Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 62

Chuyện Nhữ Nam vương ẩu đả ngôn quan cuối cùng cũng yên bình trở lại, chuyện cừu oán mới gây tới cùng cũng đi xuống. Tuy nói xin lỗi qua loa, nhưng loại qua loa này, các quan văn vẫn bất bình tức giận. Tất nhiên Nhữ Nam vương không để ý tới, cũng không nhỏ nhen thế. Chuyện sắc thế tử và công chúa cùng tiến phong hết sức náo nhiệt xa hoa. Mà Khâm Nhậm thái phi xem qua, ở nơi riêng tư bèn bực tức nói : “Cho dù là sắc phong, nhưng cũng không nên náo nhiệt phô trương như vậy, vượt quá bổn phận rồi.” Mà Huyền Lăng không mở miệng nói gì, đối với tình thế yên ổn này cũng vì bất đắc dĩ, trong lòng rất căm phẫn.

Tôi cái gì cũng không làm, cũng không nhiều lời, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Huyền Lăng đã có tâm loại trừ Nhữ Nam vương Huyền Tế, hạt giống sớm nảy mầm sinh trưởng, hà tất tôi phải đi tốn nhiều năng lượng làm gì, đợi thời điểm thích hợp giội nước vào, rồi bón phân là ổn rồi.

Nhữ Nam vương có việc vui vinh quang hiển hách như vậy, đương nhiên đường làm quan rộng mở, quên hết tất cả. Anh ta đã không phòng bị, Huyền Lăng lấy cớ Tử Áo Thành đêm đông phòng thủ binh sĩ thường xuyên lười biếng ngủ gật hoặc vụng trộm uống rượu, quyền hạn của thị vệ Vũ Lâm quan thường xuyên rét lạnh trong đêm đông và cùng binh lính chung phòng thủ trong cung cấm, quả thực là một việc phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

Những ngày đầu tuyết tạnh, ánh mặt trời đã bắt đầu ấm áp, xuân về hoa nở. Giống như mưa xuân mượt mà dai dẳng, đào hồng liễu xanh ở Thượng Lâm uyển, ong bướm quấn quýt tất cả tứ phương cung tường xung quanh trời đất ở hậu cung. Cuộc sống trong cung cứ chậm rãi như nước trôi qua đi, như một cái giếng cổ không sóng không gió. Hoàng hậu chủ trì công việc lớn nhỏ trong hậu cung, Mộ Dung Phi ngoài yến tiệc long trọng trong ngày hội ra thì không bước chân ra khỏi cửa, mà tôi lại tận tâm tận lực sắm vai sủng phi, cùng tần phi trong hậu cung chia sẻ sự sủng ái mưa móc của Huyền Lăng.

Nhìn theo sổ ‘đồng sử’ ghi lại số lần thị tẩm, tôi cũng không phải người được sủng ái nhất. Lăng Dung điềm đạm và khiêm tốn càng khiến Huyền Lăng vui, tiếng ca trong trẻo của muội ấy, giai điệu càng trở nên đẹp nhất trong đêm xuân sắc khôn cùng hậu cung. Mà tôi, chẳng qua có thêm thời gian lưu lại ở Ngự Thư phòng, đúng lúc Huyền Lăng mệt mỏi quốc sự lại cùng chàng tán dóc vài câu, ẩn ý khuyên giải vài câu.

Rất nhiều khi, Huyền Lăng thích tôi và Lăng Dung cùng ở cạnh chàng làm bạn, tôi lẳng lặng đọc sách hoặc viết chữ; Lăng Dung lại mềm giọng líu ríu, thỉnh than nhẹ hát vài câu, hầu hạ chàng.

Khi ở cạnh nhau, tôi ít khi nói chuyện với Lăng Dung, có lẽ tận đáy lòng vẫn để ý lời nói lần tình cờ đó. Mà cô ấy, bao giờ cũng muốn nói lại thôi, lét lút nhìn tôi.

Bên trong cửa sổ mùa xuân tháng ba, cành liễu trước cửa khẽ động, thỉnh thoảng có con bướm hồng nhạt, hương vị ánh sáng mặt trời cũng yên tĩnh không tranh giành. Tôi làm bộ dáng hớn hở nhạt nhẽo, bỏ chút mật ong tăng thêm gia vị của nước trà cho Huyền Lăng uống, chiếc muỗng bạc nhẹ nhàng quấy.

