Bóng
chiếc đơn côi xiết thê lương
Khi tôi từ trong Hiển Dương điện trở ra thì
đã là nửa đêm rồi.
Mưa lớn đã ngừng rơi, nhưng trong không khí
vẫn còn lưu lại sự thanh tân mát mẻ cùng với những làn hương hoa nồng đậm khiến
người ta cảm thấy thư thái vô cùng.
Bước chân của tôi nặng nề như thể dính vào
mặt đất, trong lòng tuy mang những mối tâm sự trùng trùng nhưng mọi sự tính
toán gần như đều đã xong xuôi.
Ngoài điện, các cung nhân, phi tần chen
chúc quỳ đầy khiến người ta nhìn mà sinh lòng bức bối, có mấy phi tần trẻ tuổi
đắc sủng còn đang khóc lóc nghẹn ngào. Tôi nhìn mà thầm phiền muộn, bèn lạnh
lùng đưa mắt lướt qua, thấy người cầm đầu đám phi tần đang khóc chính là Vận
Quý tần, tự đáy lòng lập tức sinh lòng chán ghét, bèn hất hàm ra hiệu cho Tiểu
Doãn Tử đi lên phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vận Quý tần, trong giọng
nói toát ra những tia băng giá: “Vả miệng Vận Quý tần cho ta!”
Vận Quý tần đột ngột ngẩng lên, trừng mắt
nhìn tôi, nói: “Hoàng thượng đang đổ bệnh, thần thiếp tốt xấu gì cũng từng hầu
hạ Hoàng thượng, chẳng lẽ ngay đến khóc một tiếng mà cũng không được?”
Tôi không thèm để ý tới cô ta, Tiểu Doãn Tử
khẽ cất tiếng hỏi: “Xin hỏi Hoàng quý phi, cần vả bao nhiêu cái đây ạ?”
Tôi chỉnh lại xiêm y, nói: “Vả đến khi nào
cô ta ngừng khóc thì thôi.”
Giọng của tôi không hề lớn, cũng không có
vẻ gì là tàn độc, thế nhưng cái sự lạnh lùng ẩn chứa bên trong thì đã hết sức
rõ ràng. Vận Quý tần còn muốn tranh luận tiếp nhưng Tiểu Doãn Tử làm sao chịu
cho cô ta cơ hội mở lời thêm, lập tức vung tay tát cho cô ta một cái thật mạnh.
Trước Hiển Dương điện lúc này có treo vô số ngọn đèn lồng đỏ rực to như cái
đấu, phía dưới thì gắn những dải tua màu vàng rực rỡ, ánh sáng tỏa ra làm sáng
tỏ cả một khoảng không gian rộng rãi, thế nhưng thấp thoáng bên trong đó lại là
một nỗi thê lương khó mà diễn tả bằng lời.
Giữa màn đêm tĩnh lặng, bốn phía hiu hiu
gió thổi, nhưng lại không hề mang tới cảm giác lạnh giá. Đoan Quý phi lúc này
đang dẫn đầu các phi tần quỳ ở một bên, thỉnh thoảng lại có vài tiếng khóc thút
thít vọng lại, hệt như tiếng sủi bọt trong hồ nước, chỉ vụt nổi lên rồi rất
nhanh sau đó đã biến mất hoàn toàn.
Bàn tay Tiểu Doãn Tử không ngừng đánh lên
khuôn mặt tuy mịn màng nhưng đã trở nên tái nhợt của Vận Quý tần, những tiếng
“bốp bốp” giòn tan vang lên nghe hệt như tiếng pháo nổ ngày tết, giữa bầu không
khí tĩnh lặng thế này lại càng dễ khiến lòng người chấn động.
Tôi giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nói bằng giọng
không nhanh không chậm: “Hoàng thượng hãy còn chưa băng hà, các ngươi đã vội
khóc lóc cái gì? Tất cả nghe kĩ cho bản cung, không ai được khóc ở đây cả, mau
về cung của mình hết đi!”
