Lúc này Tuệ Sinh đang cầm trong tay một chiếc quạt tròn thêu hình hoa thược dược bằng chỉ vàng dùng để che mặt, kết hợp với khuôn mặt yêu kiều xinh xắn của nàng ta thực là hết sức động lòng người. Nàng ta đang nghe đến
thẫn thờ, Ngọc Nhiêu mỉm cười đẩy nhẹ cánh tay nàng ta. “Quận chúa cầm
quạt cẩn thận đấy, chớ nên đánh rơi.”
Tuệ Sinh kêu lên “úi chao”
một tiếng, ngoảnh mặt qua, hỏi: “Cái gì cơ?” Bàn tay thì bất giác buông
lỏng, chiếc quạt tròn kia nhẹ nhàng rơi xuống đất. Tôn cô cô vội vàng
nhặt nó lên, cười nói: “Ở đây làm gì có trạng nguyên, Quận chúa không
cần phải đánh rơi quạt đâu.”
Mọi người đều không kìm được cất
tiếng cười vang, Tuệ Sinh thẹn đến đỏ bừng hai má, giậm chân chạy đi.
Thái hậu vừa cười vừa kêu người ngăn nàng ta lại. “Cháu đi đâu vậy?”
Tuệ Sinh nói: “Mọi người đều xấu lắm, cháu chẳng ở lại đây nữa đâu.”
Thái hậu cười đến không khép miệng lại được, chỉ tay vào nàng ta, nói: “Cứ
ngồi yên đấy thôi, nếu cháu thật sự muốn đi thì chi bằng cùng mẹ cháu và mấy người Đức phi đi ngắm xem trạng nguyên lang năm nay thế nào. Trong
cung đã nhiều năm không có chuyện gì thú vị rồi, chúng ta vui vẻ với
nhau một chút cũng hay.” Sau đó lại quay qua nói với Chân Ninh Trưởng
công chúa: “Ai gia bây giờ thực chẳng có sức mà đứng dậy nữa rồi, khi
nào con quay lại nhớ kể cho ai gia nghe trạng nguyên lang năm nay là một nam tử tuấn tú cỡ nào đấy.”
Chân Ninh Trưởng công chúa đứng dậy khom người, cười nói: “Vậy nhi thần xin lĩnh mệnh.”
Thế là cả đoàn người nối đuôi nhau đi theo Chân Ninh Trưởng công chúa lên
lầu thành chờ ngắm trạng nguyên lang, dưới ánh xuân rạng rỡ, những tiếng nói cười vang lên không ngớt. Đức phi và tôi đi sau cùng, nàng ta mím
môi cười nói với tôi: “Thái hậu làm thế này đâu phải là để chúng ta ngắm trạng nguyên lang, rõ ràng là muốn chọn cho Quận chúa một vị phu quân
ưng ý mà.”
Hồ Uẩn Dung khẽ gật đầu một cái tỏ ý tán đồng. Tôi
cười, nói: “Thái hậu đã phải hao tổn tâm tư như thế rồi, chúng ta có lẽ
nào lại không chiều ý? Hơn nữa một chuyện thú vị như thế này, chúng ta
cũng đều mong được thấy cả.”
Đức phi tươi cười gật đầu, sau đó lại đi qua bên cạnh nói chuyện với Ngọc Nhiêu.
Chẳng bao lâu sau chúng tôi đã lên tới trên lầu thành. Bốn phía đều tĩnh
mịch, sắc trời xanh biếc, ánh nắng vàng ươm, con đường lớn lát đá cẩm
thạch bên dưới lầu thành kéo dài thẳng tắp hàng trăm trượng ra tới tận
cửa thành. Những tiếng vó ngựa giòn tan bất chợt vang lên, tất cả mọi
người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Hai bên đường trồng đầy những gốc
mận đang nở hoa rực rỡ, một làn gió nhẹ thổi tới, những cánh hoa trắng
muốt rơi lất phất tạo thành một tấm thảm đẹp mắt thu hút ánh nhìn tò mò
và chờ đợi của tất thảy mọi người trên lầu thành.