Lăng Dung ngồi xa xa dưới cửa sổ, cúi đầu thêu cẩm túi hương, thỉnh thoảng cùng Huyền Lăng nói liên miên mấy câu. Lẳng lặng giữa buồng sưởi ấm, mơ hồ nghe thấy chim én hót lảnh lanh và tay Huyền Lăng lật giở từng trang sách tạo âm hưởng giòn tan. Nhìn nghiêng Lăng Dung cúi xuống rất đẹp, cổ gáy thon dài, dưới ánh cửa sổ mạnh mẽ thịnh phóng như cây bích đào ửng hồng có chút đơn bạc, nhưng vẻ đơn bạc này lại tôn lên âm thanh dịu dàng mỏng manh của cô ấy, di chuyển như nước mùa xuân, cả người mặc bộ màu nước hồ và áo choàng xuân cẩm trường y mang phong nhã kín đáo.

Một lúc lâu sau, Lăng Dung đứng dậy, tươi cười nói : “Thần thiếp mới thêu túi hương muốn tặng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhìn xem có thích không?”

Huyền Lăng tựa vào ghế dài nhìn quyển Xuân Thu, nghe vậy ngẩng đầu nhìn túi hương thêu cây bích đào chim chu tước trong tay cô, nói : “ Mấy ngày trước Huyên Huyên có thêu cho trẫm một túi hương, trẫm đã đeo trên người rồi, giờ lại thêm một túi thì hơi lỉnh kỉnh.” Nói xong, mi tâm khẽ nhướn, mỉm cười với tôi.

Tôi đang tập trung tinh thần pha chén trà, ngoái đầu nhìn lại cũng cười với chàng, thấy chàng thân thiết như vậy, khiến tôi có chút không quen, không quen chút nào. Lưới mắt qua thoáng nhìn ánh mắt Lăng Dung hơi thất thần. Trong lòng tự nhiên hiểu rõ, thêu công của Lăng Dung tinh xảo hơn tôi. Dù sao sau khi tôi một lần nữa hầu hạ Huyền Lăng, đã phát hiện trên người Huyền Lăng mang nhiều đồ vật, thí dụ như dây đeo quạt, túi hương đều từ tay Lăng Dung mà ra, có thể thấy được ngày đó cô ấy được sủng ái rất sâu.

Nhưng khi Huyền Lăng thấy cô ấy ân cần, thần sắc hơi thất vọng, lập tức cười nói : “Nhưng cái này trẫm cũng rất thích, bảo Phương Nhược để ở tẩm cung của trẫm đi.”

Lăng Dung mỉm cười dịu dàng nói : “ Chân tay thần thiếp còn vụng về, Hoàng Thượng không ghét bỏ là thần thiếp mãn nguyện lắm rồi.” Ánh mắt Lăng Dung rơi vào túi hương Kim Logn Tử Vân bên hông Huyền Lăng, do chính tay tôi thêu cho chàng, trong mắt biểu lộ tán thưởng, nói : “Tay nghề Hoàng tỷ tỷ thật giỏi, cực kì hợp với khí chất Hoàng Thượng, ngược lại cái của thần thiếp có thể thấp kém quá. Xin Hoàng Thượng thứ tội.” Nói xong liền hành lễ.

Huyền Lăng vội vàng giơ tay đỡ lấy cô ấy, mỉm cười ôn hòa nói : “Cái này có gì mà thấp kém, trẫm hiểu tâm ý của nàng, làm sao trách tội được.”

“Tỷ tỷ.” Lăng Dung quay lại gọi tôi, thần sắc điềm đạm bình bình : “Mũi thêu của tỷ tỷ ngày càng đẹp ra đó, chỉ thêu một túi hương uyên ương cho Hoàng Thượng mà có thể diễn tả tình ý của nữ nhi thì càng tốt, Hoàng Thượng cũng nhất định rất thích.”

Tôi đem chén trà, nhẹ nhàng dâng bên cạnh Huyền Lăng, chăm chú nhìn chàng cười : “ Uyên ương dĩ nhiên là tốt, nhưng Hoàng Thượng ngày đem đeo trên người, ra vào khắp nơi, khó tránh mang nét nhi nữ tình trường. Không bằng phối với rồng sẽ thể hiện vẻ thiên uy, còn về túi hương uyên ương…” Tôi cười ngọt ngào, xinh đẹp nói : “ Thần thiếp sẽ thêu một chiếc nữ đặt ở dưới gối Tứ Lang được không?”

Rất lâu rồi toi chưa gọi chàng là Tứ Lang. Tự nhiên như vậy đột nhiên thốt ra, lời nói tùy ý vô cùng thân thiết cũng không kịp che giấu. Chàng cũng vui mừng, kìm lòng không được mà ngón nhìn tôi, ánh mắt rất dịu dàng.

