Di Ninh cung vô cùng rộng rãi và thoáng
đãng, từng làn gió thu không ngớt thổi vào mang theo vẻ đìu hiu, lạnh lẽo của
cỏ cây hoa lá sắp đến hồi rơi rụng. Giữa buổi trưa đầu thu trời đã hơi giá
lạnh, những chiếc lá nửa xanh nửa vàng bắt đầu rung rinh trên cành, vẻ như muốn
ở lại nhưng không sao ở lại được nữa, tràn ngập một nỗi bất lực lớn lao.
Ly Phi An thị được đưa tới rất vội vàng,
hiển nhiên là còn chưa kịp cẩn thận chải chuốt, trang điểm, trên mặt vẫn còn
đọng lại thần sắc ủ dột, thân thể thì run rẩy không ngừng. Vì đang trong cơn
bệnh nên mái tóc của nàng ta chỉ được búi lại một cách xuề xòa, bên trên cài
xéo một cây trâm vàng nạm ngọc hình con chuồn chuồn. Nàng ta vận một bộ đồ màu
trắng thêu hoa văn hình gợn sóng, bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo dài màu
xanh, vừa định quỳ xuống thì đầu gối bỗng trở nên mềm nhũn, không kìm được ngồi
sụp xuống đất.
Huyền Lăng chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một
lần, Thái hậu thì chỉ hờ hững gọi: “Cát Tễ.”
Cát Tễ kéo cổ tay nàng ta lại, đặt hai ngón
tay lên trên đó. An Ly Dung vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, trên cổ tay nàng ta vẫn
còn đeo một chiếc vòng vàng vô cùng đẹp đẽ, tinh xảo, nhưng vì nàng ta còn đang
trong cơn bệnh nên tiều tụy và gầy yếu vô cùng, chiếc vòng vàng sáng lấp lánh
đó lại càng khiến cổ tay nàng ta trông có vẻ gầy guộc như khúc củi, chẳng có
lấy một chút sinh khí.
Cát Tễ rất nhanh đã lên tiếng bẩm báo:
“Thân thể nương nương rất yếu, song hoàn toàn không có dấu hiệu của việc dùng
ngũ thạch tán.” Hơi dừng một chút lão lại nói tiếp: “Xin thứ cho vi thần nhiều
lời, màu sắc và thành phần của loại ngũ thạch tán này hoàn toàn giống với loại
mà Phó Tiệp dư đã dùng năm xưa.”
Đoan Quý phi khẽ thở dài một tiếng, cất
giọng u buồn: “Đáng thương thay cho Phó Tiệp dư.”
Hoàng hậu cả kinh, khuôn mặt lúc xanh lúc
đỏ, cuối cùng thì bị thay thế bằng vẻ căm phẫn và chấn động. “Chỗ ngũ thạch tán
đó là do ngươi đưa cho Phó Như Kim ư? Ngươi... không ngờ lại làm một việc gây
hại tới long thể của Hoàng thượng như thế!”
An Ly Dung không nói năng gì, khi nhìn thấy
xạ hương và ngũ thạch tán, trong mắt đã ánh lên những tia tuyệt vọng.
Tôi chưa từng nhìn thấy Hoàng hậu tức giận
như vậy bao giờ, trên khuôn mặt nàng ta tựa như có muôn vàn tia sét dữ dội đan
xen. Hoàng hậu gằn giọng ra lệnh cho Tiễn Thu: “Vả vào miệng cô ta thật mạnh
cho bản cung!”
“Vả miệng” mà Hoàng hậu nói tới ở đây không
phải là bạt tai theo kiểu thông thường mà là dùng một cây thước gỗ đánh vào
miệng và cằm của An Ly Dung. Tiếng cây thước gỗ đánh vào da thịt vang lên “bốp
bốp” không ngừng, nghe chẳng khác nào tiếng pháo nổ. Chẳng bao lâu sau, phần từ
mũi An Ly Dung trở xuống đã sưng vù lên, miệng không ngừng rỉ máu tươi, đến
cuối cùng nàng ta còn đau đớn nhổ ra hai cái răng.
Huyền Lăng đưa tay ra hiệu ngừng lại, nhìn
nàng ta bằng ánh mắt chán ghét, giọng nói vang lên đầy vẻ dữ dằn: “Con của Thục
phi cùng với My Trang, Mộng Sinh, Như Kim đều là do nàng hại chết đúng không?”
