưa mắt khẽ lườm một cái, tỏ ý bảo muội
ấy chớ nên nói những lời như vậy.
My Trang gật đầu, trong mắt thoáng qua mấy
nét sầu lo. “Chuyện của Phó Như Kim từng gây ra một cơn phong ba rất lớn, Hoàng
thượng nhìn thấy Ngọc Nhiêu khó mà đoán được sẽ có tâm trạng thế nào. Ngọc
Nhiêu dù sao cũng là muội muội của muội, tuy dung mạo có phần giống Phó Như Kim
nhưng dù sao cũng giống muội hơn. Hai tỷ muội Hoàng hậu cùng nhau vào cung...
Tuy bên cạnh Hoàng thượng vừa mới có thêm một vị Vinh Canh y, nhưng không thể
không đề phòng được.”
Tôi hết sức tán đồng ý kiến này, lòng thầm
cảm kích sự tinh tế của tỷ ấy. “Bọn họ tuy vâng chiếu vào cung nhưng dù sao
cũng không phải là để nhận phong thưởng, do đó kỳ thực không cần đi tạ ơn làm
gì.”
Ngọc Nhiêu nghe vậy thì không kìm được dãn
hẳn đôi mày, tươi cười rạng rỡ. Tôi đưa mắt nhìn qua phía muội ấy, trầm giọng
nói: “Mừng giận không để lộ ra ngoài mặt mới là tác phong của nữ nhi khuê các,
huống gì đây còn là chốn cung đình.”
Ngọc Nhiêu cúi xuống, im lặng không nói,
Ngọc Diêu thì có vẻ ngoan ngoãn hơn một chút, khẽ đáp “vâng” một tiếng.
My Trang mở nắp chiếc lò sưởi cầm tay ra,
cúi đầu, trầm ngâm nói: “Đã vào cung rồi, không bái kiến đế hậu cũng được,
nhưng chỗ Thái hậu thì nhất định phải đi, bằng không thì không hợp với quy củ
chút nào.”
Tôi trù trừ nói: “Trong chốn hậu cung này
người căm ghét Phó Như Kim nhất chính là Thái hậu, muội sợ là...”
Nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Thái
hậu không phải người không hiểu đạo lý, Phó Như Kim là Phó Như Kim, còn Ngọc
Nhiêu là Ngọc Nhiêu, không thể đánh đồng với nhau được. Bây giờ chúng ta cùng
nhau qua đó, dù Thái hậu có thật sự khó chịu thì chúng ta cũng có thể đứng bên
đỡ lời.”
Tôi đưa mắt nhìn Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu,
tiện tay vuốt nhẹ mấy đường hoa văn tinh tế trên chiếc lò hương bên cạnh, chậm
rãi nói: “Vẫn là tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn. Có điều lối ăn mặc của hai muội ấy
thực là đơn giản quá, chỉ sợ có phần thất lễ, nhưng nếu bây giờ đi trang điểm,
thay xiêm y thì e sẽ khiến tỷ tỷ phải đợi mất nửa canh giờ.”
My Trang đứng dậy bẻ lấy một bông cúc tím
trong chiếc bình sứ tráng men bên cạnh cài lên búi tóc, sau đó mới ung dung
cười, nói: “Cứ mặc quần áo bình thường như thế này cũng tốt, bằng không lại
mang tiếng là làm bộ làm tịch. Chỉ cần để Thái hậu biết là có hai con người như
vậy là được rồi.” Dừng một chút, nàng ta mới lại tiếp tục cất lời thấm thía:
“Muội vừa mới được sắc phong, hai người muội muội lại đều xinh đẹp thế này, cẩn
thận kẻo bị người ta nắm được thóp đấy.”
Tôi gật đầu tán thành. “Xét về sự cẩn thận,
thực không ai hơn được tỷ.”
Thế rồi tôi và My Trang dắt tay nhau cùng
đi, dẫn theo Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu tới cung của Thái hậu. Thái hậu vừa niệm
kinh Phật xong, lúc này đang trò chuyện với Trang Hòa Đức thái phi, nhìn thấy
tôi và My Trang bước vào thỉnh an thì cười, nói: “Hôm nay đúng là náo nhiệt,
nhưng hai nha đầu xinh đẹp phía sau kia sao lạ mắt quá, trông không giống như
là mệnh phụ phu nhân gì cả.”
