[42]
Trích Trường Môn oán kỳ 1, Vương Trinh Bạch. Nguyên văn Hán Việt: Oanh đề kinh
mộng hồn - ND.
Sau khi sang tháng Tám, trời rốt cuộc đã
không còn nắng chói chang nữa, bắt đầu có những cơn mưa rả rích, thời tiết trở
nên mát mẻ, dễ chịu vô cùng. Không ngờ mùa thu mới thoắt đó đã lại đến, thực
khiến người ta không kìm được có chút cảm khái vì thời gian chẳng chịu đợi ai.
Lúc này tôi đang nằm nghiêng người trên
chiếc sạp được kê ra ngoài sân mà tán gẫu với Đức phi và Đoan Quý phi vừa tới
viếng thăm, còn Cận Tịch thì đứng phía ngoài giúp tôi ngăn các phi tần khác
lại, không để ai đi vào quấy rầy chúng tôi. “Thục phi nương nương rất mệt, giờ
đang nghỉ ngơi trong nội điện, sợ là trong thời gian ngắn không thể gặp các vị
nương nương, tiểu chủ được đâu.”
Hoa Nghi ngồi trên ghế, cầm búa đập vỏ quả
hạch đào, Đức phi mỉm cười cầm một quả lên cậy vỏ ăn, nói: “Muội thì được thoải
mái rồi, chỉ khổ cho Cận Tịch phải ở bên ngoài ứng phó thay muội thôi.”
Tôi ngả người tựa vào chiếc gối mềm sau
lưng, uể oải nói: “Muội thật sự rất sợ phải nhìn thấy những người đó, rõ ràng
là vô cùng ghen tị, thế mà lại cứ chúi đến tươi cười hỏi nọ hỏi kia, quá là giả
dối.”
Đức phi đưa tay tới giúp tôi gài lại góc chăn,
dịu giọng nói: “Chẳng trách muội lại cảm thấy không thoải mái, nếu gặp phải
những chuyện như muội trong thời gian vừa qua, bất kể là ai cũng sẽ đều như vậy
cả thôi. Hoàng thượng quả thực đã khiến muội phải chịu ấm ức rồi.”
Tôi giữ bàn tay nàng ta lại, bật cười, nói:
“Muội đâu có yếu đuối đến mức độ ấy, đã phiền tỷ tỷ phải nhọc lòng rồi.”
Đoan Quý phi cũng khẽ cười. “Ngẫm lại muội
đúng là có phúc thật đấy, vốn đã là mẹ của ba đứa con rồi, bây giờ lại có thêm
cái thai này nữa, cho dù sau khi sinh ra, nó không phải hoàng tử mà chỉ là công
chúa thôi thì địa vị của muội cũng vẫn sẽ như mặt trời chính ngọ, không ai có
thể lay động được. Muội ngẫm lại mà xem, việc của hai vị cung tần kia đều có
dính dáng đến muội, nếu không vì muội đã sinh được ba người con cho Hoàng
thượng, chuyện này có thể dễ dàng gác qua một bên như vậy sao?” Giọng nàng ta
thấp thoáng vẻ bi thương. “Nói gì thì nói, có con rồi thì việc gì cũng có chỗ
mà nương tựa, cũng khó trách Hoàng hậu lại căm hận muội đến thế.”
Chợt có tiếng cười trong trẻo từ chỗ không
xa vọng lại, tôi đưa mắt nhìn đi, thấy Ôn Nghi đang cùng Lung Nguyệt chơi trò
xếp hình, Dư Hàm thì tò mò ngồi xổm một bên nhìn hai vị tỷ tỷ loay hoay với
những miếng gỗ, chỉ có Linh Tê là lẳng lặng ngồi trên đùi Đức phi, nghe chúng
tôi trò chuyện, như hiểu mà lại như chẳng hiểu gì.
Một làn gió nhẹ thổi qua, những bông hoa
bên ngoài đều đã rụng, chỉ còn lại một rừng phong đỏ rực như đang thiêu đốt cả
trời thu. Tôi mỉm cười nhìn cảnh những đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ với nhau, cảm
thấy thư thái vô cùng. Chợt trong lồng ngực cuộn lên cảm giác buồn nôn, tôi vội
cầm một viên mứt hải đường lên bỏ vào trong miệng, hơi cau mày, nói: “Tay nghề
của Hoa Nghi rốt cuộc vẫn không so được với Ngọc Ẩn, mứt hải đường này chẳng
chua chút nào.”