Ánh mắt của nàng ta bình lặng tựa mặt nước
hồ thu, không hề xao động. Nàng ta chỉnh lại trang phục, khấu đầu hành lễ. “Kể
từ lúc làm những việc năm xưa, thần thiếp sớm đã nghĩ tới ngày này rồi.”
Huyền Lăng chăm chú nhìn An Ly Dung, trong
mắt chất chứa những tia xót thương, đau đớn và căm ghét. “Ly Dung, nàng đã bầu
bạn bên trẫm mười mấy năm, chưa từng làm trái ý trẫm bao giờ, ai mà ngờ nàng
lại là một người tàn độc như thế!”
“Thần thiếp thật sự không thích cái phong
hiệu “Ly Phi” này, huống chi Hoàng thượng đâu từng thật lòng yêu thần thiếp,
người chẳng qua chỉ thích thần thiếp thôi, so với thích một con mèo, một con
chó thì có gì khác biệt? Thần thiếp là gì đây? Ly Phi ư? Chẳng qua chỉ là một
con chim mà Hoàng thượng nuôi trong lồng thôi.” Nàng ta khẽ cười một tiếng, tựa
như có một bông hoa yếu ớt nở trên môi. “Còn về tàn độc ư?” Nàng ta đưa mắt
nhìn khắp mọi người một lượt, lướt qua chỗ Thái hậu, cuối cùng dừng lại trên
khuôn mặt Huyền Lăng. “Những người ngồi đây lẽ nào có ai chưa từng tàn độc bao
giờ?”
Huyền Lăng lại hỏi thêm: “Có ai sai khiến
nàng không?
Nàng có gì muốn biện bạch không?”
Nàng ta bái lạy lần nữa, cất giọng hờ hững
và mỏi mệt: “Tất cả đều là lỗi của thần thiếp.”
Huyền Lăng ngoảnh mặt đi, khẽ nói ra hai
chữ: “Xử tử.”
“Hoàng thượng, cứ để cô ta sống đi.” Thái
hậu chậm rãi đứng dậy, mặt không hề đổi sắc, quay sang nhìn An Ly Dung. “Ai ai
cũng có lúc tàn độc, nhưng đó là bởi vì người ta thân bất do kỷ. Vả chăng, sự
tàn độc của ngươi đã vượt hơn người khác gấp cả trăm lần rồi. Ai gia sẽ không
cho ngươi chết, còn để ngươi giữ lại phong hiệu Ly Phi, từ nay Cảnh Xuân điện
sẽ chính là lãnh cung của ngươi. Chờ thân thể của ngươi bình phục rồi, ai gia
sẽ ngày ngày sai ngươi đến vả vào miệng ngươi, bắt ngươi phải ngày ngày quỳ
trước tượng Phật mà sám hối lỗi lầm. Có tấm gương là ngươi rồi, để xem sau này
trong cung còn ai dám càn rỡ nữa!”
An Ly Dung cười nhạt một tiếng, không thèm
nói năng gì. Thái hậu gọi Lý Trường lại, ra lệnh: “Đưa ả đi giam vào Cảnh Xuân
điện, không cho bất cứ ai hầu hạ nữa. Tất cả các cung nhân từng hầu hạ ả kẻ nào
thân cận thì đem đi xử tử, những kẻ còn lại bán ra ngoài làm nô lệ, cả đời
không được trở lại kinh thành. Ai gia phải nhìn ả tự sinh tự diệt trong cung,
kẻo lại làm bẩn tay người nào giết ả.” Dứt lời liền quát bảo: “Lôi ả xuống!”
Giữa sắc trời thu ảm đạm, An Ly Dung như
một phiến lá vàng héo úa bị lôi đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của
mọi người. Trong ánh mắt cuối cùng mà nàng ta nhìn về phía Huyền Lăng không hề
có một tia quyến luyến nào cả.
Sau khi sự việc kết thúc, tôi tới trước
tượng Quan Âm thắp một nét hương cho đứa bé đầu tiên còn chưa ra đời của tôi.