Có gã thái giám
khẽ cất tiếng hô: “Tới rồi! Tới rồi!” Mọi người cùng dõi mắt nhìn đi,
chỉ thấy mãi nơi tận cùng phía phát ra tiếng vó ngựa có một thiếu niên
áo đỏ cưỡi trên lưng một con ngựa trắng cao lớn đang chậm rãi đi tới, bộ đồ trạng nguyên trên người thực là bắt mắt vô cùng. Hồ Uẩn Dung đưa tay lén đẩy Tuệ Sinh lên trước nhất, cười nói: “Quận chúa tinh mắt nên chắc nhìn được rõ ràng hơn một chút, trạng nguyên lang trông như thế nào
vậy?”
Tuệ Sinh vừa thẹn vừa giận lại vừa tò mò, hậm hực nói: “Mọi người cứ tự xem đi là được, đẩy ta làm cái gì chứ!”
Trang nguyên lang chậm rãi đi tới gần, có thể thấy rõ đó là một thiếu niên
mặt đẹp như ngọc, áo quần hoa lệ, bên khóe môi thấp thoáng một nụ cười
mừng vui đắc ý.
Tiểu Hạ Tử đứng một bên khẽ nói: “Vị trạng nguyên
lang này mới mười chín tuổi thôi, là người Thanh Châu, nghe nói hãy còn
chưa thành gia lập thất cơ đấy.”
“Gió xuân thả sức cho phi ngựa, ngày trọn Trường An xem hết hoa[6].” Chân Ninh Trưởng công chúa khẽ gật đầu. “Thiếu niên đắc ý, quả là khí khái hiên ngang.”
[6] Trích Đăng khoa hậu của Mạnh Giao. Dịch thơ: Khương Hữu Dụng. Nguyên
văn Hán Việt: Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Trường An
hoa - ND.
“Thế này mà gọi là khí khái hiên ngang gì cơ chứ!”
Tuệ Sinh nắm chặt lấy chiếc quạt tròn trong tay, khóe môi hơi nhếch lên
để lộ vẻ giễu cợt. “Mẫu thân nhìn xem kìa, mặt y còn trắng hơn mặt con,
lông mày còn đen hơn lông mày của con, môi thì còn đỏ hơn môi con nữa,
nếu cởi bỏ bộ đồ trạng nguyên kia ra rồi thay bằng đồ con gái thì trông
có khác gì chúng ta đâu, thật là chẳng ra dáng nam nhi gì cả!”
Đức phi cười, ôn tồn nói: “Hóa ra Quận chúa không thích những nam tử thanh
tao nho nhã. Không sao không sao, chúng ta chờ ngắm tiếp bảng nhãn và
thám hoa là được rồi.”
Bảng nhãn là một nam nhân đã ngoài năm mươi tuổi, chắc vì khổ công học tập suốt mấy chục năm trời nên hai bên tóc
mai đã điểm bạc, thân thể thì lòm khòm, mọi người tất nhiên không quá
chú ý, còn thám hoa cũng là một thiếu niên tuổi chừng trên dưới hai
mươi, vóc người cao lớn, tráng kiện vô cùng. Chân Ninh Trưởng công chúa
không kìm được tấm tắc khen: “Đúng là một hảo nam nhi, tuy chỉ là thám
hoa thôi nhưng nếu chăm chỉ làm quan thì tiền đồ cũng sẽ sáng sủa vô
cùng.”
Tuệ Sinh dùng sức cầm chặt cán quạt, dường như sợ nó rơi
xuống trúng đầu vị thám hoa lang phía dưới kia, đồng thời trề môi ra
nói: “Cái gì mà hảo nam nhi chứ, mới trúng thám hoa thôi mà đã đắc ý như thế rồi, nếu để y trúng trạng nguyên thì chắc sẽ chẳng coi ai ra gì
đâu, quá ư là hời hợt.”
Chân Ninh Trưởng công chúa cùng chúng tôi
ngơ ngác nhìn nhau, rồi nàng ta ôn tồn nói: “Ta thấy trạng nguyên lang
và thám hoa lang năm nay so với phò mã cô phụ của con còn tốt hơn nhiều
lắm, sao con lại chẳng vừa mắt ai vậy?”
Tuệ Sinh lè lưỡi, nói: “Tại sao con lại phải vừa mắt bọn họ chứ?”