Hoa Nghi dừng tay lại, ngẩng đầu ấm ức nói:
“Sao có thể như vậy được, vì nương nương chê không chua nên đây đã là lần ướp
thứ ba rồi, nô tỳ thấy nó chua đến nỗi chẳng thể ăn nổi rồi đấy.”
Đức phi cười tủm tỉm, nói: “Nữ nhân mang
thai khẩu vị nặng cũng là chuyện bình thường thôi mà.” Dứt lời bèn cầm một viên
lên ăn thử, vừa mới bỏ vào miệng đã không kìm được nhíu chặt đôi mày, vội vàng
nhổ nó ra, lại cầm chén trà lên súc miệng, làu bàu nói: “Chua quá, chua quá!”
Đức phi vốn là người đoan trang, nền nã, lúc này thất thố như vậy đủ thấy viên
mứt hải đường đó chua đến mức nào. Tôi vội sai cung nữ mang mứt ngọt tới cho
Đức phi, áy náy nói: “Thì ra là tại khẩu vị của muội nặng, thế mà lại trách
nhầm Hoa Nghi, còn khiến tỷ tỷ phải khó chịu nữa.”
Đức phi lúc này vẫn còn nhíu mày thật chặt,
cứ xua tay không ngớt mà chẳng thể nói năng gì. Đoan Quý phi bật cười khúc
khích, nói: “Nghe nói người nào mang thai hoàng tử khẩu vị mới nặng, mà khẩu vị
của muội lại nặng như thế này, lẽ nào lần trước mang thai rồng phượng còn chưa
thấy đủ, lần này định sinh luôn một cặp hoàng tử hay sao?”
Đoan Quý phi là người vốn nghiêm túc ít khi
nói cười, lúc này cười tươi như vậy liền giống như hoa xuân nở rộ khiến người
ta bất giác đắm say. Tôi đặt tay lên ngực, nói: “Lần này mang thai muội thấy lạ
lắm, dạ dày rất dễ nhộn nhạo sục sôi, lồng ngực thì thường xuyên bức bối khó
chịu, khẩu vị cũng nặng lạ thường. Năm xưa khi mang thai Lung Nguyệt, muội đâu
có bị như vậy đâu.”
Đoan Quý phi trầm ngâm nói: “Nếu vậy muội
nên gọi Vệ Lâm tới kiểm tra kĩ càng một phen xem sao. Tuy muội đã từng sinh nở
nhưng hãy cứ cẩn thận một chút thì hơn.”
Đức phi lúc này đã khôi phục lại phần nào,
nghe thấy vậy bèn nói: “Ta nhớ khi xưa An Ly Dung mang thai tình hình cũng là
như thế. Có điều muội muội nhiều phúc nhiều thọ, hạng người bạc mệnh như cô ta
tất nhiên không thể so sánh được rồi.”
Đoan Quý phi suy nghĩ một chút rồi thấp
giọng nói: “Năm xưa khi mang thai lần đầu, Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng thường
xuyên cảm thấy khó chịu. Nữ nhân sinh nở giống như phải đi dạo một vòng qua Quỷ
môn quan vậy, Thuần Nguyên Hoàng hậu khi đó dù hết sức cẩn thận nhưng đến cuối
cùng vẫn không giữ được cả mẹ lẫn con, có lẽ tại trong cung xảy ra quá nhiều
việc thất đức cho nên trẻ con mới khó nuôi như thế. Quãng thời gian trước muội
lại phải trải qua nhiều chuyện không vui, vẫn cứ nên chú ý giữ gìn một chút thì
hơn.”
Tôi đang định hỏi Đoan Quý phi xem năm xưa
Thuần Nguyên Hoàng hậu đã dưỡng thai thế nào, chợt thấy Linh Tê trượt từ trên
đùi Đức phi xuống, kéo tay tôi, cất tiếng cười vang trong trẻo: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ
đuổi theo tỷ tỷ kìa!”
Mọi người cùng nhìn theo hướng ngón tay con
bé chỉ, chỉ thấy Lung Nguyệt đang cầm trong tay một miếng hình xếp màu đỏ chạy
phía trước, đồng thời không quên đắc ý cười, nói: “Mất miếng này rồi thì con
thỏ của Ôn Nghi tỷ tỷ sẽ là con thỏ không tai.”