Tôi có chút mỏi mệt, liền tựa vào chiếc sạp
sau lưng mà nhìn Hoa Nghi cắm một bó bách hợp đuôi cáo vào bình, thấy nhụy hoa
cong cong tha thướt, mà màu hồng đó thực giống với màu sắc của Noãn Tình hương,
gần như là y hệt. Tôi lại cúi đầu chăm chú nhìn những ngón tay thon dài, trắng
nõn của mình được bao bọc trong hộ giáp làm bằng vàng ròng chạm rỗng, nhớ lại
lúc xưa từng có một ngày, chút phèn chua còn sót lại bên trên đó đã giúp tôi
giấu trời qua biển, biến giả thành thật. Lại có một ngày khác, tôi đã dùng đôi
tay này khều từng chút Noãn Tình hương ra trộn lẫn vào trong nhụy hoa của hoa
bách hợp đuôi cáo, khép cánh hoa lại để nó trở thành nụ hoa như cũ, sau đó thì
dạy Diên Vũ Nhi rằng chờ đến nửa đêm tưới thêm chút nước lên có thể khiến bó
hoa tươi được lâu hơn. Tôi biết rõ thái y sẽ kiểm tra bó hoa, nhưng ắt không
bao giờ mở nụ hoa ra để kiểm tra phần nhụy của nó.
Tôi nghĩ tới đôi tay của Hứa thái y đêm đó,
bên trên toàn là máu tươi ấm nóng chảy ra từ trong người An Ly Dung. Khi ấy tôi
đã cúi đầu nhìn kĩ đôi bàn tay của mình, không ngửi thấy trên đó có chút mùi
máu tanh nào, cũng không nhìn thấy bất cứ vết máu nào. Thế nhưng tôi biết rõ
rằng đôi tay này của mình đã thấm đẫm máu tươi, vĩnh viễn không bao giờ có thể
rửa sạch được.
Chỉ sau một đêm, Cảnh Xuân điện đã trở nên
trống rỗng, chẳng khác gì lãnh cung. Sự thất thế của An Ly Dung khiến các phi
tần trong hậu cung đều hết sức vui mừng, nhưng đồng thời họ cũng cảm nhận được
rõ ràng rằng, hóa ra đắc sủng và thất sủng chỉ cách nhau một lằn ranh.
Việc trông coi Cảnh Xuân điện và An Ly Dung
được giao cho Lý Trường, năm xưa chính vì An Ly Dung mà y và Cận Tịch đã phải
chịu nhục, y hẳn sẽ chăm sóc cho nàng ta “thật tốt”. Tôi chỉ dặn dò một câu:
“Đừng để cô ta chết.”
Lý Trường khom người cười, nói: “Nô tài
tuân lệnh.” Sau đó lại hạ giọng nói: “Hoàng thượng đã hạ lệnh trảm lập quyết An
Bỉ Hòe rồi, chắc chỉ trong một, hai ngày tới đây thôi.”
Tôi cúi đầu cười, nói: “Hãy chọn lúc nào
thích hợp mà báo với cô ta tin này, dù sao cũng là cha con với nhau, cũng nên
để cô ta khóc tang cho cha mình một chút.”
Lý Trường nói: “Nô tài nhất định sẽ chọn
một thời điểm thật tốt.”
Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, vì việc của
Ly Phi mà hậu cung trở nên trầm lặng hơn hẳn, niềm vui ban đầu dần bị thay thể
bằng nỗi buồn thương khi các phi tần cảm nhận được sự biến ảo khôn lường của ơn
vua. Giữa chốn thâm cung tanh máu, sự trầm lặng thế này thực hiếm có vô cùng,
chỉ có ba phi tần mới vào cung chưa lâu là vẫn ngày ngày nói cười vui vẻ, không
hề tỏ ra buồn bã, ủ dột.
Tối ấy Huyền Lăng nghỉ lại trong cung của
Xuân Tần, giữa đêm thu tịch mịch, ngọn đèn trước giường liên tục nổ lốp bốp,
Cận Tịch cười tủm tỉm, nói: “Chẳng biết ngày mai sẽ có việc mừng gì đây?”
Sáng sớm ngủ dậy, tôi đi thỉnh an Thái hậu
về rồi không có việc gì, liền ngồi chơi đùa với Dư Hàm và Linh Tê trong điện.
Chợt Tiểu Doãn Tử chạy từ ngoài vào, vui mừng bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương,
Ẩn phi của lục Vương gia cùng chính phi của cửu Vương gia tới.”