Rốt cuộc vẫn là mấy người Quý phi, Đức phi
lớn gan, lẳng lặng bước lên phía trước, nôn nóng hỏi: “Hoàng thượng rốt cuộc
thế nào rồi? Có chuyện gì xảy ra mà bệnh tình của ngài lại phát tác ghê gớm như
vậy? Trinh Nhất Phu nhân sau khi hay tin còn chưa ra khỏi Không Thúy điện thì
đã ngất lịm rồi, đến bây giờ hãy còn chưa tỉnh, chúng ta biết phải làm sao
đây?” Đoan Quý phi lúc này đang được Cát Tường dìu đỡ, tuy thần sắc vẫn còn
bình tĩnh nhưng cũng đã có mấy nét nôn nóng lộ ra rồi. Tôi đưa mắt liếc nhìn
nàng ta, thở dài than: “Hoàng thượng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh, còn rốt cuộc
là vì sao thì trong thời gian ngắn khó mà nói ra cho rõ được. Ngày tháng sau
này hãy còn dài, nếu bây giờ Hoàng thượng không cầm cự được, sau này tha hồ có
thời gian cho chúng ta khóc. Mọi người mau về hết đi, nơi này đã có thái y rồi,
cứ ở lại đây khóc lóc thì cũng có giúp được gì đâu.”
Đức phi ân cần hỏi: “Vậy nên để ai ở lại
hầu hạ Hoàng thượng đây? Hay là cứ cho các phi tử có địa vị cao luân phiên nhau
túc trực?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi lập tức nảy ra chủ
ý: “Ai ở lại cũng không được. Nữ nhân chúng ta cứ mỗi khi gặp chuyện là tâm chí
lại mềm yếu, còn hay khóc nữa, nếu để Hoàng thượng nghe thấy ngài ắt sẽ phiền
lòng, hơn nữa nếu chúng ta ở bên thì các vị thái y khi chữa trị cho Hoàng
thượng sẽ bị vướng chân vướng tay, còn chẳng bằng mọi người đều trở về cung của
mình chờ tin. Sau khi Hoàng thượng tỉnh dậy, ngài muốn gặp ai thì tự nhiên sẽ
tuyên triệu người đó thôi.”
Trong mắt Đoan Quý phi lộ rõ những nét âu
lo, nhưng thấy tôi cũng có vẻ tâm sự trùng trùng thì nàng ta rốt cuộc không nói
gì thêm nữa.
Tôi xoay người lại nhìn về phía các phi tần
khác, cất giọng uy nghiêm: “Hoàng thượng lâm bệnh hôn mê, thái y dặn dò là phải
tĩnh tâm an dưỡng, kể từ ngày hôm nay, bất kể là ai cũng không được tới Hiển
Dương điện làm ồn, dù là tới để thỉnh an thì trước tiên cũng phải diện kiến bản
cung, chờ sau khi thái y đồng ý thì mới được vào tấn kiến. Phi tần các cung
cũng nhớ phải trông nom công chúa và hoàng tử của mình cho tốt, nếu ai để cho
lũ nhỏ đến quấy rầy Hoàng thượng thì bản cung sẽ trừng phạt thật nặng, quyết
không dung tha!”
Tôi thấy Lý Trường đang đứng hầu ngay bên
cạnh, chợt nhớ tới một việc, bèn cất tiếng dặn dò: “Thiệu thái y chủ trì việc
chữa bệnh cho Hoàng thượng không chỉ không hết lòng hết sức, đã thế còn làm
Hoàng thượng phiền lòng, bệnh tình đến bây giờ vẫn chưa thuyên giảm. Lý Trường,
lập tức sai thị vệ chém đầu hắn cho bản cung!”
Lý Trường chấn động toàn thân, không dám
chậm trễ, lập tức sai người đi làm ngay. Chỉ một tuần trà sau y đã quay lại bẩm
báo: “Đã xử trí xong rồi.”
