Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 64



Thân Giang Kiệt buông tay khỏi bờ vai mỏng manh của Vương Chi Lăng, lại nhìn giọt nước mắt như viên châu trong suốt lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Hắn liền cúi đầu, thở dài một hơi.
Vương Chi Lăng cầm tay Thân Giang Kiệt, đặt mật chỉ kia vào lòng bàn tay hắn.

Đã ba năm rồi, Thân Giang Kiệt chưa một lần dám mở đạo mật chỉ kia ra.

Hắn hoảng hốt, xen lẫn đau lòng mỗi khi nghĩ đến cái chết tức tưởi của Tam ca ca, nghĩ đến hình ảnh cuối cùng của Đại Hoàng tử trước khi y gục ngã dưới chân hắn, nghĩ đến những oan hồn đã dùng máu tươi mà huyết tẩy điện Thái Hòa năm đó.
Thân Giang Kiệt mở đạo mật chỉ kia ra, trong mắt hắn đầy mất mát.

Vương Chi Lăng nắm tay Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng khuyên nhủ hắn:
- Bệ hạ, chuyện năm đó đã qua rồi.

Hiện tại điều mà chúng ta cần chính là một vị tướng tài ba, có thể ngang hàng ngang sức với lão hồ ly La Thái Hầu.

Mã Tướng quân cũng giống như các vị lão thần năm đó, đều đối với Bệ hạ hiểu lầm sâu sắc.

Nếu hiểu lầm này có thể sớm hóa giải, thì nói không chừng Bệ hạ có thể thu phục được Mã Tướng quân.

Thân Giang Kiệt gấp lại đạo mật chỉ, giao cho Vương Chi Lăng, rồi thở hắt ra, chán nản nói:
- Những điều nàng nói trẫm đều hiểu.


Chỉ có điều, hiểu lầm của Mã Tướng quân đối với trẫm không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể hóa giải được.

Nàng cũng thấy thái độ của Mã lão phu nhân rồi đó.

Vương Chi Lăng lắc đầu, kiên trì khuyên nhủ Thân Giang Kiệt:
- Bệ hạ, Mã thúc thúc là đồng liêu thân thiết nhất của phụ thân thiếp.

Từ khi thiếp còn nhỏ đã không ít lần gặp qua Mã thúc thúc, con người của ông ấy thế nào, thiếp hiểu rất rõ.

Mã thúc thúc một lòng trung trinh ái quốc, chỉ cần là một minh quân, ông ấy nhất định sẽ thề chết tận trung.
Thân Giang Kiệt nhìn Vương Chi Lăng như muốn tìm kiếm thêm sức mạnh và sự động viên, Vương Chi Lăng gật đầu nhìn hắn, mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Thân Giang Kiệt thở hắt ra một hơi, ôm nàng vào trong lòng, rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ buông một câu:
- Lưu Bị mời Gia Cát Lượng, mời những ba lần, trẫm vì Mã Tướng quân, hạ mình một chút cũng được!
Vương Chi Lăng cười khúc khích, nép mình vào lòng Thân Giang Kiệt, quyết tâm cùng hắn thu phục nhân tâm.
Sáng hôm sau, Thân Giang Kiệt tại tiếp tục lên đường đến làng Lăng Xá.

Lần này, chờ hắn trước cửa lại không phải là lão bà ngày hôm qua, mà chính là một vị đại hán cao lớn.
Vương Chi Lăng theo Thân Giang Kiệt bước xuống xe ngựa, vừa nhìn đã biết người kia chính là Mã thúc thúc, vị huynh đệ thân thiết của phụ thân nàng.
Vị đại hán kia đúng thật là Mã Tướng quân.

Mã Tướng quân kỳ thực không hề có ý định sẽ gặp mặt hàn huyên với Thân Giang Kiệt, nhưng lại tò mò muốn gặp nữ tử mà mẫu thân của ông gọi là nhi nữ của Vương Học Khanh.
Mã Tướng quân từng nghe kể lại, ngày chiếu lập hậu gửi đến phủ Tể tướng, Vương Chi Lăng sửng sốt quỳ ở giữa sân, toàn thân cứng đờ, rồi nàng nhốt mình trong khuê phòng suốt ba ngày, khóc đến mức hai mắt sưng húp lên.

Trong đám đồng liêu thân thiết với Vương Tể tướng và Mã Tướng quân ngày ấy, không ai không biết mối lương duyên giữa Vương Chi Lăng và Hách Đằng.

Hai người thanh mai trúc mã, chỉ đợi ngày nàng tròn mười lăm sẽ cử hành hôn lễ.

Thế nhưng, thời cuộc đổi thay, Hách gia diệt môn, Hách Đằng bị đày ra biên ải, còn nàng lại trở thành con cờ trong tay Thôi gia, gánh vác vinh quang của cả ba gia tộc trên vai.

