Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 69



Thân Giang Kiệt nhếch miệng cười, rồi xoay người bế Vương Chi Lăng vào bên trong tẩm điện.

Hắn đặt nàng ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn sâu vào đôi mắt đang chứa đầy hoang mang, rồi hôn nàng một lúc thật lâu.

Vương Chi Lăng ôm chặt cổ Thân Giang Kiệt, bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập khiến tim nàng đập nhanh đến phát đau.
- Chi Lăng, ngoan ngoãn ở lại đây chờ trẫm.

Trẫm sẽ sớm quay trở lại.
Vương Chi Lăng ngước đôi mắt to tròn nhìn Thân Giang Kiệt, gật gật đầu, hứa với hắn:
- Thiếp sẽ ở đây, không đi đâu cả, chờ Bệ hạ trở về.
Thân Giang Kiệt không dám ở bên cạnh Vương Chi Lăng quá lâu, chỉ sợ hắn sẽ quyến luyến bịn rịn, không nỡ quay lưng đi.

Tôn ma ma cùng với Tố Tâm cũng nhanh chân chạy vào tẩm điện, ở bên cạnh hầu hạ Vương Chi Lăng.

Tiểu An và đám cấm vệ quân canh giữ nghiêm ngặt ở bên ngoài, trên gương mặt ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng.
Thân Giang Kiệt nheo mắt nhìn Hách Đằng đang bị ép quỳ ở trước mặt mình, y cảm nhận được sự phẫn nộ xen lẫn chán ghét đến cực độ trong mắt hắn.

Hắn nhếch miệng cười, ra lệnh cho cấm vệ quân đưa Hách Đằng đến Thái Hòa điện.
Chính Hách Đằng cũng không thể ngờ được đội quân của La Thái Hầu và cả toán quân lính mà y đích thân rèn luyện lại hành động vào thời điểm này.


Lúc này, Hách Đằng mới nhận ra dưỡng như mình thực sự rơi vào một cái bẫy vạn kiếp bất phục, còn suýt chút nữa kéo theo Vương Chi Lăng.
Chớp mắt, đội quân mà Thân Giang Kiệt đưa về từ các địa phương đã bao vây toàn bộ kinh thành, lùa hết thảy người dân vào trong nhà.

Vương Bình, Vương Hạc dẫn theo hai nhánh quân chặn ở cổng thành, đồng thời Mã Tướng quân mang theo Thiên Mã quân bao vây toàn bộ hoàng cung.
Tình cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn.

Ở giữa Kinh thành, bá tánh bình dân hoảng sợ trốn vào trong nhà, chỉ dám hé mắt qua khung cửa sổ nhìn đoàn binh lính mang theo cờ hiệu của Thân Giang Kiệt diễu hành trên phố.

Trong hoàng cung, Thân Giang Kiệt sớm đã đoán được sẽ có ngày La Thái Hầu đánh vào Kinh thành, bức hắn thoái vị, nên đã bày ra thiên la địa võng, chờ đợi lão ta bước vào.
Thân Giang Kiệt theo đúng kế hoạch mà bày binh bố trận.

Cùng lúc đó, hắn ra lệnh chuẩn bị xử lý Hách Đằng, chém đứt đầu rắn.

Trước khi đem Hách Đằng xử tử, Thân Giang Kiệt muốn chính tai nghe lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Hắn ngồi trên long ỷ, hướng mắt nhìn xuống nơi Hách Đằng đang quỳ, nghiêm giọng hỏi:
- Hách Đằng, ngươi còn gì để biện bạch nữa?
Hách Đằng biết lần này y không thể thoát được tội, liền quỳ dưới đất đem mọi chuyện khai báo, hi vọng có thể khiến Thân Giang Kiệt không trách lầm Vương Chi Lăng:
- Ta ở biên cương luôn nung nấu ý định mang theo Chi Lăng cao chạy xa bay, nên ngay khi nhận được lá thư gửi từ hoàng cung với nét chữ quen thuộc của nàng, ta đã không nghĩ ngợi nhiều, tức tốc chạy đến đây.

Lúc ta xông vào, Chiêu Dương cung không có một bóng người, Chi Lăng nằm bất động trên giường.

Ta vừa chạm vào nàng thì bị một làn khói làm hôn mê.
Thân Giang Kiệt nhíu mày, cảm thấy lời Hách Đằng trùng khớp với suy nghĩ của hắn.

Quả thật, sáng nay, vì quá kích động mà hắn đã làm tổn thương Vương Chi Lăng.

Hắn nghĩ ngợi một lúc, lại tiếp tục hỏi Hách Đằng:
- Ngươi có biết kẻ nào chuốc mê dược cho ngươi không?
Hách Đằng cúi đầu ngẫm nghĩ lại tình cảnh lúc đó.

