Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 137

Edit: Ớt Hiểm

Mặc Ngọc le lưỡi, lật đật cúi đầu nhận sai: “Quấy nhiểu chủ tử và nhị tiểu thư nghỉ ngơi, nô tỳ đáng chết vạn lần, mong nhị tiểu thư thứ tội, nô tỳ hứa không làm ồn nữa, giờ vẫn còn sớm, hay là nhị tiểu thư ngủ thêm chút nữa đi.”

“Bị đánh thức rồi còn ngủ gì nữa?” Y Lan tức giận mắng, đang tính quay vào trong phòng thì chợt nghe giọng thì thầm của Thủy Nguyệt: “Ra vẻ gì chứ, bộ xem mình là chủ tử của Tịnh Tư cư thật sao!”

“Ngươi nói cái gì?” Y Lan lập tức quay lại trừng mắt nhìn Thủy Nguyệt, chuyện lần trước nàng còn chưa tính, bây giờ lại dám khua môi múa mép trước mặt nàng.

Thủy Nguyệt không ngờ xa như vậy mà Y Lan cũng có thể nghe được, trong nhất thời không biết phản ứng thế nào, tuy nàng bất mãn với Y Lan, nhưng dù sao Y Lan cũng là thân muội muội của chủ tử, còn mình chỉ là một nô tài nhỏ bé, sau lưng có thể cằn nhằn vài câu, nhưng tỏ thái độ trước mặt là tuyệt đối không được phép.

Thủy Tú thấy tình hình căng thẳng thì vội giải nguy, cười giả lả: “Chắc là nhị tiểu thư nghe nhầm rồi, Thủy Nguyệt có nói gì đâu ạ! Trời đang lạnh lắm, người vào phòng nhanh đi, đợi nô tỳ lấy chén trà hạnh nhân nóng tới cho người.”

Y Lan không mở miệng nữa, chỉ nhìn Thủy Tú chằm chằm, ánh mắt lạnh băng này làm Thủy Tú rùng mình, không tin là nó lại xuất phát từ một nữ hài mới có mười tuổi; Y Lan bỗng cười, ngoắc ngón tay, ý bảo nàng tới gần, đợi Thủy Tú bước tới cúi đầu trước mặt mình rồi, Y Lan nhanh như chớp tát Thủy Tú một cái như trời giáng.

Hành động này khiến tất cả những người có mặt ở đây kinh hãi, Thủy Nguyệt là người đầu tiên chạy tới, ôm Thủy Tú vừa bị đánh tới sững người, buột miệng nói ra một câu oán trách: “Thủy Tú không làm gì sai, sao nhị tiểu thư lại đánh nàng ta?”

“Ngươi là cái thá gì mà dám mở miệng chất vấn ta?” Nụ cười biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại giọng nói sắc bén văng vẳng bên tai mấy người Thủy Nguyệt: “Đừng thấy ta còn nhỏ thì mặc sức khi dễ ra, càng đừng thấy tỷ tỷ cho các ngươi chút thể diện, thì liền nghĩ mình quan trọng, nô tài vẫn là nô tài, mãi mãi không cao hơn mặt bàn!” Uất ức kìm nén bấy lâu đều nhân lúc này mà phát tác.

Lời lẽ này vô cùng nặng nề, dù là Lý Vệ cũng không khỏi biến sắc, bấy lâu nay, bọn họ thừa hiểu vị nhị tiểu thư này khó hầu hạ hơn chủ tử rất nhiều, hỉ hộ bất thường, tính tình bình dị gần gũi khi vừa quen biết cũng đã biến mất không còn bóng dáng, có điều không ngờ hôm nay nàng ta hành động tới mức này, thẳng tay đánh Thủy Tú, còn mắng chửi tất cả bọn họ.

Thủy Nguyệt không nhịn được, lập tức bĩu môi: “Chúng ta đúng là nô tài, nhưng cũng không phải là nô tài của nhị tiểu thư, nên không tới lượt nhị tiểu thư giáo huấn. Với lại, nếu không phải chủ tử xem trọng tình tỷ muội, e là nhị tiểu thư cũng chẳng có cơ hội đứng ở chỗ này ra oai.”

“Ngươi nói cái gì?” Những lời này như dao nhọn chọc vào chỗ đau âm ỉ của Y Lan, khuôn mặt nhỏ lạnh băng, vung tay lên tính đánh, nhưng cánh tay nhỏ đã bị ai đó giữ lại giữa không trung, cố cỡ nào cũng không đánh được, quay qua, là Lý Vệ đang im lặng nhìn nàng không chớp mắt, không đợi nàng mắng, Lý Vệ đã lập tức thay đổi thái độ, nhoẻn miệng cười: “Nhị tiểu thư coi chừng đau tay, bọn nô tài có làm gì sai thì nhị tiểu thư dạy bảo là được, tức giận như vậy làm gì, nếu vì bọn nô tài mà làm bản thân nổi nóng thì đúng là trăm vạn lần không đáng.”

Y Lan hừ lạnh hất tay hắn ra: “Ta vốn không muốn chấp nhất với các ngươi làm gì, nhưng có một số người không biết phân biệt tôn ti, muốn leo lên đầu lên cổ của ta, như vậy cũng phải nhịn sao?” Nói tới đây, nàng lại hất mặt lên: “Muốn ta không tức giận cũng được, toàn bộ các ngươi quỳ hết ở đây đi, khi nào ta chưa cho phép thì vẫn không được đứng lên.”

