Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 240

Nằm đếm Nam Cung giọt điểm thâu[38]

[38] Trích Trường Tín thu từ kỳ 1 của Vương Xương Linh. Dịch thơ: Lê Nguyễn Lưu. Nguyên văn Hán Việt: Ngọa thính Nam Cung thanh lậu trường - ND.

Mùa xuân năm Càn Nguyên thứ ba mươi đến rất muộn, sau khi Huyền Lăng tuyên bố lập Dư Nhuận làm thái tử, thân thể y ngày một suy nhược, rốt cuộc tới một ngày giữa xuân, y đổ bệnh phải nằm bẹp trên giường. Để tiện cho Huyền Lăng yên tâm tĩnh dưỡng, tẩm điện được dời đến Hiển Dương điện vốn là nơi thanh tịnh nhất trong cung, ngoài mấy phi tử đức cao vọng trọng ra thì không người nào khác được phép tùy tiện đi vào.

Hôm ấy sau khi phê duyệt xong tấu sớ, tôi vẫn còn cảm thấy tinh thần sảng khoái, bèn tới chỗ Đức phi chơi, sau đó lại qua Hiển Dương điện thăm Huyền Lăng. Chiếc kiệu mới ở cách ngoài trăm bước chân thì đã có một gã thái giám hay tin trước chạy ra mở cửa điện để nghênh đón tôi. Hiển Dương điện vừa rộng lớn lại vừa cổ kính, còn nằm ở nơi thanh tịnh, thực là một chỗ thích hợp nhất để dưỡng bệnh.

Sau khi đi vào trong điện, tôi vòng qua bức bình phong lớn được đóng bằng gỗ tử đàn tới trước giường bệnh của Huyền Lăng, thấy y đang ngủ rất say, đây là chuyện hiếm khi nào xuất hiện trong thời gian qua. Bên chiếc lò hương đặt ngay cạnh giường có một nữ tử vận cung trang màu trắng hình như đang khóc rấm rứt, nhưng tiếng khóc nghe rất nhỏ, có lẽ là vì sợ làm kinh động tới Huyền Lăng.

Tôi dừng chân lại từ xa, khẽ thở dài một tiếng. Nghe thấy tiếng động, nữ tử vận cung trang kia liền xoay người lại, hóa ra là Trinh Nhất Phu nhân. Nàng ta nhìn thấy tôi liền lập tức đứng dậy đưa tay lau nước mắt, khẽ nói: “Hoàng quý phi kim an!”

Tôi vội vàng đi tới đỡ nàng ta đứng dậy. “Muội muội không cần đa lễ.”

Trinh Nhất Phu nhân vào cung đã được hơn mười năm, tình cảm với Huyền Lăng có thể nói là sâu đậm nhất, tính tình lại hết sức dịu dàng, thường ngày chỉ một lòng chăm sóc cho nhị Hoàng tử, khi rảnh rỗi thì ngâm nga thơ từ. Lần này Huyền Lăng đổ bệnh, ngoài thời gian nghỉ ngơi và cầu phúc ở Thông Minh điện ra, nàng ta không có lúc nào không ở bên chăm sóc cho Huyền Lăng.

Trinh Nhất Phu nhân sau khi sinh nở, sức khỏe vẫn luôn rất tệ, vốn không cần phải vất vả thế này, thế nhưng những ngày qua lại luôn đích thân hầu hạ Huyền Lăng, thân thể sớm đã gầy rộc đi, hai vành mắt thì đỏ hoe, khuôn mặt vàng vọt mười phần tiều tụy.

Tuy trước đây Huyền Lăng từng khiến nàng ta phải chịu rất nhiều nỗi ấm ức, cũng không quá sủng ái nàng ta nhưng trong những tháng năm đằng đẵng giữa chốn hậu cung thâm sâu tựa bể này, tình cảm của nàng ta với Huyền Lăng lại chưa từng suy giảm.