Ngay cả trong lòng tôi cũng kinh ngạc, trong lúc lơ đãng lại gọi thân mật ngày xưa, tôi rất ngờ. Chẳng lẽ ở tận đáy lòng tôi, vẫn còn tình cảm khó tả và khó mất sao ? Tuy cũng bất ngờ giật mình, nhưng xem thần sắc của chàng, muốn nói lại xấu hổ. Tự cảm thấy, hai gò má như bị phỏng, lại đỏ ửng lên.

Lăng Dung thấy tôi và Huyền Lăng nhìn nhau như vậy, bất giác có chút ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh dùng khăn tay che môi nhẹ nhàng cười : ” Hoàng Thượng và tỷ tỷ ân ái như vậy, quả nhiên là một giai thoại.” Cô ấy nhìn tôi, trong ánh mắt hàm chứa một tia thành khẩn và buồn bã, nói : “Hoàng tỷ tỷ tốt phúc như vậy, người ngoài còn cầu cũng không được nữa là.”

Cô ấy nói như vậy, tôi cũng ngây ra, cùng Huyền Lăng như vậy là ân ái tốt phúc sao ? Trong ân ái này, tôi với chàng, mỗi người có vài phần cuồng dại, vài phần chân ý sao ? Nhưng ảo tưởng trong nháy mắt, đã chuyển thần sắc, lôi lôi kéo kéo cánh tay Huyền Lăng, cười nói : “Hoàng Thượng mau đi khuyên giải đi, An muội muội ghen kìa.”

Lăng Dung sắc mặt ửng hồng, liền mềm giọng đáng yêu nói : “Hoàn tỷ tỷ lại trêu cười muội, muội làm sao có ý ghen tuông với tỷ tỷ và Hoàng Thượng chứ, không để ý hai người nữa.”

Huyền Lăng chỉ mỉm cười nhìn, thấy cô ấy nói như vậy, mới kéo tay cô ấy rồi nói : “Thôi, thôi, Dung nhi tính tình khiêm tốn nhất, cho dù ghen cũng phải ủ dấm một tháng, không chua đâu.”

Chàng nói khôi hài như vậy, tôi và Lăng Dung không dám phì cười. Đàm tiếu nhân gian, tất cả ngăn cách và không vui, mơ hồ bị che dấu đi mất.

Trong khoảng ba tháng, Huyền Lăng ý muốn để huynh trưởng tôi chỉ huy bộ binh. Lúc ở triều có nghị luận vài lần, duy chỉ có Nhữ Nam vương khó chịu, phe đảng Mộ Dung cũng cực lực phản đối. Nhưng ca ca tôi vẫn được Huyền Lăng kiên trì trao tặng chức Binh bộ ngũ phẩm đốc cấp sự trung, kiêm luôn chức Quốc tướng quân.

Tuy chức vụ Đốc cấp sự trung có cấp bậc và phẩm chất không cao, nhưng trong tay có nhiều quyền lợi, Hoàng đế giao công việc cho các nha phủ do Lục bộ mỗi năm gạch bỏ một lần, nếu có kéo dài hoặc hành sự bất lực, Đốc cấp lục bộ sự trung có thể báo cáo với Hoàng Thượng, còn có thể cùng Hoàng Thượng tham dự điều động quan viên. Cho nên khi ca ca tiến vị Binh bộ, tất nhiên khiến Nhữ Nam vương rất có cảnh giác.

Vì việc này, tôi vì ca ca mà toát mồ hôi dầm dề, ở Binh bộ dưới trướng của Nhữ Nam vương, hơn phân nửa là tâm phúc của hắn. Huyền Lăng cử động lần này không thể nghi ngờ nếu như ca ca xâm nhập hang ổ. Vạn nhất có một người không tốt, chỉ sợ ngay cả hi sinh tính mạng cũng không rõ nguyên nhân, huống chi ca ca lại bị người của Nhữ Nam vương giám sát từng cử chỉ. Nếu đã làm bọn họ phòng bị, sao có thể do thám biết phe đảng Nhữ Nam vương che giấu chuyện gì, không chỉ có không công mà lui, càng bứt dây động rừng, tự làm thương bản thân.

Sau khi ca ca ở Bộ binh, từng lời nói và việc làm đều phải cẩn thận, vẫn trong tình trạng an phận thủ thường. Nhưng cha con Nhữ Nam vương và Mộ Dung tộc đều ở Binh Bộ, Mộ Dung Thế Lan và tôi ở hậu cung là kẻ thù, sao bọn họ có phần nào lơi lỏng để ca ca có cơ hội có thể lợi dụng chứ ! Ca ca và tôi trong ngoài cung tường, cũng đều khổ nỗi vô kế khả thi.