“Dựa vào...” Thủy Nguyệt vừa định mở miệng nói ‘dựa vào cái gì’ thì đã bị Thủy Tú ngăn lại, nàng nói nhỏ: “Thôi đừng cãi nữa, ồn ào như vậy chưa đủ sao? Mấy hôm nay khó lắm sức khỏe chủ tử mới đỡ hơn một chút, đừng để người phải phiền lòng nữa.” Dứt lời, nàng miễn cưỡng quỳ xuống, ngay sau đó, Tiểu Lộ Tử và mấy người Mặc Ngọc, Lý Vệ cũng quỳ.

Y Lan đắc chí nhìn mấy người đang quỳ trước mặt mình, rốt cuộc thì đám nô tài cũng biết sợ rồi sao? Hừ, không trừng trị bọn họ một lần thì ngay cả bản thân mình tên gì bọn họ cũng quên luôn, nghĩ mình còn nhỏ nên có thể dễ dàng khi dễ sao, đúng là một đám khờ!

Y Lan không quay vào nghỉ ngơi mà khệ nệ kéo cái ghế đển ngay cửa, ngồi nhìn ra ngoài, mùa này mặt đất rất lạnh, nàng muốn xem xem đám nô tài này có thể chịu được bao lâu.

Khi Dận Tường bước vào, đập vào mắt là cảnh mấy người Mặc Ngọc quỳ trên đất lạnh tới run bần bật, còn Y Lan thì ngồi dưới mái hiên, gương mặt nhỏ cũng lạnh tới đỏ bừng, vẻ mặt thì nghiêm túc khác hẳn mọi ngày, còn ẩn hiện chút đắc ý.

“Ây da, chuyện gì, sao quỳ xớp lớp ở đây?” Hắn và Y Lan cũng đã rất thân quen, hắn bước tới nhấc bổng Y Lan lên ngồi trên đùi của mình, cười hì hì: “Bọn họ làm gì chọc tiểu Y Lan của chúng ta giận tới mức phải phạt quỳ hết vậy?”

Miệng nhỏ của Y Lan cong lên, ấm ức nói: “Bọn họ cứ làm ồn khiến ta và tỷ tỷ ngủ trưa cũng không yên, lại còn không xem ta ra gì, nói nhị tiểu thư ta cùng lắm cũng chỉ dựa hơi tỷ tỷ mà thôi, vốn không đủ tư cách để giáo huấn bọn họ, ta giận quá nên mới phạt bọn họ quỳ ở đây.”

“Thì ra là vậy, ta còn tưởng phạm phải tội lớn gì...” Dận Tường vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn mềm mại như hoa của Y Lan, nói nhỏ: “Được rồi, nể mặt Thập Tam ca ta, không giận nữa, có được không?”

Y Lan vẫn không cam lòng, nhưng phạt cũng đã phạt, Dận Tường lại tự mình mở miệng, nàng không thể không giữ uy cho hắn, bèn phùng má lên trả lời: “Vậy thôi được, nể mặt Thập Tam ca nên tha cho các ngươi, đứng lên hết đi.”

Mấy người Lý Vệ đã quỳ hơn nửa canh giờ, lạnh tới mức cả người cứng đờ, nghe thấy được đứng lên thì lật đật run run nói: “Đa tạ nhị tiểu thư! Đa tạ Thập Tam gia!”

Đợi mọi người đứng lên xong hết, Dận Tường mới chuyển ánh mắt nhìn một lượt rồi vô tình dừng lại trên người Mặc Ngọc, thấy nàng lạnh tới môi tái mét thì liền để Y Lan ngồi xuống ghế rồi bước tới lấy áo choàng của mình khoác cho Mặc Ngọc, vừa khoác áo vừa gõ lên trán nàng: “Tiểu Mực Ngọc ngươi, lâu rồi không gặp mà cũng chẳng thấy ngươi mập lên chút nào, có phải không chịu ăn cơm không?”

“Là... là... là Mặc... Mặc Ngọc... Ngọc mà!” Mặc Ngọc lạnh đến độ hai hàm răng va vào nhau cầm cập nhưng vẫn không quên sửa lại cách gọi của Dận Tường.

“Mặc hay Mực gì thì cũng tương tự nhau thôi.” Dận Tường hờ hững nhoẻn miệng cười, không hề biết Mặc Ngọc đang đau thắt lòng, lật đật kéo áo choàng xuống trả cho hắn, lại còn không nói tiếng nào mà vụt chạy đi, khiến Dận Tường không hiểu đầu đuôi gì hết.

Dận Tường... hắn trước sau chỉ xem nàng là một tiểu nha đầu, cũng không biết rằng tiểu nha đầu này đã vô tình tương tư hắn. Trước mặt người ta hắn trêu chọc hi ha, đối với Mặc Ngọc mà nói, chẳng khác gì dao nhọn chọc ngoáy vào trái tim của nàng.

Dận Tường lắc đầu, đang tính nói chuyện thì bỗng nhìn thấy mấy người Lý Vệ nhìn sau lưng mình hành lễ, quay đầu lại thì thấy Lăng Nhã đã đỡ lưng đi ra tự lúc nào, nàng mang thai đã bảy tháng, hoạt động ngày càng bất tiện, ngay cả đi đứng thôi cũng khó khăn: “Thập Tam gia tới lúc nào?”
Bình Luận (0)
Comment