Ngày Vương Chi Lăng vào cung trở thành Hoàng hậu của Thân Giang Kiệt, Vương Tể tướng đã viết thư cho Mã Tướng quân rằng, Chi Lăng đơn thuần và hạnh phúc ngày xưa mãi mãi sẽ không trở về được nữa!
Nhưng hôm nay nàng lại xuất hiện ở trước mắt Mã Tướng quân, ngay ở làng Lăng Xá, quê hương ông.

Thân Giang Kiệt đỡ Vương Chi Lăng xuống khỏi xe ngựa, còn cẩn thận choàng áo lông chồn dày dặn, ấm áp lên người khác, nắm tay nàng từ từ bước lại gần Mã Tướng quân.

Trên khuôn mặt Vương Chi Lăng phảng phất nét cười hạnh phúc.

Mã Tướng quân ngẩn người nhìn Vương Chi Lăng, rồi lại sửng sốt nhìn Đế Hậu hai người đi bên cạnh nhau, cảm giác như nàng thực sự đang rất vui vẻ, hạnh phúc trong vòng tay của Thân Giang Kiệt.

Mã Tướng quân nhìn thấy Thân Giang Kiệt, biết rõ hắn đã là Hoàng đế, nhưng không hiểu sao toàn thân lại cứng đờ, cảm thấy việc quỳ xuống hành lễ rất gượng gạo.

Thân Giang Kiệt chợt thấy bầu không khí có chút kỳ quặc, lại nhìn nét mặt có chút hoang mang chút Mã Tướng quân, hắn lập tức hiểu ý, liền cười nói:
- Mã Tướng quân không cần đa lễ.
Vương Chi Lăng cũng nhoẻn miệng cười nhìn Mã Tướng quân, nàng bước lại gần ông, dịu dàng nói:

- Mã thúc thúc, phụ thân vẫn luôn nhớ đến người, Chi Lăng cũng rất nhớ thúc thúc.
Mã Tướng quân nhìn Vương Chi Lăng đã trưởng thành, còn trở thành Hoàng hậu, trên gương mặt đẹp như trăng rằm kia không có chút u ám, sầu khổ như những gì mà ông vẫn tưởng tượng.

Mã Tướng quân nhất thời không biết phải nói gì.
Thân Giang Kiệt cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, hắn liền nhỏ giọng nói với Mã Tướng quân:
- Trẫm cùng Chi Lăng đường xa đến đây, Chi Lăng ngồi xe cũng mệt rồi, hay là vào bên trong ngồi nghỉ ngơi một lát.
Nghe Thân Giang Kiệt nói như vậy, Mã Tướng quân mới sực nhớ ra, Vương Chi Lăng lặn lội đường xa đến đây, đối với một nữ nhi như nàng mà nói, thực sự không dễ dàng.
Mã Tướng quân đành mở cửa mời Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng vào bên trong.

Vương Chi Lăng đi ở bên cạnh Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Bệ hạ, chàng chính là Thiên tử.

Thân Giang Kiệt ngơ ngác nhìn Vương Chi Lăng, chỉ thấy nàng nháy mắt với hắn rồi cười lém lỉnh.

Mã Tướng quân đẩy cửa vào nhà, mời Đế Hậu hai người ngồi xuống bàn trà đặt ở giữa gian nhà chính.

Mã phu nhân thấy nhà có khách, liền nhanh nhẹn rót trà, bày biện mấy loại trái cây tươi.

Mã lão phu nhân đang cặm cụi dưới bếp, hình như đã biết vị khách hôm nay không mời mà đến, nên chẳng buồn ra phía trước mà chào hỏi.
Thân Giang Kiệt đỡ Vương Chi Lăng ngồi xuống ghế, hắn ngồi ngay bên cạnh, rót cho nàng một chén trà.

Mã Tướng quân nhìn cách Thân Giang Kiệt chăm sóc cho Vương Chi Lăng, dường như không phải là diễn kịch, bày trò, mà giống như thói quen hằng ngày, hành động tự nhiên như xuất phát từ bản năng.
Thân Giang Kiệt cho phép Mã Tướng quân ngồi xuống đối diện mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí phút chốc lại trở nên vô cùng kỳ quặc.

Thân Giang Kiệt nhìn Mã Tướng quân tóc đã hoa râm, nhưng ánh mắt ông vẫn đầy khí khái, hắn không thể không âm thầm tán dương.

- Một tướng lĩnh tài ba như Mã Tướng quân, lại cam chịu nhốt mình ở nơi điền viên, để sĩ khí của chính mình bị bào mòn như thế này sao?
Thân Giang Kiệt vừa dứt lời, trong mắt Mã Tướng quân lập tức có sự xao động, nhưng hoàn toàn không có ý thần phục.