Tôi thầm bất nhẫn trong lòng, bèn nói: “Muội muội đã phải vất vả rồi.” Sau đó lại hỏi: “Hoàng thượng đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Nàng ta rơm rớm nước mắt, thế nhưng lại thực sự không muốn rơi lệ trước mặt người khác, đành cười gượng, nói: “Làm sao mà đỡ hơn được, không tệ đi đã là tốt lắm rồi. Thái y cũng vừa tới khám và cho Hoàng thượng uống thuốc.” Rồi nàng ta lại khẽ lắc đầu. “Tỷ tỷ quá lời rồi, tỷ tỷ phải phê duyệt tấu chương, lo liệu việc triều chính, lại còn phải chăm sóc cho tam điện hạ và Thái tử điện hạ, đã mười phần mỏi mệt, tiểu muội thân ở ngôi phu nhân, tất nhiên phải thường xuyên ở bên hầu hạ Hoàng thượng rồi. Mấy ngày nay thời tiết không được tốt lắm, chợt nắng chợt mưa, vết thương trên chân tỷ tỷ e là sẽ lại tái phát, nghe Hoa Nghi nói đêm qua tỷ tỷ đã đau đến không ngủ nổi, tỷ tỷ nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy, bây giờ mọi việc không có tỷ tỷ thì đều không xong được.”

Tôi khẽ gật đầu, cầm tay nàng ta, nói: “Đó là bệnh cũ rồi, không có gì ghê gớm cả. Muội muội quan tâm đến Hoàng thượng là điều tốt, nhưng thân thể của mình cũng cần chú ý mới được, hơn nữa muội muội còn phải chăm sóc cho nhị điện hạ nữa cơ mà. Ta phải chuyên tâm lo liệu việc triều chính, muội muội thì đích thân chăm lo cho Hoàng thượng, những việc vụn vặt trong cung đều phải nhờ vào Đức phi tỷ tỷ và Quý phi tỷ tỷ cả, bọn họ cũng vất vả vô cùng. Có điều bây giờ Hoàng thượng đang bệnh, tỷ muội chúng ta đương nhiên phải chung tay góp sức để lo liệu mọi việc rồi.”

Trinh Nhất Phu nhân đưa mắt nhìn Huyền Lăng lúc này vẫn ngủ say trên giường bệnh, khẽ nói: “Tỷ tỷ nói rất phải, có gì mà vất vả với không vất vả đâu, chúng ta làm mọi việc đều vì Hoàng thượng thôi mà.”

Nàng ta thấy tôi cứ đứng mãi, vội vàng nói: “Tỷ tỷ mau ngồi đi, chúng ta cùng đợi Hoàng thượng tỉnh dậy. Muội đã dặn nhà bếp hầm canh sâm cho Hoàng thượng rồi, chờ sau khi ngài thức dậy là có thể uống ngay.” Trên mặt mang đầy vẻ âu lo, nàng ta thở dài, than: “Thân thể Hoàng thượng bây giờ yếu quá rồi, muội cứ nghĩ không còn Xích Thược nữa thì Hoàng thượng sẽ đỡ hơn một chút, ai ngờ...” Nàng ta muốn nói mà lại thôi, cuối cùng chỉ buồn bã im lặng.

Lời của nàng ta không hề khó đoán, hơn một năm nay Huyền Lăng thường xuyên sủng hạnh các cung tần mới tới tận khi trời sáng, còn rất nhiều lần đòi Thái y viện đưa đan dược cường dương. Tôi với Đức phi và Quý phi vẫn thường khuyên y phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nhưng y mỗi lần chỉ mỉm cười mà bỏ ngoài tai, Trinh Nhất Phu nhân vì việc này mà từng rơi nước mắt không ít lần.