Ôn Nghi một mặt nôn nóng muốn giành lại
miếng hình xếp, một mặt lại lo Lung Nguyệt bị ngã, chỉ đành xách váy đuổi theo
phía sau. “Oản Oản, muội chạy chậm thôi...”
Linh Tê thấy hai vị tỷ tỷ đuổi theo nhau
như thế thì cảm thấy hết sức náo nhiệt, không ngớt cười vang vui vẻ, nói: “Tỷ
tỷ đuổi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ đuổi theo tỷ tỷ.”
Nghe thấy những tiếng nói cười ấy của Linh
Tê, trong đầu tôi như lóe lên một tia chớp sáng lòa, làm tôi đầu choáng mắt
hoa. Ca ca từng nói lại với tôi câu nói cuối cùng lúc sinh tiền của An Ly Dung,
“Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu”. Rốt cuộc là An Ly Dung căm hận Hoàng hậu tới
tột cùng hay là nàng ta muốn thông qua ca ca để nói với tôi một bí mật kinh
người đây?
Tôi nhất thời chẳng thể đoán được ý tứ thật
sự của nàng ta, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu.”
Lúc này chỉ có Đoan Quý phi và Đức phi ở
bên cạnh tôi, Đức phi nghe thế liền vội vàng đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽ
nói: “Cho dù muội có căm hận Hoàng hậu đến mấy thì cũng đừng nói những lời này
ra ngoài miệng chứ, không muốn sống nữa sao?”
Đoan Quý phi ở xa hơn một chút, nghe không
rõ lắm, bèn ngoảnh đầu qua hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Muội nói là ai giết chết
ai cơ?”
Nghe Đoan Quý phi hỏi vậy, làn sương dày
đặc trong lòng tôi bất giác tan bớt mấy phần, rồi tôi khẽ nói: “Hoàng hậu giết
chết Hoàng hậu.”
Đoan Quý phi vốn vào cung sớm nhất, bụng dạ
rất sâu, mừng giận không bao giờ để lộ ra ngoài mặt, thế nhưng lúc này nghe
thấy thế, hai bờ má đều không kìm được trở nên trắng bệch, đột ngột đứng dậy
nói: “Hoàng hậu?” Đoan Quý phi đứng dậy vội quá, chiếc bộ dao đính trân châu
trên đầu không ngớt đung đưa làm phát ra những tiếng tinh tang nhè nhẹ. “Muội
đã biết được điều gì đó rồi phải không?”
Màn đêm dần buông xuống, tôi khoác áo đứng
dậy, cùng Đoan Quý phi sánh vai đi vào nội điện. Đức phi rất ít khi thấy tôi và
Đoan Quý phi lộ ra thần sắc kỳ dị như vậy, vội vàng dặn dò Bình Nương và Chung
Nương trông chừng mấy đứa bé cẩn thận, sau đó lặng lẽ đi vào theo. Tôi bước tới
bên chiếc bàn tròn đóng bằng gỗ sưa, thắp một ngọn nến Hà Dương lên, những tia
sáng màu vàng cam dìu dịu tức thì tỏa ra tứ phía. Tôi và Đoan Quý phi đưa mắt
nhìn nhau một lát, rồi tôi khẽ thở dài than: “Không phải muội ăn nói bừa bãi
đâu, câu nói vừa rồi là lời cuối cùng của An Ly Dung lúc sinh tiền.” Tôi không
muốn để Đoan Quý phi biết về cuộc gặp gỡ giữa ca ca và An Ly Dung, bèn nói:
“Trước khi tự vẫn, An Ly Dung từng nhờ người nói lại lời này với muội. Trước
đây muội cứ luôn cho là cô ta căm hận Hoàng hậu quá, muốn nhờ muội giết Hoàng
hậu giúp cô ta.”
Hai mắt Đoan Quý phi sáng rực, nàng ta chậm
rãi nói: “Với tâm cơ của cô ta, nếu thật sự căm hận thì hoàn toàn có thể tự
mình ra tay, chẳng cần đợi tới lúc sắp chết mới nhờ cậy muội như thế.”
“Muội lúc trước vốn không để tâm tới câu
nói đó lắm, mãi tới vừa rồi khi nghe thấy mấy lời kia của Linh Tê mới đột nhiên
nghĩ ra điều mấu chốt... Hóa ra bên trong đó còn có một tầng ý tứ khác.” Tôi
nhìn Đoan Quý phi chăm chú. “Nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ vừa nãy, hình như đã có phán
đoán này từ sớm rồi.”
