Tôi tiện tay cầm lấy một cành cây khô vứt vào trong đống lửa, những tiếng
nổ “lốp bốp” lập tức vang lên xua bớt cái lạnh khô hanh do gió cát mang
lại. Cận Tịch không kìm được lo lắng nói: “Nô tỳ thấy Ma Cách rõ ràng
không phải hạng người ngu độn, nương nương liệu nắm chắc được mấy phần
về khả năng đắc thủ?”
Tôi khẽ lắc đầu. “Ngươi nghĩ sao?”
Cận Tịch hơi cau mày lại, tôi cời đống lửa cho sáng lên một chút, khẽ nói:
“Ma Cách cố nhiên là tinh minh, nhưng Hoàng thượng mới thật sự là người
mưu mô ghê gớm. Y đã chấp nhận để ta đi hòa thân, vậy ắt là đã tính đến
khả năng ta không thể trở về. Chỉ dùng một mình Thục phi mà đổi được sự
bình yên của hai châu U, Vân, có lý do gì mà không đổi chứ?”
Cận
Tịch nói: “Quân Hách Hách đã bị bệnh dịch làm ảnh hưởng, căn bản chẳng
còn sức để đánh chiếm hai châu U, Vân nữa rồi, bọn hắn chẳng qua chỉ nói khoác vậy thôi.”
“Quả là như thế.” Tôi hờ hững nói. “Hai châu U,
Vân chỉ là cái cớ mà thôi, có được phương thuốc chữa bệnh đã đủ để Hách
Hách vượt qua cơn khó khăn trước mắt này rồi, huống chi mỗi năm còn có
ba ngàn gánh lương thảo và mười vạn lạng bạc nữa. Có điều, nếu Ma Cách
nhất quyết bám lấy hai châu U, Vân không buông, không tiếc liều mạng,
Hoàng thượng chưa chắc đã chống đỡ được. Hoàng thượng cũng giống như Ma
Cách, chẳng qua chỉ tìm cớ để xuống thang thôi, còn ta vừa hay chính là
chiếc thang ấy.”
Cận Tịch đưa mắt liếc tôi. “Vậy Ma Cách cớ gì lại chọn nương nương như thế...”
Tôi cười, nói: “Đại Chu có bốn vị hoàng tử, trong đó Dư Ly tư chất tầm
thường, Dư Bái thì tuy hiện giờ thân mẫu đắc sủng nhưng về sau thế nào
còn chưa biết được, dù sao gia thế của Trinh Nhất Phu nhân cũng khá kém, trong nhà chẳng có ai nổi bật. Xét về mọi mặt, Dư Hàm và Dư Nhuận đều
rất có khả năng trở thành thái tử, đến khi đó ta sẽ là một quân cờ vô
cùng hữu dụng trong tay Ma Cách.”
Cận Tịch càng nghe lại càng lo lắng. “Hoàng thượng ắt không chịu để bị người ta uy hiếp đâu!”
Tôi vô thức đưa tay mò mẫm gói giấy kia một chút, bên khóe môi thoáng hiện
nụ cười. “Ta đã tính kĩ lượng thuốc mà Hoàng thượng đưa cho rồi, đủ để
hạ độc giết chết hai người. Do đó, nếu Ma Cách không chết thì ta sẽ phải tự vẫn, nếu Ma Cách chết rồi, ta mà may mắn thoát được thì thôi, nhưng
nếu không thoát được thì cũng phải tự vẫn.” Tôi hờ hững đưa mắt nhìn về
phía chân trời lạnh lẽo, chậm rãi nói tiếp: “Đó là thánh ý.”
Ma
Cách đứng phía xa nhìn tôi nhúng bánh vào sữa ngựa ăn một cách khó khăn, bèn đi lại gần, mỉm cười nói: “Nàng trước đây là thục phi, sung sướng
đã quen, bây giờ coi như phải chịu ấm ức rồi.”
Lời này của hắn rõ
ràng có ý ngả ngớn, nhưng đồng thời còn mang theo mấy tia ấm áp. Tôi hơi khom người hành lễ. “Khả hãn dùng trăm phương ngàn kế mang ta tới đây,
lẽ nào còn sợ ta phải chịu ấm ức ư? Huống chi sau khi rời cung, ta đã
chẳng coi mình là thục phi nữa rồi.”
