Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 66

Sau cuộc gặp mặt "huyền thoại" của các ông chồng, đã gần một tháng và cái ngày tổ chức chuyến du hành trên khinh khí cầu càng gần kề.


Bối An mỗi ngày đều phải đi sớm về trễ để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cường độ làm việc và diễn tập của cậu không phải người thường nào cũng có thể chịu được.


Từ Khâm và Max rất lo lắng cho sức khỏe của cậu, họ sợ cậu đổ bệnh trước ngày diễn ra sự kiện. Ngày cuối diễn tập, mặc dù địa điểm tổ chức sự kiện là khinh khí cầu, nhưng trước đó sẽ có một sự kiện đón tiếp fans. Hiện tại, Bối An đang diễn tập cho màn trình diễn này, trước đây fans đã thấy cậu với hình tượng dễ thương, trong sáng, đáng yêu kiểu như cậu bé học sinh mới lớn. 


Có lẽ đây là một sự đổi mới khác lạ, lấy cảm hứng từ anime Nhật Bản, hoàng tử truyện tranh vừa quyến rũ lại rất ngầu.


_______///______


Tư Không Nguyệt quyết tâm đóng quân ở Liên quốc  giành vợ, hắn ta đã thuê hẳn phòng bên cạnh chung cư của Bối An, để ngày ngày theo cậu ra cửa, những người đàn ông khác cũng không chịu thua kém và họ cũng đang lên nhiều kế hoạch khác nhau.


Bối An vừa kết thúc buổi diễn tập định đi vào phòng thay đồ để về nhà, chân trước Bối An vừa bước vào bên trong thì cũng có ngay một bóng đem đi theo sau.


Tiếng cửa bị khóa, Bối An giật mình quay đầu nhìn phía sau, cậu không lường trước sẽ có một bờ môi lành lạnh mang hương vị trái cây áp  xuống môi cậu.


Cậu cố gắng đẩy đối phương ra khỏi người cậu thì cái tên đàn ông kia lại càng táo bạo hơn, hắn bóp eo cậu để cậu cảm thấy đau mà hé miệng ra, chỉ trong một cái chớp mắt cái lưỡi quậy phá đã chui ngay vào miệng cậu cuốn lấy lưỡi cậu trêu ghẹo.


Cảm giác ô xi từ trong phổi muốn rút cạn, Bối An thật sự hết chịu nổi cậu lại càng ra sức chống trả, đạp mạnh xuống chân cái người đang say mê cậu.


Người đàn ông bị đau nới lỏng bàn tay, Bối An muốn chạy trốn nhưng tên đàn ông nào đó có chịu cho cậu thực hiện ý đồ. Nhanh chóng xách cổ cậu nhắc lên như xách một con gà chuẩn bị vặt lông làm thịt.


Hắn cảm nhận sự hoảng sợ của cậu, lúc này cũng mở miệng an ủi bên tai cậu "Bảo bối nhỏ, tôi sẽ yêu thương em, đừng sợ"


"Tư Không Nguyệt mau thả tôi ra, nếu anh còn ép buộc, tôi sẽ hận anh"


"Em cứ hận tôi đi, không thể làm em yêu tôi, tôi sẽ làm em hận tôi, hận càng nhiều sẽ nhớ càng nhiều". Hắn vừa nói vừa lôi kéo quần áo của Bối An, chiếc áo sơ mi trắng của cậu bị bung cúc trễ xuống vai, Tư Không Nguyệt nhìn thấy cảnh này không kiềm lòng nổi cúi đầu gặm cắn ngay xương quai xanh của cậu để lại dấu răng  trên làn da nhẵn mịn.


"Anh là chó à, tại sao lại cắn tôi?" Bối An nổi giận rồi cậu thật sự rất giận, cổ cũng đau


"Anh nguyện ý làm chó nếu được ăn em mỗi ngày"


"Đồ vô sỉ"


"Em cứ chửi tiếp đi, hôm nay xác định em phải dưới thân anh rên rỉ rồi"


Tư Không Nguyệt ôm lấy Bối An, nhắc bổng đến bàn trang điểm, tấm gương trước mặt phản chiếu hình ảnh quyến rũ của cả hai, khuôn mặt Bối An bị hun nóng vì bàn tay tà ác đang nghịch ngợm trong quần cậu.


Tiếng thở dốc vì bị kích thích cộng thèm hơi thở của Tư Không Nguyệt không ngừng thổi vào tai cậu, cậu muốn không chịu nổi rồi, cậu muốn ra nhưng cái bàn tay kia nào để cậu toại nguyện cứ nắm chặt tiểu An nhỏ.


Cũng không biết hắn lấy từ đâu ra một chai gel bôi trơn và đang quẹt chất lỏng đó vào ngón tay muốn giúp cậu mở rộng, cậu nhìn biểu cảm của bản thân trong gương, cái mặt lẳng lơ kia là cậu sao, thật sự muốn tìm lỗ chui ngay.


"Em sao thế, không nhận ra chính mình sao, rất nhanh thôi anh sẽ cho em sung sướng"


Đã xong công đoạn chuẩn bị thì còn chần chừ gì nữa đương nhiên phải "ăn ngay", hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể kéo cái hung khí thô to ra đưa đúng ngay vị trí đẩy vào. 


Tiếng bạch... bạch ... ma sát của da thịt làm không khí trong phòng đã nóng lại càng nóng hơn, suốt hai tám năm hắn sống trên đời, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình sống đúng nghĩa nhất, hắn cảm giác nếu bây giờ Bối An muốn hắn chết, hắn cũng có thể sẵn chết vì cậu.


Nếu Bối An có thể nghe được suy nghĩ của hắn chắc chắn sẽ chửi hắn một trận, cậu thật sự bị hành sắp chết rồi, cây gậy đó quá to, nó làm cậu sắp rách, cái tên phía sau thì cứ hùng hổ ra vào liên tục.


"AAAAAA đau chậm chút" Tư Không Nguyệt thấy Bối An rơi mắt thì lại kéo cậu đối diện với minh, hai chân cậu bị hắn đẩy lên cao, hắn le lưỡi niếm nước mắt rồi lại tiếp tục tước đoạt dưỡng khí từ cậu.


_______///______


Không biết qua bao lâu, con dã thú đó cũng đã no bụng và cái người bị ăn sạch kia cũng đã mệt tới mức ngủ không biết gì. Tư Không Nguyệt lau chùi qua loa cho cậu trước rồi ôm cậu ra xe về nhà.





Bình Luận (0)
Comment