Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 21

Tề Hạo gọi hai người đàn ông cùng mình đến thư phòng nói chuyện.


"Bây giờ chúng ta đều đã có quan hệ với tiểu An, mọi người sẽ quyết định thế nào cho tương lai"


Diệp Hoành kích động lên tiếng " Từ khi gặp em ấy, tôi đã phải lòng em ấy, nên không có chuyện tôi từ bỏ"


Tề Hạo nghe xong lời của Diệp Hoành thì liếc mắt nhìn Từ Khâm, ánh mắt ra hiệu câu trả lời của anh.


Từ Khâm cũng không chần chừ quá lâu "Tôi yêu em ấy, tôi muốn bên cạnh em ấy"


"Tốt, nếu như mọi người đều quyết định bên cạnh tiểu An thì chúng ta cần làm điều này"


Cả hai người đàn ông đều thắc mắc không hiểu tên Tề Hạo này muốn gì mà thần thần bí bí.


"Không cần phải căng thẳng, tôi chỉ muốn bàn đến việc thời gian và phòng để ở cùng tiểu An"


Diệp Hoành chen vào "Anh muốn chia phòng theo kiểu nào"


"Anh đừng gấp tôi đã có suy nghĩ hết rồi, chúng ta sẽ chia theo số ngày trong tuần, thứ 2 và thứ 3 là của tôi, thứ 4 và thứ 5 là Diệp Hoành, thứ 6 và thứ 7 là Từ Khâm"


"Vậy còn chủ nhật ?" Diệp Hoành sốt ruột hỏi


"Chủ nhật thì cho tiểu An tự quyết định, để xem em ấy muốn bên cạnh ai"


"Có ai có ý kiến gì không, nếu không thì quyết định như vậy"


"Tại sao không ai hỏi ý kiến của tôi ?" Giọng nói khàn đặc vì khóc nhiều của Bối An cất lên từ phía cửa.


Từ Khâm chạy lại dìu Bối An ngồi xuống ghế, quan tâm hỏi " Tiểu An em vẫn còn chưa khỏe nên nghĩ ngơi nhiều sao lại xuống giường rồi"


"Tôi không dậy làm sao biết các người đang bàn tính sau lưng tôi"


"Tụi anh chỉ muốn tốt cho em, cùng nhau chăm sóc em, em không nên quá kích động sẽ làm ảnh hưởng vết thương" Diệp Hoành lo lắng nói


"Lo lắng cho tôi mà không quan tâm cảm nghĩ của tôi, có hỏi xem tôi muốn bên cạnh các người không chưa"


"Em đang nói gì thế, em không muốn bên cạnh chúng tôi" giọng nói kiềm nén sự tức giận của Tề Hạo.


Chết rồi, quên mất Tề Hạo kiếp trước làm vua, không ai được phép trái ý, phải nghĩ ra cái gì chữa cháy, mình không muốn chết "Ý tôi là tôi cần thời gian suy nghĩ, xin đừng ép tôi ở bên cạnh ai trong các người vào lúc này"


Thấy được nỗi sợ hãi trong mắt Bối An, Tề Hạo cũng dần thu liễm khí thế "Được chúng tôi sẽ cho em thời gian, nhưng bây giờ em phải ở đây để chúng tôi chăm sóc tới khi khỏe lại"


Bối An cũng không dám phản bác lại Tề Hạo gật đầu rồi trở về phòng của mình nhanh như một làn khói.

Bình Luận (0)
Comment