Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 247

Chẳng qua là “Tình”

Viết sau “Hậu cung Chân Hoàn truyện”

Khi tôi gõ những con chữ này trên bàn phím, bầu không khí bên ngoài cửa sổ đượm vẻ thanh tân sau một cơn mưa rào. Đứng trước ô cửa sổ thủy tinh sát đất ở tầng mười hai nhìn ra phía ngoài, những mảng màu xanh biếc chừng như phủ khắp.

Tôi thích một thành phố nhỏ có non có nước như thế này, do đó, giữa một buổi chiều nóng nực, tôi bất chấp tất cả, mang theo một tâm trạng bức bối mà trốn khỏi thành phố đang ở tạm thời để tới nơi đây, khi ấy tôi đã viết xong câu chuyện mà mình đã viết trong hơn ba năm trời.

Rốt cuộc cũng đã viết xong tập cuối cùng của Hậu cung Chân Hoàn truyện, tập thứ bảy. Bảy, đó là con số mà tôi thích. Những chữ cuối cùng trong câu chuyện về Chân Hoàn đã được tôi viết ra trong một căn phòng nào đó của khách sạn trong Trường đại học Sư Phạm vào một ngày đầu hạ. Câu chuyện này đã bắt đầu khi tôi ở trường xưa, và lại kết thúc ở trường xưa, tựa như một vòng tròn thủy chung vậy, cuối cùng đã kết thúc.

Đây là bộ truyện dài đầu tiên mà tôi viết, lúc này cũng không kìm được mà thở phào một hơi, không ngờ mình lại có thể viết dài như vậy, lâu như vậy.

Nhưng trong khoảnh khắc kết truyện, lòng tôi lại chẳng vui vẻ chút nào. Bởi vì chính tôi đã đem Thanh mà tôi thích, đem nam tử ấm áp như ngọc mà tôi cho là hoàn hảo ấy, viết đến nỗi tan nát vỡ vụn.

Sau khi viết xong tập thứ năm, tôi bỗng cảm thấy mệt, cảm giác mỏi mệt ấy bắt nguồn từ tôi, cũng bắt nguồn từ sự thấu tỏ trên con đường tương lai của Chân Hoàn và Huyền Thanh. Ở chương “Vinh hoa tột độ”, Chân Hoàn đã đứng ở đỉnh cao nhất của vinh quang và quyền lực, phong quang vô hạn, không ai có thể so sánh. Nhưng tôi biết rõ, một khi đã lên tới đỉnh cao, vậy thì sẽ không còn đường lùi nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thịnh cực rồi suy, mọi thứ từ từ mất đi từng chút một.

Chẳng còn đường lùi nữa rồi.

Có lẽ nếu thời gian dừng lại ở khoảnh khắc đó thì cũng tốt, dù rằng Huyền Thanh chỉ có thể đứng giữa ngàn vạn người mà đưa mắt ngước nhìn, nhưng ít nhất thì y vẫn được tự do yêu nữ tử đó, vẫn còn có thân thể cùng trái tim tự do để bầu bạn với nàng ta, chờ đợi nàng ta; dù rằng Chân Hoàn đau xót, dù rằng Chân Hoàn không thể khuây khỏa được, nhưng ít nhất cũng không cần trơ mắt nhìn muội muội của mình được gả cho nam tử mà mình yêu nhất, từ đó hình thành nên bi kịch của ba con người. Còn có Lăng Dung và My Trang nữa, dù bọn họ bất hạnh đến mấy, đau khổ đến mấy thì ít nhất vẫn còn sống.

Có thể đợi, đó là vì trong lòng còn hy vọng, như vậy dù gì cũng hơn là phải ngẫm lại sự đời giữa tiếng đoạn trường, trái tim sớm đã nguội lạnh thành tro.

Do đó, nếu tạm thời dừng bút với một “kết cục” như vậy, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Thế nhưng câu chuyện mà tôi muốn viết chưa bao giờ là một câu chuyện cổ tích tươi đẹp, cũng không phải là một sự mỹ mãn do đột ngột tạm dừng. Trong cuộc đời của chúng ta vốn có rất nhiều sự lỡ làng và bất đắc dĩ, ép chúng ta hết lần này tới lần khác phải buông bỏ, dù rằng trong lòng thì như nhỏ máu. Vậy nên, tập thứ sáu và tập thứ bảy đã ra đời, vậy nên, mỗi khi tôi viết thêm một chữ, cái chết của Huyền Thanh và sự tuyệt vọng của Chân Hoàn lại tới gần thêm một bước.