Sau khi trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa vào cung thì tới lượt các văn
quan với trang phục sặc sỡ đủ màu từ đỏ, tím, xanh, đen đi vào. Mọi
người nhìn tới đây thì đều cảm thấy chán ngán, không còn hứng thú gì
nữa, chuẩn bị xoay người rời đi, chợt Ngọc Nhiêu nhìn thấy Tuệ Sinh cứ
đứng im đó không động đậy, bèn khẽ kéo nàng ta. “Quận chúa, sắc trời
không còn sớm nữa rồi, chúng ta về thôi.”
Lúc này, ánh dương nhàn
nhạt chiếu lên một nửa bên mặt của Tuệ Sinh, đôi hàng lông mi dài chớp
động, để lộ ra mấy nét si mê. Nàng ta giơ quạt chỉ về phía xa, hỏi:
“Người đó là ai vậy?”
Nơi chiếc quạt tròn chỉ vào, chỉ thấy rất
nhiều cánh hoa vẫn lất phất rơi, nhất thời làm mờ đi tầm mắt. Đến khi
hoa rụng vãn đi, chỉ thấy dưới ánh dương vàng ươm lộ ra một thân hình mơ hồ, đôi làn gió mát thổi tới khiến góc chiếc áo bào màu tím của y bay
lên nhè nhẹ. Y để ngựa bước đi chậm rãi, đưa tay phủi mấy bông hoa rơi
trên vai, giữa khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh, nhìn y thực là vô cùng
trầm lặng.
Ngọc Nhiêu tỏ ra khá bất ngờ, cây thoa ngọc trên đầu
ánh lên những tia sáng thanh tao dìu dịu. “Người đó là gia huynh, tên
gọi Chân Hành.”
Tuệ Sinh chậm rãi cụp mắt xuống, khuôn mặt bất
giác hơi ửng hồng. Chân Ninh Trưởng công chúa còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra, kéo tay nàng ta, khẽ nói: “Mau về thôi nào, mà con nhớ kể
với ngoại tổ mẫu của con những việc đã thấy hôm nay đấy nhé!”
Tuệ Sinh chợt thu lại những nét nghịch ngợm thường ngày, trong lòng như có thêm mấy tia tâm sự, chậm rãi quay về.
Tôi đi ở phía sau, ngoảnh đầu lại chợt thấy Hồ Uẩn Dung bước đi chậm rãi
mãi sau cùng, hình như cố tình làm vậy. Tôi bước tới bên nàng ta, cất
tiếng hỏi: “Sao còn chưa quay về vậy?”
Hồ Uẩn Dung dõi mắt nhìn
bóng dáng những người phía trước, lộ rõ vẻ u buồn. “Khi xưa cha ta đỗ
trạng nguyên, được Thái Tông ban hôn cho cưới mẫu thân của ta là Tấn
Khang Quận chúa, sau đó lại được phong làm thượng triều nghị lang chính
lục phẩm, về sau thì đường quan nhẹ bước, nhảy vọt lên tới chức ngân
thanh quang lộc đại phu tòng tam phẩm, thực là hiển hách vô cùng. Nếu
không phải vào năm Long Khánh thứ mười khi Bác Lăng Hầu mưu phản, cha ta bị người ta tố cáo là qua lại quá gần gũi với Bác Lăng Hầu, nhà ta đã
chẳng suy bại tới mức phải dựa vào mẫu thân ta để cầm cự. Sự phú quý như Chân Ninh Trưởng công chúa nhà ta tuy chưa từng được hưởng, thế nhưng
mười phần cũng phải được ba, bốn phần. Ngẫm kĩ ra quyền thế thực giống
như một đám mây biến đổi khôn lường, sớm đến chiều tan.” Hơi dừng một
chút, nàng ta dường như tập trung hết sức lực toàn thân, cất giọng mạnh
mẽ: “Nhưng càng là thứ gì khó nắm bắt ta lại càng muốn nắm chặt trong
tay, khi ta đã trở thành người có thể hô mưa gọi gió, lẽ nào còn sợ cái
gọi là sớm đến chiều tan ư?”
Tôi mỉm cười, nói: “Đang yên đang
lành, cớ sao muội muội lại sinh ra nỗi niềm cảm khái như thế? Muội muội
bây giờ kỳ thực đã vinh quang vô hạn rồi.”
“Vậy ư?” Trong cặp mắt
phượng ánh lên mấy tia rực rỡ, nàng ta nhìn tôi cười tủm tỉm. “Chỉ cần
Thục phi có lòng, hẳn sẽ không ngăn cản sự vinh quang của ta đâu.”
