[38]
Trích Phá trận tử, Lý Dục. Dịch thơ: Cao Tự Thanh. Nguyên văn Hán Việt: Ngọc
thụ quỳnh chi tác yên la - ND.
Bất kể tôi có lo lắng hay không thì ngày
tháng vẫn cứ trôi qua trong lặng lẽ, hoàn toàn không có chuyện bất thường nào
xảy ra.
Việc Vệ thị vào cung giống như một tảng đá
lớn được ném xuống mặt hồ bình lặng trong hậu cung. Trong số các tú nữ được
chọn vào cung lần này, sự ưu ái Huyền Lăng dành cho nàng ta có thể nói là hết
sức rõ ràng, đầu tiên là chưa vào cung đã được phong làm quý nhân chính lục
phẩm, phong hiệu cũng là chữ “Quỳnh” có ngụ ý rất đẹp, thậm chí Huyền Lăng còn
đích thân dặn dò hãy dọn dẹp Kháp Xuân đường ở cạnh hồ Thái Dịch cẩn thận để
làm chỗ ở cho nàng ta. Các tú nữ vào cung lần này địa vị đa phần đều thấp kém,
chỉ có nàng ta là nổi bật, một mình chiếm hết phong quang.
Hoàng hậu tuy đã không còn quản việc trong
cung nữa nhưng khi nghe tin này vẫn không kìm được thở dài, than: “Sự ưu ái thế
này e rằng chỉ có Thục phi năm xưa mới so sánh được thôi.”
Hoàng hậu vốn là một người hết sức cẩn thận
trong việc nói năng, phen thở than này quả là có phần đột ngột. Hơn nữa, nàng
ta so sánh Quỳnh Quý nhân với tôi năm xưa lại càng khiến người ta tò mò, rốt
cuộc ngay tới Hồ Uẩn Dung vốn tâm cao khí ngạo cũng biết việc này, bèn nói:
“Nói vậy thì xem ra cô ta đúng là đẹp thật rồi, mà ta nghe các cung nhân trong
đợt tuyển tú đó kể lại, Vệ thị đẹp như là hồ ly vậy.”
Đẹp như hồ ly là một vẻ đẹp như thế nào?
Mọi người đều chưa từng được thấy, thế là lại càng tò mò hơn. Cuối cùng khi tới
thỉnh an tôi, Vận Quý tần đã không kìm được mà thử thăm dò: “Nghe nói vị Quỳnh
Quý nhân đó xinh đẹp vô song, nương nương không sợ ư?”
“Sợ cái gì chứ?” Tôi chậm rãi thổi chén trà
trong tay cho nguội bớt, ngước mắt nhìn nàng ta. “Quý tần có gì thì cứ nói thẳng
ra đi!”
Vận Quý tần cười hì hì, mân mê viên ngọc
đính trên chiếc hộ giáp. “Quỳnh Quý nhân chưa vào cung mà đã có thanh thế ghê
gớm như vậy rồi, chẳng hề thua kém nương nương năm xưa, lẽ nào nương nương
không sợ sau khi vào cung, cô ta sẽ mê hoặc Hoàng thượng, đoạt mất sự sủng ái
mà Hoàng thượng dành cho nương nương sao?”
Tôi đưa mắt liếc nàng ta, cười nhạt, nói:
“Sao Vận Quý tần lại cho rằng Hoàng thượng là một người dễ bị người ta mê hoặc
như thế nhỉ?”
Nàng ta vội nói: “Không dám.” Nhưng bên
khóe môi lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng. “Ta chỉ lo cho nương nương thôi mà.
Nương nương bây giờ đã là mẹ của ba đứa con rồi... Tất nhiên, trông nương nương
chỉ như người vừa mới đôi mươi, thật sự không thể nhìn ra chỉ mấy năm nữa là sẽ
tròn ba chục.”
Sao tôi không nghe ra được cái ý giễu cợt
trong lời của nàng ta, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Hoa Nghi tạm thời đừng phát
tác vội, cười tủm tỉm, nói: “Đa tạ Vận Quý tần. Nói ra thì Quý tần vào cung đã
lâu, tuy địa vị không so được với bản cung nhưng xét về tuổi tác thì bản cung
kỳ thực vẫn phải gọi một tiếng tỷ tỷ. Nhưng nếu không nói rõ ra, ai mà biết Quý
tần còn lớn tuổi hơn ta chứ! Có lẽ nữ tử nào chưa từng sinh nở sẽ lâu già hơn
một chút, bản cung thực là ngưỡng mộ tỷ tỷ lắm thay.” Rồi tôi bèn gọi Hoa Nghi
lại: “Khóe mắt tỷ tỷ đã có nếp nhăn rồi kìa, vừa hay Thái y viện mới đưa tới
đây mấy hộp Châu dung dưỡng nhan cao, ta đang chuẩn bị mang đi tặng cho các vị
thái phi, bây giờ để cho tỷ tỷ dùng thử luôn cũng tốt.”
Hoa Nghi tươi cười bưng thuốc tới, nói:
“Quý tần nương nương đúng là có phúc, nghe nói các vị thái phi trong cung đều
dùng thứ này, nương nương mà dùng rồi nhất định sẽ có thể trẻ ra mười tuổi,
thoạt nhìn chỉ giống như người mới ngoài bốn mươi thôi.”
Vận Quý tần cười lạnh, nói: “Nương nương
khách sáo quá rồi, bụng dạ ta không được rộng rãi như nương nương, ngay đến sự
sủng ái của Hoàng thượng cũng chẳng để vào lòng.” Dứt lời bèn hậm hực chạy
thẳng ra ngoài, thậm chí còn không phát hiện ra Xuân Tần đang đứng chờ tới lượt
thỉnh an ngoài cửa.
Xuân Tần vốn mau mồm mau miệng, chưa đầy
nửa ngày, tin tức Vận Quý tần vô lễ, mạo phạm tôi đã lan khắp hậu cung. Cuối
cùng ngay cả Huyền Lăng cũng biết tin này, sau khi dùng bữa tối xong liền đặc
biệt tới thăm tôi, dịu dàng an ủi: “Vận Quý tần không hiểu chuyện, nàng đừng tính
toán với nàng ta làm gì.”
Tôi vừa dỗ lũ trẻ ngủ xong, đang gỡ các món
đồ trang sức trên người xuống, nghe vậy liền không kìm được bật cười. “Có phải
chuyện gì ghê gớm đâu, Hoàng thượng đừng lo.”
Huyền Lăng hồ nghi nói: “Bên ngoài đang đồn
ầm lên rằng Vận Quý tần đã tới chỗ nàng la lối, quậy phá om sòm một phen, nhưng
nàng vẫn không tức giận. Rốt cuộc nàng ta đã nói những gì với nàng vậy?”
“Bên ngoài đang đồn ầm lên mà Hoàng thượng
lại không biết là nàng ta đã tới đây quậy phá như thế nào ư?” Tôi suy nghĩ một
chút rồi nói tiếp: “Kỳ thực cũng không có gì ghê gớm cả, không đáng để tức
giận.”
Huyền Lăng cầm một lọn tóc của tôi lên mà
dịu dàng vuốt ve. “Thật chẳng rõ tại sao nàng ta lại nhộn lên như thế nữa, thôi
bỏ đi, chẳng qua là nàng ta không hiểu lễ nghi đấy thôi!”
Cả buổi đêm dài cứ thế lặng lẽ trôi qua,
sáng sớm hôm sau, Cận Tịch vừa chải chuốt, trang điểm cho tôi vừa trầm ngâm
nói: “Vận Quý tần vốn không phải là người dễ bị kích động như thế, hôm qua hình
như là cố tình làm bộ làm tịch. Hơn nữa đây chỉ là một chuyện nhỏ, tại sao lại
lan truyền nhanh như vậy chứ?”
Tôi đưa tay chỉnh lại búi tóc được búi theo
kiểu Trường lạc kế, hững hờ cất tiếng: “Chuyện đó là như thế nào tạm thời chưa
cần truy cứu vội, hiện giờ, điều cần để tâm nhất là các cung tần mới sẽ vào
cung trong ngày hôm nay.”