Tôi mới từ chỗ Đức phi qua đây, trong lòng có điều muốn nói riêng với Huyền Lăng, bèn cười tủm tỉm, nói: “Muội muội những ngày qua chăm sóc cho Hoàng thượng cũng vất vả rồi, chi bằng hãy đi nghỉ ngơi một lát đi, nhị điện hạ vừa tan học, bây giờ nhất định là đang trông ngóng muội muội về đấy.”

Trinh Nhất Phu nhân đưa mắt nhìn qua giường bệnh, vừa lưu luyến không nỡ rời Huyền Lăng lại vừa nhớ Dư Bái, sau một thoáng trầm ngâm bèn nhún gối cáo từ. “Vậy đợi lát nữa Hoàng thượng tỉnh dậy, xin tỷ tỷ hãy sai người đi thông báo với muội một tiếng.”

Tôi mỉm cười nhìn nàng ta. “Được rồi, muội muội cứ yên tâm.”

Trinh Nhất Phu nhân mới đứng dậy đi được vài bước, chợt lại dừng chân, ngoảnh đầu nhìn tôi. “Đợi lát nữa nhà bếp nấu canh sâm xong, lũ nô tài sẽ đưa tới đây, tỷ tỷ nhớ nhắc Hoàng thượng uống sớm cho nóng nhé!” Nàng ta vừa định xoay người thì lại chợt nhớ tới điều gì, bèn nói tiếp: “Hoàng thượng sau khi tỉnh dậy nếu thấy đắng miệng thì đầu giường có bánh táo đỏ mới làm, đó là thứ Hoàng thượng thường ngày thích ăn nhất đấy.”

Thấy nàng ta như vậy, tôi không kìm được bật cười, nói: “Muội muội cứ yên tâm, nếu còn điều gì lo lắng nữa thì chờ sau khi Hoàng thượng tỉnh lại rồi mời ngài qua Không Thúy điện của muội muội để tĩnh dưỡng thôi.”

Trinh Nhất Phu nhân phát hiện ra sự thất thố của mình, không khỏi mười phần xấu hổ, đỏ mặt nói: “Tỷ tỷ nói đùa rồi, có tỷ tỷ ở đây, muội tất nhiên là yên tâm.”

Thế nhưng nàng ta vẫn có chút do dự, đôi hàng lông mày hơi cau lại, mãi một lát sau mới hỏi: “Chuyện của Tôn Tài nhân, tỷ tỷ định xử trí thế nào?”

Thấy nàng ta hỏi tới chuyện này, tôi không khỏi thoáng lộ vẻ trầm ngâm, rồi nghiêm túc nói: “Ta đã thương lượng với Đức phi rồi, chuyện như thế này chúng ta không thể tự mình làm chủ được, dù gì cũng phải xin ý kiến của Hoàng thượng mới xong.”

Nàng ta do dự. “Chuyện đó... tạm thời đừng nên nói với Hoàng thượng thì hơn. Với sức khỏe của Hoàng thượng bây giờ, chỉ e khó mà chịu nổi một cơn giận dữ như vậy...”

Tôi nhíu chặt đôi mày, cất giọng âu lo: “Ta làm gì mà chẳng biết điều ấy, nhưng chuyện của Tôn Tài nhân thực sự quá hoang đường, trong cung đã xuất hiện rất nhiều lời đồn thổi, nếu còn không xin Hoàng thượng ra ý chỉ thì e là những lời đồn ấy rồi cũng sẽ truyền tới tai Hoàng thượng, tới lúc ấy Hoàng thượng ắt sẽ càng tức giận hơn.”

Nàng ta suy nghĩ một chút rồi cuối cùng chẳng tìm được cách nào, đành nói: “Đã như vậy thì xin tỷ tỷ hãy sớm nói chuyện này cho Hoàng thượng hay.” Rồi nàng ta lại cất giọng khẩn thiết: “Nhưng mong tỷ tỷ hãy lựa lời mà nói, chớ nên để Hoàng thượng tức giận quá.”