Khi Vận Quý tần bị đánh thì còn có mấy phi
tần dám thút thít vài tiếng, nhưng chờ khi hay tin về cái chết của Thiệu thái y
thì không còn ai dám ho he thêm tiếng nào. Tôi thấy các phi tần vốn xinh đẹp
như hoa như ngọc lúc này đều lộ ra bộ dạng như chim sợ cành cong, bèn ôn tồn
nói: “Bây giờ mọi việc đều phải lấy long thể của Hoàng thượng làm trọng, ai mà
dám gây tổn hại đến sức khỏe của Hoàng thượng thì đừng trách bản cung không nể
cái tình tỷ muội bấy lâu nay! Gã thái y họ Thiệu kia chính là bài học nhãn tiền
đấy!”
Mọi người đều phiền muộn, thế nhưng ở lại
thì cũng chẳng ích gì, thế là tất cả đành vâng vâng dạ dạ rồi rời đi.
Giải quyết Thiệu thái y xong, tôi bất giác
thầm thở phào một hơi tự đáy lòng. Trước mắt dù có bao nhiêu mưa dông bão tố
thì tôi cũng chỉ có thể bình tâm mà ứng phó với từng chuyện mà thôi, không thể
nôn nóng được, hơn nữa tôi đã đi tới bước này rồi thì chỉ có thể tiếp tục đi về
phía trước, chẳng thể nào quay đầu được nữa.
Tôi dằn lòng lại, ngồi lên kiệu loan, lạnh
lùng nói: “Về cung.”
Khi tôi về đến cung của mình thì đã gần tới
canh ba rồi. Tôi trước tiên qua chái điện thăm Linh Tê, Dư Hàm và Tuyết Phách,
bọn chúng dù sao cũng vẫn còn nhỏ, trong lòng không có tâm sự gì, lúc này sớm
đã chìm vào giấc ngủ say. Nhìn khuôn mặt ngây thơ của lũ nhỏ, trái tim vốn vẫn
luôn thấp thỏm lo âu của tôi bất giác dần bình yên trở lại.
Tôi suy nghĩ một chút rồi ngoảnh đầu qua
dặn dò Tiểu Doãn Tử: “Đi gọi Vệ thái y tới đây.”
Vì tôi triệu gấp, Vệ Lâm lập tức tới ngay.
Tôi cũng không hàn huyên gì với y, chỉ để yên cho Cận Tịch hầu hạ tôi ngâm tay.
Các phi tần trong cung khi ngâm tay thường thích đem cánh hoa tươi thượng hạng
ra rửa sạch, sau đó ép thành nước, mục đích chính là để cho đôi tay được mịn
màng, trắng nõn. Vệ Lâm còn nghĩ ra một cách mới, đó là đun nóng nước hoa hồng
mà tôi dùng để ngâm tay hằng ngày, sau đó trộn thêm bột ngọc trai đã được
nghiền mịn vào trong, khi ngâm tay phải lựa lúc ấm nóng để ngâm, chờ khi nguội
thì thay nước, cứ như vậy liên tục ba lần là cả mu bàn tay, ngón tay và các đốt
ngón tay đều trở nên hết sức mềm mại, nõn nà, hiệu quả so với ngâm bằng nước
hoa thông thường thì tốt hơn hẳn.
Sau khi đã thay hai lần nước, tôi vẫn không
để ý gì tới y, cũng không nói năng một câu nào cả. Y cứ thế đứng im một chỗ chờ
đợi, một hồi lâu sau, hai tai đã bắt đầu rỉ đầy mồ hôi.
Tôi chẳng hề ngẩng lên, chỉ bình tĩnh nói:
“Vệ Lâm, bản cung rất thích cái bản lĩnh hầu hạ người khác của ngươi, xét kĩ ra
tâm tư của ngươi đúng là vô cùng tinh tế. Nhưng bản cung xưa nay dùng người
chưa từng đặt nặng mấy thứ ấy, điều bản cung muốn là kẻ được dùng phải biết ghé
mắt nhìn vào những chỗ quan trọng.”
Vệ Lâm bất giác đỏ mặt tía tai, lập tức
cung kính nói: “Dạ.”
Tôi bất giác mỉm cười. “Vệ Lâm, người biết
hứa hẹn thì rất nhiều, nhưng bản cung chỉ thích những người được việc thôi. Có
một số việc nếu ngươi làm không tốt, bản cung hoàn toàn có thể không giao cho
ngươi làm nữa.”