Tôi giả bộ như không biết gì. “Mỗi người đều có con đường riêng của mình, ta tất nhiên sẽ không ngăn cản muội muội rồi.”
Nàng ta khẽ cười, nói: “Chỉ mong là vậy.” Chợt lại cất tiếng hỏi: “Nhuận Nhi vẫn khỏe chứ?”
Tôi thầm kinh ngạc về sự quan tâm của nàng ta với Dư Nhuận, nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Thằng bé vẫn ổn, muội muội yên tâm.”
Lúc này đang dịp tháng Tư, trời quang gió ấm, những bông hoa đào rơi rụng
đầy trên mặt đất, còn hoa anh đào cùng hoa hải đường thì lại phơi phới
nở rộ, cảnh sắc ở Thượng Lâm uyển trước nay chưa từng trở nên tịch mịch
và hiu quạnh.
Sau chuyện ở trên lầu thành, Thừa Ý Quận chúa đã trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, dường như chỉ sau một đêm, vô số tâm sự đã chất đầy trong lòng nàng ta, còn chậm rãi lan tỏa lên đôi hàng lông mày của nàng ta nữa. Ngay đến Thái hậu cũng không kìm được cảm thấy khó
hiểu: “Tuệ Sinh sao tự nhiên lại đổi tính như vậy?”
Lòng tôi thầm
có chút bất an, thế nhưng khi trả lời thì vẫn ung dung vô cùng: “Có lẽ
đang dịp cuối xuân nên cô bé có chút uể oải đấy thôi.”
Đức phi khẽ gật đầu. “Chẳng trách, nghe Quý phi kể gần đây Ôn Nghi cũng có vẻ uể oải hơn trước rất nhiều.”
Thái hậu tựa lưng vào chiếc gối phía sau, gật đầu nói: “Có lẽ là vậy, ai gia thấy Lung Nguyệt cũng có vẻ trầm lặng đi nhiều rồi. Quãng thời gian
trước, phủ Nội vụ nói là đã chuẩn bị xong đồ cưới cho Thục Hòa, thế mà
Lung Nguyệt chẳng có hứng thú đi xem gì cả.”
Đức phi cười trừ,
nói: “Dạ phải, bây giờ con bé chỉ có hứng thú theo Quý phi học gảy đàn
tì bà thôi, mà trông cũng ra dáng lắm rồi.”
Thái hậu lộ vẻ trầm
ngâm. “Ai gia thường ngày đã quen thấy lũ trẻ con náo nhiệt rồi, bây giờ tất cả đều yên tĩnh thực là tẻ nhạt quá.” Bà ta ngẩng lên nhìn sắc trời bên ngoài một chút rồi nói tiếp: “Thời tiết bây giờ đang đẹp, kêu chúng nó ra ngoài đi lại nhiều một chút đi!”
Đức phi đáp “vâng” một
tiếng, sau đó bèn quay qua nói với Tuệ Sinh: “Quận chúa, phủ Nội vụ vừa
làm xong mấy chiếc diều lớn, trông đẹp vô cùng, Quận chúa có muốn đi thả diều không?”
Tuệ Sinh lúc này trông có vẻ buồn bã ủ dột, thế
nhưng không cách nào cự lại sự nài nỉ của Ôn Nghi và Lung Nguyệt, đành
đi theo. Tôi xoay người cáo lui: “Thái hậu, thần thiếp xin phép đi thả
diều cùng bọn họ.”
Thái hậu không trả lời tôi, hóa ra bà ta đã tựa đầu vào gối ngủ mất rồi, thế nhưng dù là trong giấc ngủ, trên gương mặt bà ta vẫn lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Thời gian qua, gió xuân dịu nhẹ làm lòng người thư thái, có điều bệnh tình của Thái hậu xem ra đã ngày một nặng hơn rồi.
Bầu trời bên ngoài trong xanh quang đãng, thế nhưng những ngọn gió từ mặt
hồ thổi tới lại yếu ớt vô cùng, tựa như bàn tay của một đứa bé sơ sinh
phớt nhẹ qua mặt. Với những ngọn gió thế này, dù con diều có bay lên
được thì cũng sẽ lại rơi xuống rất nhanh.
Trong lòng tôi còn đang
nghĩ thế, chiếc diều uyên ương của Tuệ Sinh đã lờ đờ rơi xuống đất rồi.