My Trang cười tủm tỉm, nói: “Thái hậu đúng
là tinh mắt, đó là hai vị muội muội nhà Thục phi nương nương, được Hoàng thượng
triệu vào cung bầu bạn với Thục phi.”
Thái hậu đang lúc vui vẻ, bèn cười nói: “Từ
sau khi mấy vị Công chúa của tiên đế xuất giá, đã lâu lắm rồi không có đứa con
gái nào đi lại trước mắt ai gia, mau bước qua đây để ai gia nhìn kĩ xem nào.”
Tôi lén đẩy Ngọc Diêu một cái, hai người
liền lần lượt bước lên phía trước. Tôi khẽ cười, nói: “Muội muội của thần thiếp
còn ít tuổi chưa hiểu chuyện, mong được Thái hậu dạy dỗ cho nhiều.”
Thái hậu kéo tay Ngọc Diêu lại ngắm nghía
một hồi, thấy muội ấy có vẻ khép nép thì không kìm được có chút xót thương.
“Thực là đáng thương, trông xinh đẹp thế này mà người lại gầy guộc quá chừng,
nhớ bảo Thục phi tẩm bổ cho nhiều vào đấy.”
Trang Hòa Đức thái phi cũng tươi cười góp
vui: “Còn chẳng thế sao, nhị tiểu thư quả là rất thanh tú, xinh đẹp đấy.” Ngọc
Diêu khẽ cất tiếng tạ ơn, sau đó cúi đầu đứng qua một bên.
Thái hậu kéo tay Ngọc Nhiêu lại nhìn, rồi
khẽ cười, quay sang nói với Trang Hòa Đức thái phi: “Nhìn đôi tay trắng nõn này
xem, đúng là mịn màng như ngọc, bộ dạng thì càng khỏi cần phải nói rồi.” Dứt
lời mới ngẩng lên nhìn khuôn mặt Ngọc Nhiêu.
Ngọc Nhiêu không kiêu căng, không khép nép,
ngoan ngoãn gọi một tiếng “Thái hậu”. Thái hậu vốn đang hết sức cao hứng, thế
nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt Ngọc Nhiêu, sắc mặt liền lập tức trở nên trắng
bệch, thoáng sững sờ một chút rồi mới ngoảnh đầu qua nhìn Đức thái phi.
Đức thái phi cũng hơi ngơ ngẩn, dừng chén
trà đã đưa tới bên miệng lại, lộ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó liền cười, nói:
“Quả nhiên là rất xinh đẹp, ngay đến Thái hậu của chúng ta nhìn thấy rồi cũng
không kìm được phải ngây người.”
Sau phút chốc thẫn thờ, Thái hậu chăm chú
nhìn khuôn mặt của Ngọc Nhiêu, rồi bật cười, nói: “Đúng là rất xinh đẹp, còn
cởi mở, hoạt bát nữa, không giống như những đứa bé được cưng chiều từ nhỏ.” Sau
đó lại khẽ cất tiếng thở dài. “Đất Thục vốn là nơi hoang vu, lạnh lẽo, nhưng
cũng vì thế mà tôi rèn ra được mỹ nhân.”
Ngọc Nhiêu nghe vậy liền nghiêm túc nói:
“Đa tạ Thái hậu xót thương.”
Thái hậu khẽ gật đầu, quay sang nói với Đức
thái phi: “Con cái nhà chúng ta quả thực có phần hơi ngây thơ, ngờ nghệch, qua
đó đủ thấy trẻ con hồi nhỏ chỉ đọc sách thôi cũng không xong, còn phải được rèn
giũa nhiều một chút nữa.”
Đức thái phi đặt tay trên đầu gối, hơi
nghiêng người về phía trước, cười gượng, nói: “Thái hậu nói đùa rồi, thiên kim
nhà hào môn ngay đến cửa lớn cũng chẳng dễ gì được bước chân qua, huống hồ là
lá ngọc cành vàng trong cung, làm sao mà rèn giũa gì được.”
Thái hậu khẽ thở dài một tiếng, tựa người
vào chiếc gối mềm thêu hoa bên cạnh, nhìn chậu hoa bách hợp được điêu khắc
thành từ bạch ngọc để trên bàn mà hơi thẫn thờ. “Nói thì nói thế, nhưng tỷ muội
bọn họ quả thực có chỗ khác biệt.”