Trước buổi trưa, các cung tần được chọn lần
này đều đã có mặt trong cung điện của mình. Vì sự xem trọng của Huyền Lăng,
cũng vì sự tò mò và kiêng dè của mọi người, quà tặng của các phi tần như một
dòng nước lũ không ngừng đổ tới Kháp Xuân đường của Quỳnh Quý nhân. Thế nhưng
Quỳnh Quý nhân lại nói là thân thể không được khỏe, mọi việc đều giao cho thị
tỳ ứng phó, đến một tiếng cảm ơn cũng chưa nói ra lần nào. Thế là mọi người
trong cung lại càng bàn luận xôn xao, nói Quý nhân mới vào này thực là kiêu
căng quá.
Hoa Nghi bước đến, khẽ nói với tôi: “Vị
Quỳnh Quý nhân đó đúng là chẳng được lòng người, vừa mới vào cung mà đã gây ra
nhiều chuyện thị phi như vậy, lại còn kiêu ngạo nữa, các vị nương nương đều
không ưa cô ta chút nào.”
Tôi vừa lần tràng hạt trong tay vừa chậm
rãi nói: “Không ưa thì sao chứ, chỉ cần là người được Hoàng thượng sủng hạnh,
có mấy ai mà bọn họ ưa đây? Kỳ thực cô ta cứ không qua lại với ai ngay từ đầu
thế này cũng tốt, đỡ phải mất công giả vờ giả vịt thân mật với người ta. Huống
chi chỉ cần được Hoàng thượng thích, tạm thời không có ai dám động đến cô ta
đâu.”
Thế nhưng tối đến, khi tôi đang tẩy trang,
Tiểu Doãn Tử lại đi vào bẩm báo: “Hân Phi nương nương mới sai người đưa tặng
mấy sấp vải qua cho Quỳnh Quý nhân, ai ngờ Quỳnh Quý nhân lại không biết cảm
kích, còn nói là hoa văn trên mấy sấp vải ấy quá tầm thường, làm Hân Phi tức
phát điên lên.”
Hoa Nghi “hừ” lạnh, nói: “Còn chưa được ân
sủng mà đã ngang ngược như thế rồi, đắc tội với toàn thể lục cung thì có gì là
tốt chứ? Cô ta cứ chỗ này không vừa lòng, chỗ kia không hợp ý, chẳng biết đồ mà
nương nương đưa tặng sẽ bị nói thế nào đây?”
Tôi chậm rãi chải đầu, đồng thời hờ hững
nói: “Bản cung chẳng qua chỉ ban thưởng chút đồ theo quy củ, ai ai cũng như
nhau. Vả lại dù sao thì đồ cũng đã tặng cho cô ta rồi, cô ta muốn nói gì thì cứ
mặc kệ cô ta, chớ nên tức giận làm gì cho uổng sức.”
Thế nhưng lời còn chưa dứt thì đã có một
cung nữ bước nhanh vào, cung kính bẩm: “Quỳnh Quý nhân ở Kháp Xuân đường tới
bái kiến nương nương, nương nương có gặp không ạ?”
Tôi cảm thấy khá bất ngờ, cung tần mới vào
cung còn chưa gặp Hoàng hậu mà đã đi bái kiến phi tần trước, điều này vốn không
hợp với quy củ, hơn nữa bây giờ đang là nửa đêm, nàng ta lại là nhân vật nơi
đầu sóng ngọn gió được bao người để ý, tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn. Tôi
hơi trầm ngâm một chút rồi nói: “Nói với cô ta là bản cung đã lên giường nghỉ
ngơi rồi, ba ngày sau tự nhiên sẽ có thể gặp mặt thôi, không cần phải nôn nóng
nhất thời.”
Cung nữ đó vâng lời rời đi. Sang ngày hôm
sau, Huyền Lăng tới dùng bữa với tôi, giữa bữa ăn y buông đũa xuống, hỏi:
“Quỳnh Quý nhân có hài lòng với nơi ở mới không thế?”
Tôi mím môi cười, nói: “Những thứ khác nàng
ta đều không thích, duy có Kháp Xuân đường Hoàng thượng chọn cho là không có dị
nghị gì.”
Huyền Lăng cười khì một tiếng. “Trẫm chẳng
qua chỉ nói miệng một tiếng là ban Kháp Xuân đường cho nàng ta, còn về đồ đạc
với mọi sự bố trí ở đó đều do nàng phụ trách, chẳng ngờ cuối cùng người được
cảm kích lại là trẫm.” Dứt lời lại hỏi tôi: “Nghe nói tính khí Quỳnh Quý nhân
không được tốt lắm thì phải?” Tôi đang định kể cho y hay nỗi căm phẫn của mọi
người trong hậu cung thì y đã mỉm cười, nói tiếp: “Phàm là mỹ nhân thường đều
như vậy cả. Quỳnh Quý nhân hãy còn trẻ tuổi, có hơi huênh hoang một chút cũng
là lẽ thường, không sao hết. Nàng hãy dạy dỗ nàng ta cho cẩn thận, nhân tiện
nhớ khuyên nhủ mọi người trong cung một chút, đừng vì trẫm thích nàng ta mà gây
chuyện lung tung.”
Tôi thầm ngạc nhiên về sự thiên vị của y,
song cũng chỉ đành khẽ mỉm cười. “Xét về nhan sắc thì Quỳnh Quý nhân quả thực
rất xinh đẹp, nhưng Hoàng thượng không phải chưa từng thấy mỹ nhân, cớ gì lại
thích Quỳnh Quý nhân như thế?”
Tôi chỉ buột miệng hỏi vậy mà không ngờ y
lại lộ vẻ trầm tư. “Xét về dịu dàng, nàng ta không so được với nàng, xét về
lạnh lùng, nàng ta không so được với Lan Y, xét về xinh đẹp, nàng ta cũng không
thể so với Thế Lan ngày trước. Có điều, trong vẻ đẹp của nàng ta có mấy phần
kiêu ngạo, lại có đôi nét u sầu, từ đó hình thành nên một thứ khí chất vô cùng
đặc biệt.”
Tôi gắp một miếng thịt ngỗng lên bỏ vào
trong đĩa của y, cười, nói: “Mỹ nhân dù đẹp đến mấy cũng chẳng thể thay cơm,
Hoàng thượng vẫn nên ăn nhiều một chút. Mà Hoàng thượng đã thích Quỳnh Quý nhân
như vậy, chắc hẳn lần này người thị tẩm đầu tiên sẽ là nàng ta rồi.”
Y khẽ gật đầu, chậm rãi thu lại nụ cười.
“Hoàn Hoàn, trẫm khen nàng ta như vậy mà nàng không ghen chút nào ư?”
Tôi thầm ngạc nhiên, tôi thật sự không ghen
chút nào ư? Hóa ra tôi đã trở nên rộng lượng như vậy rồi, hoặc có lẽ tôi đã
không còn yêu nữa, có điều, như thế thì y lại không vui. Thế là tôi liền cố ý
cau mày lại, buông đũa xuống, khẽ nói: “Dù thần thiếp có ghen thì Hoàng thượng
cũng vẫn thích nàng ta, thần thiếp và nàng ta kiểu gì cũng có ngày phải cùng
hầu hạ Hoàng thượng, hà tất phải thù ghét nhau làm gì. Nhưng nghe Hoàng thượng
nói thế thì hóa ra thần thiếp bây giờ không được rộng lượng, ghen thì lại mắc
tội đố kỵ, thực là khó xử lắm thay.”
Y thấy tôi lộ vẻ buồn bã không vui thì vội
vàng nắm chặt lấy bàn tay tôi, dịu dàng nói: “Trẫm cũng biết là nàng bây giờ
không vui. Thật ra trẫm rất mâu thuẫn, vừa mong nàng không để ý lại vừa sợ rằng
nàng vì không yêu trẫm nên mới không để ý.”
Đôi hàng lông mày như bị sương mù bao phủ,
tôi thấp giọng nói: “Hoàn Hoàn tin rằng trong lòng tứ lang sẽ mãi mãi có Hoàn
Hoàn, không người nào có thể thay thế được.”
Y đưa tay khẽ vuốt ve bờ má tôi, cười vang
vui vẻ, nói: “Tất nhiên là vậy rồi.”