Tôi tuy không biết về mối quan hệ giữa Đoan
Quý phi và Thuần Nguyên Hoàng hậu khi xưa, thế nhưng tài gảy tỳ bà của Đoan Quý
phi hoàn toàn là do Thuần Nguyên Hoàng hậu truyền dạy, chắc hẳn tình cảm giữa
họ không tệ chút nào. Đoan Quý phi hình như đang đắm chìm vào dòng hồi ức xưa
cũ, không nghe thấy câu hỏi của tôi, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Khi đó ta vẫn còn trẻ,
thành ra có chút ngây thơ. Từ hồi mười mấy tuổi ta đã được Thái hậu nuôi dưỡng
bên cạnh rồi, chính là phi tần vào cung hầu hạ Hoàng thượng sớm nhất. Tuy là
con nhà tướng nhưng ta vẫn luôn hiểu rõ, cả đời này ta chỉ có thể làm phi tần
của Hoàng thượng mà thôi, tuyệt đối không có cơ hội ngồi lên ngôi hậu, do đó ta
không suy nghĩ gì nhiều, sau khi được sắc phong làm Đoan Quý tần thì chỉ một
lòng hầu hạ Hoàng thượng và Thái hậu. Trong gia tộc của Thái hậu có hai nữ tử
tuổi tác xấp xỉ với ta, một người là Chu Nhu Tắc con dòng đích, một người là
Chu Nghi Tu con dòng thứ. Trước khi vào cung thì Thuần Nguyên Hoàng hậu đã nổi
danh thiên hạ rồi, còn được hứa gả cho con trai của Phủ Viễn tướng quân từ sớm,
chỉ chờ ngày thành thân mà thôi. Bản thân Thái hậu cũng là con dòng thứ, cảm
thấy con dòng đích khó tránh khỏi có chút yếu đuối, mỏng manh, do đó liền quyết
định để Chu Nghi Tu vào cung. Vì khi đó Hoàng thượng còn trẻ, Chu Nghi Tu thì
lại là con dòng thứ, không tiện sắc phong làm hoàng hậu ngay, đành lập làm Nhàn
Phi trước, chờ sinh được hoàng tử thì sẽ sắc phong làm hậu. Kỳ thực ngay từ khi
Chu Nghi Tu mới vào cung thì mọi người đều đã biết rõ việc này rồi, mà lúc đó
Hoàng thượng đối xử với cô ta cũng không tệ, trong cung lại chỉ có ta với cô
ta, do đó cuộc sống coi như cũng ổn. Không lâu sau thì Chu Nghi Tu có thai, mọi
việc dường như đều phát triển đúng như dự tính, cho đến một ngày...” Đoan Quý
phi lộ vẻ thổn thức, dường như chẳng muốn nhớ lại việc xưa. “Ngày đó Thuần
Nguyên Hoàng hậu vâng chỉ vào cung bầu bạn với muội muội vừa có thai, ai ngờ
lại gặp Hoàng thượng bên hồ Thái Dịch. Có lẽ tất thảy đều là duyên phận do ông
trời sắp đặt, Hoàng thượng vừa gặp Thuần Nguyên Hoàng hậu đã yêu ngay, lập tức
chạy đi năn nỉ Thái hậu đón nàng ta vào cung làm hậu. Thấy Hoàng thượng khăng
khăng như vậy, Thái hậu cũng chẳng thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý. Kỳ thực
Thái hậu năm xưa hứa gả Thuần Nguyên Hoàng hậu cho con trai của Phủ Viễn tướng
quân chỉ là để tăng thêm một phần trợ lực giúp Hoàng thượng đăng cơ mà thôi,
lúc ấy Nhiếp chính vương lại đã chết rồi, dưới bàn tay sắt của Thái hậu có ai
mà dám trái ý, thế là Phủ Viễn tướng quân chỉ đành mượn cớ “ấu tử bất tài” để
xin thoái hôn, Thái hậu thì có ý muốn an ủi nên đã gả một vị quận chúa vào nhà
ông ta, nhờ vậy mới giữ được thể diện cho hoàng tộc.”
Đức phi hỏi: “Hoàng thượng trước đó chưa
từng gặp Thuần Nguyên Hoàng hậu ư?”