“Nàng đúng là biết thích nghi với hoàn cảnh đấy.” Hắn vừa nói vừa huýt sáo một tiếng rất vang. “Có
điều khi nói chuyện, nàng tự xưng là “ta” như thế nghe đúng là dễ chịu
hơn tiếng “thần thiếp” kia nhiều.”
“Như nhau cả thôi.” Tôi đưa tay lại gần đống lửa thêm một chút để sưởi ấm, cất giọng hờ hững. “Cầu sinh vốn chính là bản năng, do đó trên đời này làm gì có ai mà không biết
thích nghi với hoàn cảnh.”
Hắn nở một nụ cười ấm áp như ánh dương giữa ngày thu. “Với tính cách thế này, nàng tuyệt đối có thể làm yên thị của ta đấy.”
Tôi đưa mắt liếc hắn. “Khả hãn đúng là nói được làm được.”
Hắn nói ngắn gọn: “Nàng đã giết chết đại phi của ta.” Chính thê của Khả hãn Hách Hách được gọi là đại phi, bên dưới đại phi lại có Đông trướng yên
thị và Tây trướng yên thị. Đông trướng yên thị là Đóa Lan Ca vốn xuất
thân cao quý, lại đã sinh cho hắn mấy người con trai, hắn nói như vậy
tức là muốn lập tôi làm Tây trướng yên thị rồi.
Tôi dùng mũi bàn chân hẩy nhẹ cát vàng. “Ta căn bản không thích hợp làm đại phi của ngài, điều này ngài biết rất rõ.”
Y khẽ gật đầu, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi bằng ánh mắt sắc lẹm
như dao. “Do đó, nàng phải làm được nhiều hơn những điều mà đại phi cần
làm.”
Tôi ngoảnh mặt qua một bên vẻ vô cùng bình thản, thấy giữa
không trung có một đàn chim nhạn bay qua, hót vang mấy tiếng liền đập
cánh bay vào giữa tầng mây trắng muốt. Sau khi ra ngoài Nhạn Minh quan,
bầu trời tuy bao la bát ngát nhưng chẳng còn vẻ xanh biếc yên bình. Một
làn gió thổi tới làm chiếc khăn che mặt màu xanh đung đưa nhè nhẹ, hệt
như mặt nước hồ Thái Dịch giữa mùa xuân. Tôi chợt nhớ tới ngày mình mới
vào cung, thời tiết hôm đó đẹp biết chừng nào, một đàn chim nhạn lớn bay ngang, thế nhưng từ nay về sau, tôi có lẽ chỉ có thể trở về cố quốc qua những giấc mộng...
Và cũng từ nay, Nhuận Nhi, Hàm Nhi, Linh Tê và Lung Nguyệt đã trở thành những đứa bé không có mẹ rồi...
Hắn cười khẩy, hỏi: “Nàng sợ rồi ư?”
Tôi cười tươi nhìn hắn. “Nếu ta sợ thì đã tự vẫn ngay trước Nhạn Minh quan rồi, vậy là có thể tránh được những nỗi khổ về sau.”
Hắn cầm lấy chiếc túi da hươu để bên tay tôi, ngẩng đầu uống một ngụm sữa
ngựa, cất giọng sang sảng nói: “Ngay từ lúc nhìn thấy nàng trên Huy Sơn, ta đã biết nàng có thể làm nữ nhân của ta rồi!”
Cận Tịch thấy hắn như vậy thì bất giác thầm nôn nóng. Tôi lẳng lặng đón lấy chiếc túi từ
trong tay hắn, đưa cho Cận Tịch. “Khả hãn uống sữa ngựa làm sao được,
mau kêu người đổi thành rượu sữa ngựa mang tới đây.”
Hắn dường như rất hài lòng về sự tinh tế của tôi, khóe mắt cong lại thành hình trăng
khuyết. Mắt thấy Cận Tịch chuẩn bị đón lấy chiếc túi da, tôi đột ngột
thu tay về, nói với một gã tùy tùng của Ma Cách ở ngay gần đó: “Ngươi đi đi.”