Nào ngờ đêm hôm ấy, Quỳnh Quý nhân lại tới
bái kiến tôi sớm hơn một canh giờ, tôi đang định cự tuyệt thì Tiểu Doãn Tử khẽ
khuyên: “Quỳnh Quý nhân chẳng để ai vào mắt, chỉ tôn kính một mình nương nương,
tâm tư như thế vốn đã hiếm có rồi, huống chi cô ta lại là người được Hoàng
thượng yêu thích, nương nương hà tất phải né tránh như vậy? Có lẽ cô ta có việc
quan trọng gì đó cũng chưa biết chừng.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nói:
“Hoàng hậu tuy đã mất hết quyền thế nhưng dù sao cũng vẫn là Hoàng hậu, bây giờ
bản cung mà gặp Quỳnh Quý nhân ắt sẽ bị người ta nói ra nói vào, cứ nên không
gặp thì hơn.”
Tiểu Doãn Tử hơi cau mày lại. “Nương nương
cũng biết đấy, Hoàng thượng rất xem trọng cô ta, lỡ như ngày sau Hoàng thượng
vì việc này mà tức giận thì thực là không hay chút nào...”
Tôi suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đứng
dậy. “Gặp!”
Ngày thứ ba sau khi các cung tần mới vào
cung, theo lệ tất thảy các phi tần cả cũ lẫn mới trong cung đều phải tới Chiêu
Dương điện tụ họp. Lần này, số cung tần mới không nhiều, đứng chung một chỗ
cũng chỉ có một hàng mà thôi, tất thảy đồng loạt quỳ xuống hành đại lễ với
Hoàng hậu theo quy củ. Tiễn Thu đứng kế bên đã được dặn dò, bèn bước lên phía
trước, nói: “Hoàng hậu nương nương có chỉ, miễn lễ bình thân.” Sau khi đứng
lên, mấy cung tần mới lại lần lượt đi bái kiến các phi tần có địa vị cao rồi
mới ngồi vào chỗ của mình. Bọn họ mới vào cung còn bỡ ngỡ nên khó tránh khỏi có
chút rụt rè, không ai nói năng gì cả, Chiêu Dương điện nhất thời chìm trong
tĩnh lặng.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên ghế Cửu
phượng triều dương ở chính giữa, mặt mày hòa nhã ra lệnh thưởng cho các cung
tần mới ở phía dưới những món quà đã được chuẩn bị sẵn, kế đó nở nụ cười tươi.
“Các vị muội muội đều là người thông minh, sau này nhớ phải dốc hết sức mình
hầu hạ Hoàng thượng, nối dài dòng dõi cho hoàng tộc. Ngoài ra, các vị muội muội
cũng cần đồng sức đồng lòng, chung sống hòa thuận bên nhau.”
Lời còn chưa dứt thì Vinh Tần đã gõ hộ giáp
xuống bàn nghe “cộp” một tiếng, Hoàng hậu không kìm được đưa mắt liếc qua, ý
nhắc nàng ta phải chú ý hành vi của mình. Vinh Tần vội đứng dậy cười, nói: “Dạ
bẩm Hoàng hậu nương nương, không phải thần thiếp cố ý thất lễ đâu, nhưng lần
này vốn có sáu vị muội muội được chọn vào cung, tại sao bây giờ lại chỉ có năm?
Vừa rồi thần thiếp để ý lắng nghe, hình như Quỳnh Quý nhân không có ở đây.”
Nỗi nghi hoặc của Vinh Tần vừa hay cũng là
nỗi nghi hoặc của mọi người ở đây, nhất thời những tiếng rì rầm trò chuyện vang
lên không ngớt. Hồ Uẩn Dung khẽ “hừ” một tiếng, đôi hàng lông mày hình núi xa
hơi nhướng lên, lạnh lùng nói: “Từ lâu đã nghe nói Quỳnh Quý nhân kiêu căng,
ngạo mạn, chẳng lẽ hôm nay cô ta định không tới để ra oai phủ đầu với chúng
ta?”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười. “Cái gì mà ra oai
phủ đầu chứ, Uẩn Dung, muội nặng lời quá rồi đấy. Thục phi đã báo với bản cung
rồi, Quỳnh Quý nhân đêm qua từng kể rằng bản thân bị nhiễm phong hàn, do đó hôm
nay có thể sẽ đến muộn một chút.”
Tôi khom người, nói: “Chính thế, sáng sớm
hôm nay, gã tiểu thái giám hầu hạ Quỳnh Quý nhân lại tới bẩm báo việc này lần
nữa.”
Vinh Tần khẽ cười hờ hững. “Chắc tại thần
thiếp không phải tú nữ cho nên không biết là còn có quy củ như vậy, thì ra bị
nhiễm phong hàn thì có thể không tới thỉnh an. Không biết bệnh phong hàn ấy
phải nặng tới mức nào đây? Mà chưa biết chừng Quỳnh Quý nhân không tới là do
mặt mũi của các phi tần chúng ta không đủ nặng ấy chứ.”
Lời của Vinh Tần tuy rằng cay nghiệt nhưng
Quỳnh Quý nhân mới vào cung đã không được lòng người, do đó không ai nói giúp,
Hân Phi vốn mau mồm mau miệng còn tiếp lời: “Cô ta thích tới thì tới, thích
không tới thì không tới, bản cung biết là mình chẳng đáng kể gì, nhưng lẽ nào
đến Hoàng hậu và Thục phi mà cô ta cũng không để vào trong mắt? Dù cô ta được
Hoàng thượng sủng ái thì cũng không tới mức không có quy củ như vậy chứ nhỉ?”
Hồ Uẩn Dung lấy từ vạt áo trước ngực ra
chiếc gương nhỏ có cán làm bằng ngà voi chạm rỗng, vừa soi gương vừa cười tủm
tỉm, nói: “Thôi bỏ đi, ai mà chẳng biết cô ta là một mỹ nhân hiếm có, tâm cao
khí ngạo, lại được Hoàng hậu đích thân lựa chọn nữa, thân phận tất nhiên là
không tầm thường chút nào. Nhưng ai ngờ được ngay đến Hoàng hậu mà cô ta cũng
chẳng thèm nể mặt, vào lúc thế này lại thoái thác không tới.”
Vinh Tần cười vang khanh khách. “Ai nói vậy
chứ? Ta thấy Quỳnh Quý nhân rất biết làm người đấy, có điều còn phải xem là nể
mặt ai nữa cơ. Ta từng nhìn thấy Quỳnh Quý nhân ở bên ngoài Vị Ương cung trong
hai đêm liền, ai dám nói người ta tâm cao khí ngạo nào, chẳng qua là người ta
không để chúng ta vào mắt đấy thôi.”
Vinh Tần nói xong liền ném về phía tôi một
nụ cười khiêu khích. Các phi tần trong cung đều có mặt ở đây, tôi đương nhiên
không thể cho phép nàng ta cố tình gây chia rẽ, lập tức hơi nhếch khóe môi,
đứng lên đáp lại: “Quỳnh Quý nhân đúng là từng tới Nhu Nghi điện trong hai đêm
liền, một lần thì thần thiếp đã ngủ nên không gặp, còn hôm qua Quỳnh Quý nhân
đặc biệt tới để xin phép với thần thiếp, nói là thân thể không khỏe cho nên hôm
nay có thể sẽ tới hơi muộn.”
Hoàng hậu liếc nhìn tôi bằng ánh mắt sắc
lẹm như dao, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ ôn tồn, hiền dịu. “Thục phi
muội muội nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung, Quỳnh Quý nhân đến Nhu Nghi điện
xin phép cũng là lẽ thường tình. Có điều, dù là đến muộn thì bây giờ thời gian
cũng tương đối rồi thì phải.” Dứt lời, nàng ta bèn ngoảnh đầu qua lệnh cho Tú
Hạ: “Đến Kháp Xuân đường mời Quỳnh Quý nhân tới đây.”
Vinh Tần còn chưa thấy đủ, bèn nói thêm một
câu: “Hãy nói với Quỳnh Quý nhân là nếu còn không tới thì đến giờ dùng bữa trưa
rồi đấy.”
Hồ Uẩn Dung cười hì hì quay qua hỏi Hân
Phi: “Nghe nói Quỳnh Quý nhân từng đắc tội với tỷ tỷ đúng không?”
Hân Phi hơi nhướng mày lên, thản nhiên nói:
“Chẳng qua là không vừa mắt quà tặng của ta mà thôi, cũng không có gì ghê gớm
cả. Huống chi cô ta mới vào cung mấy ngày mà đã đắc tội với không biết bao
nhiêu người rồi, ta cũng chẳng muốn tính toán với cô ta làm gì.”
