Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 142

Edit: Ớt Hiểm

“Lê Lạc không phải là người như thế!”

“Vậy thiếp thân là người như thế sao?” Dận Chân vừa dứt lời, Lăng Nhã đã hỏi lại ngay, trong nhất thời, cả hai đều im lặng.

Tuyết rơi lả tả giữa đêm đen, đọng lại trên y phục của mỗi người, tựa như đau thương không tan, một lúc lâu, Dận Chân lại là người lên tiếng trước, giọng nói mang theo sự thất vọng nặng nề: “Ngày xưa thì không, nhưng hiện tại ta không biết, chỉ biết rằng Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã không còn là nữ nhân nhu mì nhã nhặn mà ta biết trước đây nữa rồi.”

“Nếu vậy thì Vương gia muốn xử lý thiếp thân ra sao?” Nàng hờ hững hỏi, tia hi vọng cuối cùng cũng đã nguội lạnh như tro tàn.

Câu hỏi của nàng rơi vào tai hắn lại thành lời thú tội, bình tĩnh trong thoáng chốc hóa thành hư không, hắn thẳng tay bóp chặt phần cổ trắng mịn của Lăng Nhã, tròng mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ: “Ta sẽ giết ngươi.”

Cảm thấy cổ đau như sắp đứt lìa, Lăng Nhã không chịu nổi mà rơi nước mắt, trong lòng Dận Chân, chỉ là một thế thân của Nạp Lan Mi Nhi cũng quan trọng hơn nàng gấp trăm ngàn lần, tấm lòng của nàng, tình cảm của nàng... tất cả chỉ là trò cười mà thôi.

Ngay lúc này, tim nàng chết lặng...

Chết đi cũng tốt, chỉ thương cho hài tử, còn trong bụng đã phải chịu hành hạ đủ đường, khó khăn lắm mới trụ được bảy tháng, nhưng lại không có cơ hội chào đời.

Mà... cũng chẳng quan trọng nữa, xuống dưới hoàng tuyền nàng sẽ luôn ở cùng hài tử, nhất định không để nó cô đơn một mình.

Nhưng vào lúc sinh mạng nàng sắp đứt, bàn tay xiết trên cổ lại thả lỏng ra, nàng rướn mắt lên nhìn, thấy Dận Chân đang từ từ buông tay, cúi nhìn giọt nước mắt đang đọng lại trên mu bàn tay của mình, ánh mắt đau đớn xen lẫn dằn vặt.

Trong một khắc vừa rồi, hắn thật sự muốn giết nàng, nhưng chính giọt nước mắt nóng hổi này đã làm hắn tỉnh táo lại, với nàng, trước nay hắn vẫn không nỡ, huống hồ chi, nàng còn đang mang trong bụng hài tử của hắn...

“Lẽ ra ta đợi nàng sinh hạ hài tử xong sẽ lập tức phòng nàng làm trắc phúc tấn, nhưng hiện tại mọi thứ không còn nữa rồi.” Dừng lại một lát, hắn xoay người rời đi, để lại những lời nặng nề theo gió đêm bay vào tai Lăng Nhã: “Từ hôm nay, ta không muốn gặp lại ngươi nữa, sinh hài tử xong ngươi cũng không được phép làm Ngạch nương của nó.”

Trước đây, là hắn tự mình dệt nên duyên phận của hai người, rồi bây giờ, cũng chính hắn tự mình cắt đứt, mọi vinh sủng phồn hoa, cuối cùng cũng chỉ là hư vô...

“Đừng!” Phán quyết cuối cùng của Dận Chân khiến Lăng Nhã hoảng loạn, nàng có thể chấp nhận bất cứ hình phạt nào, chỉ duy nhất điều này là không thể, nàng nghiêng người lảo đảo bước tới túm lấy góc áo của Dận Chân, từ bỏ mọi tôn nghiêm, chỉ cầu xin hắn đừng cướp đi hài tử của nàng. Nhưng câu nói tiếp theo của Dận Chân, như bàn tay đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng.

“Đi theo một Ngạch nương không từ thủ đoạn nào như ngươi cũng chỉ hại nó mà thôi, yên tâm đi, nó cũng là hài tử của ta, nên dĩ nhiên ta sẽ không bạc đãi nó.”

“Vương gia! A!” Nàng còn muốn đuổi theo, nhưng lại bất cẩn vấp ngã, Dận Chân nghe thấy tiếng la của nàng, chân chỉ ngừng lại một lát rồi lại bước đi rất nhanh, đúng như lời hắn nói – không còn gặp lại!

Cẩu Nhi nãy giờ luôn ở sau lưng Dận Chân khẽ thở dài, lắc đầu đỡ Lăng Nhã đang khóc nức nở lên, nhỏ giọng khuyên: “Việc đã đến nước này, Lăng phúc tấn nên bảo trọng thân mình trước, đợi Tứ gia nguôi giận rồi nô tài thử nói vài câu xem sao.”

Lăng Nhã cũng hiểu bây giờ mọi lời nói đều là vô ích, đành phải cắn răng chấp nhận, Cẩu Nhi dìu Lăng Nhã chuyển cho Lý Vệ rồi rời đi, không được bao lâu thì Lăng Nhã bỗng bắt đầu cảm thấy đau bụng, đầu tiên chỉ rêm rêm, cứ tưởng nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ, ai ngờ càng lâu càng đau dữ dội, tình hình ngày một xấu hơn, nàng đau đến mức trán túa đầy mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng chẳng ra hơi.