Ông chỉ điềm nhiên rót cho mình một ly trà, chậm rãi nói:
- Thảo dân rời xa chiến trường đã lâu, tuổi cũng đã lớn, chỉ sợ phụ lòng Bệ hạ.

Hơn nữa, thảo dân đối với chuyện cũ vẫn còn khúc mắc trong lòng, không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến đại cục của Bệ hạ.
Thân Giang Kiệt nghe Mã Tướng quân nói vài lời, trong lòng tự hiểu “khúc mắc” mà ông nói đến là chuyện gì.

Thân Giang Kiệt đưa chén trà lên môi, thản nhiên nói:
- La Thái Hầu một lần nữa dấy binh phản loạn, không lẽ Mã Tướng quân muốn đứng ngoài cuộc nhìn bá tánh Thiên Quốc đau khổ, lầm than?
Thân Giang Kiệt vừa nói vừa nhìn Mã Tướng quân, chỉ thấy ông hơi mở to mắt, trên gương mặt có chút sững sờ.

Hắn im lặng một lúc, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chén trà sóng sánh chất lỏng vàng ươm, chậm rãi hồi tưởng lại chuyện năm đó.
- Năm đó sức khỏe Phụ hoàng mỗi lúc một yếu đi, người vừa viết chiếu lập Thái tử thì bị hãm hại đến mức không vực dậy nổi.

Đại Hoàng huynh nghe tin Phụ hoàng lập Tam ca làm trữ quân, liền dấy binh phản loạn, đem quân vào điện Nguyên Loan hạ sát huynh ấy.


Trẫm lúc đó vô cùng căm giận Đại Hoàng huynh làm chuyện phản nghịch, thí huynh giết cha để đoạt lấy hoàng vị, nên không thể không ra tay.

Năm đó, dưới trướng Đại Hoàng tử còn có La Thái hầu cùng Hách gia, đều là những người nắm trong tay binh quyền.

Nếu Thân Giang Kiệt không nhanh tay chém đứt đầu rắn, để lòng quân hoang mang, thì sao có thể lật ngược thế cờ, tiêu diệt phản quân?
Mã Tướng quân nghe Thân Giang Kiệt kể lại chuyện năm đó, ông cúi đầu, nhớ lại chuyện năm đó các vị Hoàng tử tranh quyền đoạt vị, khiến cho triều cục rối ren, sinh linh lầm than.

Mã Tướng quân chậm rãi hớp một ngụm trà, lắc đầu nói:
- Chuyện đã qua lâu rồi, Thái tử cũng đã oan mạng, mà di nguyện của Tiên đế cũng không thực hiện được.

Thảo dân vô năng, chỉ e là đã làm cho Bệ hạ thất vọng.
Thân Giang Kiệt nhìn Mã Tướng quân, ánh mắt ông vẫn vô cùng kiên định.

Vương Chi Lăng cũng nhìn thấy được sự bất mãn xen lẫn thất vọng trùng trùng trong mắt Mã Tướng quân.

Ông trung thành với Thiên Quốc và Tiên đế, một lòng muốn phò tá Tam Hoàng tử bước lên hoàng vị, hoàn thành di nguyện của Tiên đế.

Thế nhưng, thời cuộc đổi thay, người ngồi ở hoàng vị hôm nay lại là Thân Giang Kiệt.

Thân Giang Kiệt nhìn ánh mắt của Mã Tướng quân, không muốn cưỡng cầu.

Hắn đứng dậy, rời khỏi bàn trà, hướng ra ngoài khoảng sân rộng lấp lánh ánh nắng, thở dài một hơi.

- Lẽ ra năm đó người phải bỏ mạng ở điện Nguyên Loan là trẫm chứ không phải Tam ca
Mã Tướng quân lập tức mở to mắt kinh ngạc nhìn Thân Giang Kiệt, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang và khó hiểu.

Vương Chi Lăng nhìn biểu cảm của Mã Tướng quân, biết rằng lúc này thời cơ đã đến.

Nàng lấy trong ngực áo một chiếc hộp nhỏ, bên trên là long ấn của Tiên đế, đưa cho Mã Tướng quân.
Mã Tướng quân nhìn thấy chiếc hộp cùng ấn ký kia thì vô cùng sửng sốt, ánh mắt tràn ngập hoài niệm xen lẫn kinh ngạc.

Vương Chi Lăng tự tay mở ra chiếc hộp, bên trong là một tờ giấy nhỏ.
“Thất Hoàng tử Thân Giang Kiệt trí dũng song toàn, hiểu đạo minh quân, trẫm lập làm Hoàng Thái tử.

Sau khi trẫm băng hà, lập tức đăng cơ, kế thừa đại nghiệp.”.


Bình Luận (0)
Comment