Y cúi gằm mặt xuống, trên trán cũng rỉ đầy
mồ hôi. “Vi thần nhất định sẽ dốc hết sức mình, núi đao biển lửa quyết chẳng từ
nan.”
Tôi cất giọng ôn tồn: “Chắc ngươi cũng biết
giữa Ôn Thực Sơ và ngươi, bản cung kỳ thực xem trọng ngươi hơn rất nhiều.”
Thoáng trầm ngâm một chút, tôi lại nói tiếp: “Bây giờ ngươi đã là người đứng
đầu Thái y viện rồi...”
Vệ Lâm vội vàng quỳ xuống, nói: “Vi thần
cũng biết là mình được Hoàng quý phi xem trọng, chuyện Thiệu thái y quả thực là
sơ suất của vi thần.”
Tôi khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Cận Tịch đi
tới đỡ y dậy, đoạn chậm rãi nói: “Ngồi đi. Hoa Nghi, mau đi pha một ấm trà Long
Tỉnh mới tiến cống năm nay cho Vệ thái y.”
Vệ Lâm vừa ngồi xuống, nghe thấy câu ấy
liền vội vàng đứng lên. “Vi thần không dám!”
Tôi cười, nói: “Chỉ dựa vào sự trung thành
của ngươi với bản cung bấy lâu nay là cũng xứng với ấm trà Long Tỉnh ấy rồi.
Bản cung xem trọng ngươi không chỉ vì ngươi y thuật cao minh, mà còn bởi so với
Ôn Thực Sơ thì ngươi hiểu quyền mưu hơn, cũng biết cách làm sao để khiến toàn
bộ Thái y viện đều im miệng.” Tôi bỗng đổi giọng, lạnh lùng nói tiếp: “Có điều
bản cung cảm thấy mình thật sự thua kém Hoàng hậu nhiều quá, năm xưa nàng ta
chỉ là quý phi mà có thể khiến tất cả thái y phải nghe lời, không hề để lộ
chuyện nàng ta hãm hại Thuần Nguyên Hoàng hậu, thế mà bây giờ lại có một gã họ
Thiệu nhảy ra làm mưa làm gió, không để bản cung vào trong mắt. Chẳng lẽ bản
lĩnh dùng người của bản cung lại thua kém Hoàng hậu nhiều đến thế ư?”
Hơi thở của Vệ Lâm vốn đã bình ổn lập tức
lại trở nên dồn dập, chén trà trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất. Y
trầm ngâm một lát rồi mới lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Không phải nương nương không
bằng Hoàng hậu, chẳng qua là năm xưa Hoàng thượng vì chuyện của Nhiếp chính
vương mà không tin tưởng mọi người ở Thái y viện, chỉ tin vào tình tỷ muội của
Hoàng hậu với Thuần Nguyên Hoàng hậu, do đó Hoàng hậu mới có thể khống chế Thái
y viện trong tay. Bây giờ Hoàng thượng có lòng bồi dưỡng thân tín của mình,
Thiệu thái y vừa ngửi thấy mùi cơ hội liền lập tức hành động. Đều tại vi thần
không kịp thời để ý, vi thần đảm bảo sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy
xảy ra nữa.”
Tôi khẽ gật đầu, nói: “Mong là lời đảm bảo
của ngươi hữu dụng, bằng không, không chỉ bản cung phải chết mà ngươi cũng khó
lòng sống được.”
Vệ Lâm khom người, nói: “Vi thần tuy bất
tài nhưng cũng biết rằng phải hết lòng với chức trách. Nương nương yên tâm, vi
thần đã xem xét kĩ rồi, Hoàng thượng mới chỉ bảo Thiệu thái y điều tra về tam
điện hạ, chưa hề phát hiện ra chuyện gì khác.”
Tôi cười nhạt một tiếng, cúi đầu nhìn đôi
bàn tay trắng nõn chẳng khác gì đang ngâm trong chậu máu tươi của mình. “Nếu y
đã phát hiện ra chuyện gì khác, ngươi cho rằng bản cung và ngươi còn có thể
sống được đến bây giờ sao? Có điều Hoàng thượng dù gì cũng đã sinh lòng nghi
ngờ rồi, vậy thuốc của Hoàng thượng chắc đã là mấy thang thuốc cuối cùng rồi
chứ?”