Hồ Uẩn Dung chợt lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Tỷ
tỷ không tính toán là vì tỷ tỷ rộng lượng, nhưng quy củ thì không thể thiếu
được.” Sau đó liền cười tủm tỉm, nhìn Hoàng hậu. “Quỳnh Quý nhân là người mà
Hoàng hậu tiến cử, không thể để người khác bàn tán sau lưng là nương nương rộng
lượng quá độ được, như thế thì danh dự của nương nương hỏng mất.” Tròng mắt đảo
qua đảo lại một chút, Hồ Uẩn Dung nói tiếp: “Quỳnh Quý nhân đã không được khỏe,
vậy thì việc thị tẩm trong tháng đầu tiên hãy miễn đi thôi, vậy có được chăng?”
Các phi tần đều thấy lời này hợp với ý
mình, không kìm được lộ ra mấy tia mừng rỡ, có điều không ai dám nói gì, chỉ
lén đưa mắt liếc nhìn thần sắc Hoàng hậu.
Hoàng hậu thì vẫn giữ nguyên vẻ ung dung,
đưa tay cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Muội muội đã có ý này thì cứ
dạy cho cô ta một bài học cũng không sao.” Sau đó lại ôn tồn nói: “Đợi lát nữa
bản cung sẽ nói việc này với Quỳnh Quý nhân, còn về năm vị muội muội còn lại
thì lục đầu bài đều đã được làm xong, bắt đầu từ đêm nay là có tư cách thị tẩm
rồi.”
Năm người đó dù sao cũng còn trẻ, thẹn tới
nỗi mặt mũi đỏ bừng, đồng thanh nói: “Chúng thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương
nương quan tâm!”
Thế nhưng Quỳnh Quý nhân mãi vẫn chẳng tới.
Nàng ta cũng không bao giờ xuất hiện trở lại trong Tử Áo Thành.
Khi quay trở lại bẩm báo, Tú Hạ đã sợ đến
nỗi mặt mày tái mét. “Dạ bẩm Hoàng hậu nương nương, trong Kháp Xuân đường không
hề có bóng dáng của Quỳnh Quý nhân. Nô tỳ đã tới kiểm tra phòng ngủ của nàng
ta, thấy giường đệm chỉnh tề, rõ ràng đêm qua không có người nào ngủ ở đó.”
Hoàng hậu nghe xong liền ngẩn ra, nôn nóng
hỏi: “Vậy Quỳnh Quý nhân đã đi đâu rồi?”
Tú Hạ kinh hãi quỳ sụp xuống. “Kỳ thực kể
từ đêm qua, sau khi Quỳnh Quý nhân trở lại Kháp Xuân đường thì không có người
nào nhìn thấy nàng ta ra ngoài nữa cả. Nhưng, nàng ta cứ như vậy mà biến mất
chẳng còn tăm tích.”
Các phi tần kinh hãi đưa mắt nhìn nhau,
Hoàng hậu thì bừng bừng nổi giận, đưa tay vỗ mạnh một cái xuống bàn. “Nói bậy!
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, hậu cung Đại Chu sao có thể xuất hiện
tình trạng nói không thấy là không thấy như thế được! Hoàng thượng từng nói với
bản cung là muốn Quỳnh Quý nhân thị tẩm đêm nay, bản cung có thể bẩm lại là
Quỳnh Quý nhân vì thân thể không khỏe nên không tiện thị tẩm, nhưng làm sao có
thể nói với Hoàng thượng là Quỳnh Quý nhân mà ngài yêu quý chỉ trong một đêm đã
sống không thấy người, chết không thấy xác được!” Hoàng hậu rất ít khi tức
giận, mà Anh Tần vốn nhát gan, nghe thế bèn sợ hãi nép vào bên cạnh Trinh Phi.
Từ ngày đặt chân vào Tử Áo Thành tới nay, tôi chưa từng thấy chuyện lạ như vậy
bao giờ, nhất thời cũng không nghĩ nhiều, chỉ để mặc Hoàng hậu hạ lệnh cho Vũ
lâm quân lục soát toàn bộ Tử Áo Thành.
Thế nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có thu hoạch
gì, đúng như lời Hoàng hậu đã nói, “sống không thấy người, chết chẳng thấy
xác”. Dường như chỉ sau một đêm, Quỳnh Quý nhân - người được Huyền Lăng cực kỳ
yêu mến - đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
Kể từ khi Quỳnh Quý nhân được chọn tới giờ,
Huyền Lăng vẫn luôn rất mực vấn vương, vậy mà còn chưa có được thì đã mất đi
rồi. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được Huyền Lăng sẽ giận dữ tới mức nào.
“Kỳ thực cũng không thể tính là chết không
thấy người.” Khương Mỹ nhân vốn một mực rụt rè không nói năng gì nhẹ nhàng cất
tiếng, vừa nói lại vừa sợ hãi đưa mắt nhìn tôi. “Đêm qua có lẽ Thục phi nương
nương là người gặp Quỳnh Quý nhân sau cùng.”
“Bản cung?” Tôi không khỏi có chút ngạc
nhiên, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, nếu Quỳnh Quý nhân thật sự biến mất sau khi
gặp tôi, vậy thì tôi đúng là người gặp nàng ta sau cùng.
“Chuyện này đúng là lạ thật, Quỳnh Quý nhân
chỉ chịu gặp một mình Thục phi nương nương, mà Thục phi cũng đối xử với Quỳnh
Quý nhân không tệ chút nào. Thục phi làm thế chẳng lẽ chỉ là vì Hoàng thượng
thương yêu Quỳnh Quý nhân? Chắc không phải vậy đâu, Thục phi đối xử với Khương
Mỹ nhân cũng bình thường thôi mà.”
Khương Mỹ nhân đưa tay vuốt nhẹ dải tua bạc
buông lơi bên chỗ tóc mai, cúi đầu, khẽ nói: “Được Thục phi nương nương thương
yêu là cái phúc phải tu mấy kiếp mới có, thần thiếp tự thấy mình còn thua kém
Quỳnh Quý nhân rất nhiều.”
“Còn chẳng phải thế sao? Mấy hôm trước Thục
phi còn từng vì Quỳnh Quý nhân mà trách cứ thần thiếp một phen đấy!” Vận Quý
tần cười lạnh không ngớt. “Thần thiếp khi đó ấm ức vô cùng, nhủ thầm không biết
Quỳnh Quý nhân có lai lịch thế nào mà Thục phi lại bao che cho cô ta như vậy.”
Vận Quý tần hiển nhiên chỉ ăn nói lung
tung, trong cuộc tranh cãi ở cung của tôi hôm đó, Quỳnh Quý nhân chỉ là cái cớ,
đâu phải căn nguyên thực sự. Thế nhưng việc này vốn cũng rắc rối, khó có thể
phân bua cho rõ ràng được.
“Không biết có phải là thật hay không,
nhưng thần thiếp mới nghe được một chuyện này mới mẻ vô cùng.” Vinh Tần vừa mân
mê hộ giáp vừa hững hờ cất tiếng. “Quỳnh Quý nhân họ Vệ, mà thái y tâm phúc của
Thục phi nương nương hình như cũng họ Vệ thì phải?”
Đức phi đưa mắt liếc nàng ta, ôn tồn hỏi:
“Thế nào? Chẳng lẽ không thể có hai người cùng mang họ Vệ ư?”
Đức phi vốn tính ôn hòa, không tranh đua
với ai, thế nhưng rất có uy tín, lời của nàng ta mọi người trong cung đều phải
nể nang mấy phần.
Chợt nghe Đức phi cất tiếng hỏi vậy, Vinh
Tần cũng không dám cố làm ra vẻ huyền bí thêm, lập tức nói: “Tất nhiên là có
thể rồi.” Sau đó lại phất nhẹ khăn tay một cái, chậm rãi nói tiếp: “Thái y tâm
phúc Vệ Lâm của Thục phi nương nương kỳ thực là họ hàng xa của Quỳnh Quý nhân
Vệ thị, xét về bối phận thì Quỳnh Quý nhân còn phải gọi Vệ thái y một tiếng
“cậu họ” đấy. Chỉ vì mối quan hệ này thôi, Thục phi đã không thể bạc đãi Quỳnh
Quý nhân rồi.”