Ma Cách khoát tay ngăn tôi lại. “Không cần như thế. Nàng đã
theo ta tới đây rồi, ta không có lý do gì phải đề phòng nàng cả.” Sau đó liền cầm lấy chiếc túi vứt cho Cận Tịch. “Đi đổi thành rượu sữa ngựa
mang tới đây.”
Cận Tịch vâng lời rời đi, rất nhanh sau đó đã mang
theo một túi rượu sữa ngựa về. Tôi đón lấy ngửi thử, không kìm được đưa
tay che mũi. “Rượu này mạnh quá.”
Hắn cười, nói: “Nữ nhân làm sao có thể uống loại rượu mạnh thế này được, huống chi nàng còn là nữ tử Trung Nguyên!”
Tôi nghe ra cái ý khinh miệt trong lời nói của hắn, bèn không nói nhiều,
nâng chiếc túi lên uống luôn. Mùi sữa xen lẫn với mùi rượu nồng nặc xộc
thẳng vào trong cổ họng, cay đến nỗi làm đầu óc tôi choáng váng, cảm
giác bỏng rát nhanh chóng lan tỏa đi khắp lục phủ ngũ tạng. Tôi nhất
thời không kìm nén được, cứ thế ho sặc sụa không ngừng.
Y bất giác mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ bờ vai tôi. “Nàng uống sai cách rồi, lần đầu
tiên uống rượu sữa ngựa phải nhấp từng ngụm nhỏ, chờ tới khi đã quen với vị cay và vị tanh của nó rồi mới có thể nhận ra được vị ngọt bên trong. Cứ uống như nàng thế này thì nhất định sẽ bị sặc.”
Dứt lời, y
liền đưa tay tới định cầm lấy túi rượu, tôi nhất quyết giữ chặt không
chịu buông, cất giọng quật cường: “Để ta thử lại xem.”
Nụ cười của y lại càng thêm rõ ràng, giọng nói cũng có thêm mấy phần ấm áp: “Được!”
Tôi làm bộ vô ý để túi rượu bên dưới tay áo, thầm dằn lòng lại, lén lút mở
gói giấy kia ra, ngoài miệng thì vẫn cười, nói: “Ta chỉ có chút không
phục thôi, huống chi sau này dù gì cũng phải uống đúng không?”
Hắn cười hà hà, nói: “Ta cứ ngỡ là nàng chỉ chịu để lộ vẻ ngoan ngoãn nghe lời ra trước mặt Thanh Hà Vương thôi cơ đấy.”
Tôi giật mình cảnh giác, lặng lẽ nhét gói giấy kia trở về chỗ cũ, thản
nhiên nói: “Ta cần gì phải nghe lời y chứ? Trước đây khi ở trong cung,
ta chỉ nghe lời một mình Hoàng thượng, còn sau này thì sẽ nghe lời
ngài.”
Y cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào tôi. “Vậy sao? Nàng nghe
lời Hoàng đế Đại Chu là vì quyền thế, nghe lời ta là vì tình thế, còn
với Thanh Hà Vương là vì yêu thích cho nên mới nghe lời.” Trong mắt y lộ ra những tia ý vị sâu xa. “Ta từng tận mắt nhìn thấy rồi, cho nên mới
có thể đưa ra sự so sánh như vậy.”
“Thế thì sao chứ?” Tôi cầm lấy
một cành cây khô cào nhẹ trên nền cát. “Ta chẳng bao giờ có quyền tự lựa chọn cả.” Rồi tôi ngẩng đầu nhìn y. “Ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe
theo sự an bài của vận mệnh thôi.”
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú, một lát sau mới nói: “Nếu là như thế thì ta đã chẳng cần mất công
đòi Hoàng đế Đại Chu giao nàng cho ta rồi.” Hơi dừng một chút hắn lại
cười, nói tiếp: “Nàng phải biết là yêu cầu hắn giao nàng ra chẳng dễ
dàng hơn đoạt lấy hai châu U, Vân từ trong tay hắn bao nhiêu đâu.”