Tôi khẽ gật đầu, lại nhìn nàng ta rồi nở một nụ cười vô cùng ấm áp. “Tâm tư của muội muội cũng chính là tâm tư của ta, nhưng có một số việc chúng ta không thể làm chủ, cần phải xin ý kiến của Hoàng thượng mới được. Có điều muội muội cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm thời cơ thích hợp để nói với Hoàng thượng việc này.”

Nàng ta đầy bụng ưu lo, khẽ thở dài, nói: “Vậy chuyện này Hoàng quý phi cứ làm chủ là được rồi.”

Tôi gọi hai ả thị nữ hầu cận của nàng ta lại: “Kết Ngạnh, Trúc Như, mau đỡ nương nương nhà các ngươi về nghỉ ngơi đi, nếu lần sau bản cung mà còn thấy nương nương nhà các ngươi tiều tụy thế này thì ắt sẽ hỏi tội các ngươi đấy.”

Tôi đích thân tiễn Trinh Nhất Phu nhân tới bên ngoài Hiển Dương điện. Thấy nàng ta đã đi rồi, Hoa Nghi khẽ nói: “Trinh Nhất Phu nhân đúng là đáng thương quá, thời gian qua ở bên Hoàng thượng đã phải chịu đựng không ít nỗi thương tâm và đau khổ, mà sức khỏe thì vốn đã kém sẵn rồi.”

Tôi lúc này cảm thấy có chút ngột ngạt, bèn dặn dò Hoa Nghi: “Mau kêu người bỏ những bức rèm gấm kia đi, đổi sang dùng rèm mỏng là được rồi. Trời đang nóng nực thế này mà còn treo rèm dày như vậy, thực là ngột ngạt quá.”

Hoa Nghi đáp “vâng” một tiếng, kế đó bèn sai người đi làm theo lời tôi nói. Lý Trường dè dặt nói: “Thái y bảo, Hoàng thượng bây giờ cần tránh bị gió lùa, vậy nên Hiển Dương điện mới cần dùng loại rèm gấm dày như thế.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn y, chậm rãi nói: “Bản cung tất nhiên biết điều này, có điều thái y yêu cầu tránh gió cố nhiên là có lý, nhưng người bệnh vốn tỏa ra đầy bệnh khí, thay đổi không khí một chút cũng là điều nên làm. Hơn nữa, một người bình thường mà phải ở nơi ngột ngạt thế này thì chỉ e cũng sẽ thành bệnh, huống chi Hoàng thượng vốn đã không khỏe rồi.”

Lý Trường vội vàng vâng dạ, không dám hỏi nhiều thêm. Tôi mỉm cười, nói: “Mấy năm nay bản cung để ý quan sát, thấy Lý công công hình như chẳng dám thoải mái nói chuyện với bản cung nữa thì phải.”

Lý Trường vội vàng nói: “Dạ, nào phải thế! Nương nương bây giờ ung dung cao quý, ngày bận ngàn việc, nô tài kính trọng nương nương mười phần, do đó mới không mấy khi có cơ hội mở lời trước mặt nương nương đó thôi.”

Ung dung cao quý? Tôi không kìm được cười phì một tiếng, nhớ khi xưa đó từng là lời dùng để hình dung Hoa Phi Mộ Dung Thế Lan, vậy mà giờ đây người khác cũng nghĩ tôi như thế, lẽ nào trong thân phận hoàng quý phi, tôi cũng chẳng khác gì Hoa Phi khi xưa ư?

Lý Trường không biết tôi đang cười chuyện gì, lại càng thêm thấp thỏm lo âu. Tôi đưa tay chỉnh lại xiêm y một chút, cất giọng hờ hững: “Kính trọng là tốt, nhưng kính sợ thì không cần đâu, bản cung tin là trong chuyện này ngươi tự có chừng mực. Hơn nữa những năm nay, ngươi vẫn luôn trung thành với bản cung, điều này bản cung sẽ ghi nhớ kĩ trong lòng.”