Đoan Quý phi nói: “Thuần Nguyên Hoàng hậu
đã được hứa gả cho người khác từ sớm rồi, tất nhiên không tiện diện thánh, do
đó hai người trước đó chưa từng gặp mặt.” Dừng một chút nàng ta lại kể tiếp:
“Chu Nghi Tu thấy Hoàng thượng và Thái hậu đều như vậy thì tất nhiên không dám
trái ý, liền tự mình đứng ra nói rằng đích thứ có sự khác biệt, trưởng tỷ sau
khi vào cung nên được ở ngôi trên, Hoàng thượng và Thái hậu đều bất giác thở
phào. Rồi sau đó Chu Nghi Tắc trở thành chủ nhân của trung cung, Chu Nghi Tu
thì được phong làm quý phi, lời hứa sau khi sinh con sẽ được phong hậu tất nhiên
chẳng còn hiệu lực nữa. Không lâu sau, Chu Nghi Tu sinh hạ một vị Hoàng tử,
tiếc rằng vị Hoàng tử đó mang bệnh từ trong bụng mẹ, chưa đầy ba tuổi thì đã
qua đời. Mà trong thời gian đó Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng có thai. Thuần
Nguyên Hoàng hậu sau khi vào cung thì đắc sủng vô cùng, cùng Hoàng thượng có
thể nói là phu thê ân ái, thành ra tiên Đức phi và tiên Hiền phi vào cung muộn
hơn đều đầy bụng oán khí, thường xuyên khiêu khích, Hoàng hậu chẳng qua là
không buồn tính toán với bọn họ mà thôi. Hôm đó có lẽ vì đang mang thai nên dễ
tức giận, tiên Hiền phi lại nói ra mấy câu hết sức mạo phạm, thế là Hoàng hậu
nhất thời giận dữ phạt hai người bọn họ phải quỳ ngoài điện mà suy nghĩ lỗi
lầm, kết quả là tiên Hiền phi đã bị sẩy thai. Kỳ thực khi đó còn chưa ai hay
tiên Hiền phi đã có thai, Hoàng hậu cũng chỉ vô tình mà thôi, nhưng Hoàng hậu
lại vì thế mà vô cùng hối hận, thường xuyên tự trách bản thân. Chu Nghi Tu có
biết một chút y thuật, trước giờ lại luôn tôn kính Hoàng hậu, Hoàng thượng
không yên tâm về người khác nên kêu cô ta hầu hạ kề bên. Hoàng hậu khi có thai
thường xuyên khó ở, lúc lâm bồn lại đau đớn lạ thường, cuối cùng thì sinh ra
một cái thai lưu rồi buông tay về trời, trước khi chết còn cầu xin Hoàng thượng
đừng trút giận lên thái y, đồng thời phải chăm sóc người muội muội duy nhất của
mình cho tốt. Khi đó không chỉ có mình Hoàng thượng đau xót tột cùng, ngay đến
bọn ta cũng hết sức thương tâm. Hoàng hậu đối xử mọi người trong cung đều rất
tốt, ai ngờ vẫn bị ông trời bắt tội, mà ngay cả đứa bé đó cũng thế, còn chưa ra
đời thì đã tắt thở rồi, trên người còn có mấy vết bớt màu xanh nữa.”
“Vết bớt màu xanh? Tại sao lại như vậy?
Hoàng thượng có biết không?”
“Biết chứ. Thái y nói vì thai nhi từng phải
chịu cơn kinh hãi nào đó và thai khí không đủ cho nên mới xuất hiện hiện tượng
này.”
“Vì có lời trăng trối của Hoàng hậu, Thái
hậu thì cũng không muốn Hoàng thượng đưa nữ tử khác lên làm chủ trung cung, thế
là bèn đồng ý cho Chu Nghi Tu ngồi vào vị trí đó. Còn về những chuyện sau này
thì bọn muội đều đã biết cả rồi.” Đoan Quý phi chợt đưa tay nắm chặt lấy chiếc
khăn lụa trải bàn, trầm giọng nói: “Khi Thuần Nguyên Hoàng hậu qua đời, Chu
Nghi Tu đã khóc đến suýt ngất đi, tình tỷ muội như thế thực khiến người ta cảm
động. Khi đó ta còn trẻ nên không hiểu chuyện, nhưng về sau dần phát hiện Chu
Nghi Tu xem trọng ngôi hoàng hậu kia vô cùng, chẳng lẽ năm xưa lại không oán
hận một chút nào ư? Thế là ta âm thầm để ý, rồi càng nghĩ lại càng sợ hãi, chỉ
khổ một nỗi là không có chứng cứ gì thôi.”