Tập thứ bảy tôi đã phải viết rất lâu, rất lâu, dù về sau có vô vàn con chữ đã thành hình, vậy nhưng đoạn ly biệt giữa Huyền Thanh và Chân Hoàn thì tôi lại do dự khó lòng hạ bút. Khi ấy tôi không dám nghĩ, thậm chí là không thể nghĩ được gì. Đến thời khắc cuối cùng, khi đã gắng gượng viết xong, lòng tôi như vừa đổ một cơn mưa rào lớn, vừa ẩm ướt vừa giá lạnh, ngay đến đầu ngón tay cũng trở nên cứng đờ.

Khi đó tôi hãy còn chưa phát giác ra rằng, hóa ra mình không thể để mất y.

Với Chân Hoàn mà nói, quãng đời còn lại dù có bao nhiêu vinh hoa phú quý thì cũng chỉ có thể sống trong sự thương tâm mà thôi.

Tính ra, chiêm bao phủ trọn kiếp người.

Giữa những đêm lạnh lùng thanh vắng, chỉ có nghĩ về con người đó thì lòng nàng mới ấm áp hơn được phần nào mà thôi.

Dường như vẫn là thuở trước, y dùng hai ngón tay kẹp lấy chóp mũi nàng, cười trêu một câu “nha đầu ngốc”. Với y mà nói, nàng chưa từng là một vị sủng phi có tâm tư tinh tế, bụng dạ thâm sâu giữa chốn thâm cung, chỉ là một nữ tử dịu dàng, mỗi thời khắc được ở bên nhau đều có thể làm y hạnh phúc. Còn nàng kỳ thực cũng chỉ muốn cả đời làm nha đầu ngốc của y thôi, đối với nàng mà nói, bất kể là vinh quang hay quyền lực thì cũng làm sao so sánh với một tấm chân tình của y được.

Hóa ra, câu chuyện mà tôi đã viết trong suốt một thời gian dài ấy chẳng qua chỉ viết về một chữ “Tình”, mọi điều đều nằm ở bên trong.

Hóa ra, hỏi hết lòng nữ nhi trong thiên hạ, đến cuối cùng cũng chỉ có một câu:

Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.

Nguyện vọng ấy thật tốt đẹp biết bao, với Chân Hoàn là vậy, với My Trang là vậy, với Lăng Dung là vậy, với chúng ta cũng là như vậy.

Một nữ tử cả đời chẳng có chí lớn gì, điều duy nhất mong cầu chẳng qua là con người mà nàng ta chờ đợi kia thật sự có thể làm nàng ta hạnh phúc.

Chỉ có vậy mà thôi, nhưng nguyện vọng ấy lại thường khó mà đạt được.

Có một người bạn nào đó đã từng nói với tôi, muốn tìm được một người mà mình thích và cũng thích mình để rồi sống bên nhau, sau đó lại có một kết cục tốt đẹp, quả thực là quá khó, khiến người ta chẳng dám trông chờ.

Tôi thì từ đầu chí cuối luôn muốn nói, lòng tôi vẫn còn hy vọng và nguyện dốc hết sức mình.

Tuy biết rõ Chân Hoàn có rất nhiều sự bất đắc dĩ, nhưng sau khi gấp cuốn sách lại, tôi vẫn rất hận sự không dũng cảm của nàng ta. Do đó, người mà tôi yêu nhất trước sau vẫn luôn là My Trang dám yêu dám hận, do đó, khi vẫn có thể yêu, vậy thì nhất định, nhất định phải dốc hết sức mình mà chạy về phía người đó.

Cũng giống như một câu nói của Kiều Phong[43] mà tôi vô cùng yêu thích: Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ[44].

[43] Tức Tiêu Phong, một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Thiên long bát bộ của nhà văn Kim Dung - ND.

[44] Xem chú thích chương 15 - ND.

Chiều nay, trời đổ mưa rả rích, xua đi tâm trạng bức bối của tôi. Cảm ơn Tiểu Lai đã cùng tôi tiến thoái, cảm ơn bạn đã quan tâm tới sự phiền não của tôi, cảm ơn các bạn đã cho tôi một buổi đêm như thế này, có thể ngồi trong phòng lạnh, cầm chén trà xanh, bàn về chuyện cũ, vui vẻ nói cười.

Tôi chợt nhớ tới một câu nói đã vô cùng cũ kĩ: Nguyện, người hữu tình trong thiên hạ được thành cặp thành đôi.

Đừng như Hoàn Hoàn và Thanh, đừng như My Trang và Thực Sơ, đừng như Uyển Uyển và Huyền Lăng.

Muôn vạn lần xin nhớ, hãy có được sự viên mãn.

Cuộc đời ngắn ngủi xiết bao, nhất định phải ở bên người thương thì mới không coi như là uổng phí.

Chút ước nguyện nhỏ nhoi, mong chúng ta cùng nhau nỗ lực.

Chư Tê, khuya ngày 20 tháng 6 năm 2009

Rả rích mưa ngừng, trời nổi gió hiu
Bình Luận (0)
Comment