Vì dây rất dài nên con diều rơi mãi ở phía xa, Đức phi đưa tay khẽ đẩy
tôi một cái. “Muội mau qua xem thử xem thế nào đi, diều rơi như thế chỉ
sợ cô bé này sẽ nổi tính tiểu thư đấy.”
Tôi cười, nói: “Quận chúa tuy có hơi trẻ con nhưng vẫn chưa tới mức như vậy đâu.”
Tôi nháy mắt ra hiệu một cái, Ôn Nghi biết ý, bèn giao chiếc diều trong tay cho một gã thái giám, kéo theo Lung Nguyệt chạy đi.
Trong Thượng Lâm uyển lúc này trăm hoa đua sắc, hồng hồng tím tím đan xen,
thực là đẹp đẽ vô cùng, còn tôi thì đang mặc một chiếc váy dài có tà váy lê đi trên mặt đất nên không thể chạy nhanh được, đến khi tìm thấy Tuệ
Sinh cùng chiếc diều kia thì không kìm được ngây ra.
Chỉ thấy ca
ca tôi bị dây diều quấn mấy vòng quanh người, trong tay còn cầm một
chiếc diều uyên ương nửa đỏ nửa vàng đan xen, dù có gỡ thế nào cũng
không thoát ra được. Tuệ Sinh thì đang đứng ngay trước mặt ca ca, trông
bộ dạng thì có vẻ như đang đờ đẫn chẳng biết phải làm gì. Dưới làn ánh
dương màu vàng nhạt tràn đầy sức sống từ trên cao chiếu xuống, gốc anh
đào sau lưng ca ca lúc này đang nở rộ những bông hoa trắng muốt, thực là đẹp đến mê hồn.
Tôi đột nhiên nhớ ra, hồi sáng Tiểu Doãn Tử từng nói với tôi là chiều nay ca ca sẽ cùng Ngọc Nhiêu vào cung thăm tôi.
Lung Nguyệt nhìn thấy ca ca vào cung thì vô cùng vui vẻ, vội vàng chạy tới kéo tay y, hưng phấn nói: “Cữu phụ.”
Tuệ Sinh dùng sức nắm chặt sợi dây diều còn chưa đứt trong tay, khẽ nói: “Ta biết, huynh là Chân Hành.”
Ca ca bất giác hơi sững người, bèn cất tiếng hỏi: “Vị cô nương đây là...”
Tôi thấy Tuệ Sinh như thế thì lòng bất giác hơi chùng xuống, đành đáp: “Vị
này là Thừa Ý Quận chúa, con gái của Chân Ninh Trưởng công chúa.”
Ca ca định khom người hành lễ, hiềm rằng thân thể bị dây diều quấn quanh
nên mười phần bất tiện, bèn cười gượng, nói: “Ngọc Nhiêu chờ lâu sốt
ruột nên kêu ta ra ngoài tìm nương nương, ai ngờ đi đến đây thì tự dưng
bị một chiếc diều từ trên trời rơi xuống quấn vào người, thực là thất lễ với Quận chúa.”
Tuệ Sinh đưa tay tới định giúp ca ca tôi gỡ dây
diều trên người xuống, nhưng nhất thời lại thấy xấu hổ, vội vàng rụt tay về. Lung Nguyệt thì vừa gỡ dây diều vừa cười hỏi Tuệ Sinh: “Biểu tỷ
thật là thông minh quá, sao tỷ lại biết cữu phụ của muội tên là Chân
Hành vậy?”
Tuệ Sinh đỏ mặt tía tai, ấp úng chẳng nói nổi lời nào.
Ôn Nghi bẻ một cành hoa anh đào cầm trong tay, cười tủm tỉm, nói: “Biểu
tỷ đánh rơi diều uyên ương đấy nhé!”
Tuệ Sinh nhìn ca ca tôi, khẽ
cười nói: “Nghe nói huynh từng chinh chiến nơi sa trường, phụ thân của
ta hiện giờ đang trấn thủ Lương Châu, huynh có thể kể cho ta nghe những
chuyện trên sa trường không?”
Dưới gốc hoa nở rộ, tiếng cười sang
sảng của Lung Nguyệt bay cùng làn gió dập dờn chung quanh, những cánh
hoa anh đào yếu ớt theo đó buông rơi lả tả, khung cảnh thực là tươi đẹp
vô cùng.