Đoan Quý phi bấy lâu nay vẫn luôn trầm lặng
ít nói, lần này bộc bạch tâm can như vậy thực có thể nói là hiếm có vô cùng.
Đức phi chăm chú lắng nghe, hơi thở dần trở nên dồn dập. “Khi Thuần Nguyên
Hoàng hậu mang thai thì cô ta hầu hạ kề bên, muốn mua chuộc thái y và những
người bên cạnh Hoàng hậu không có gì là khó cả. Nhớ năm xưa muội rất mực cung
kính như thế mà cô ta còn chẳng buông tha, càng đừng nói gì tới một người đã
đoạt mất vị trí vốn phải thuộc về cô ta như Thuần Nguyên Hoàng hậu. Hơn nữa khi
cô ta mất con thì Thuần Nguyên Hoàng hậu lại có thai, có khác nào đổ thêm dầu
vào lửa đâu!” Nói tới đây, Đức phi đã lộ rõ vẻ sợ hãi, thế nhưng trong mắt lại
dần bừng lên những tia nóng bỏng. “Nếu chuyện này thật sự là do cô ta làm,
Thuần Nguyên Hoàng hậu và Hoàng tử thật sự là do cô ta hại chết...”
Đoan Quý phi cắt ngang lời nàng ta, bình
tĩnh nói: “Chúng ta không có chứng cứ gì cả.”
Đức phi nắm chặt hai tay, nói giọng như
chém đinh chặt sắt: “Nhất định sẽ có thôi. An Ly Dung vốn ở bên Hoàng hậu nhiều
năm, tâm tư lại cẩn mật, cô ta nhất định đã phát hiện ra điều gì đó rồi, bằng
không sẽ chẳng nói ra những lời như vậy đâu.”
Tôi cúi đầu suy nghĩ một lát rồi chậm rãi
nói: “Chưa chắc. Có lẽ chúng ta đã cả nghĩ cũng chưa biết chừng.”
Đoan Quý phi đưa tay xoa nhẹ vai Đức phi,
ôn tồn nói: “Ta biết là muội hận, hận cô ta hại muội không thể có con. Thế
nhưng dù hận đến mấy thì cũng phải bình tĩnh, trước khi có thể đánh đổ kẻ địch
thì đừng nôn nóng quá mà tự hại mình.” Hơi dừng một chút, nàng ta nói bằng
giọng tự giễu: “Kỳ thực, xét kĩ ra chúng ta cũng có khác gì một đám con hát
đâu.”
Tôi ngoảnh đầu lại, chợt nhìn thấy có một
bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng bên dưới bức rèm, thế là không kìm được kinh hãi
kêu lên: “Lung Nguyệt, sao con lại vào đây vậy?”
Hóa ra Lung Nguyệt đã lẳng lặng đi vào đây
từ lúc nào chẳng hay. Tôi không biết nó đã nghe được bao nhiêu, cũng không biết
nó có hiểu hay không, chỉ thấy nó nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Đức phi, cầm tay
nàng ta, khẽ nói: “Mẫu phi, con buồn ngủ rồi.”
Đức phi đưa mắt nhìn sắc trời nặng trĩu bên
ngoài cửa sổ, dịu dàng xoa đầu Lung Nguyệt. “Được, vậy mẫu phi đưa con về ngay
đây.”
Đoan Quý phi bình tĩnh nói: “Chúng ta hãy
giải tán đi thôi, việc này còn phải tính toán lâu dài, nhất định đừng ai sơ
suất đấy.”
Tôi khẽ gật đầu, nơi đáy lòng bất giác nảy
sinh mấy tia lạnh lẽo.
Giữa màn đêm tĩnh lặng trong Tử Áo Thành,
mấy bận tôi trằn trọc trở mình nửa tỉnh nửa mơ, loáng thoáng nghe thấy từ phía
Phi Hương điện vọng lại những tiếng đàn tì bà réo rắt, nghe hệt như tiếng mưa
rơi bên ngoài cửa sổ.
Hết
tập 7