Mà nếu ca ca không thể công thành, giờ Huyền Lăng đang ngồi ngai vàng, không biết một ngày kia sẽ là Nhữ Nam vương ngồi. Giang sơn dù không dễ dàng thay đổi, nhưng Nhữ Nam vương lòng dạ hẹp hòi, trời sinh tính hiếu thắng, lại lập đại công lớn, nếu hắn nắm giữa thiên hạ, thì lê dân bách tính sẽ khổ hơn vì chiến tranh, không một ngày bình yên. Tiên Hoàng tự tay khai sáng thời đại thịnh hưng, cũng là vì chiến loạn mà sụp đổ.

Vì chuyện này, tôi suy nghĩ rất nhiều, phải làm như thế nào để có thể Nhữ Nam vương không cảnh giác và phòng bị với ca ca ?

Đang lúc này, trong nhà có việc vui truyền đến – đại tẩu Tiết thị có thai. Cha mẹ nào cũng có khát vọng ôm cháu, đều là chuyện vô cùng tốt. Vì thế, tôi dặn người, mời đại tẩu tiến cung.

Vào một ngày, đại tẩu tiến cung tới bái kiến.

Tôi vừa thấy tẩu, vẻ mặt vui mừng, vội vàng ngăn tẩu hành lễ, tự mình nâng tẩu dậy, nói : ” Đại tẩu hiện giờ thân thể quý báu của Chân gia, ta không chịu được cái lễ này đâu.”

Sắc mặt đại tẩu phấn nhuận, không kìm được vui mừng. Tẩu ngồi trên nệm êm, bụng dưới hơi lồi, cơ thể khẽ nghiêng, tạo tư thế bảo vệ đứa bé trong bụng cực kì tự nhiên

Tư thế quen thuộc như vậy, trái tim tôi lại đau nhói, nỗi chua xót đau khổ ẩn sâu dưới tận đáy lòng gợi lên. Chỉ là một năm trước, cái cảnh tượng giống như này, tôi cũng mới làm người mẹ vui mừng và ngạo mạn, tư thế cũng cẩn thận đang bảo vệ tiểu sinh mạng từ từ lớn dần trong bụng.

Tôi không để cho bản thân đau buồn ảnh hương tâm tình vui thích của đại tẩu, vì thế miễn cưỡng nén thương cảm, cười nói : ” Nhìn tình hình đại tẩu, chắc cũng được 3 tháng rồi.”

Đôi má đại tẩu và trán hơi phiếm hồng, cúi đầu nghịch thắt lưng áo, cười nói : “Nương nương có nhãn lực thật tốt. Đúng là đã ba tháng rồi.” Đại tẩu ngừng một lúc, có chút bất an : ” Nhưng mẹ nói bụng thiếp hơi tròn, có thể là nữ nhi.”

Tôi khuyên giải an ủi : “Đại tẩu không cần lo lắng, mà nữ nhi rất thân thiết với cha mẹ.Nếu thai đầu là nữ nhi, vậy về sau lại lần hai hay lần ba lại là nam nhi, chỉ sợ lúc đó đại tẩu lại ngại nam hài tử phiền phức.” Nói xong, bản thân cũng không nhịn được nở nụ cười.

Nét mặt đại tẩu đối với sanh con dưỡng cái lo lắng cực kì : “Nếu như liên tục sinh nữ nhi, không biết phu quân có tức giận không ?”

Tôi không cho là đúng, cười, nói : ” Ca ca không phải là người như thế. Tuy cha mẹ hi vọng có tôn tử để ôm ấp, nhưng nữ nhân cũng không nhất định không tốt. Khi thời Hán Vũ Đế, Vệ Tử Phu làm hoàng hậu, thiên hạ lại ca ‘ sinh nam chớ hỉ, sinh nữ đừng buồn, chẳng thấy Vệ Tử Phu độc chiếm giang sơn’, có thể thấy nếu sinh nữ nhi tốt, có thể sánh bằng một vạn nam tử tầm thường còn mạnh hơn.”

Đại tẩu nghe vậy hơi vui mừng, xấu hổ nói : “Thiếp không có cái gì, chỉ trông mong phu quân bất luận là nam hay nữ nhi cũng đều yêu thương nó thật tốt.”