“Vậy tức là giá trị của ta tương đương với hai châu U, Vân ư?” Tôi cười phì một tiếng. “Khả hãn đề cao ta quá rồi.”
Hắn hơi nheo mắt lại. “Nếu ta không yêu cầu hắn để nàng đi hòa thân, nàng
đoán xem bây giờ nàng đã chết trong hoàng cung Đại Chu theo cách như thế nào rồi?”
Tôi nhìn chằm chằm vào y, hai mắt sáng lấp lánh. “Tại sao ta lại phải chết chứ?”
“Tư tình.” Hắn nói ngắn gọn. “Nàng giờ đã rời cung, ta cũng không ngại nói
cho nàng biết, có người đã nói chuyện giữa nàng và Thanh Hà Vương với
Hoàng đế Đại Chu rồi.”
Lòng tôi thầm máy động. “Trang Mẫn Phu
nhân?” Ngay sau đó lại nở nụ cười tươi. “Bây giờ ta bình an rời cung,
Trang Mẫn Phu nhân thì được như ý nguyện, Thanh Hà Vương cũng không việc gì, quả là mọi người cùng vui, tất thảy đều là nhờ Khả hãn thành toàn
cho đấy.”
Hắn hơi nhếch khóe môi. “Ta chỉ muốn bảo vệ nàng thôi.”
“Có lẽ ta chẳng đáng để ngài làm vậy đâu.”
“Nàng tất nhiên có giá trị của nàng.”
Tôi thở nhẹ một hơi, cố kìm nén cơn tức giận trong lòng. “Ta xưa nay vẫn
luôn cảm thấy hai chữ giá trị chỉ có thể dùng để nói về hàng hóa thôi,
nếu Khả hãn cho rằng ta là một món hàng đáng để trao đổi, vậy thì ngài
nhầm rồi đấy.”
“Vậy sao?” Hắn cười nhạt một tiếng, bên khóe miệng
để lộ mấy tia bá khí ngạo nghễ vô song. “Đối với nam nhân mà nói, nữ
nhân không chỉ là công cụ để sinh con đẻ cái, còn phải giúp ích được
trong những việc khác nữa, tất nhiên, có thể khiến nam nhân ấy yêu thích thì lại càng tốt hơn. Nhưng nếu nàng có thể thỏa mãn điều kiện cuối
cùng, hai điều đầu tiên ta đều có thể bỏ qua không tính tới.” Cặp mắt
hắn lúc này đen láy và sâu thẳm, phản chiếu lại khuôn mặt đã bị che kín
của tôi. “Hơn nữa, ở bên Hoàng đế Đại Chu nàng đã phải chịu quá nhiều
nỗi ấm ức rồi, hắn không thể mang lại hạnh phúc cho nàng, còn ta thì tin rằng mình có thể.”
Tôi làm gì mà chẳng nghe ra tình ý trong lời
nói của hắn, thế nhưng chỉ làm bộ như không biết, khẽ ngoảnh đầu qua một bên. “Khả hãn nói đùa rồi, Chân Hoàn không xứng đâu.”
Đúng vậy,
một nữ nhân nếu yêu một nam nhân thì ngay đến những sự quan tâm dù là
nhỏ nhất của y cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, còn nếu không yêu, bất kể y có ôm mối tình sâu đậm thế nào thì cũng có thể khiến nàng ta giả
câm giả điếc, làm bộ như không hay biết mà thôi.
Ma Cách thấy tôi chỉ trầm ngâm im lặng liền nói: “Nàng nghĩ rằng ta chỉ coi nàng như hàng hóa thôi ư?”
“Ngài đưa ta về Hách Hách mà chưa từng hỏi xem ta có bằng lòng hay không, đúng vậy không?”