Trên trán Lý Trường rỉ đầy mồ hôi lấm tấm, sau khi ngó thấy bốn phía xung quanh không có ai, y mới bước lại gần tôi thêm một bước, hạ thấp giọng, nói: “Nô tài có chuyện này muốn bẩm riêng với nương nương, vừa rồi khi Thiệu thái y tới thăm mạch cho Hoàng thượng, hai người đã trò chuyện riêng với nhau rất lâu, ngay đến Trinh Nhất Phu nhân cũng bị mời ra ngoài, đây là chuyện chưa từng xảy ra.” Y thấy tôi chỉ mím môi lắng nghe, không dám dừng lại quá lâu, nói tiếp: “Nô tài không yên tâm về Hoàng thượng, bèn để ý nghe lỏm, thấy họ hình như có nhắc đến nương nương và tam điện hạ. Sau khi Thiệu thái y rời đi, sắc mặt Hoàng thượng không được tốt lắm, chỉ dặn là sau này không cần gọi Vệ thái y tới thăm mạch nữa, mọi việc cứ để Thiệu thái y lo liệu là được, rồi kế đó người mới uống thuốc và đi ngủ.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, mỉm cười nhìn y. “Tốt lắm, ngươi quả nhiên rất trung thành với bản cung, có điều tại sao đến bây giờ mới nói việc này cho bản cung biết?”

Lý Trường đưa tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, vội vàng nói: “Nô tài vốn đã định sai người đi báo rồi, nhưng khi đó nương nương lại đang ở chỗ Đức phi nên không tiện lắm, thêm nữa nô tài đoán chừng hôm nay nương nương ắt sẽ tới thăm Hoàng thượng, vậy nên mới chờ sẵn ở chỗ này.”

Tôi mỉm cười, nói: “Được rồi, ngươi mau dẫn người lui xuống đi, cứ để bản cung ở riêng với Hoàng thượng là được.” Thoáng suy nghĩ một lát, tôi lại dặn dò thêm: “Truyền lệnh xuống dưới là hôm nay bản cung ở đây, dù là ai cũng không được tới quấy rầy.”

Lý Trường khom người đáp “vâng” một tiếng, vội vàng dẫn người rời đi. Trong điện không còn ai nữa, lại càng trở nên trống trải, tịch mịch. Tôi chậm rãi đi vào, tà váy dài thêu hình hoa phù dung lướt nhẹ đi trên tấm thảm nhung màu đỏ, chẳng phát ra một tiếng động nào.

Trái tim tôi lúc này vô cùng trống trải, còn tràn đầy một thứ cảm giác giá lạnh.

Sau khi Ôn Thực Sơ đi thủ mộ cho Huệ Nghi Quý phi, Vệ Lâm rất được Huyền Lăng tin tưởng, dần dần trở thành viện chính, người đứng đầu Thái y viện. Y thuật của Vệ Lâm vốn rất cao minh, xưa nay luôn được Huyền Lăng xem trọng, hơn nữa y còn là tâm phúc của tôi, Huyền Lăng cũng biết việc này, do đó lại càng thêm tín nhiệm. Bây giờ Huyền Lăng đột nhiên bỏ không dùng Vệ Lâm nữa chưa chắc đã là vì không tin tưởng y, chỉ e là đã bắt đầu nảy lòng nghi ngờ tôi rồi.

Trái tim tôi bất giác lạnh dần đi, tựa như bị những khối băng ngàn năm bao phủ, vừa giá lạnh lại vừa ngột ngạt. Thứ cảm giác như vậy đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong tôi khiến tôi không khỏi có chút bối rối.