Vệ Lâm bất giác lộ ra mấy tia kinh sợ,
nhưng rất nhanh sau đó đã cung kính nói: “Mọi việc bây giờ đều phụ thuộc vào
nương nương, nương nương muốn Hoàng thượng điều dưỡng thêm một thời gian nữa
cũng được, muốn thang thuốc tới là thang thuốc cuối cùng của Hoàng thượng cũng
không có gì là khó.”
Tôi đưa mắt nhìn bầu trời nặng nề, u ám bên
ngoài cửa sổ, bất giác cảm thấy mỏi mệt vô cùng, bèn khẽ thở dài một tiếng.
“Đêm dài thường lắm mộng, bản cung đi nghỉ trước đây.”
Vệ Lâm khẽ nở nụ cười, cúi đầu thưa: “Vi
thần xin phép cáo lui.”
Tôi dõi nhìn theo bóng lưng y, sau đó liền
đi tới ngồi trước bàn trang điểm để Hoa Nghi và các thị nữ hầu hạ mình tẩy
trang đi nghỉ, trong lòng trào dâng muôn vàn mối tâm sự.
Nhìn Hoa Nghi giúp mình gỡ búi tóc ra, tôi
quay sang nói với Cận Tịch: “Hôm nay có một chuyện kỳ quặc quá, bây giờ nghĩ
lại ta vẫn còn thấy tức cười.”
Cận Tịch mỉm cười, hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Hoa Nghi nhúng lược vào nước hoa đào rồi
giúp tôi chải tóc, tôi nhìn mái tóc dài bóng mượt của mình qua chiếc gương
đồng, nhẹ nhàng cất tiếng: “Hôm nay Hoàng thượng chợt nhắc lại chuyện cũ từ hồi
ta còn thích xõa tóc, còn cảm khái rằng ta bây giờ trang điểm hoa lệ quá, đầu
đầy châu ngọc, ta nghe thấy thế, lại lần lượt gỡ bỏ những món đồ trang sức trên
đầu mình xuống và buông xõa mái tóc ra ngay trước mặt Hoàng thượng. Khi gặp
Khang Tần, ta cũng chỉ búi tóc qua loa một chút mà thôi. Càng nực cười hơn là
khi Hoàng thượng nói tới chuyện xưa, trong lòng ta lại đang nghĩ về chuyện
khác. Cả hai người bọn ta đều mang nỗi cảm khái trong lòng, thế nhưng lại là vì
những chuyện khác nhau.”
Cận Tịch im lặng một lát rồi nói: “Cứ để
mặc y thôi.”
Lòng tôi bất giác thầm chua xót, bèn thấp
giọng nói: “Ta cũng biết dù có nghĩ thì cũng chẳng ích gì, nhưng lại không cầm
lòng được, đành coi đó như một giấc mộng đẹp thôi.”
Cận Tịch thấy tôi lộ vẻ thương cảm liền
nói: “Chuyện về Uông Quý nhân mà nương nương sai nô tỳ điều tra, nô tỳ đã điều
tra rõ ràng rồi.”
Tôi không hề ngạc nhiên, Cận Tịch đã sống
trong chốn hậu cung này lâu đến độ sắp thành tinh rồi, muốn điều tra việc gì
tất nhiên không phải là chuyện khó, do đó chỉ cất giọng hờ hững: “Nhanh vậy ư?”
Cận Tịch ung dung đáp “vâng” một tiếng, sau
đó liền nhất nhất kể rõ ngọn ngành sự việc: “Quý nhân Uông thị là đích nữ của
Tri phủ Dương Thành, vào cung từ tháng Tư năm Càn Nguyên thứ hai mươi chín, ban
đầu được phong làm tuyển thị, sau trở thành nương tử, mỹ nhân, mãi tới gần đây
mới được tấn phong làm quý nhân. Trong số những người mới vào cung, cô ta có
thể coi là khá đắc sủng, nhưng sau khi trở thành quý nhân được chừng một tháng
thì Hoàng thượng dần dần chuyển tâm tư qua chỗ mấy người đại tiểu Lưu Nương tử,
thành ra đã mấy tháng nay cô ta chưa được sủng hạnh.”