Đức phi đưa mắt nhìn tôi, dò hỏi. Tôi khẽ
lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vinh Tần, cười tủm tỉm, nói: “Tin tức của
Vinh Tần đúng là nhanh nhạy, đến bản cung còn chưa biết gì về mối quan hệ này
cơ đấy. Chắc vì Vinh Tần muội muội và Quỳnh Quý nhân gần gũi với nhau nên nàng
ta mới chịu nói cho muội muội hay việc này.”
Vinh Tần cười lạnh một tiếng, ngước mắt lên
nhìn tôi. “Dù có gần gũi đến mấy thì cũng chẳng thể so được với việc Quỳnh Quý
nhân đến thăm Thục phi lúc nửa đêm.
“Được rồi!” Hoàng hậu trầm giọng cất tiếng
vẻ hết sức uy nghiêm. “Việc này vô cùng nghiêm trọng, lại có nhiều mối liên
quan, bản cung không thể không bẩm lên Hoàng thượng. Các ngươi hãy về cả đi,
nhớ không được lén lút bàn luận lung tung để tránh cho những tin đồn tam sao
thất bản lan truyền ra ngoài.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy đáp “vâng” một
tiếng, kế đó lặng lẽ cáo từ rời đi.
Đêm ấy hẳn nhiên sẽ là một đêm không ngủ.
Hồi trưa, tôi từng gọi Vệ Lâm đến hỏi về
việc này, Vệ Lâm nghe xong không kìm được hơi biến sắc mặt. “Vi thần với Quỳnh
Quý nhân quả thực có quan hệ họ hàng, có điều chỉ là họ hàng xa, hơn nữa đã
nhiều năm không qua lại rồi, nói nương nương vì vi thần mà đối tốt với Quỳnh
Quý nhân thì thực là nhảm nhí quá!”
Tôi khẽ gật đầu một cái, chậm rãi đứng dậy.
“Nếu thực sự là vậy thì tốt. Có điều hôm nay có kẻ cố tình nhắc tới đại nhân,
hơn nữa ngay cả mối quan hệ thân thích này cũng điều tra ra hết sức rõ ràng,
chỉ e chuyện mà bọn họ đang mưu tính không đơn giản như chúng ta tưởng tượng
đâu. Trước đây Ôn Thực Sơ là cánh tay đắc lực của bản cung, bây giờ thì tới
lượt Vệ đại nhân, nhưng ngồi vào vị trí này thực khó tránh khỏi bị người ta bày
mưu hãm hại.”
Vệ Lâm bình thản nói: “Nếu sợ bị người ta
bày mưu hãm hại thì vi thần sớm đã về quê làm một thầy lang cho nhàn hạ rồi,
đâu còn ở lại chốn cung đình này làm gì nữa!”
Tôi khẽ trở mình, mái tóc cọ vào chiếc gối
ngọc dưới đầu làm phát ra những tiếng sột soạt nhè nhẹ. Nửa đêm, có làn gió nhẹ
thổi tới mang theo hương hoa ngọt ngào đầu hạ, tựa như cơn sóng nhẹ vỗ lên
người tôi, rất nhanh đã lan ra tứ phía, ngấm dần vào màn đêm tịch mịch trong
điện. Tôi không thể ngủ được, bèn chăm chú lắng nghe những âm thanh nhốn nháo ở
phía xa. Hình như Vũ lâm quân đã đưa các cung nhân ở Kháp Xuân đường đi thẩm
vấn. Hình như các cung nhân bị thẩm vấn đang gào khóc ầm ĩ. Những âm thanh ấy
thực hỗn tạp biết bao, giữa màn đêm tịch mịch này, càng nghe tôi lại càng thấy chúng
chất chứa những nỗi thê lương, tuyệt vọng.
Cận Tịch nghe thấy tiếng tôi trở mình trằn
trọc thì dịu dàng nói: “Nương nương nên nghỉ ngơi cho sớm, chuyện ngày mai thì
cứ để ngày mai tính.” Nàng ta kéo góc chăn cho tôi, hơi dừng một chút rồi lại
nói tiếp: “Hoàng thượng hôm nay tuy nổi trận lôi đình nhưng lúc này vẫn nghỉ
lại ở chỗ Khương Mỹ nhân, e là chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tới việc của
Quỳnh Quý nhân, nương nương đâu cần nhọc lòng lo lắng làm gì.”
Dưới ánh trăng dìu dịu phủ khắp đất trời,
tôi khẽ “ừm” một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim thì dần trở nên lạnh
lẽo như thể bị ngâm vào một chậu nước băng. Tôi lờ mờ cảm thấy hình như mình
đang rơi vào một chiếc lưới được đan bện cẩn thận vô cùng, hệt như mạng nhện
vậy, cứ thế bao bọc quanh tôi, dính chặt lấy tôi khiến tôi không cách nào thoát
ra được.
Đêm ấy tôi tất nhiên không thể ngủ ngon,
trời vừa tờ mờ sáng đã trở mình xuống giường. Sau khi rửa ráy qua loa, tôi chọn
lấy một chiếc áo dài thêu hoa màu trắng khoác lên người, lại tới ngồi trước gương
để Hoa Nghi trang điểm cho.
Vì tôi phải tránh mối hiềm nghi nên Huyền
Lăng đã giao việc của Quỳnh Quý nhân cho Hoàng hậu và Đoan Quý phi xử trí, tôi
cũng nhờ thế mà được thanh nhàn, sau khi cho ba đứa nhỏ ăn cơm xong thì chơi
đùa cùng bọn chúng suốt cả buổi sáng.
Đến chừng giờ Thìn ba khắc, tôi định đi
thỉnh an Thái hậu theo lệ thường, bèn gọi Cận Tịch vào, kêu nàng ta giúp tôi
thay xiêm y nhưng lại chẳng thấy bóng dáng nàng ta đâu.
Bên ngoài ô cửa sổ trổ hoa có những bóng
người lấp ló, hình như Lý Trường đang ghé đến bên tai Cận Tịch mà rủ rỉ nói khẽ
điều gì, còn Cận Tịch thì chỉ cau mày, lặng im. Lòng tôi bất giác hơi trầm
xuống, lại gọi to lần nữa: “Cận Tịch...”
Cận Tịch mang theo nụ cười đi vào, nhưng
tôi để ý nhìn kĩ thì thấy trên đôi hàng lông mày của nàng ta còn có những nét
âu lo chưa tan hết. Tôi ôn tồn hỏi: “Có phải Lý Trường tới rồi không?”
“Dạ!” Trong khi Cận Tịch còn đang do dự thì
Lý Trường đã khom người đi vào, thấp giọng nói: “Hoàng thượng mời nương nương
tới Chiêu Dương điện một chuyến.”
Tôi mỉm cười nhìn y chăm chú. “Hoàng thượng
chẳng qua chỉ kêu ta tới Chiêu Dương điện thỉnh an mà thôi, cớ gì mà lại khó mở
miệng như vậy? Cận Tịch, mau giúp ta thay xiêm y nào!”
Lý Trường ngẩn ra, vội vàng quỳ xuống, nói:
“Nô tài không dám giấu nương nương, theo tin tức mà người được phái đi điều tra
chuyện của Quỳnh Quý nhân báo về thì vị biểu ca vốn ở trong nhà của Quỳnh Quý
nhân cũng đã biến mất, mà theo như lời đồn thì Quỳnh Quý nhân và biểu ca của
nàng ta kỳ thực sớm đã có tư tình...” Giọng của Lý Trường nhỏ dần đi: “Hoàng
thượng... mời nương nương tới Chiêu Dương điện một chuyến.”
Lòng tôi trầm hẳn xuống, nhưng rốt cuộc vẫn
giữ được bình tĩnh mà thay xiêm y rồi đi tới Chiêu Dương điện. Đang dịp tháng
Năm đầu hạ, cây cối bên ngoài đều biêng biếc xanh tươi, chim chóc vui hót tưng
bừng làm lòng người say đắm. Vậy nhưng lúc này, tôi lại chỉ cảm thấy vĩnh hạng
thật dài biết mấy, hai bức tường đỏ hai bên tựa như kéo dài vô tận. Dõi mắt
nhìn về nơi chân trời xa tắp, loáng thoáng có thể nhìn thấy một góc của Phượng
Nghi cung, dưới bầu trời xanh ngắt không một gợn mây lúc này, nơi ấy lại ngợp
đầy vẻ âm trầm, quỷ dị.