Tôi chậm rãi bước đến trước giường của Huyền Lăng, từ trong chiếc đỉnh lớn làm bằng đồng đen cạnh giường không ngừng tỏa ra những làn khói trắng mờ mờ thấp thoáng mùi long diên hương trân quý. Tôi mở nắp đỉnh ra, chậm rãi bỏ một nhúm long diên hương vào, rồi lại bỏ thêm nhúm nữa, mùi hương trong điện tức thì trở nên nồng đậm hơn hẳn, những làn khói trắng như ngấm qua lỗ chân lông mà chui vào cơ thể người ta, mang tới cảm giác vô cùng thư thái.

Nhưng lúc này đây tôi lại không thể thả lỏng bản thân được, bởi vì chỉ cần sơ sảy một chút thôi là tất cả mọi thứ mà tôi đang có sẽ lập tức tan thành mây khói. Tới khi đó, không chỉ mình tôi phải chết, sẽ có rất nhiều người mà tôi quan tâm và muốn bảo vệ cũng khó lòng toàn mạng.

Không! Tôi không thể mạo hiểm thêm được! Những năm qua phải trải bao phen vất vả tôi mới có được ngày hôm nay, tôi không thể ngã xuống vào lúc này được.

Tôi nhanh chóng đóng nắp đỉnh lại, chậm rãi đi tới trước cửa sổ và mở cửa sổ ra. Từng cơn gió mát rượi lập tức thổi lên khuôn mặt được trang điểm tinh tế của tôi, xộc vào trong đầu tôi, khiến tôi bất giác có chút lâng lâng mơ màng. Tôi bỗng nhớ lại hồi mình còn ở trên chùa Cam Lộ, khi đó mái tóc dài đen nhánh của tôi thường được buông xõa tựa như một đám mây bồng bềnh tự do tự tại, không bị bất cứ thứ gì gò bó.

Rất nhanh sau đó tôi đã kịp xua đi tâm trạng ưu thương không hợp lúc, trong lòng không ngừng vang vọng những lời mà Vệ Lâm đã nói với tôi thời gian trước: “Hai năm nay trong cung xuất hiện thêm rất nhiều người mới, Hoàng thượng gần như đã đắm mình vào trong, lưu luyến vô cùng, lại uống thêm khá nhiều thuốc cường dương, thân thể đã trở nên rất tệ rồi. Có điều ngài dù sao cũng là bậc cửu ngũ chí tôn, từ nhỏ đã có căn cơ rất vững, lại thường xuyên uống thuốc bổ do Thái y viện đưa tới, do đó cũng chưa hẳn là không thể cứu được. Mọi việc bây giờ đều phải trông vào dự tính của nương nương thôi.”

Sắc trời lúc này rất âm u, chừng như có một cơn mưa rào rất lớn đang kéo tới. Vết thương cũ trên đầu gối tôi lại bắt đầu rấm rứt đau, tựa như có một lưỡi dao nhỏ đang không ngừng cào đi cào lại trên xương cốt, khó chịu vô cùng.

Tôi có thể dự tính như thế nào đây? Có thể làm gì trong hoàn cảnh này đây?

Tôi cúi xuống nhìn những ngón tay của mình, nơi đầu ngón tay trắng nõn, mười chiếc móng tay dài hơn một tấc đều được nước hoa phượng tiên nhuộm thành màu đỏ tươi, tất cả cùng bấu chặt vào chấn song cửa sổ. Bỗng “cạch” một tiếng, một chiếc móng tay của tôi bất ngờ gãy lìa, thế mà tôi vẫn chẳng hề phát giác. Một lát sau, tôi thản nhiên vứt chiếc móng tay gãy đó ra ngoài cửa sổ, trên mặt đầy vẻ hờ hững, lạnh lùng.

Năm đó y đã chết trong lòng tôi, máu tươi từ trong miệng y tuôn ra không ngớt, nhuộm đỏ cả vạt áo trắng muốt của tôi. Trái tim tôi theo những ngụm máu y nôn ra mà trở nên nát vụn, biến thành những hạt bụi nhỏ bay khắp trời, không thể nào trở về nguyên trạng được nữa.