Cả Tịnh Tư cư trở nên luống cuống, chỉ có Lý Vệ là tỉnh táo nhất, biết thai tượng của chủ tử chắc đã xảy ra vấn đề, vội vàng bảo mấy người Mặc Ngọc chăm sóc chủ tử, rồi đích thân mình chạy đi tìm Dận Chân, xin Dận Chân phái người vào cung thỉnh Từ Thái y. Thai tượng của chủ tử trước giờ đều do Từ Thái y thăm khám, nên chỉ có ngài ấy mới hiểu rõ tình hình của thai nhi ra sao.

Lý Vệ một mạch chạy tới Khắc Vân Khai Nguyệt quán, biết Dận Chân không có ở đây thì lập tức chạy qua Lan Hinh quán, không sai, Dận Chân đang ở bên trong, nhưng người của Lan Hinh quán đã ngăn cản hắn từ ngoài cổng, không cho hắn vào bẩm báo cũng chẳng chịu thông truyền, giằng co một lúc thì thấy Hàm Hương bước ra, vẻ mặt khó chịu hỏi: “Ai ồn ào ngoài đó vậy? Quấy nhiễu Vương gia và chủ tử nghỉ ngơi các ngươi đảm đương nổi sao?” Đến lúc nương theo ánh đèn nhìn rõ gương mặt của Lý Vệ, nàng liền cười lạnh: “Tưởng ai, thì ra là Vệ ca, không ở Tịnh Tư cư, tới đây làm gì?”

Lý Vệ vừa nhìn thấy Hàm Hương thì lập tức nhớ tới hành động của Đồng Giai thị, giận muốn sôi máu, nhưng vẫn cố kìm nén: “Ta muốn gặp Vương gia, ngươi làm ơn bảo bọn họ tránh ra.”

“To gan.” Hàm Hương nghiêm mặt lạnh lùng trả lời: “Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tài, bộ muốn gặp Vương gia là gặp sao?”

“Ta có việc vô cùng quan trọng cần gặp Vương gia.” Lý Vệ vẫn luôn tự dặn mình phải thật sự bình tĩnh, ngàn vạn lần không được nổi nóng, mắng thì đã miệng nhưng sẽ làm ảnh hưởng tới chủ tử.

Hàm Hương khinh khỉnh nói: “Chủ tử nhà ngươi đã bị Vương gia ghét bỏ, nếu không có cái thai trong bụng, e là lúc này đã bị đưa tới Vô Nhiên các, thậm chí là Tông Nhân Phủ rồi cũng không chừng, còn có việc gì quan trọng nữa chứ. Biết điều thì quay về nhanh đi, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

“Chủ tử nhà ta bị động thai, đang đau không chịu nổi, hết cách rồi mới đến cầu kiến Vương gia, xin ngài ấy phái người vào cung mời Từ Thái y tới phủ.”

“Thì ra là vậy.” Hàm Hương ra vẻ hiểu chuyện, chuyển động con ngươi, mở miệng nói tiếp: “Thôi được rồi, ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống trước mặt ta dập đầu ba cái, gọi ta ba tiếng ‘cô nãi nãi’, ta sẽ giúp ngươi vào thông truyền ngay.”

“Ngươi...” Lý Vệ không ngờ Hàm Hương lại trơ trẽn như vậy, thừa cơ hạ nhục hắn, tức tới đỏ mặt, hai tay buông thoõng nắm chặt lại.

Hàm Hương mân mê đôi hoa tai lưu li, lạnh nhạt lên tiếng: “Quỳ hay không là quyền của của ngươi, có điều nếu chủ tử ngươi có gì bất trắc, thì cũng không phải lỗi của ta!”

Trừng mắt nhìn Hàm Hương đang dương dương tự đắc, hai con ngươi của Lý Vệ đỏ rực, tức muốn hộc máu, nhịn, hắn nhất định phải nhịn, vì chủ tử hắn không ngại nhục nhã, giá nào cũng phải nhịn.

Hai đầu gối nặng nề khụy xuống nền đá lạnh ngắt, Lý Vệ cắn chặt môi tới bật máu, dập đầu trước Hàm Hương, mỗi cái dập đầu hắn đều gọi một tiếng ‘cô nãi nãi’, sau ba cái, trắn hắn cũng đã sưng đỏ lên rồi, chật vật mở miệng: “Mong Hàm Hương cô nương giúp ta bẩm báo với Vương gia.” 

Hàm Hương cười khúc khích, che miệng nói khẽ: “Thật ngoan, nhưng mà...” Ý vừa chuyển, lời nói của Hàm Hương lập tức khiến Lý Vệ phẫn nộ tới đỉnh điểm: “Chủ tử đã căn dặn từ sớm, không gặp bất cứ ai ở Tịnh Tư cư, càng không cho phép vào Lan Hinh quán nửa bước, ta chỉ là một nô tỳ nhỏ bé, sao dám không tuân theo lời của chủ tử chứ. Thế nên, ngươi có dập đầu cũng vậy thôi.”

“Ngươi dám giở trò!” Lý Vệ nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Hàm Hương, nổi giận đùng đùng.
Bình Luận (0)
Comment