Người trong Chiêu Dương điện lúc này không
nhiều, Huyền Lăng và Đoan Quý phi đều trầm ngâm im lặng, Hoàng hậu ngồi dưới
cửa sổ chép Thái Thượng cảm ứng thiên,
Vận Quý tần và Khương Mỹ nhân mỗi người ôm tâm sự riêng, còn Vinh Tần thì mỉm
cười tươi tắn. Bầu không khí vốn đã rất gượng gạo, sau khi tôi tới lại càng vi
diệu thêm mấy phần.
Tôi vừa bước vào trong điện thì Vinh Tần đã
đi tới, ân cần kéo tay tôi, cười tươi, nói: “Thục phi nương nương tới muộn rồi,
hãy còn chưa chúc mừng Khương muội muội đấy. Sáng nay Hoàng thượng đã phong
Khương muội muội làm quý nhân rồi.”
Tôi mỉm cười, gật đầu với Khương thị. “Chúc
mừng muội muội.” Dứt lời bèn rút một chiếc bộ dao đính trân châu xuống, định
cài lên búi tóc được bới theo kiểu Đào tâm kế của nàng ta. “Ta tới vội quá nên
không kịp chuẩn bị quà gì cho muội muội, chút tâm ý này mong muội muội nhận
cho.”
Khương thị hơi nghiêng đầu né tránh, lại
đưa mắt liếc qua phía Huyền Lăng một chút, cười gượng gạo, nói: “Đa tạ Thục phi
nương nương nhưng thần thiếp thực không dám nhận ý tốt của nương nương.” Hơi
dừng một chút, dường như nàng ta đang nghĩ xem có nên nói ra những lời tiếp
theo hay không, rồi cuối cùng vẫn cất tiếng: “Thần thiếp sợ lỡ nhận ý tốt của
nương nương rồi, đêm nay cũng sẽ bị đưa ra khỏi cung.”
Bàn tay của tôi như cứng đờ giữa không
trung, mấy dải tua trên chiếc bộ dao va vào nhau phát ra những tiếng tinh tang
không ngớt, tựa như vô số lưỡi dao đâm vào lòng tôi. Tôi ngoảnh đầu qua, thấy
Huyền Lăng lúc này vẫn lặng im không nói, bèn khẽ gọi: “Hoàng thượng...”
Sắc mặt y lúc này sáng tối bất định, chẳng
hề giống như bầu trời xanh biếc không một gợn mây bên ngoài. Trái tim dần sinh
ra những tia giá lạnh, tôi nói khẽ: “Không phải thần thiếp.”
“Không phải Thục phi, vậy còn có thể là
ai?” Hoàng hậu buông cây bút trong tay xuống, cất giọng lanh lảnh. “Vũ lâm quân
đã điều tra ra rồi, đêm đó sau khi Quỳnh Quý nhân rời khỏi Nhu Nghi điện, từ
trong cung của Thục phi liền có một chiếc thùng gỗ lớn dùng để đựng nước được
đưa ra ngoài, mà loại thùng đó hoàn toàn đủ để chứa một người bên trong.”
Tôi đưa mắt nhìn Hoàng hậu. “Việc vận
chuyển nước trong cung vốn đều là vào nửa đêm, ngày nào cũng như vậy, có gì là
lạ đâu.”
“Xe vận chuyển nước xuất cung ngày nào cũng
có người kiểm tra, tất nhiên không có gì lạ, nhưng đêm đó trong tay gã thái
giám Tiểu Hồi Tử phụ trách việc áp tải nước lại có thẻ bài của Vị Ương cung,
thế là liền được miễn kiểm tra. Trong chốn hậu cung này, Thục phi quả là có
quyền thế nghiêng trời, đến một gã thái giám nhỏ bé mà cũng được ban cho quyền
hạn như vậy, thực là không ai sánh bằng.” Hoàng hậu nói xong bèn lấy từ trong
tay áo ra một tấm thẻ bài mạ vàng to bằng cỡ lòng bàn tay, bên trên có ba chữ
“Vị Ương Cung” ngay ngắn được viết bằng lối chữ Lệ, xung quanh khắc hoa văn
tinh xảo, quả thực là thẻ bài chấp sự của Vị Ương cung.
Hoàng hậu vứt tấm thẻ bài ấy tới trước mặt
tôi. Hội Xuân bưng một chậu nước đã được chuẩn bị sẵn tới, cung kính nói: “Mời
nương nương rửa tay!”
Hoàng hậu thở dài than: “Chuyện ghen tuông,
đấu đá trong cung xưa nay vẫn thường xảy ra, nhưng chỉ cần không quá đáng thì
bản cung đều mắt nhắm mắt mở cho qua, ai ngờ Thục phi ngươi lại thiếu dạ dung
người tới mức này. Người mà Hoàng thượng thích vừa mới vào cung, thế mà ngươi
đã dám lén đưa ra khỏi cung rồi. Ngươi cho rằng Hoàng thượng và bản cung đều
không tồn tại hay sao mà lại dám một tay che trời trong chốn hậu cung này như
thế?”
Hoàng hậu làm ra vẻ vô cùng đau đớn. Tiễn
Thu vội vàng bước tới bôi một ít dầu bạc hà lên đầu ngón tay rồi day trán cho
nàng ta, miệng thì nói: “Thục phi nương nương vào cung không phải mới ngày một
ngày hai, sao vẫn còn suy nghĩ nông cạn như thế chứ? Quỳnh Quý nhân dù đắc sủng
tới mấy thì rốt cuộc vẫn không thể so sánh với nương nương, nương nương thực
không nên thiếu dạ dung người như vậy.”
“E rằng không phải chỉ là thiếu dạ dung
người thôi đâu, có khi là Thục phi nương nương bỗng nổi thiện tâm muốn làm
người tốt đấy.” Vinh Tần bật cười khúc khích rồi lại cúi đầu mân mê móng tay,
cất giọng uể oải. “Cậu họ của Quỳnh Quý nhân là Vệ Lâm, thái y tâm phúc của
Thục phi nương nương, mà Quỳnh Quý nhân thì lại có người trong lòng từ sớm, Vệ
Lâm thân là cậu họ chắc cũng đã biết việc này, thế là Quỳnh Quý nhân mới tới
bái kiến Thục phi nương nương vào lúc nửa đêm. Thục phi nương nương vừa muốn
lấy lòng Vệ thái y lại vừa muốn trừ bỏ một mối họa ngầm trong việc tranh sủng
sau này, trong khi đó việc cho người vào thùng nước rồi đưa ra ngoài thì hết
sức đơn giản, tội gì mà không làm đây?”
Câu chuyện ấy nghe có vẻ vô cùng xa xôi,
chẳng hề chân thực, nhưng dường như tất thảy lại đều là sự thật, hơn nữa mỗi
một lời đều nhắm vào tôi. Đúng thế, chính là tôi, bởi vì sợ Quỳnh Quý nhân
tranh sủng, cũng muốn thành toàn cho một đoạn tình duyên của nàng ta, thế là
liền để nàng ta xuất cung. Thật giống một câu chuyện cười biết mấy, thế nhưng
nó lại được người ta bịa ra như thật ngay trước mặt tôi, khiến tôi nhất thời
khó lòng biện bạch.
Vinh Tần chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh
Huyền Lăng, nở nụ cười tươi. “Tính ra thì Thục phi nương nương năm nay cũng đã
hai mươi bảy tuổi rồi... Không phải là tuổi xuân đôi bảy trẻ trung mà là hai
mươi bảy, chẳng bao lâu nữa sẽ tròn ba mươi. Nếu thần thiếp là nương nương, dù
dung nhan chưa già thì trong lòng cũng sẽ sợ tuổi già vô hạn. Chốn hậu cung có
nhiều mỹ nhân như thế, mà bản thân lại không ngừng già đi, phải làm sao đây?
Huống chi lần này thanh thế của Quỳnh Quý nhân còn chẳng kém gì nương nương năm
xưa nữa.”