“Vậy cái thai của cô ta...”
“Trước đây khi còn đắc sủng, Uông Quý nhân
từng ngày ngày uống những loại thuốc giúp dễ có thai, hy vọng có thể sinh được
một vị hoàng tử làm chỗ dựa sau này. Về sau bản thân thất sủng, Hoàng thượng
lại đổ bệnh, cô ta tất nhiên mười phần lo lắng, bèn nảy ra một kế sách hòng
mong leo lên được ngôi vị cao hơn. Hiện giờ, việc canh phòng trong cung không
còn nghiêm ngặt như trước, mà nhà cô ta thì lắm tiền nhiều của, lại không ngại
tốn kém, cô ta bèn nhờ người nhà kiếm một gã nam nhân đem giấu trong xe vận
chuyển nước để đưa vào cung, cái thai của cô ta chính là từ đó mà ra.”
Tôi cười lạnh. “Khang Tần cũng thật hồ đồ,
cùng ở trong một cung mà lại chẳng hay biết gì cả, đúng là trò cười.” Sau đó
lại hỏi: “Chủ vị của Vạn Xuân cung là ai thế?”
“Là Vận Quý tần.”
Tôi nhớ tới việc xưa, lại nghĩ đến chuyện
cô ta hôm nay dám cãi lại mình trước Hiển Dương điện, bèn nói: “Quả nhiên là
hạng người ngoài mạnh trong yếu, ở trước mặt ta thì dám phô trương ra vẻ, nhưng
quay về cung của mình rồi thì lại trở thành một kẻ vô dụng chẳng được việc gì.”
Cận Tịch nói: “Quả đúng là như vậy. Chuyện
của Uông Quý nhân, cả nhân chứng vật chứng đều có đủ, nương nương định xử trí
thế nào đây?”
“Thương thay cho cô ta một lòng muốn leo
lên ngôi cao.” Tôi trầm giọng nói. “Nhưng bây giờ việc đã bại lộ thì không thể
trách ta được. Nếu cô ta có nỗi khổ riêng như Tôn Tài nhân thì ta còn có thể
giúp đỡ giống như giúp Anh Quý tần, nhưng chỉ vì tranh sủng mà làm ra chuyện
như vậy thì ta quyết không dung tha.”
“Uông Quý nhân, Khang Tần, Vận Quý tần...”
Tôi đưa tay vuốt cằm, trầm ngâm nói. “Xử trí từng người một hiển nhiên là không
tiện, bây giờ lại đang nhiều việc, làm vậy thực là gai mắt quá, hơn nữa chuyện
của Uông Quý nhân cũng không tiện làm ầm lên.” Trong mắt chợt lóe ánh tinh
quang, tôi mỉm cười, nói: “Hãy phong cung đi!”
Cận Tịch suy nghĩ một lát, đôi hàng lông
mày bất giác dãn dần ra. “Biện pháp phong cung mới chỉ được dùng một lần trong
thời tiên đế Long Khánh Đế. Khi đó, vì chuyện đón Thư Quý phi vào cung mà Chúc
Tu nghi ở Thừa Quang cung đã dẫn theo các cung tần trong cung của mình tới
trước Nghi Nguyên điện mà than khóc, tiên đế bừng bừng nổi giận, bèn hạ chỉ
phong cung, mãi tới sau này, khi Thanh Hà Vương của Thư Quý phi đã tròn năm
tuổi mới thả cho họ ra ngoài. Trong mấy năm đó, Thừa Quang cung thê lương chẳng
khác gì lãnh cung, chẳng qua là ngôi vị của những người bên trong vẫn còn mà
thôi. Hiện giờ bệnh tình của Hoàng thượng trở nặng là do Khang Tần mà ra, Vận
Quý tần thân là chủ vị của Vạn Xuân cung hiển nhiên cũng khó tránh khỏi can
hệ.”