Hắn lặng im không nói gì khiến người ta không thể nào đoán được khoảnh khắc tiếp theo sẽ là sóng gió ngợp trời hay là trời êm bể lặng. Một lát sau, hắn đột ngột rút thanh loan đao đeo bên hông ra. Hách Hách vốn thượng
võ, các nam tử trong tộc đều đeo loan đao, do đó tôi chẳng quá để tâm,
nhưng tới khi thanh loan đao đó được rút hẳn ra khỏi vỏ rồi, tôi không
kìm được đưa mắt nhìn chăm chú, chỉ thấy chuôi đao được làm bằng ngọc
hắc lân đen nhánh một màu, lưỡi đao thì mỏng như cánh ve, còn ánh lên
những tia sáng màu xanh nhạt, vừa nhìn đã biết là loại bảo đao có thể
chém sắt như bùn. Hắn giao thanh loan đao đó vào tay tôi, trịnh trọng
nói: “Thanh Tiêu Vĩ Viên Nguyệt đao này là bảo đao trấn tộc của tộc ta,
hôm nay ta đón nàng về làm yên thị, thứ này coi như là sính lễ. Từ nay
về sau nàng chính là yên thị mà Ma Cách ta yêu quý nhất.” Tôi vốn nghe
tiếng Tiêu Vĩ Viên Nguyệt đao từ lâu, biết rằng loại đao này được làm
bằng Mông Trì huyền thiết, hơn nữa phải rèn đủ ba trăm chín mươi chín
ngày dưới ánh trăng, khi tôi luyện thì ắt phải dùng loại nước tuyết
thuần khiết thu thập trong quãng thời gian cuối xuân đầu hạ, do đó cực
kỳ quý báu, xưa nay vẫn luôn được người Hách Hách coi như chí bảo, chẳng dễ gì tặng cho người khác.
Tôi đưa tay lạnh lùng đón lấy, thấy từ trên lưỡi đao cong cong ánh lên những tia sáng lạnh tựa băng sương, quả nhiên là một thanh bảo đao hiếm có.
Tôi đưa tay búng nhẹ vào thân đao làm phát ra những tiếng đinh đang, sau đó liền tiện tay trả đao lại cho hắn, chậm rãi nói: “Tiêu Vĩ Viên Nguyệt đao hết sức nổi danh, tiếc
rằng Chân Hoàn xưa nay vốn không thích đao kiếm, chẳng biết phải làm gì
với nó cả.”
Ma Cách nhìn tôi chăm chú, đang định nói gì thêm thì
trong mắt chợt lộ ra mấy tia băng giá, dõi nhìn về phía xa. Tôi không
biết vì cớ gì mà hắn lại tỏ ra cảnh giác như vậy, bèn nhìn theo hướng
ánh mắt hắn, chỉ thấy ở phía rất xa có một làn cát bụi màu vàng nhạt bốc lên. Tôi còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì thì đã thấy các binh sĩ
Hách Hách đột ngột xao động, chẳng bao lâu sau đã đứng khắp chung quanh
Ma Cách.
Nét cười mỉm bên khóe môi càng lúc càng rõ ràng, Ma Cách
chỉ tay về phía trước, bình thản nói với tôi: “Nàng đã đánh giá bản thân mình quá thấp rồi đấy.”
Tôi ngưng thần nín thở, thấy mảng cát bụi màu vàng đó càng lúc càng tới gần, sau một hồi nhìn kĩ thì biết rằng,
hóa ra có một đội nhân mã đông đảo đang kéo đến. Tôi chỉ nghe thấy những tiếng vó ngựa rầm rập vang rền, nhất thời không thể biết rõ lần này rốt cuộc có bao nhiêu người tới đây.
Lòng tôi bất giác trầm hẳn
xuống, chẳng lẽ đó là đội ngũ mà Huyền Lăng phái tới tiếp ứng tôi? Thế
nhưng tôi còn chưa đắc thủ, cớ gì mà bọn họ lại chẳng chút kiêng dè như
thế? Tôi càng nghĩ lại càng sợ hãi, chợt thấy sắc mặt Ma Cách dần trở
nên âm trầm, bất giác nghĩ bụng, sắc mặt của tôi lúc này cũng chẳng khá
hơn y là mấy.
Cận Tịch lẳng lặng đi tới bên cạnh tôi, cũng chẳng
rõ người tới là ai, chỉ nắm chặt lấy bàn tay phải của tôi, hai bàn tay
của chúng tôi hóa ra đều đã tuôn đầy mồ hôi lạnh ngắt.