Tôi lạnh lùng nhìn nàng ta. “Đó là Vinh Tần
ngươi sợ mà thôi, chớ có suy bụng ta ra bụng người. Vinh Tần ngươi còn chưa
thông minh đến mức có thể nhìn thấu được trái tim của người khác đâu, bằng
không...” Tôi liếc qua phía Hoàng hậu. “Ngươi đã chẳng bị người ta đùa bỡn
trong lòng bàn tay như thế rồi.”
Vinh Tần thản nhiên cười, nói: “Thần thiếp
có bị ai đó đùa bỡn trong lòng bàn tay hay không thì cứ xét sau. Thần thiếp tất
nhiên cũng rất sợ tuổi già, nhưng còn sợ bị người ta đưa ra ngoài cung lúc nửa
đêm hơn nhiều.”
“Hoàng thượng.” Tôi bước tới, quỳ xuống trước
mặt Huyền Lăng, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt từ đầu tới giờ vẫn luôn trầm lặng
của y. “Đúng sai phải trái thế nào, thần thiếp bây giờ không cách nào biện
bạch, nhưng xin Hoàng thượng hãy cho triệu gã Tiểu Hồi Tử phụ trách việc áp tải
nước đêm đó tới đây hỏi han rõ ràng một phen, thần thiếp nguyện lòng đối chất
trực tiếp với hắn.”
Y lặng lẽ gật đầu, lệnh cho Hội Xuân: “Đưa
Tiểu Hồi Tử tới đây, trẫm không muốn đổ oan cho Thục phi.”
Hội Xuân lập tức rời đi, rất nhanh sau đó
đã dẫn theo một gã tiểu thái giám đi vào từ ngoài điện. Tiểu thái giám này tuổi
chỉ chừng trên dưới hai chục, mặt mày trắng trẻo, nhìn có vẻ rất thật thà. Số
thái giám hầu hạ trong Vị Ương cung phải lên tới mấy chục người, tôi không có
nhiều ấn tượng về gã Tiểu Hồi Tử này cho lắm, chỉ thấy hơi quen mắt mà thôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, hờ hững nói:
“Hoàng hậu không cho rằng việc này quan trọng, thần thiếp nên phái Tiểu Doãn Tử
hoặc là Tiểu Liên Tử đi làm ư? Chứ phái một gã thái giám bình thường thế này đi
thì thực là chẳng ổn thỏa chút nào.”
Hoàng hậu hơi hé mắt, chẳng buồn để tâm tới
tôi, chỉ dặn dò Tiễn Thu: “Bóp thêm chút nữa đi, đầu ta tự dưng lại đau quá!”
Tiễn Thu đáp “vâng” một tiếng, động tác lại
càng nhẹ nhàng hơn. Vận Quý tần cất tiếng cười lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên,
hai mắt nhìn tôi chằm chằm. “Tiểu Doãn Tử và Tiểu Liên Tử đều là tâm phúc của
nương nương, địa vị không hề tầm thường, phái bọn họ đi há lại chẳng bắt mắt
quá ư?” Nàng ta dùng mũi bàn chân đá nhẹ vào người Tiểu Hồi Tử. “Gã tiểu thái
giám này vừa không nổi bật lại vừa có thẻ bài của Vị Ương cung, thực là thích
hợp nhất rồi.”
Huyền Lăng khẽ hít một hơi, thoáng lộ ra
mấy tia thương xót. “Hãy nói lại những lời mà ngươi mới nói hồi nãy cho Thục
phi nghe đi.”
Tiểu Hồi Tử ngẩng đầu nhìn tôi, không kìm
được hơi rùng mình một cái, lộ vẻ sợ hãi dập đầu thật mạnh. “Đêm đó Quỳnh Quý
nhân tới bái phỏng, Thục phi nương nương vốn định không gặp như đêm hôm trước,
nhưng về sau không biết vì sao lại gặp. Hai người nói chuyện được một lát rồi
Thục phi nương nương sai người đưa Quý nhân về, mà người đó chính là nô tài.
Sau khi trở về, nô tài đã định đi ngủ rồi, ai ngờ nương nương lại gọi nô tài
vào nội điện, nói là có một cơ hội rèn rũa, hỏi nô tài xem có chịu đi không. Nô
tài nghĩ bụng thường ngày có việc gì nương nương đều chỉ giao cho Doãn Tổng
quản và Liên công công, hiếm khi nào nghĩ tới mình thế này, thế là lập tức đồng
ý. Nương nương bèn dặn nô tài là hãy tới bên ngoài Kháp Xuân đường giả làm mèo
mà kêu lên hai tiếng, kêu xong rồi Quỳnh Quý nhân sẽ tự khắc ra ngoài.”
Vận Quý tần cười lạnh một tiếng, cất giọng
ẽo ợt: “Quả nhiên là thế mà. Với tính tình của Quỳnh Quý nhân, nếu không phải
cô ta tự mình ra ngoài, ai mà trói cô ta đưa đi được chứ!”
Huyền Lăng đưa mắt lườm một cái, Vận Quý
tần vội vàng cúi đầu. Tiểu Hồi Tử lại nói tiếp: “Sau đó nô tài thấy Quỳnh Quý
nhân mặc đồ của cung nữ đi ra ngoài. Nô tài liền dựa theo lời dặn dò của nương
nương, dẫn Quỳnh Quý nhân lúc này đã đóng giả làm cung nữ đến chỗ xe chở nước
dừng bên ngoài Vị Ương cung, để Quý nhân trốn vào trong thùng rỗng rồi đưa ra
ngoài cung. Những việc khác nô tài đều không biết gì nữa.” Hắn làm bộ cố hết
sức suy nghĩ. “Đúng rồi, đêm đó khi Quỳnh Quý nhân tới bái phỏng thì nô tài
đang hầu hạ bên ngoài, loáng thoáng nghe được mấy câu, cái gì mà bên đó tự có
người tiếp ứng, muội muội được tự tại rồi, bản cung cũng sẽ được tự tại.”
Vinh Tần hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười
khinh miệt. “Lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, cái gì mà tự tại với không tự
tại chứ, rốt cuộc vẫn không thể nào thoát khỏi cặp mắt thánh minh của Hoàng
thượng.”
Huyền Lăng nhìn tôi chăm chú, nơi đáy mắt
ngợp đầy một mảng đen sâu thăm thẳm. “Nàng hãy tự nói với trẫm đi, đang lúc nửa
đêm như thế, nàng ta tới tìm nàng làm gì?”
Tôi không hề thu ánh mắt về, thản nhiên
nhìn lại y. “Quả thực chỉ là để xin phép với thần thiếp thôi, nàng ta nói thân
thể không khỏe, trong cuộc tụ họp ngày hôm sau có thể sẽ tới muộn một chút.”
“Nhưng nếu nàng ta thật sự không khỏe thì
hoàn toàn có thể sai người đến báo, không cần phải tự đi tìm nàng.”
Tôi khẽ lắc đầu, nói: “Chuyện này khi đó
thần thiếp không hề nghĩ kĩ, nhưng mọi người ở Nhu Nghi điện đều có thể làm
chứng cho thần thiếp. Thần thiếp không hề nói ra những lời như vậy.”
“Mọi người ở Nhu Nghi điện...” Vinh Tần
lạnh lùng nói: “Bọn họ có ai mà không phải là tâm phúc của nương nương, chẳng
lẽ lại chịu khai ra chân tướng? Cũng chỉ có mình gã Tiểu Hồi Tử này là dám nói
thật thôi.”
Tôi đưa mắt nhìn Tiểu Hồi Tử, bình tĩnh
nói: “Tiểu Hồi Tử, bọn họ rốt cuộc đã cho ngươi chỗ tốt nào mà ngươi lại vu cáo
bản cung như thế? Nếu ngươi là người thông minh thì nên hiểu rõ, bọn họ hôm nay
có thể lợi dụng ngươi, ngày mai cũng có thể giết ngươi để diệt khẩu.”
“Thục phi muốn ám chỉ bản cung ư?” Hoàng
hậu ưỡn thẳng lưng lên, hơi ngả đầu về phía sau một chút, dõi mắt nhìn tôi chăm
chú. “Bản cung quả thực cũng có lỗi, đó là không điều tra cẩn thận khi chọn
giai lệ cho Hoàng thượng, không biết rằng trong lòng cô ta đã có người khác.”