Tôi mỉm cười, nói: “Mấy năm nay, người mới
vào cung không ngớt, ta đã cố tình không quá lưu tâm tới việc canh phòng trong
cung, mục đích chính là chừa chỗ cho những chuyện thị phi, qua đó làm y phiền
lòng. Chẳng ngờ các cung tần mới vào ấy chẳng có ai là hạng đơn giản cả, người
nào cũng giỏi gây chuyện, ta mới chỉ hớ hênh một chút thôi mà bọn họ đã thi
nhau giở phép thần thông ra rồi.”
Cận Tịch lặng im một lát rồi mới nói: “Bấy
lâu nay Hoàng thượng vốn ham mê chuyện chăn gối, thân thể chẳng hề cường kiện,
thời gian qua còn dùng thuốc cường dương để ứng phó với các sủng phi mới vây
quanh, tất nhiên là khó lòng cầm cự được trước một phen biến cố đột ngột xảy
ra.”
Tôi cất giọng lạnh lùng: “Y làm sao ngờ nổi
ta lại đối xử với y như thế chứ, ai ai cũng nghĩ ta là một phi tử hiền đức tột
cùng...”
Cận Tịch cắt ngang lời tôi, đưa khăn bông
nóng tới giúp tôi lau mặt. “Nương nương quả thực là một vị phi tử hiền lương
thục đức, vì mong Hoàng thượng rộng bề con cái mà mấy năm nay đã liên tục tổ
chức tuyển tú để chọn thêm người vào hậu cung.”
Tôi không kìm được cất tiếng cười khẩy giễu
cợt, nụ cười dần lan tỏa tới tận nơi khóe mắt. “Chỉ đáng tiếc, Hoàng thượng
hiện giờ sớm đã chẳng thể có con được nữa rồi. Ta cho nới lỏng việc canh phòng
vốn là để Tôn Tài nhân tiện bề hành sự, không ngờ Uông Quý nhân lại thừa cơ làm
ra một chuyện như thế.”
Cận Tịch nói: “Hạng người như Uông Quý nhân
vốn cứ thấy chỗ nào sơ hở là đâm đầu vào, chỉ mong có thể leo lên đầu người
khác, chúng ta lần này quả thực đã sơ suất rồi.”
Tôi lấy chiếc khăn bông từ trên mặt xuống,
tiện tay để vào trong chiếc chậu bạc bên cạnh, sau đó lại cầm một chiếc khăn
sạch khác đắp lên mặt, trầm giọng nói: “Những ngày qua, tinh thần của ta quả
thực kém đi nhiều quá, vừa phải trông coi việc ở tiền triều lại vừa phải chăm
sóc cho mấy đứa nhỏ, thực khó có lúc nào rảnh rỗi để nghỉ ngơi. Đoan Quý phi
vốn sức yếu hay bệnh, không thể thường xuyên quản việc được, Đức phi tuy rằng
không tệ nhưng trước đây chỉ có cái tiếng hiệp trợ quản lý lục cung thôi, Hoàng
hậu chưa từng để cho nàng ta quản việc lớn bao giờ, do đó cơ hội rèn luyện không
nhiều, bây giờ phải trông coi toàn bộ hậu cung hiển nhiên là có chút lực bất
tòng tâm, khó tránh khỏi sơ suất.”
Cận Tịch nói: “Nô tỳ thấy nương nương
thường ngày vẫn hay để tâm quan sát, chắc hẳn sớm đã nhìn ra Hân Phi và Trinh
Nhất Phu nhân đều là người đáng tin cậy.”
Tôi thở dài, than: “Hân Phi vào cung đã
lâu, kinh nghiệm cũng nhiều, Trinh Nhất Phu nhân thì sinh được nhị Hoàng tử, ấy
là một công lao rất lớn. Chỉ đáng tiếc Hân Phi bụng dạ thẳng tuột, nói năng
chẳng biết kiêng dè gì, Trinh Nhất Phu nhân thì là người cực kỳ sợ chuyện, xưa
nay dù chuyện có tìm tới tận cửa cũng vẫn cố gắng mà tránh đi, bảo ta làm sao
mà yên tâm giao công giao việc vào tay bọn họ được đây!”