Tôi thở dài : ” Nữ tử trong cung đều muốn sinh hạ một nhi tử để dựa vào suốt đời, đến lúc về già có thể dựa vào, ngộ nhỡ lại được làm Thái hậu. Mắt thấy Thành phi có con mà chết, chẳng bằng Hân quý tần và Tào tiệp dư sinh công chúa mà vẫn bình an vững chắc. Chỉ là tôi, ngay cả nam hay nữ nhi cũng không có, trong mắt người dưng cho dù vinh sủng hiển hách bao nhiêu cũng chỉ là tấm bèo không có gốc mà thôi.”

Đại tẩu thấy tôi nói lời thương cảm, vội hỏi : ” Nương nương còn trẻ, cuộc sống còn dài, có Hoàng Thượng sủng ái muốn có hài tử còn sợ khó sao ? Nương nương bớt buồn là được.”

Tôi khẽ gật đầu, cũng nói : “Vậy đại tẩu cũng bớt buồn như thế nhé !”

Tuy là nói như vậy, đại tẩu nhẹ chau mày, nói ra tâm sự trong lòng : “Nếu như không có nam hài, liệu cha mẹ có để cho phu quân nạo thiếp hay không ?” Tẩu trầm mặc trong phúc chốc, lại nói : ” Mấy ngày nay phu quân luôn rầu rĩ không vui, thiếp cũng không dám tùy tiện nói gì với ngài ấy.”

Lời đại tẩu nói chính là lời tẩu lo lắng, mà tôi cũng suy tư suốt mấy ngày liền, như xé tan màn đen nhìn thấy ánh sáng gây xích mích suy nghĩ của tôi, không khỏi cảm thấy sáng tỏ thông suốt. Vì thế nói với đại tẩu : ” Ca ca là người trọng tình, nếu thật sự vì sinh con nối dòng mà nạp thiếp, địa vị chính thê của đại tẩu cũng không bị lung lay đâu, đại tẩu không nên lo lắng quá. Cùng lắm sau này có hiềm khích, ta sẽ vì đại tẩu mà quyết định chuyện đó.”

Thần sắc của tẩu có chút vui mừng, khuôn mặt đỏ hơi hổ thẹn : “Thiếp không phải một mặt đố kỵ, không hiểu lí lẽ, chỉ thân là nữ tử, chỉ luôn hi vọng phu quân thích một mình thiếp, không cần nạp thiếp.”

Tâm tư như dây dàn bị những lời tàn nhẫn này kích thích, chỉ là với tôi, ý nghĩ ở lại trong lòng như vậy chỉ tự tìm phiền não mà thôi, hà tất phải nghĩ nhiều. Lại làm như không nghe thấy, cười cho qua, lại nói : “Đại tẩu cũng biết ca ca rầu rĩ không vui vì cái gì sao ?”

Đại tẩu nghĩ đơn giản, nói : “Là chuyện của Bộ Binh, lần thăng thức này, hình như phu quân không hài lòng.Nhưng phận làm nữ nhân như thiếp, gấp cái gì cũng không giúp được.”

Tôi hơi mỉm cười, dặn Cận Tịch khép phòng lại, mới nói : “Đích thật ca ca bởi chuyện Binh bộ mà không vui, nhưng không phải vì Hoàng Thượng thăng chúc, mà lo lắng bản thân không thể hoàn thành ý chỉ của Hoàng Thượng. Thật ra đại tẩu không nên tự coi nhẹ mình, chỉ cần tẩu có tâm, coi như đã giúp ca ca hoàn thành sự nghiệp rồi.”

Đại tẩu nghe được lời ấy, trên mặt lộ vẻ thần thái vui mừng, nghiêm túc nói : ” Chỉ cần khiến phu quân không rầu rĩ nữa, thiếp nguyện tan xương nát thịt.”

Đại tẩu có tình ý sâu nặng với ca ca như vậy, tôi cũng vô cùng cảm phục, trong lòng nóng lên, cầm tay tẩu : “Tẩu có tài có đức như vậy, nhà Chân gia ta thật may mắn. Ca ca có người vợ như vậy, đúng là phúc khí khó cầu cả đời của ca ca, cũng là phúc khí của nhà chúng ta, sao lại để tẩu tan xương nát thịt chứ ! Chỉ cần tẩu làm ……”

Vì thế, tôi ghé vào bên tai đại tẩu, nói nhỏ.

Lúc đầu đại tẩu không hài lòng, khi nghe hết, đã tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu nói : “Chuyện đó có đáng gì, thiếp sẽ cố gắng hết sức.”

Tôi cười nói : ” Hoàn toàn không khó. Làm phiền tẩu, ta ở đây cảm tạ trước.”
Bình Luận (0)
Comment