Lời còn chưa dứt thì Ngọc Ẩn và Ngọc Nhiêu
đã vui vẻ dẫn theo một người đi vào, nói: “Tỷ tỷ xem bọn muội đưa ai tới này?”
Trước mắt tôi xuất hiện một nam tử áo xanh
vén áo quỳ xuống. “Thục phi nương nương.”
Giọng nói quen thuộc ấy làm lòng tôi xao
động, từng tia ấm áp không ngớt trào dâng. Tôi vội vàng bước tới đỡ y đứng dậy,
còn chưa kịp nói gì thì nước mắt đã tuôn rơi lã chã, lát sau mới nghẹn ngào
nói: “Ca ca, huynh khỏe hẳn rồi ư?”
So với hồi còn bệnh, tinh thần ca ca đã tốt
hơn nhiều, sắc mặt tuy vẫn hơi nhợt nhạt nhưng đã mang đầy sinh khí. Huynh ấy
gầy hơn trước kia một chút, chiếc áo dài màu xanh trên người tựa hồ toát ra mấy
nét quạnh hiu, cô độc. Tôi chăm chú nhìn ca ca từ trên xuống dưới một hồi, ca
ca mỉm cười, nói: “Ta đúng là đã khỏe rồi. Thực Sơ cũng từng tới khám cho ta,
quả thực đã không còn vấn đề gì nữa.” Sau đó lại nhìn kĩ tôi một lượt. “Hoàn
Nhi, trông muội xinh hơn trước kia nhiều quá!”
Tôi phỉ phui một tiếng: “Ca ca biết trêu
muội thế này chứng tỏ là đã khỏi bệnh rồi.”
Ca ca nhìn thấy Dư Hàm và Linh Tê thì không
kìm được mừng rỡ nói: “Đây có phải là hai đứa cháu của ta không thế?”
Tôi rơm rớm nước mắt gật đầu. “Đúng vậy,
hai đứa nó hôm nay mới được gặp cậu lần đầu đấy!” Rồi liền đưa cả hai đứa bé
cho ca ca bế. Ca ca bế mỗi đứa một bên, thương yêu vô cùng. Linh Tê đã lâu rồi
không gặp Ngọc Nhiêu, liền đưa tay tới đòi bế.
Ngọc Ẩn che miệng cười, nói: “Ngọc Nhiêu
bây giờ thì bế Linh Tê nhưng chắc chẳng bao lâu sau sẽ được bế con của mình
rồi.”
Ngọc Nhiêu đỏ bừng hai má, thẹn thùng nói:
“Nhị tỷ cứ suốt ngày trêu muội thôi, muội không thèm để ý đến tỷ nữa.” Ca ca bế
thân thể nhỏ bé của Dư Hàm trên tay, thổn thức nói: “Ta cứ như vừa nằm mơ một
giấc mơ vậy, sau khi trải qua vô số điều đáng sợ và tỉnh dậy thì thấy nhà họ
Chân đã lại hưng thịnh như cũ rồi.” Y khẽ hôn lên trán Dư Hàm một cái, hai tay
bất giác run lên lẩy bẩy. “Nếu Trí Ninh còn tại thế, Dư Hàm bây giờ đã có thêm
một biểu ca rồi.”
Nhắc đến tẩu tẩu và Trí Ninh, ca ca dù cứng
cỏi đến mấy cũng không kìm được tuôn rơi nước mắt. Ngọc Nhiêu và Ngọc Ẩn cũng
ngoảnh đầu qua một bên nhỏ lệ.
Tôi dằn lòng ngồi xuống, khẽ nói: “Nhà họ
Quản đã bị diệt tộc, nhưng muội vẫn muốn biết ngày đó khi huynh ở Lĩnh Nam, tại
sao lại đột nhiên phát bệnh như vậy?”
Ca ca cúi đầu trầm ngâm một lát rồi mới
đáp: “Khi đó có một kẻ tự xưng là thái giám trong cung tới gặp ta, nói cho ta
hay về cái chết thảm của Trí Ninh và Thiến Đào. Ta có thể chịu đựng sự khổ cực
khi bị đày đến Lĩnh Nam hoàn toàn là vì nỗi nhớ mong cha mẹ vợ con, ta trước đó
vẫn luôn cho rằng họ đều còn sống.” Y chỉ trả lời bằng mấy câu ngắn ngủi, thế
nhưng tôi làm gì mà chẳng rõ trong những lời ấy ẩn chứa một thứ tình cảm sâu
nặng đến nhường nào.