Sau đó nàng ta lại liếc nhìn Huyền Lăng. “Thần thiếp đúng là có trách nhiệm
trong việc này, mong Hoàng thượng trách phạt.”
Huyền Lăng không ngừng gõ ngón tay xuống
bàn làm vang lên những tiếng “cộp cộp” nặng nề. “Bỏ đi, những việc đó Hoàng hậu
có muốn điều tra cũng chẳng dễ dàng gì.”
Hoàng hậu dịu dàng tạ ơn, sau đó mới lại
đưa mắt nhìn tôi. “Nhưng Quỳnh Quý nhân đã là người do bản cung tiến cử vào
cung, bản cung có lý gì mà lại đưa cô ta ra ngoài lúc nửa đêm đây? Việc này chỉ
có những ai không vừa mắt cô ta mới làm ra được thôi.”
Tôi cụp mắt xuống, nói: “Thần thiếp không
hề ám chỉ gì Hoàng hậu, nhưng có việc này thần thiếp không sao hiểu được, nếu
Quỳnh Quý nhân thật sự đã có người trong lòng rồi thì hoàn toàn có thể rời đi
trước lúc vào cung, chẳng việc gì phải vào cung rồi hao tâm tổn sức tìm cách
xuất cung như vậy.”
Vinh Tần đảo mắt liên hồi, chợt kêu “a” lên
một tiếng, nói: “Theo như thần thiếp nghĩ, khi ở nhà cô ta không dám bỏ đi là
vì sợ làm liên lụy đến người nhà, thêm nữa ở trong cung lại có người có quyền
có thế giúp đỡ cô ta, do đó cứ vào cung trước thì sẽ ổn thỏa hơn.”
“Bản cung còn chưa ngốc đến mức như Vinh
Tần nói.” Tôi đưa mắt lườm nàng ta một cái. “Quỳnh Quý nhân sau khi vào cung
thì rất ngang tàng, chỉ tôn kính một mình bản cung, trước lúc rời cung, cô ta
cũng gặp bản cung cuối cùng, chẳng lẽ bản cung lại không sợ khi Hoàng thượng
điều tra thì mình sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ ư?”
“Việc này...” Vinh Tần nhất thời cứng họng.
“Có lẽ việc xảy ra gấp rút quá, Thục phi còn chưa kịp suy nghĩ chu toàn.”
“Hoàng thượng.” Đoan Quý phi vốn một mực
không nói năng gì bất ngờ đứng dậy. “Việc này mỗi người giữ một ý kiến riêng,
cứ bàn thêm cũng chẳng ích gì, thần thiếp cho rằng nên đợi tìm được Vệ thị và
biểu ca của cô ta về rồi đưa ra kết luận thì hơn.”
Huyền Lăng hết sức tán đồng, đang định cất
tiếng thì lại thấy Tiểu Hạ Tử cứ thập thò ngoài cửa, bèn quát hỏi: “Có chuyện
gì mà cứ lén lén lút lút như thế?”
Tiểu Hạ Tử hoảng hốt chạy thẳng vào trong,
quỳ xuống bẩm báo: “Dạ bẩm Hoàng thượng, vừa mới có tin tức báo về, các thị vệ
phát hiện ra trên ngọn núi ở cách kinh thành bảy mươi dặm có thi thể của một
đôi nam nữ, trên người cả hai đều có rất nhiều vết đao chém, tiền bạc thì bị
cướp sạch, hình như là do sơn tặc làm ra.”
Vận Quý tần vỗ tay cười, nói: “Bây giờ thì
hay rồi, chết không đối chứng.”
Vinh Tần hơi nheo mắt lại, thoáng nở nụ
cười, nhìn qua phía tôi. “Rốt cuộc là do sơn tặc cướp bóc hay là do có kẻ giết
người diệt khẩu đây, thực khó có ai biết được.”
Tôi chẳng buồn nhìn nàng ta. “Vinh Tần đúng
là tâm tư nhanh nhạy, đây cũng chính là lời mà bản cung muốn hỏi đấy.”
Nàng ta cười, nói: “Hai người đó bây giờ đã
biến thành một đôi uyên ương xấu số rồi, có nói thế nào cũng là do nương nương
cả thôi.”
Tới nước này rồi tôi gần như đã rơi vào
cảnh không còn con đường nào để đi nữa, thế nhưng tâm trạng thì lại dần bình
tĩnh trở lại, nhẹ nhàng cất tiếng: “Thần thiếp không có lời nào để biện bạch,
nhưng việc này quả thực không phải là do thần thiếp làm.”
Huyền Lăng chắp tay sau lưng đứng trước cửa
sổ, để mặc cho những ánh dương tháng Năm rực rỡ chiếu lên người. “Hoàn Hoàn, kỳ
thực nàng cũng biết ghen, đúng vậy không?”
Tôi bất giác nhớ đến cuộc đối đáp với y hôm
đó, biết rõ là y đã nổi lòng nghi ngờ, bèn ôn tồn nói: “Hoàn Hoàn chỉ là người
phàm, lại rất để tâm tới Hoàng thượng, tất nhiên cũng biết ghen rồi. Nhưng
Hoàng thượng cũng từng nói địa vị của Hoàn Hoàn trong lòng Hoàng thượng là
không thể thay thế được, do đó Hoàn Hoàn chưa từng sợ hãi bao giờ.” Tôi nói
bằng giọng rất thản nhiên, chẳng hề để tâm tới việc mí mắt Hoàng hậu lúc này
đang giật liên hồi. “Do đó lúc này Hoàn Hoàn chỉ để tâm tới việc Hoàng thượng
có tin Hoàn Hoàn hay không, kỳ dư đều không quan trọng.”
“Thục phi.” Y xoay người lại, đưa tay khẽ
vuốt ve mái tóc tôi. “Quỳnh Quý nhân thực ra chẳng đáng kể gì, nếu trẫm mà biết
trong lòng nàng ta đã có người khác thì ắt chẳng để nàng ta ở lại trong cung.
Giống như năm xưa vậy, bởi vì có nàng nên dù Như Kim có giống nàng đến mấy thì
bây giờ cũng đã đi rồi. Trẫm chỉ để tâm nữ nhân của trẫm có lén giở trò sau
lưng trẫm hay không, có lợi dụng sự sủng ái của trẫm để làm mưa làm gió ở chốn
hậu cung hay không thôi.”
“Hoàng thượng, người mà Hoàng thượng nói
tới kia không phải là thần thiếp.”
“Hoàn Hoàn, trẫm cũng mong là như vậy.” Y
khẽ mỉm cười, trong giọng nói bỗng lộ ra mấy tia buồn thương trống trải. “Lòng
trẫm đang rất phiền muộn, nàng bây giờ nhất định cũng phiền muộn vô cùng. Gần
đây trong cung có quá nhiều việc vụn vặt, nàng chắc hẳn đã mệt rồi, có việc gì
thì hãy để Quý phi và Đức phi xử lý đi, Uẩn Dung và Trinh Phi cũng có thể giúp
đỡ được một phần.”
Trái tim bất giác co lại, tôi đưa mắt nhìn
y chăm chú. “Hoàng thượng nói như vậy tức là không tin thần thiếp đúng không?”
Vinh Tần nôn nóng nói: “Hoàng thượng, việc
này chứng cứ xác thực, rõ ràng là Thục phi...”
“Được rồi!” Huyền Lăng khẽ xua tay một cái,
cất tiếng cắt ngang lời nàng ta. “Xích Thược, nàng phải biết là tại sao trẫm
lại đối tốt với nàng như thế, đừng phụ lòng trẫm!”
Vinh Tần ngẩn ra trong khoảnh khắc, cuối
cùng đành hậm hực cúi đầu, không nói gì thêm.
Huyền Lăng đưa tay nắm lấy bàn tay Quý phi.
“Thục phi cần phải chăm sóc lũ nhỏ, sau này mọi việc đành phiền nàng vậy.”
Quý phi nhún người hành lễ: “Hoàng thượng
khách sáo quá rồi. Thần thiếp ắt sẽ dốc hết sức mình, có điều sợ là có chút lực
bất tòng tâm.”
Hoàng hậu lặng im một lát, khi ngẩng lên
bên khóe miệng đã lại để lộ một nụ cười hiền hòa. “Hoàng thượng có việc gì xin
cứ dặn dò, bọn thần thiếp nhất định sẽ hết lòng hết sức.”