Tôi đã lờ mờ đoán ra ý của bà, nhưng không
tiện bóc trần, chỉ cười nói: “Lời này của Thái hậu quả thực rất đúng, muội muội
so với thần thiếp hồi nhỏ thì chín chắn hơn nhiều.”
Thái hậu mỉm cười nhìn tôi, lại gọi Tôn cô
cô mang một đĩa quýt đường tới thưởng cho tôi, nói: “Ai gia tuy không biết con
hồi nhỏ thế nào, nhưng nhìn bộ dạng con bây giờ, có thể đoán được khi xưa ắt
chẳng hề thua kém.” Nói rồi thoáng dừng một chút, tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy
đang đeo trên tay ra, đeo vào tay Ngọc Nhiêu. Chiếc vòng đó trông xanh biếc một
màu, còn long lanh trong suốt, vừa nhìn đã biết là thuộc vào hàng thượng phẩm.
Đức thái phi cười tươi, nói: “Còn không mau
tạ ơn Thái hậu, đây là vật mà những năm nay Thái hậu vẫn luôn yêu thích đấy.”
Ngọc Nhiêu vội vàng tạ ơn, Thái hậu thì ung
dung nói: “Dù là thứ tốt thì cũng cần phải xem là ai dùng mới được. Đứa bé này
không tệ, tay hồng hào cặp với vòng phỉ thúy xanh, coi như không bôi nhọ chiếc
vòng này.” Sau đó lại kêu Tôn cô cô mang tới một cặp trâm như ý, quay sang nói
với Ngọc Diêu: “Thân thể mỏng manh quá, trang điểm cũng thanh đạm, ai gia
thưởng cho con cặp trâm này, về sau nhớ chú ý chăm chút bản thân vào đấy.”
Tôi và My Trang đều không ngờ Thái hậu lại
thích Ngọc Nhiêu như vậy, khi ánh mắt tiếp xúc với nhau đều không kìm được lộ
rõ nét mừng, tâm trạng thấp thỏm cũng theo đó mà tan đi. My Trang ngồi tựa người
vào lưng ghế, cất tiếng cười vui vẻ, nói: “Hiếm có khi nào Thái hậu lại thích
một cặp tỷ muội như vậy, chi bằng hãy chọn luôn nhà chồng ở đất kinh thành cho
bọn họ được chăng? Như thế sau này tỷ muội Thục phi cũng tiện gặp mặt.”
Thái hậu thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. “Cả hai
vẫn đều chưa gả chồng sao?”
My Trang đáp: “Thục phi rất thương em gái,
đâu có nỡ lòng để bọn họ lấy chồng ở đất Ba Thục xa xôi.”
Thái hậu nghe vậy liền bất giác bật cười.
“Tốt! Tốt lắm! Hai bà già mắt mờ tai mỏi bọn ta bản lĩnh gì khác thì không có,
nhưng riêng làm mối thì hiếm có ai so được.”
Đức thái phi cũng vui vẻ gật đầu lia lịa,
cười nói: “Chính phải, bây giờ bọn ta vừa hay có thể phóng mắt khắp kinh thành
lựa chọn một phen.”
Tôi bóc một quả quýt đường đưa tới cho Thái
hậu, cất tiếng tiếp lời: “Hiện giờ Thục Hòa Công chúa đã trưởng thành, tuy còn
ở lại trong cung vài ba năm nữa, nhưng dù gì rồi cũng phải gả chồng. Chi bằng
Thái hậu hãy nhân cơ hội này mà thử trước một phen.”
Thái hậu đưa tay chỉ tôi, không kìm được
cười, nói: “Cái gì mà Thục phi chứ, rõ ràng là một con khỉ mồm mép láu lỉnh. Rõ
ràng là rất thương muội muội của mình, vậy mà cứ làm bộ như là không quan tâm
lắm vậy.” Dứt lời bèn quay sang nói với Ngọc Nhiêu: “Khi nào rảnh thì hãy qua
chỗ ai gia ngồi chơi nói chuyện, thường ngày ngoài cung của tỷ tỷ con ra, chỗ
của Thục viện, Kính Phi, Trinh Quý tần cũng có qua lại một chút.” Bà hơi do dự,
rốt cuộc vẫn dặn dò thêm: “Hoàng thượng bận rộn việc nước, gặp mặt rồi lại phải
thực hiện đủ thứ quy củ rắc rối, nếu không có việc gì thì khỏi cần đi bái kiến
cho mất công.”