Tuy rằng lúc này đầu óc y có chút hoảng loạn, nhưng đây là cơ hội để y cứu lấy danh tiết của Vương Chi Lăng.

Hách Đằng nhắm chặt mắt mình, cố nhớ lại sự kiện đêm qua.
Đột nhiên, ngay lúc này, Linh Tài nhân từ bên ngoài đại điện chạy vào trong, ôm chặt Thân Giang Kiệt, giọng nói lẫn ánh mắt đều tràn ngập lo lắng:
- Bệ hạ, thần thiếp nghe nói có quân phản loạn, còn có… còn có chuyện Hoàng hậu nương nương tư thông với Hách Tướng quân.

Thần thiếp thực sự lo lắng cho Bệ hạ, nguyện ở bên cạnh Bệ hạ, cùng người đồng cam cộng khổ.
Thân Giang Kiệt chán ghét nhìn Linh Tài nhân, sau đó lạnh lùng hất tay nàng ta ra.

Hắn vẫn không quên chuyện nàng ta cùng với Tạ thị và Mậu thị hãm hại Vương Chi Lăng, còn dính líu đến hoàng tự trong bụng Quách Chiêu dung.
Hách Đằng nhìn thấy Linh Tài nhân, đột nhiên sực nhớ ra hình ảnh cuối cùng trong tâm trí y lúc y ngất lịm bên giường của Vương Chi Lăng.


Y lập tức chỉ tay vào Linh Tài nhân, kích động nói to:
- Bệ hạ, là nàng ta, chính là nàng ta! Lúc đó ta đã sắp hôn mê, hình ảnh cuối cùng chính là nhìn thấy nàng ta đi vào trong tẩm điện của Hoàng hậu.
Thân Giang Kiệt và Linh Tài nhân đều mở to mắt nhìn đối phương, một người bừng bừng lửa giận, một kẻ hoàng loạn tìm đường chối bỏ mọi tội lỗi.

Linh Tài nhân lập tức quỳ xuống đất, không ngừng kêu oan:
- Bệ hạ, không phải là thần thiếp.

Hách Đằng vu khống thần thiếp!
Thân Giang Kiệt sớm đã không còn tin tưởng Linh Tài nhân.

Từ khi sự việc Vương Chi Lăng bị hãm hại, đổ vấy cùng với việc hoàng tự trong bụng Quách Chiêu dung chưa ra đời đã đi, hắn đối với nữ nhân này vô cùng chán ghét.

Thân Giang Kiệt âm thầm ra hiệu cho cấm vệ quân, sai bọn họ bắt giữ Linh Tài nhân đồng thời triệu Thôi Vĩnh Khanh vào cung.
Thôi Vĩnh Khanh được hộ tống vào tận hoàng cung, trên đường đi, Đào công công đã kể sơ bộ tình hình đêm qua đến sáng nay cho y nghe.

Sáng nay, phản quân kéo vào kinh thành, nhà nhà hoảng loạn đóng cửa, đường phố và thị tập không một bóng người, chỉ còn leo lắt vài kẻ lang bạt không nhà.
Thôi Vĩnh Khanh thở dài, trầm mặc một lúc, rồi xoay người nói với Vương Khiết đang cưỡi ngựa bên cạnh:
- Chuyến này ta vào cung không chừng sẽ có biến cố lớn.

Huynh tốt nhất nên cùng Vương Hạc và Vương Bình trấn thủ kinh thành.
Vương Khiết dỏng tai nghe ngóng, tiếng đao gươm va vào nhau loảng choảng, tiếng người không ngừng gào thét đang vang vọng khắp cả một góc đường.

Chuyện phản quân tấn công xảy ra quá đột ngột, quân tình hiện tại chỉ e là ngoại trừ Vương Hạc và Vương Bình thì không ai nắm rõ.

Vương Khiết cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, lại nhìn đến thư sinh nho nhã đang vén màn nhìn ra phía mình, chỉ thấy ánh mắt y vô cùng kiên định và dũng cảm.
Con người này, dù đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng không hề có một tia yếu mềm.
- Nếu lúc này ta rời đi, ai sẽ bảo vệ ngươi? Ngươi không sợ chết sao? – Vương Khiết hỏi.
Thôi Vĩnh Khanh lắc đầu, rành mạch nói:
- Không sợ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Nương nương đang cần ta minh oan cho nàng, ta không thể bỏ mặc nàng.
Vương Khiết thở dài, chăm chăm nhìn Thôi Vĩnh Khanh, nhỏ giọng nói:
- Còn ta thì sao?
Thôi Vĩnh Khanh có chút sửng sốt nhìn Vương Khiết, trong mắt y đầy sự ngỡ ngàng, nhưng không hề có chút do dự.