Tôi vô thức đặt tay lên ngực mình, vết thương cũ nơi chân càng truyền tới cảm giác đau đớn dữ dội. Mỗi khi thời tiết thế này, chân tôi lại bắt đầu đau, dường như muốn nhắc nhở tôi rằng, tôi vĩnh viễn không thể múa điệu Kinh Hồng nữa. Cũng tốt, y giờ đã chết rồi, tôi còn múa điệu Kinh Hồng làm gì nữa, chẳng thà không múa còn hơn.

Tôi bất giác nở nụ cười lạnh, nụ cười dường như toát ra những tia sắc bén vô cùng, dần dần lan tỏa lên khóe mắt. Tôi chậm rãi thở ra một hơi hết sức nhẹ nhàng.

Lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường của Huyền Lăng, trong lòng tôi thầm suy tính xem nên nói chuyện của Tôn Tài nhân như thế nào thì tốt nhất. Từ trong chiếc đỉnh đồng vẫn không ngừng tỏa ra những làn khói trắng mông lung, ánh sáng bên ngoài điện rọi qua đó chiếu lên khuôn mặt của Huyền Lăng đang trong giấc ngủ. Dường như lúc này y ngủ không được ngon lắm, đôi hàng lông mày nhíu chặt, hai bờ má vàng vọt và hõm xuống rất sâu, trông hệt như hai bông hoa cúc đã đến hồi tàn lụi.

Tôi khẽ nở nụ cười, lấy từ trong hộc tủ trước giường ra một chiếc kéo bạc nhỏ mà chậm rãi cắt tỉa móng tay vừa gãy, lẳng lặng chờ Huyền Lăng tỉnh dậy.

Một hồi lâu sau, chẳng biết là đã qua bao lâu, sắc trời bên ngoài vẫn âm u vô hạn. Huyền Lăng hơi trở mình rồi thức giấc, hai mắt nheo lại thành một đường thẳng dài, hình như bị ánh sáng rọi vào làm chói mắt, mất một lúc mới nhận ra được là tôi.

Y hình như đang cười, giọng nói cũng đã có chút khí lực: “Hoàng quý phi.”

Sau khi tôi được sắc phong làm hoàng quý phi, y rất ít khi gọi tôi là “Hoàn Hoàn”, giờ đây, kể cả lúc chỉ có hai người ở riêng bên nhau, y cũng chỉ gọi tôi là “Hoàng quý phi” mà thôi.

Hoàng quý phi, đó là một cách xưng hô thoạt nghe thì tôn quý tột cùng.

Tôi vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, bên khóe miệng thấp thoáng một nụ cười dịu dàng, đi tới đỡ y ngồi dậy tựa người vào gối. Y khẽ gật đầu. “Nàng tới đây bao lâu rồi?”

“Khi thần thiếp tới thì Hoàng thượng vừa mới ngủ.”

Y khẽ “ồ” một tiếng, lại ho lên mấy tiếng rồi hỏi: “Yến Nghi đâu rồi?”

Tôi giúp y xắn tay áo lên, đích thân hầu hạ y rửa tay, lại lấy khăn lụa tới lau khô tay cho y, sau đó mới mỉm cười, nói: “Thần thiếp thấy Trinh muội muội ngày đêm ở bên Hoàng thượng quá vất vả, nên đã bảo muội ấy về cung nghỉ ngơi một chút rồi.”

Y trầm ngâm nói: “Cứ để Yến Nghi về cũng tốt, thời gian qua nàng ấy hết sức thương tâm nhưng lại không dám khóc trước mặt trẫm, làm trẫm nhìn mà thầm khó chịu, vốn định kêu mấy người khác tới nhưng vì nàng ấy hầu hạ ân cần quá thành ra không tiện mở miệng nói gì.”

