Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 57

Người trước mặt thật sự rất đẹp, nếu như những nam nhân đang có quan hệ với cậu là nam tính mạnh mẽ thì người này lại có nét đẹp mềm mại nhưng không nữ tính, nét đẹp làm cho người đối diện muốn lún sâu vào, như cái hố đen sâu không đáy.


Thân thể của Bối An run rẩy, cậu không hiểu tại sao bản thân cơ thể này lại có cảm xúc mãnh liệt, một nỗi sợ không biết tên, người đàn ông dùng khuôn mặt tươi cười nhìn cậu.


"Anh đã nói với em, nếu có thể chạy thì cố gắng chạy thật xa, đừng để anh thấy em trong tầm mắt, nếu em đã xuất hiện lần nữa, đừng mơ rời khỏi anh"


Những kí ức bản thân nguyên chủ muốn cất đi bị bóc trần bởi câu nói của người đàn ông xinh đẹp, lần lượt vỡ ra lùa ngang dòng suy nghĩ của Bối An.


"Tư Không Nguyệt"


"Thật vui, em không quên tên của tôi"


"Anh... anh đã hứa buông tha tôi rồi"


"Nhưng em đã xuất hiện trước mắt tôi"


"Tôi không có..."


"Thế ai đang đứng đây"


"Rõ ràng anh đến tìm tôi, sao anh có thể ngang ngược thế"


"Người đâu, mang cậu ấy lên xe cho tôi"


________///________


Phòng 609- Nơi tụ hội của 3 cực phẩm nam nhân sắp biến thành hòn vọng thê


Diệp Hoành : "Cậu nhìn tôi làm gì?"


Lục Nhất Phàm : "Nhìn anh rất quen mặt"


Diệp Hoành : "Ngẫm lại thì nhìn cậu cũng rất quen, cậu là cái tên suốt ngày leo lên IGS thả thính bảo bối"


Lục Nhất Phàm : "Còn anh là tên tổng tài đầu đất luôn thích ra vẻ đó à"


Diệp Hoành nhìn lại người vẫn im lặng ngồi ở góc phòng "Tề Hạo. cậu đến đây chỉ để ngồi uống trà à"


Tề Hạo :" Thế anh muốn tôi tốn hơi sức chơi trò trẻ con với hai người à"


Điện thoại của Tề Hạo vang lên, hắn bắt máy, giọng nói của người bên kia có vẻ hốt hoảng báo cáo "Cậu nói cái gì?"


Hắn thật sự rất giận dữ tên đàn em thân tín không thể nào tra ra vị trí của Bối An, tất cả tín hiệu như có ai đó muốn chặt đứt, hắn cảm thấy quyền uy của mình bị đe dọa.


Thời trước ai dám chống đối hắn, bậc cửu ngũ chí tôn, khi đến thế giới này thì sao, vừa phải cạnh tranh vợ với những tên não tàn , giờ còn bị kẻ không biết là ai uy hiếp trắng trợn. Tự tôn của nam nhân, lòng kiêu hãnh của một vị vua lại bị chà đạp, thật không thể tha thứ.


"Diệp Hoành, Lục Nhất Phàm, bảo bối bị bắt và không biết thế lực nào ở phía sau"


Diệp Hoành mỉa mai "Không phải anh là lão đại hắc bang hô mưa gọi gió giỏi lắm à, giờ bảo bối bị ai bắt cũng không biết, quá vô dụng "


Tề Hạo "..."


Tề Hạo phớt lờ lời chỉ trích của Diệp Hoành đứng lên muốn đi ra khỏi phòng. Diệp Hoành kéo tay hắn, Tề Hạo hất tay hắn ra, thấy hai người cứ giằng co mà quên đi chuyện quan trọng phải cứu Bối An.


Lục Nhất Phàm đứng giảng hòa, mỗi người nhường nhau một chút, chuyện cứu bảo bối quan trọng hơn.


Tề Hạo chợt tỉnh người lại móc điện thoại từ túi quần gọi một cuộc về nước.


"Alo anh à, sao giờ lại gọi cho em"


"Bối An mất tích"


"Chị dâu mất tích..."


"Giúp tôi tra kẻ đứng sau"


"Ok"


Thật sự không nghĩ ra kẻ nào chán sống lại cướp chị dâu của mình, muốn thách thức gia tộc sát thủ sao, chừng 10 phút sau nhờ kỹ năng hack cao siêu của Tề Ngạo đã tra ra kẻ đứng sau.


"Alo tôi nghe đây"


"Là Tư Không Nguyệt, nắm quyền quân đội ở Maldives, nghịch hắn đều bị biến mất, anh nên cẩn thận"


Kết thúc cuộc gọi, hắn trả lời hai người trong phòng "Tư Không Nguyệt bắt"


Không đợi hai người kia phản ứng hắn đã mở cửa phòng bước đi nhanh, hắn không muốn chờ đợi, hắn muốn thật nhanh cứu cậu về, nỗi đau mất đi cậu một kiếp, hắn không muốn nếm trải lần nữa.


Hai kẻ ngốc trong phòng đã kịp hoàn hồn đuổi theo bóng lưng Tề Hạo "Tề Hạo đợi chúng tôi"













Bình Luận (0)
Comment