Y nhoài người ra phía ngoài khung cửa xe ngựa, kéo Vương Khiết đang cưỡi ngựa song hành về sát bên mình, cụng đầu vào cái trán cao bằng phẳng của hắn:
- Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Hứa với ta, nhất định sẽ phải bình an trở về.
Vương Khiết thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi lại nhẹ gật đầu.


Hắn biết từ nhỏ đến lớn, chuyện mà Thôi Vĩnh Khanh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, trừ Thân Giang Kiệt.
Vương Khiết tiến lên vài bước, rồi ngoái đầu nhìn Thôi Vĩnh Khanh đang nghiêng đầu ra ngoài khung cửa sổ.

Hắn mỉm cười với y, rồi quay lưng, thúc ngựa phi thẳng đến cổng thành.
Sau khi Thôi Vĩnh Khanh vào cung bình an, y nhận được mệnh lệnh lục xét và điều tra tẩm cung của Linh Tài nhân cũng đám cung nhân hầu hạ nàng ta.

Cấm vệ quân sớm đã bao vây tẩm cung của Linh Tài nhân, cung nữ, thái giám cũng bị bắt lại, đang bị ghìm chặt ở dưới đất.
Thôi Vĩnh Khanh chỉ tốn nửa canh giờ đã có thể đem mọi chứng cứ dâng lên trước mắt Thân Giang Kiệt.

Y đứng dưới đại diện, đối diện Linh Tài nhân, rành mạch nói:
- Bẩm Bệ hạ, bên trong vườn của Linh Tài nhân, ngay dưới gốc cây hải đường có một gói mê dược.

Vi thần cũng đã tìm thấy một số vụn giấy bên trong lò sưởi của Linh Tài nhân, trong đó có một vài nét chữ của Hoàng hậu nương nương.
- Không phải như vậy đâu, Bệ hạ, chỉ là sự trùng hợp mà thôi! – Linh Tài nhân hoảng sợ hét lớn, níu lấy vạt áo của Thân Giang Kiệt.
Vừa nghe Thôi Vĩnh Khanh bẩm báo, cơn giận của Thân Giang Kiệt đã bốc lên tận đỉnh đầu.

Hắn hung hăng tung chân, đạp một cước vào ngực Linh Tài nhân, rồi chỉ tay vào đám cung nữ, thái giám bên cạnh nàng ta:
- Các ngươi khôn hồn thì khai báo toàn bộ sự thật cho trẫm, nếu không trẫm sẽ lột da xẻ thịt từng người một, đem cho chó ăn!
Cung nữ và thái giám sợ đến run rẩy cả người, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Thân cận bên cạnh Linh Tài nhân vừa nghe đến hình phạt kia, không chịu nổi mà ngã quỵ một bên, lắp bắp nói:
- Nô tỳ… nô tỳ chỉ làm theo lời dạy của Linh Tài nhân mà thôi.

Nô tỳ không có ý hãm hại Hoàng hậu nương nương!
Tên tiểu thái giám đang quỳ bên cạnh cũng cảm nhận được cơn cuồng nộ và sát ý trong mắt Thân Giang Kiệt, không dám có nửa lời dối trá:
- Bệ hạ, là Linh Tài nhân sai chúng nô tài hạ mê dược, khiến cho Hoàng hậu nương nương cùng cung nhân Chiêu Dương cung đều hôn mê bất tỉnh.

Sau đó, chính Linh Tài nhân đưa Hách Đằng lên giường của Hoàng hậu nương nương để hủy hoại danh tiết của Hoàng hậu nương nương.

Còn… còn nữa, chiếc yếm của nương nương cũng là do Linh Tài nhân đánh cắp để vu oan nương nương tư thông với Hách Đằng.
Nghe xong, Thân Giang Kiệt tức giận, mạnh tay siết chặt cái cổ nhỏ bé của Linh Tài nhân, khiến nàng ta muốn nói cũng không thể nói, chỉ có thể căm phẫn mà rơi nước mắt.

Thân Giang Kiệt vừa bóp cổ Linh Tài nhân, vừa lấy ra lá thư mà Hách Đằng nhận được cách đây vài ngày, trên thư là bút tích của Vương Chi Lăng.
Hai mắt Linh Tài nhân lập tức mở lớn, hoảng sợ cực độ, rồi liếc nhìn hai tên nô bộc đang quỳ dưới đất, bụng thầm nghĩ: “Lần này thực sự không xong rồi!”.


Bình Luận (0)
Comment