Tôi khẽ nở nụ cười mỉm. “Hoàng thượng lại nhớ tới mấy muội muội rồi ư?”

Y đưa mắt nhìn tôi, khẽ nói: “Nàng là Hoàng quý phi của Đại Chu, đâu cần phải đích thân hầu hạ ta như thế, những việc này cứ kêu đám nô tài tới là được rồi.”

Tôi cười, nói: “Lẽ nào Hoàng thượng bây giờ chê thần thiếp vụng về, hầu hạ không chu đáo hay sao?” Hơi dừng một chút tôi lại nói tiếp: “Tất thảy mọi người trong hậu cung đều có chức trách hầu hạ Hoàng thượng, thần thiếp tuy là hoàng quý phi nắm quyền quản lý hậu cung nhưng mọi vinh sủng đều do Hoàng thượng ban cho, thần thiếp bấy lâu nay chưa từng dám quên điều này, do đó chỉ biết dốc lòng dốc sức hầu hạ Hoàng thượng để báo đền ơn ấy mà thôi.”

Y hơi nhếch khóe môi, dường như muốn cười, một lát sau mới trầm ngâm nói: “Chưa từng dám quên ư?”

Tôi nhìn y chăm chú, cung kính đáp: “Dạ.”

Y tựa người trên gối, bên khóe môi thấp thoáng một tia như cười mà chẳng phải cười, sau đó bỗng đưa tay ra hiệu cho tôi lại gần. Tôi thầm kinh ngạc nhưng vẫn không đổi sắc mặt mà lẳng lặng tiến lại gần y thêm một chút. Bàn tay y lúc này vô cùng gầy guộc, trên người thì tỏa ra mùi thuốc rất nồng cùng với một thứ mùi tàn tạ chỉ có ở người bệnh, ngoài ra còn thấp thoáng mùi son phấn nữa.

Tự nơi đáy lòng tôi bất giác thầm cười lạnh, thời gian qua, tuy Trinh Nhất Phu nhân vẫn luôn ở bên hầu hạ Huyền Lăng nhưng nàng ta bấy lâu nay chưa từng dùng loại son phấn có mùi nồng như thế này, cho nên nó nhất định là do một sủng phi khác lưu lại. Tôi giữ nguyên vẻ bình thản nhưng lại âm thầm nín thở, không muốn hít phải những thứ mùi buồn nôn tỏa ra từ trên người y.

Y đưa tay tới chậm rãi vuốt ve búi tóc của tôi, động tác hết sức nhẹ nhàng, thế nhưng lòng tôi thì lại như nổi sóng, cảm giác buồn nôn không ngớt trào dâng, phải cố hết sức mới nín nhịn được. Y ghé đến bên tai tôi, khẽ nói: “Hoàng quý phi, trước đây nàng chưa bao giờ nói ra những lời khách sáo như thế với trẫm.”

Tôi hơi nghiêng đầu, lẳng lặng rời xa thân thể của y, khẽ cười, nói: “Trước đây Hoàng thượng cũng chẳng bao giờ gọi thần thiếp là Hoàng quý phi.”

Y chậm rãi nở nụ cười, bàn tay dừng lại trên búi tóc của tôi, trầm ngâm nói: “Đúng thế, trước đây trẫm chưa từng gọi nàng như vậy, trước đây...”

Hoàng quý phi, tôi vĩnh viễn chẳng thể nào quên tôi vì đâu mà có được thứ tôn hiệu cao quý tột cùng này, mỗi lần nghe người khác gọi mình như thế, tôi đều thấy lòng đau như cắt, phải cố hết sức mới không để những giọt lệ tuôn rơi.

Hoàng quý phi, trong mắt người khác, đó là thứ đại diện cho quyền lực vô thượng, nhưng với tôi mà nói thì lại là nỗi đau lớn nhất trong đời.
Bình Luận (0)
Comment