Bốn chúng tôi ngồi cạnh nhau mà rơi nước
mắt, ca ca khẽ vỗ lên tay tôi, cất lời an ủi: “Cũng còn may, Hoàn Nhi, muội vẫn
bình an thế này là tốt lắm rồi.”
Tốt lắm rồi ư? Thân thể tôi tuy đang ở
trong chốn vàng son tôn quý, nhưng trái tim này thì sớm đã tan nát thảm thương
rồi.
Đương lúc chúng tôi trò chuyện thì chợt Lý
Trường bước vào, khom người hành lễ: “Nô tài kính chào Thục phi nương nương,
cửu Vương phi, Ẩn phi, đại công tử.”
Tôi biết y tới đây nhất định là có chuyện,
quả nhiên ngay sau đó y đã ghé tới bên tai tôi, nói khẽ mấy câu.
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thái hậu
bây giờ đang làm gì thế?”
Lý Trường đáp: “Lúc này có lẽ là đang niệm
kinh ở Phật đường, chờ dùng bữa trưa xong e là còn phải ngủ trưa hai canh giờ
nữa.”
Tôi mỉm cười, nói: “Ngọc Ẩn với Ngọc Nhiêu
hãy qua thăm Ngọc Diêu đi, ta nói chuyện với ca ca một lát đã. Thái hậu thương
Ngọc Nhiêu nhất đấy, đợi Thái hậu ngủ trưa thức giấc rồi muội nhớ cùng Ngọc Ẩn
đi thỉnh an Thái hậu.” Rồi tôi lại đặc biệt dặn dò Ngọc Ẩn: “Thái hậu ắt sẽ hỏi
về Vưu Tĩnh Nhàn, sợ muội bạc đãi cô ta. Muội nhất định phải trả lời cẩn thận
từng câu một đấy, đừng để Thái hậu cả nghĩ.”
Hai người bọn họ dắt tay nhau rời đi, thấy
xung quanh đã không còn ai khác, tôi mới nói: “Có kẻ nô tài lắm miệng, Ly Phi
biết là huynh đã vào cung nên muốn gặp huynh một phen.”
“Ly Phi?”
“Chính là An Lăng Dung trước đây ấy.” Tôi
hờ hững nói. “Cô ta bây giờ đã chẳng khác nào bị đầy vào lãnh cung, huynh có
muốn đi gặp cô ta không?”
Ca ca chấn động toàn thân, lập tức cụp mắt
xuống, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới khẽ nói: “Cũng tốt, có mấy lời ta rất muốn
chính miệng hỏi cô ta cho rõ ràng.”
Tôi nhẹ nhàng cất tiếng: “Vậy được rồi.”
Sau đó liền ngoảnh đầu qua dặn dò Lý Trường: “Nhớ kín đáo một chút, đừng làm
kinh động tới người khác.”
Lý Trường gật đầu, nói: “Mọi việc đã có nô
tài.” Dừng một chút, y lại nói tiếp: “Ly Phi nói muốn ăn hạnh nhân ngọt.”
Tôi khẽ gật đầu. “Thái hậu nói rồi, cô ta
muốn ăn gì thì cứ cho cô ta ăn, việc ăn mặc đừng để thiếu thốn, cô ta vẫn là Ly
Phi nương nương.”
Lý Trường đáp “dạ” một tiếng, dẫn ca ca ra
ngoài.
Tôi giữ Ngọc Ẩn và Ngọc Nhiêu lại cùng dùng
bữa trưa, sau khi tán gẫu vu vơ một lát liền đưa bọn họ đi thỉnh an Thái hậu.
Mặt trời dần ngả bóng về tây, mãi đến hoàng
hôn, ca ca vẫn chưa trở về, tôi không kìm được thầm kinh hãi, bèn khoác một
chiếc áo choàng màu xanh lục lên người rồi dẫn theo Cận Tịch tới Cảnh Xuân
điện.
Trường Dương cung khi xưa vốn phồn hoa, náo
nhiệt, rộn tiếng nói cười, thế mà giờ đây lại trở nên đìu hiu, vắng vẻ, ngay
đến bức tường đỏ bên ngoài cũng ánh lên một nỗi thê lương khó mà miêu tả bằng
lời. Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, tòa cung điện trước mắt hệt như một con dã thú
đang thoi thóp chút hơi tàn, nằm cứng đờ ở đó.
Lúc này mặt trời đã khuất bóng về tây, ráng
chiều phủ khắp bầu trời, vô số những sắc màu rực rỡ từ xanh đỏ tím vàng đan xen
cực kỳ bắt mắt, tựa như nàng Cửu Thiên Huyền Nữ đang trải dải gấm bảy màu ra để
cho những con người ở dưới nhân gian có dịp được thấy kiệt tác của thần tiên.
Tôi dừng chân ngắm nhìn, ánh hoàng hôn lúc
này thật giống với buổi tuyển tú năm xưa biết bao.
Cùng là một bầu trời như thế, cùng là ánh
ráng chiều như thế, cùng là những con người như thế nhưng lòng thì đã chẳng còn
giống như xưa nữa rồi.
Lúc này đây, ánh ráng chiều in vào mắt tôi
chỉ giống như một sấp vải đoạn đã bị vò cho nhàu nhĩ, chẳng thể làm trái tim
tôi xao động.
Giữa ánh hoàng hôn, một bóng dáng cao lớn
chậm rãi đi về phía tôi, từng làn gió lạnh thổi tới khiến góc áo của y tung bay
lất phất, tựa như một con chim muốn vỗ cánh bay lên mà chẳng thể.
Tôi bước lên mấy bước, ân cần hỏi: “Ca ca,
sao lại lâu như vậy?”
Y gật đầu, sau đó chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
“Ca ca, cô ta đã nói gì với huynh vậy?”
Ca ca ngẩn ngơ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không
có gì, chỉ là những chuyện trước kia thôi. Cô ta kỳ thực cũng rất đáng thương.”
Ca ca hơi dừng một chút, chậm rãi hỏi tôi:
“Cô ta rất thích ăn hạnh nhân ngọt ư? Vừa rồi khi nói chuyện với ta, cô ta cứ
ăn không ngừng.”
Tôi lắc đầu, nói: “Muội không rõ.”
Ca ca ghé đến bên tai tôi, khẽ hỏi: “Cô ta
rất hận Hoàng hậu ư?” Tôi không nói gì, ca ca lại tiếp: “Lúc cuối cùng cô ta
nhờ ta chuyển lời tới muội rằng: “Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu”.”
Sắc trời dần tối, những tòa cung điện nguy
nga tựa như bị màn đêm từ từ nuốt chửng, ánh sáng tắt dần khiến người ta có cảm
giác nặng nề đến ngạt thở. Giữa bầu không khí tĩnh lặng, chợt có một tiếng thét
chói tai vang lên: “Ly Phi nương nương qua đời rồi.”
Ca ca bất giác ngẩn người, vội vàng ngoảnh
đầu nhìn lại. Có lẽ tôi đã nhìn nhầm, nơi khóe mắt ca ca không ngờ lại ánh lên
mấy giọt long lanh.
Tôi ngây ra trong chốc lát, nàng ta chết
rồi, An Lăng Dung đã chết rồi. Tôi đột nhiên cười lớn, cười một cách điên
cuồng, ngay đến bản thân tôi cũng không ngờ được từ trong cổ họng mình lại có
thể phát ra những tiếng cười sảng khoái như thế.
Bên tai tôi dường như vẫn còn vang vọng
những tiếng cười đùa vui vẻ của tôi với My Trang cùng giọng nói thẹn thùng của
An Lăng Dung năm nào. Mười mấy năm đã trôi qua, bất kể là yêu hay hận, đến cuối
cùng tất cả đều đã rời bỏ tôi mà đi.
Cô quạnh xiết bao.
Nhưng giữa chốn Tử Áo Thành vàng son hoa lệ
này, xét cho cùng kỳ thực ai cũng như ai, chẳng có người nào mà không phải sống
cả đời trong cô quạnh.
Một hồi lâu sau, hai hàng lệ chậm rãi chảy
dài trên bờ má.
Lệ rơi người mất, chỉ vậy mà thôi.